SÁNG
Ở toà án lưu động của quận Cook, số lượng bị cáo tăng giảm liên tục và khá đều đặn. Họ bị kết vào các tội cố ý gây hoả hoạn, hiếp dâm, buôn lậu ma tuý giết người, và hàng loạt những hành động bất hợp pháp và ô nhục khác. Chỉ một tháng mà thẩm phán Tyler Stanford phải xử đến ít nhất nửa tá vụ giết người. Những bị cáo ở độ tuổi thành niên không ra trước toà vì các luật sư của họ thường xin toà thương lượng, và bởi vì lịch của toà và buồng của các nhà tù đều đã chật quá rồi nên chính phủ Bang vẫn thường đồng ý. Hai bên sẽ cùng ký một cam kết rồi đưa cho Thẩm phán Stanford duyệt.
Nhưng vụ của Hal Baker là một ngoại lệ.
Hal Baker là một người có nhiều dự định tốt đẹp nhưng thường không gặp may. Khi hắn mới mười lăm tuổi, hắn đã bị người anh trai rủ rê đi cướp một cửa hàng rau. Hal đã cố cản trở anh mình nhưng khi không được thì đành đi theo. Hal bị bắt, còn anh trai hắn trốn thoát. Hai năm sau, khi rời trường cải tạo, Hal Baker đã quyết tâm sẽ không làm gì để dính líu với pháp luật nữa. Một tháng sau, hắn theo một người bạn đến cửa hàng bán đồ trang sức.
– Tao muốn nhón một cái nhẫn để tặng bồ tao! – Bạn Hal nói.
Rồi khi đã lọt vào trong cửa hàng, bạn hắn rút ra một khẩu súng lục và hét: “Cướp đây!”
Cuống quýt vì sợ hãi, một nhân viên đã bị bạn Hal bắn chết. Hal Baker bị bắt và bị kết tội cướp có vũ trang. Bạn hắn chạy thoát.
Trong thời gian Baker ở trong tù, Helen Gowan, một nữ nhân viên làm công tác xã hội đã đọc hồ sơ của hắn và tỏ ra thương xót, bèn đến nhà tù thăm hắn. Đó là tình yêu ngay từ phút đầu gặp gỡ, nên khi Baker được thả, hai người đã cưới nhau. Tám năm tiếp sau, họ đã có bốn đứa con thật đáng yêu.
Hal Baker rất yêu gia đình mình và tự hào về nó.
Do lý lịch có tiền án tiền sự, hắn rất khó tìm việc, nên để nuôi gia đình hắn đành miễn cưỡng làm việc cho anh trai, thực hiện các vụ hoả hoạn, cướp và hành hung người khác. Không may cho Hal, hắn lại bị bắt quả tang – không thể chối cãi được – khi đang ở trong nhà người khác với lí do không thể trình bày được. Hắn lại bị bắt giam vả bị đưa lên xét xử
Ở toà án của thẩm phán Tyler Stanford.
Đã đến giờ phán xét. Baker là bị cáo thứ hai, với một hồ sơ bí bét và đó lại là một vụ rõ ràng tới mức các luật sư trợ tá còn đánh cuộc về số năm ở tù mà thẩm phán Stanford sẽ buộc cho Baker.
– Ông ấy sẽ ném sách vào đầu hắn cho mà xem? – Một trong bọn họ nói.
– Tôi cuộc rằng ông ấy sẽ phán cho hắn ta hai mươi năm tù. Chẳng phải Stanford được gọi là thẩm phán đao phủ là gì. – Một người khác chêm vào.
Hal Baker, người từ đáy lòng thấy mình vô tội, tự biện hộ cho chính mình. Hắn đứng trước toà, mặc bộ comple đẹp nhất và nói.
– Thưa quí toà, tôi biết tôi đã phạm tội, nhưng chúng ta ai cũng là người phải không ạ? Tôi có một người vợ và bốn đứa con tuyệt vời. Giá mà ngài được gặp họ, thưa quí toà, họ tuyệt vời lắm. Tất cả những gì tôi làm, đều là làm vì họ.
Tyler Stanford ngồi trên ghế thẩm phán, lắng nghe, mặt không biểu hiện gì. Y đợi cho Hal Baker nói xong để đưa ra lời phán xét của mình. Có phải cái thằng ngốc nầy thực sự nghĩ rằng hắn sẽ được rũ tội khi kê ra câu chuyện nghe động lòng nầy chăng?
Hal Baker đang nói những lời cuối cùng, Hal Baker đang nói những lời cuối cùng:
– Thế đó, thưa quí toà, cho dù tôi đã làm sai, nhưng tôi làm vì lí do đúng: cho gia đình. Tôi không cần nói với ngài điều nầy quan trọng như thế nào. Nếu tôi phải vào tù, thì vợ con tôi sẽ chết đói. Tôi biết rằng tôi đã phạm tội, nhưng tôi sẵn sàng chuộc tội. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà ngài muốn, thưa quí toà…
Và chính câu nói đó đã làm Tyler Stanford chú ý.
Y nhìn người bị cáo trước mặt với một sự quan tâm mới. Bất cứ điều gì mà ngài muốn. Tyler chợt có một linh cảm như đã có với Dmitri Kaminsky. Đây là người mà một ngày nào đó sẽ rất được việc cho y.
Trước tiếng kêu kinh ngạc của bên nguyên, Tyler nói.
– Ông Baker, có một số yếu tố có thể làm nhẹ tội cho ông. Vì chúng và vì gia đình của ông, tôi xử ông năm năm án treo, chịu sự quản thúc của nhân viên pháp lý. Tôi trông chờ ông sẽ thực hiện sáu trăm giờ làm việc cho dịch vụ công cộng. Hãy vào phòng của tôi, và chúng ta cùng thảo luận.
Vào đến văn phòng riêng, Tyler nói với giọng khác hẳn:
– Anh biết đấy, tôi có thể tống anh vào ngục. Rất lâu rất lâu.
Hal Baker tái xám.
– Nhưng thưa ngài! Ngài vừa nói rằng…
Tyler ngả người về phía trước.
– Anh có biết cái ấn tượng nhất ở anh là gì không?
Hal Baker ngồi ngẩn ra, cố nặn óc nghĩ ra hàng tá lí do:
– Không, thưa ngài.
– Đó là tình cảm của anh đối với gia đình, – Tyler nói ra vẻ trân trọng – Tôi thực sự cảm phục.
Hal Baker rạng rỡ mặt mày.
– Cảm ơn ngài. Họ là những gì quan trọng nhất trên đời tôi. Tôi…
– Nên anh không muốn mất họ phải không? Nếu tôi cho anh vào ngục thì các con anh sẽ lớn lên không cha, vợ anh có thể sẽ tìm một người đàn ông khác.
– Anh hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ?
Hal Baker lúng túng, lắp bắp:
– Kh… không, thưa ngài. Không hiểu chính xác là…
– Tôi đã cứu gia đình anh cho anh, Baker ạ. Tôi nghĩ rằng anh sẽ rất biết ơn.
Hal Baker nóng vội đáp.
– Ôi vâng, thưa ngài! Tôi không thể diễn đạt nổi tôi biết ơn ngài đến thế nào.
– Có thể anh sẽ chứng tỏ điều đó với tôi trong tương lai. Một ngày nào đó tôi sẽ nhờ anh làm một vài việc vặt cho tôi chẳng hạn.
– Làm gì cũng được ạ!
– Tốt. Tôi sẽ cho anh về nhà chịu sự quản thúc. Và nếu tôi nhận thấy thái độ anh có gì khiến tôi không hài lòng thì…
– Ngài chỉ việc nói ngài muốn gì là được!
– Tôi sẽ cho anh biết khi nào cần thiết. Còn từ nay đến lúc đó, điều nầy phải tuyệt đối bí mật, chỉ giữa hai chúng ta biết mà thôi.
Hal Baker đặt tay lên ngực thề.
– Tôi sẽ chết trước khi nói cho ai biết.
– Anh nói đúng đấy. – Tyler làm hắn ta yên lòng.
Không bao lâu sau Tyler nhận được điện thoại của Dmitri Kaminsky gọi đến.
– Cha ông đã gọi luật sư. Họ sẽ gặp nhau ở Boston vào thứ hai để sửa bản di chúc.
Tyler biết rằng cần phải xem bản di chúc cũ như thế nào. Đã đến lúc gọi Hal Baker.
– Tên công ty là Renquist, Renquist &Fitzgerald.
– Hãy chụp bản di chúc và đem nó về đây cho tôi.
– Không vấn đề gì. Tôi sẽ lo vụ nầy, thưa ngài.
Mười hai tiếng sau, Tyler đã có trong tay bản sao tờ chúc. Y đọc và cảm thấy một niềm sung sướng tràn đầy. Y, Woody và Kendall là những người thừa kế duy nhất. Thế mà thứ hai tới lão ta định sửa di chúc. Thằng con hoang đó sắp cướp trắng của chúng ta! Tyler cay đắng nghĩ. Cuối cùng thì chúng ta cũng đã vượt qua…, hàng tỉ đô la đó thuộc về chúng ta. Ông ấy đã cho phép chúng ta có chúng kia mà? Chỉ còn một việc duy nhất có thể ngăn ông ta lại.
Khi cú điện thoại thứ hai của Dmitri gọi đến thì Tyler nói.
– Tôi muốn anh giết ông ấy. Ngay đêm nay.
Im lặng một lúc lâu, rồi:
– Thế nếu tôi bị bắt gặp?
– Đúng để bị bắt quả tang. Anh đang ở ngoài khơi.
– Nhiều điều có thể xảy ra ở đó lắm chứ? Được thôi. Khi xong rồi?
– Đã có tiền và vé máy bay đi Australia sẵn cho anh.
Và rồi sau đó là cú điện thoại tuyệt vời y chờ đợi hơn mọi thứ trên đời.
– Tôi đã lảm xong rồi. Nhẹ nhàng thôi.
– Không! Không! Không? Tôi muốn biết chi tiết.
– Hãy kể hết đi. Đừng bỏ sót bất cứ việc gì.
Trong khi lắng nghe, Tyler có thể hình dung ra từng cảnh rõ ràng trước mắt.
Chúng tôi gặp một trận bão xấu trên đường đến Corsica. Ông ấy gọi tôi lên ca bin để mát-xa cho ông…
Tyler nhận ra mình đang bấu chặt lấy ống nghe.
– Ừ! Kể tiếp đi…
Dmitri cố giữ thăng bằng chống chọi lại sự chao đảo điên cuồng của con tàu trong khi tới cabin của Harry Stanford. Gã gõ cửa và ngay sau đó nghe thấy giọng Stanford.
– Vào đi – Stanford gào lên. Ông ta đã nằm dài trên bàn mát-xa. – Đấm vào chỗ thấp dưới lưng ấy nhé.
– Tôi sẽ làm, ông chỉ việc thư giãn thôi, ông Stanford.
Dmitri đến bên bàn và xoa dần lên lưng Stanford.
Những ngón tay khoẻ khoắn của gã bắt đầu làm việc một cách thành thạo, xoa bóp những phần cơ mệt mỏi. Gã cảm thấy Stanford bắt đầu thư giãn.
– Thế, tốt đấy! – Stanford thở dài.
– Cám ơn ông!
Cuộc mát-xa kéo dài một giờ, và khi Dmitri làm xong thì Stanford gần như ngủ thiếp đi.
– Tôi đi lo nước tắm cho ông nhé? – Dmitri hỏi. Rồi hắn đi vào buồng tắm, người nghiêng ngả vì chuyển động của con tàu. Hắn mở vòi nước biển ấm áp cho chảy vào bồn tắm bằng mã não màu đen rồi quay lại phòng ngủ. Stanford vẫn đang nằm trên bàn, mắt nhắm nghiền.
– Ông Stanford…
Stanford mở mắt ra.
– Bồn tắm đã sẵn sàng ạ.
– Tao thấy không cần…
– Tắm vào sẽ làm ông ngủ rất tốt đêm nay. – Gã giúp Stanford xuống bàn và dìu ông ta vào buồng tắm.
Dmitri nhìn Harry Stanford đầm mình xuống bồn.
Stanford ngước lên bắt gặp cặp mắt lạnh lùng của Dmitri, và ở chính khoảnh khắc đó, linh tính mách bảo ông điều gì sẽ xảy ra.
– Không! – ông ta kêu lên và cố gắng đứng dậy.
Dmitri ấn hai bàn tay hộ pháp lên đầu Harry Stanford, nhấn xuống. Stanford quẫy đạp điên cuồng, cố gắng trồi lên khỏi mặt nước, nhưng ông ta làm sao đọ sức nổi với gã khổng lồ. Nước biển tràn vào phổỉ Stanford, rồi ông ta hoàn toàn bất động. Gã buông tay thở hổn hển, rồi loạng choạng bỏ đi.
Dmitri lên boong, cố gắng chống chọi lại với sự chòng chành của con tàu, nhặt mấy tờ báo rồi kéo mở cửa kính và ra hành lang để cơn gió đang gào rú ùa vào. Gã rắc một vài tờ lên hành lang, ném vài tờ khác lên boong.
Hài lòng rồi, gã quay lại buồng tắm và kéo xác Stanford ra khỏi bồn. Hắn mặc bộ đồ pyjama, áo bông khoác ngoài và đi dép vào cho Stanford rồi bế xác ông ta ra hàng hiên. Dmitri đứng bên song sắt thành tàu giây lát, rồi ném cái xác qua boong tàu.
Hắn đếm đến năm, rồi nhấc điện thoại và gào lên. Có người ngã từ trên boong xuống biển.
Lắng nghe Dmitri kể lại câu chuyện giết người, Tyler cảm thấy tình dục bị kích thích. Y cảm nhận được vị mặn của nước biển tràn ngập phổi ông bố mình và cả những cái thở ngợp nước, cảm nhận thấy sự tàn bạo, và rồi không còn biết gì nữa.
Thế là xong, Tyler nghĩ. Rồi lại tự sửa – Không. Ván bài mới chỉ bắt đầu. Đã đến lúc đi con hậu.