Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 13: Án chuông đỏ (X)



Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Đã nửa đêm, đèn văn phòng của đội điều tra Hình sự trên tầng ba của Cục cảnh sát thành phố vẫn còn sáng đèn, trong đêm khuya yên tĩnh này, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thảo luận náo nhiệt trong văn phòng. Đối diện cổng cục cảnh sát, các cửa hàng mặt tiền đều đã đóng cửa, đèn đường trở nên tối mờ, bên lề đường một chiếc xe hơi màu đen Cayenne đang đậu, dãy ghế đằng sau có người ngồi, ngẩng đầu tầm mắt nhắm ngay cửa sổ văn phòng tầng ba.

“Sếp, anh đang đợi đội trưởng Vãn sao?” Phương Tình cũng không biết ông chủ có bệnh gì, rõ ràng buổi chiều đi rồi, kết quả lại đi một vòng quành về đây, xe cùng cặp chân dài như bất động cắm rễ ở đây.

Ngồi ở hàng ghế sau chính là Thẩm Phán buổi chiều đã rời đi. Giờ phút này đang tuỳ ý tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng mặt, ánh sáng lờ mờ hắt vào trên mặt Thẩm Phán. Tầm mắt của Thẩm Phán nhắm thẳng ngay lầu ba, gương mặt cậu nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, không nhìn ra cảm xúc gì, nửa còn lại có chút ấm áp, phác họa ra đỉnh mũi thẳng tắp,không giống nhiệt độ của người thường.

Thẩm Phán không có mở miệng, nhưng Phương Tình biết mình đoán đúng rồi.

Buổi chiều cô đi làm thủ tục, còn lại sếp và đội trưởng đẹp trai trong phòng làm việc, vừa nhìn thấy đã biết hai người quen biết nhau. Lần này tới Yến thị, sự việc cũng không lớn, một thực tập sinh như cô cũng có thể làm được, kết quả sếp vừa nghe Yến thị liền một hai phải đi công tác với cô, làm cô sợ gần chết, còn tưởng sếp có ý kiến với cô chứ.

Bây giờ thì biết tại sao rồi.

Chỉ là trong xe trầm mặc quá lâu, Phương Tình cũng không trêu chọc sếp như bình thường nữa.

Âm thanh không lớn còn có mấy phần lấy lòng cười nói “Sếp, sếp muốn theo đuổi đội trưởng Vãn hả?” Cô thấy ông chủ không tức giận cũng không phủ nhận, không nhịn được nhiều chuyện nói: “Nghe nói gần đây Vãn đội bận bịu cái vụ án chung cư đó, phỏng chừng tăng ca là vì chuyện này. Sếp anh rõ ràng nhìn thấy hung thủ, nếu cung cấp cho Vãn đội thì–”

“Phương Tình.” Thẩm Phán đột nhiên mở miệng.

Phương Tình sợ phát run đáp lại, cẩn thận nhìn về phía hàng ghế sau qua gương. Gương mặt Thẩm Phán hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, không nhìn ra biểu tình gì, chẳng qua đôi mắt rất sáng. Cậu mở miệng, giọng điệu không biến hoá gì “Vì lợi ích cá nhân mà vi phạm các quy định của công ty, kết quả không cần tôi nói lại đâu.”

Phương Tình toát mồ hôi lạnh, nhẹ giọng cung kính nói: “Sếp, tôi hiểu rồi.”

“Nguyên tắc là nguyên tắc.” Thẩm Phán nói xong xuống xe, Phương Tình sốt ruột, Thẩm Phán liếc nhìn “Cô tự về công ty đi.”

“Vậy còn sếp thì sao?”

Thẩm Phán không trả lời, Phương Tình vừa bị dọa xong cũng không dám dị nghị quyết định của sếp, đành phải ngoan ngoãn lái xe rời đi. Xe đi rồi, Thẩm Phán một thân đồ đen, hoàn mỹ tránh đèn đường, ẩn trốn trong bóng đêm, ngẩng đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ lầu ba.

Trong văn phòng.

“Quả nhiên lần đầu tiên gây án hung thủ lưu lại rất nhiều chứng cứ.” Ngô Cường bày các điều kiện lên trên bảng trắng.

Đã mười tám năm trôi qua kể từ vụ án đầu tiên, xảy ra tại một ngôi làng ở tỉnh S. Nạn nhân là một phụ nữ 23 tuổi, cùng ngày lên trấn trên đi chợ, khi về thì trời mưa nhỏ, cùng bạn trai mè nheo kéo dài thời gian, buổi tối về nhà một mình thì bị ngộ sát.

Bạn trai nạn nhân lúc đó là nghi phạm chính, bởi vì có bằng ngoại phạm nên trong sạch, nhưng theo lời khai thu được, lúc ở chợ hắn mua cho bạn gái một cái lắc chân chuông đỏ, bạn gái lúc đó thích quá nên đeo lên luôn, kết quả là dây lắc chân của nạn nhân đã biến mất sau khi vụ án xảy ra.

Còn có quần lót.

Quần lót của nạn nhân không tìm thấy.

“Chắc là thằng oắt này.” Tôn Cường khẳng định, ngày thứ vụ án của họ đã có những tiến triển đáng kể, nói: “Quần lót của Hoàng Giai Giai cũng không tìm thấy, và chuông màu đỏ.”

Vãn Hồi Chu nói “Vụ án đầu tiên trong người nạn nhân có lưu lại tinh dịch, hiện trường còn có vết vân tay máu nữa. Điền Quân, anh đi một chuyến tới địa phương đó đi, lấy chứng cứ lúc đó, làm xét nghiệm DNA càng sớm càng tốt.”

Mười tám năm trước kỹ thuật còn hạn chế, vì vậy để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật gây án nhiều năm như vậy.

“Rõ!” Tiếng này của Điền Quân còn muốn vang dội hơn nhiều.

Vãn Hồi Chu tiếp tục an bài “Hung thủ hẳn là một người đàn ông trung niên, sức lực lớn, không loại trừ người dân địa phương ở tỉnh S. Chú ý đến người bên ngoài đăng ký hộ khẩu tỉnh S dạo gần đây, cư trú tại địa phương hơn mười năm, có phương tiện di chuyển, sống một mình, lấy hiện trường án mạng làm trung tâm mở rộng điều tra các khu vực xung quanh.”

“Dạ!” Mọi người đáp lại.

Vãn Hồi Chu nhìn đồng hồ đã chỉ một giờ sáng, gật đầu nói “Tan họp đi, mọi người trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Hà Hiểu Phong thu dọn đồ đạc được một nửa, không nhịn được tò mò lại chỗ của Ngô Cường, nhỏ giọng hỏi “Cường ca, sao Vãn đội khẳng định hung thủ có sức lực lớn vậy?”

Ngô Cường mắt liếc Hà Hiểu Phong, choàng tay qua người cậu, chửi một tiếng đần, nói “Vụ đầu tiên, nạn nhân cao một mét bảy, tại hiện trường có dấu hiệu giằng co, sức lực hung thủ không lớn sao có thể bắt cóc rồi đánh nhau với nạn nhân cao mét bảy nặng 51kg? Vậy nên tuổi tác của hung thủ cũng lớn rồi, bây giờ cũng hơn bốn mươi tuổi đi, nhưng đội trưởng không muốn bỏ qua bất cứ xác suất nhỏ nào, nên chưa có nói ra. Thân thể của người này, đoán chừng ngay cả Mai Lỵ cũng không bế được.”

“Cường ca, tôi có 45kg thôi!” Mai Lỵ ở bên cạnh không vui.

Bởi vì vụ án có tiến triển, bọn họ gần hung thủ thêm một bước, tâm trạng của mọi người cũng không tệ.

Hà Hiểu Phong cũng nói “Em cũng luyện qua, hồi xưa ở trường thể dục em đứng thứ ba đó.” Làm sao mà không bồng nổi Mai Lỵ chứ!

Vài người rủ nhau thu thập xong, Điền Quân đưa Mai Lỵ cùng một đồng nghiệp nữ khác trong đội về nhà, Ngô Cường mặt dày đi nhờ xe ngồi phía trước kế ghế lái, sau đó nhìn trời nói “Mưa tạnh rồi, may ghê.”

“Ngày mai là một ngày nắng đẹp.” Điền Quân cũng ngẩng đầu nhìn khẳng định.

Vãn Hồi Chu ôm Giang Giang ra cổng, Thẩm Phán đang núp trong góc khuất liền bước ra ngoài, một tay nhét túi tản bộ làm bộ như quen thuộc lên tiếng chào hỏi “Chu Chu tan ca rồi?”

“Sao cậu lại ở đây?” Đã hơn một giờ sáng rồi.

“Đón anh tan làm nha.” Thẩm Phán cười khoe hàm răng trắng, vô cùng tự nhiên nói “Tôi cho là buổi chiều tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, tôi cũng không phải là dạng đàn ông tuỳ tiện, Chu Chu hai ta có quan hệ vợ chồng rồi, anh đây lại muốn bỏ rơi mặc kệ tôi sao?”

Vãn Hồi Chu bị cái ‘quan hệ vợ chồng’ đập vào mặt không biết tiếp lời như thế nào. Hiển nhiên không cần anh nói, miệng của Thẩm Phán cũng không ngừng lảm nhảm.

“Chu Chu, hai ta đã năm năm không gặp rồi, anh không nhớ tôi sao?”

“Tôi nhớ anh nha, buổi sáng hôm đó anh chơi tôi xong liền không thấy bóng dáng đâu, cha tôi còn giục tôi về nữa, ổng phiền chết đi được.”

Vãn Hồi Chu chân bước nhanh hơn, anh cũng không biết rốt cuộc là ai chơi ai đâu.

“Chu Chu, bây giờ anh không nhiệt tình như đêm đó, ôm tôi không buông, ngày hôm sau tỉnh dậy miệng tôi cũng mỏi ——”

Vãn Hồi Chu không thể nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang: “Thẩm Phán.” Lại để Thẩm Phán nói tiếp còn không biết nói tới cái gì.

Thẩm Phán mặt mày đắc ý cười “Chu Chu rốt cuộc cũng chịu nói chuyện rồi.”

Bước chân Vãn Hồi Chu dừng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt trẻ măng vui vẻ kia của Thẩm Phán, bĩnh tĩnh vài giây, sau đó bình tĩnh nói “Chuyện lúc đầu là do tôi đi nhầm phòng, là lỗi tôi, tôi lớn hơn cậu rất nhiều, chúng ta là hai loại người khác nhau, bây giờ tôi cũng có gia đình có con rồi, không cần cậu chịu trách nhiệm với tôi, cậu kết thúc công việc sớm rồi về đi.”

“Không phải là tôi chịu trách nhiệm với anh, mà là anh chịu trách nhiệm với tôi chứ, không thể uổng công anh ngủ với tôi chứ.” Thẩm Phán có chút tự luyến nói “Anh nói tôi trẻ đẹp cơ bụng sáu múi như vầy, trên giường một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề, thế tôi khoẻ như vậy rõ ràng lại bị anh ăn nằm, cũng không có giải thích gì cả, Chu Chu à anh cũng không thể tra ngang ngược như vậy được.”

Tra nam ngang ngược Vãn Hồi Chu đau đầu muốn nứt ra.

Đúng lúc Giang Giang trong ngực tỉnh dậy, mơ mơ màng màng dụi mắt, âm thanh non nớt đặc biệt của trẻ con vang lên “Baba?”

“Ngoan, baba đây.” Vãn Hồi Chu nhẹ nhàng vỗ vào lưng con trai mình.

Vãn Giang Giang tỉnh táo một chút, quay đầu nhìn thấy Thẩm Phán bên cạnh, cười nói: “Chú kẹo sữa cũng ở đây.”

Rõ ràng buổi chiều chính miệng còn nói chú quái dị. Vãn Hồi Chu biết con trai rất thông minh, cũng không nhiều lời ừ một tiếng, anh nhìn về phía Thẩm Phán, tỉnh táo lại, hoà hoãn nói “Có chuyện gì thì buổi sáng nói, Giang Giang muốn về ngủ.”

Vãn Giang Giang từ trong ngực ba ló đầu ra, đôi mắt vừa đen vừa sáng đầy tò mò nhìn Thẩm Phán.

“Chu Chu, tôi cũng buồn ngủ, vừa hay ngủ chung luôn.” Thẩm Phán nói rất là lưu manh “Cấp dưới của tôi lái xe tôi về rồi, bây giờ không có chỗ nào để đi hết.” Lại vỗ đầu Giang Giang, như sờ một chú chó nhỏ, nói “Nhóc con, kêu bố đi.”

Vãn Hồi Chu căng thẳng trong lòng, ánh mắt dò xét quét tới.

Thẩm Phán không phát hiện ra, tự mình nói với Vãn Giang Giang “Chú là trai tơ mà bị baba nhóc chung giường rồi đó, nên là phải phụ trách.” Lại quay qua cười với Vãn Hồi Chu nói “Chu Chu, con trai anh chính là con trai tôi, tôi không ngại anh có con đâu.”

Vãn Hồi Chu nghi ngờ không chắc chắn, chỉ thấy Thẩm Phán thản nhiên, cũng không có nhìn ra thân phận khác thường của Giang Giang. Anh âm thầm thở phào, không muốn dây dưa với Thẩm Phán nữa, liền nói “Thẩm Phán, cậu muốn đi về với tôi cũng được, nhưng sau này không được phép nói bậy bạ trước mặt Giang Giang.”

“Nói bậy chỗ nào—” Thẩm Phán bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vãn Hồi Chu, lập tức thay đổi lời: “Không thành vấn đề, Chu Chu.”

Vãn Giang Giang thấy baba nói chuyện xong với chú quái dị, nằm tựa lên vai ba, tò mò hỏi “Chú kẹo sữa, sao chú biết con là con trai?” Nhóc đang mặc váy nhỏ xinh đẹp nha.

“Bí mật.” Thẩm Phán nghĩ trong đầu, trên người tên nhóc con này dồi dào dương khí, đừng nghĩ giả vờ trước mặt cậu. Nhưng công việc của cậu không bình thường, Vãn Hồi Chu lại là cảnh sát, có lẽ không tin cái này đâu.

Bảo vệ tiểu khu gác đêm, thấy Vãn Hồi Chu ôm con trở về liền chủ động mở cửa, thấy phía sau là một thanh niên trẻ tuổi dáng người cao ráo. Chỗ này không lớn, chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo vào buổi chiều cũng truyền đi khắp nơi. Chỉ là rất kỳ lạ, rõ ràng tất cả mọi người đều chụp hình người kia gửi lên Wechat, kết quả mấy hình này không load được, chỉ mơ hồ có thể thấy được đường nét bóng dáng người đàn ông mặc đồ đen, nhưng dáng vẻ cụ thể thì mọi người thay nhau truyền miệng, bảo vệ so từng các đặc trưng, ánh mắt vô cùng cảnh giác.

“Chu Chu, ông ấy nhìn chằm chằm tôi.” Thẩm Phán không vui, dài mặt nói “Đều tại anh, tôi không danh không phận–”

Vãn Hồi Chu thấy ở cùng Thẩm Phán so với việc nuôi Giang Giang còn nhức đầu hơn. Chống lại ánh mắt tò mò kinh ngạc của bảo vệ, anh chỉ có thể bình tĩnh giải thích “Em họ xa của tôi, đến thăm tôi với Giang Giang.”

Bảo vệ nhìn ánh mắt Vãn Hồi Chu lạnh nhạt thản nhiên, cảm thấy hắn suy nghĩ nhiều, thanh niên trẻ này bây giờ ngoài miệng nói không vào cửa, nói cho cùng thì, đội trưởng Vãn con cũng có rồi, còn có thể thích đàn ông sao?

Lập tức gật đầu tỏ ý biết, nói “Thì ra là em trai đội trưởng Vãn nha, nhìn kỹ một chút thì quả thật có mấy phần giống, cũng rất đẹp trai….”

Chờ vào tới tiểu khu đi lên lầu, Thẩm Phán đi theo phía sau Vãn Hồi Chu, từng người một lên cầu thang, đột nhiên cười hì hì hai tiếng, ở cầu thang yên tĩnh này đặc biệt lớn. Vãn Hồi Chu vô thức đau đầu, quả nhiên nghe Thẩm Phán nói “Bảo vệ nói hai ta giống nhau, đây không phải nói tướng phu thê sao, rất có mắt nhìn.” Giọng điệu rất chi là kiêu ngạo.

– ————————————

Editor: Theo Tô nhớ đọc ở đâu đó bảo thì nam dương khí dồi dào, nữ âm khí thì phải…

Thế anh bảo vệ muốn chú Chu nhà em cong đúng không? Em cũng muốn (つ✧ω✧)つ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.