Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Mang dép vào, ở nhà không được biến mất.” Vãn Hồi Chu không tranh luận với con trai, cởi áo khoác treo lên, thay dép hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Vãn Giang Giang giành thắng lợi, hai tay mũm mĩm cao hứng xoay eo đứng ôm cái bụng tròn trịa, nhóc biết baba trước kia thấy nhóc còn nhỏ nên lừa bịp nhóc, bây giờ nhóc lớn rồi nha. Vì vậy chân trần vui vẻ ngồi trên ghế đẩu nhỏ ở cửa thay dép.
Thuận miệng nói “Muốn ăn thịt baba.”
Vãn Hồi Chu rửa tay đi vào bếp, trong tủ lạnh vẫn còn một ít thịt nạc, lấy ra ướp nấu cháo thịt nạc. Buổi tối ăn các loại thịt khác không tốt cho tiêu hoá.
Mặc dù Vãn Giang Giang không giống những đứa trẻ bình thường khác đi nữa, thì ở đây Vãn Hồi Chu cũng dựa theo cách chăm sóc trẻ em.
Vãn Giang Giang mang dép đi lạch bạch lạch bạch phía sau baba, đứng một hồi thì thấy hơi mỏi, lại lạch bạch đi ra ngoài dời ghế đẩu vào để một bên tự mình ngồi lên, chống tay ôm lấy đôi má mập mạp của nhóc, lanh lảnh hỏi: “Baba, ba có mệt không? Hôm nay đi làm có thuận lợi không, có bạn nhỏ nào ăn hiếp baba không?”
Bắt đầu cuộc chuyện hàng ngày của hai cha con.
Vãn Hồi Chu đã sớm quen với con trai dính người thích nói chuyện này rồi, trở tay khuấy cháo, Quan Tiểu Hỏa chậm rãi hầm, lau sạch nước trong tay, bình tĩnh một đạo: “Không mệt, ngồi trong văn phòng xem hồ sơ, buổi trưa rất thuận lợi còn ăn thịt đỏ ——”
Vạn Huệ Châu từ lâu đã quen với cậu con trai của mình, vốn là một người ăn bám, thích nói chuyện, trở tay khuấy cháo, giảm bớt lửa hầm từ từ, lau sạch nước trên tay, thong thả trả lời từng câu hỏi “Không mệt, ngồi trong văn phòng đọc hồ sơ, thuận lợi, buổi trưa còn ăn thịt kho tàu–”
Ánh mắt Vãn Giang Giang sáng lên, liếm môi một cái “Thịt kho tàu!”
“Không có bạn nhỏ nào khi dễ ba.” Vãn Hồi Chu kết luận, không có nhìn thấy bộ dạng ham ăn của Giang Giang.
Vãn Giang Giang bĩu môi, hai má phồng phồng hừ hừ nói “Baba, ba còn chưa nói thịt kho tàu có ngon hay không.”
“Ăn ngon.” Vãn Hồi Chu lời ít ý nhiều.
Vãn Giang Giang chỉ có thể chảy nước miếng tưởng tượng, cũng biết baba không mua cho nhóc được.
Không lâu sau cháo xong, hai cha con mỗi người một chén cháo ăn với một quả dưa leo. Nhìn Vãn Hồi Chu ăn chậm nhưng thật ra tốc độ rất nhanh, bởi vì trước kia công việc bận rộn chỉ có thể tranh thủ thời gian giải quyết cho xong. Mà Vãn Giang Giang nhìn một muỗng đầy, nhưng thật ra lúc ăn cơm là dây dưa kéo dài ra, còn thích nói chuyện nữa.
Hôm nay có chuyện gì xảy ra ở mẫu giáo đều muốn nói, kể cả chuyện lớn nhỏ.
Tính cách Vãn Hồi Chu không phải là dạng thích nói nhiều, nhưng mà vẫn nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nói cháo, Giang Giang ăn thêm hai miếng nữa.
Cơm nước xong, Vãn Hồi Chu dọn dẹp chén đũa, Giang Giang ngồi trên ghế đẩu tiếp tục nói với ba ở trường có ai khen nhóc đẹp.
= =
“Baba điện thoại reo.” Vãn Giang Giang mang dép lạch bạch đi vào phòng khách, thấy hình ảnh điện thoại hiện lên, giòn giã kêu “Là bà nội.”
“Con trả lời đi.” Cuối cùng Vãn Hồi Chu cũng được yên tĩnh, vừa lau bát vừa nghe tiếng nói chuyện của Giang Giang ở bên ngoài.
“Con nhớ bà nội.”, “Baba đang rửa chén.”, “Buổi tối ăn cháo ạ.”, “Bà nội ơi, buổi trưa baba được ăn thịt kho tàu, con không có.”
Còn học được cách cáo trạng nữa.
Vãn Hồi Chu đi ra ngoài rút điện thoại trong tay Vãn Giang Giang, vỗ vỗ đầu Giang Giang “Buổi tối không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, không tốt cho tiêu hoá.”
“Vậy trưa mai có thể ăn không ạ?” Vãn Giang Giang nháy mắt hỏi.
“Không thể, ngày mai căn tin không có làm, con ở trường cũng không ăn được.” Vãn Hồi Chu lưu loát nói xong quay đầu nói với điện thoại “Mẹ, con bên này đều ổn, Giang Giang con mang theo không có việc gì, con có thể chăm sóc được.”
Vãn Giang Giang ngã xuống ghế sô pha ai oán muốn có thịt kho tàu của nhóc.
Trong điện thoại Tô Hồng nói tiếp “Không đủ tiền thì nhớ nói, con không cần xấu hổ, dù có bao nhiêu tuổi thì con vẫn là con trai mẹ. Tề thúc con bên kia mẹ không động vào hắn, lúc đầu trước khi kết hôn cũng đã nói rồi, hắn chính là hắn, mẹ giữ lại cho con…..”
“Mẹ, bên này con vẫn đủ xài.” Vãn Hồi Chu dừng lại, nhìn qua Giang Giang đang nằm trên sô pha, Sau khi có con anh mới hiểu được nỗi vất vả của bậc làm cha làm mẹ nên, liền đổi lời nói “Cảm ơn mẹ”.
Tô Hồng sửng sốt, sau đó nhanh chóng nói “Là mẹ con với nhau mà nói cảm ơn cái gì.” Nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Vãn Hồi Chu để điện thoại xuống, đi qua vuốt cục thịt nhỏ trên ghế sô pha. Vãn Giang Giang mặc quần áo vào nhìn có chút mảnh khảnh, kỳ thật cả người đều là thịt mập mập, có một khuôn mặt nhỏ chiếm tiện nghi.
“Tắm rửa ngủ.”
Vãn Giang Giang ngoan ngoãn gật đầu, giang hai tay ra, làm nũng như trút được gánh nặng.
“Baba ôm.”
Vãn Hồi Chu mỉm cười, chạm vào trán con trai mình một cái rồi bế cậu nhóc nặng trịch này vào phòng tắm, cọ rửa sạch sẽ rồi nhét lên giường. có chút buồn ngủ, Vãn Giang Giang bị chăn bọc chỉ lộ ra một cái mặt, đôi mắt sáng ngời có chút buồn ngủ, ngáp một cái, mềm nhũn nói: “Baba, có vị thịt kho tàu không?”
“Không có.” Vãn Hồi Chu không nhịn được cười một cái.
Vãn Giang Giang khóe miệng nhếch lên không vui, cuối cùng hạ tiêu chuẩn xuống: “Được rồi, hôm nay chọn vị quýt.”
Vãn Hồi Chu từ trong ngăn kéo lấy ra nhang vòng có mùi quýt, đến gần đầu giường Giang Giang có cái đế hương, trực tiếp cắm vào rồi đốt lên. Cửa sổ phòng để lại một khe hở, gió thổi vào xen lẫn mùi quýt nhàn nhạt, bay lơ lửng trong không khí.
Giang Giang ở trên giường xoa chăn bông lên má, nói nhỏ: “Baba, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Vãn Hồi Chu cúi đầu hôn một cái lên trán Giang Giang. Giang Giang nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, bóng người chậm rãi biến mất không thấy đâu, nhưng Vãn Hồi Chu biết Giang Giang vẫn còn ở trên giường.
Đi ra ngoài khép cửa lại, điện thoại di động trên bàn có một tin nhắn nhắc nhở ngắn, hai mươi phút trước, Tô Hồng nữ sĩ đã cho anh bốn trăm ngàn, note tiền tiêu vặt.
Vãn Hôi Chu nghĩ một chút, vẫn là không có trả lại, gửi một câu nhận được rồi, cám ơn mẹ, lần sau đừng cho nhiều như vậy.
Tô Hồng bên kia rất nhanh trả lời lại “Không nhiều, con nghỉ ngơi sớm đi, đừng quá mệt mỏi.”
Không có gì để nói giữa hai mẹ con.
Cha mẹ của Vãn Hồi Chu ly hôn khi anh học lớp sáu trường tiểu học.
Cha anh Vãn Lợi Dân là một cảnh sát hình sự, theo lời Tô Hồng trách móc, Vãn Lợi Dân là một vị cảnh sát tốt nhưng không phải là một người cha người chồng tốt. Khi còn nhỏ thân thể Vãn Hồi Chu rất yếu ớt, thường xuyên chạy ra vào bệnh viện, đều là một mình Tô Hồng ôm đi, bất kể là trời mưa gió tuyết. Trong ký ức tuổi thơ của Vãn Hồi Chu, hình bóng người cha rất ít.
Tô Hồng không chịu nổi một cuộc hôn nhận như vậy, con trai đi với cô, ly hôn trong hoà bình.
Đau khổ sinh con ly hôn, Tô Hồng cắn răng chịu đựng, nói là muốn dành cho con trai một cuộc sống đầy đủ, sau đó lao đầu vào gầy dưng sự nghiệp của mình. Lên cấp hai Vãn Hồi Chu bắt đầu gửi vào học nội trú, ngay sau đó hình bóng người mẹ càng ít xuất hiện hơn.
Sự nghiệp của Tô Hồng ngày càng lớn, sau đó một ngày nọ phát hiện ra, ngoại trừ cho con trai tiền thì cô và con trai không có chuyện gì để nói với nhau cả.
Tính cách Vãn Hồi Chu vì vậy mà tạo thành, từ nhỏ đã trầm ổn ít nói đối với cái gì cũng nhàn nhạt, cho đến khi Vãn Giang Giang xuất hiện.
Bốn năm trước, vào ngày 18 tháng 8, đã một năm trôi qua kể từ vụ đánh bom đám cưới của Tiếu Lôi ở Yến thị.
Đêm hôm đó Vãn Hồi Chu mới từ bệnh viện về đến nhà mình. Một tuần trước đang cùng nhau làm nhiệm vụ, trong lúc nguy cấp anh vì đồng đội đỡ đạn, quả nhiên anh không chết mà còn sống. Nghe bác sĩ nói mạng anh lớn, trên đường đưa đến bệnh viện tim đã ngừng đập, kết quả lại sống lại, hồi phục rất nhanh.
Vãn Hồi Chu khẳng định khoảnh khắc anh chết trong vụ đánh bom đó không phải là ảo giác.
Đến gần nửa đêm, Vãn Hồi Chu bị đau đến tỉnh, cúi đầu nhìn thấy bụng phồng lên, giống như bị thổi khí vào vậy. Vãn Hồi Chu làm cảnh sát đã chín năm, anh đã gặp phải rất nhiều chuyện, ngay cả việc chết đi sống lại năm ngoái cũng không khiến anh cảm thấy sợ hãi như giờ phút này.
Những tưởng bụng mình sẽ rách chết đi, bụng anh đau như xé ra, chẳng mấy chốc bụng to đùng như quả bóng xì hơi, tiếp theo là tiếng khóc của một đứa bé, tiếng khóc khe khẽ tỉ tê, nhưng không thể nhìn thấy đứa trẻ đâu. Trên chiếc giường rộng lớn chỉ có một mình anh và tiếng khóc trẻ con, vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Vãn Hồi Chu sợ run ngơ ngác tại chỗ, đứa bé chỉ có giọng nói không nhìn thấy bóng dáng từ từ hiện ra, nằm giữa chân anh, trên người trần truồng vẫn còn dính máu, đôi mắt to nhìn anh.
Đây chính là Vãn Giang Giang.
Mặc kệ các loại kỳ lạ, trong lòng Vãn Hồi Chu khẳng định đứa bé này chính là từ bụng hắn chui ra ngoài, chính hắn mang thai suốt cả một năm.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ khiến Vãn Hồi Chu không khao khát cuộc sống gia đình, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Vãn Giang Giang khiến anh không thể làm ngơ. Đội điều tra hình sự Vân Thành quá bận rộn, Vãn Hồi Chu không suy nghĩ nhiều liền từ chức, đặc biệt chiếu cố Vãn Giang Giang.
Vãn Giang Giang lúc còn là trẻ sơ sinh rất khó chăm sóc, có lúc thường xuyên biến mất, có lúc sẽ ở trạng thái sơ sinh hình người.
Ngày 18 tháng 8 âm lịch lễ hội ma quỷ.
Cho dù không muốn thừa nhận, Vãn Hồi Chu trong lòng cũng hiểu được Vãn Giang Giang biến mất thật ra là dưới hình dạng một bóng ma, ban đêm xông hương ngủ sẽ khiến thân thể cường tráng hơn. Vào ban ngày, nhóc con trong hình dạng con người, giống như những đứa trẻ bình thường, còn là quỷ con nghịch ngợm, thích đổi thành tóc dài và ăn mặc như con gái, bởi vì sẽ có rất nhiều người khen ngợi nhóc xinh đẹp.
Những kinh nghiệm này đều là trong quá khứ lúc chăm sóc Giang Giang tìm ra được.
Trong năm ngày liên tục, Vãn Hồi Chu thường xem hồ sơ vụ án trong văn phòng, đến lúc tan sở không có chuyện gì xảy ra. Nhàn hạ đến mức Vãn Hồi Chu tưởng rằng mình không phải ở trong đội điều tra tội phạm, cuối cùng cũng hiểu được năm đóTiếu Lôi nói rằng hắn khó chịu là như thế nào.
Cả đội nghỉ cuối tuần, cái này ở đội Điều tra hình sự ở Vân Thành là không thể nào xảy ra.
Hai ngày nay, Vãn Hồi Chu mang theo Giang Giang tùy ý đi dạo quanh Yến thị, Giang Giang cũng không ầm ĩ đòi ăn thịt kho, ngược lại mua rất nhiều váy mới. Vãn Hồi Chu cũng rất đau đầu về sở thích của con trai mình, nhưng không cho mặc thì sẽ biến thành trạng thái bóng ma và giận dỗi khó chịu với anh.
Sáng sớm thứ Hai,Vãn Giang Giang mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây đậm, bên trong là quần lót màu đen, dưới chân là đôi bốt da nhỏ.
“Baba, con muốn mặc chiếc áo khoác mới đó.” Vãn Giang Giang rất kiên trì về thẩm mỹ của riêng mình.
Gần đây thời tiết ấm áp, mặc áo khoác lông cũng không lạnh. Vãn Hồi Chu lấy đưa qua “Buổi sáng không ăn bánh bao.” Ăn liên tục bốn ngày rồi.
Vãn Giang Giang tự mình mặc áo khoác, một tay cài nút sừng, nhóc ngại phiền, nhìn ba đổi giày không chú ý, cúi đầu, tất cả các nút còn lại không được cài đều đã được cài chặt. Vãn Giang Giang có tật giật mình, qua loa gật đầu “Được ạ, được ạ.”
Chờ ra khỏi cửa mới biết không thể ăn bánh bao, đành phải buồn bực đi theo sau ba, không biết nghĩ đến cái gì lại mắt sáng lên.
Hôm nay là thứ hai, lần trước baba ăn thịt kho tàu chính là vào ngày hôm nay.
Vãn Hồi Chu đưa Giang Giang xong đến văn phòng, vừa mới rót một tách trà, Hà Hiểu Phong gõ cửa ” Đội trưởng, vừa nhận được tin tức, quận Vị Tân đã xảy ra một vụ án mạng, đồn cảnh sát bên kia đã niêm phong hiện trường.”
“Tới hiện trường.” Vãn Hồi Chu nhanh chóng nói, đặt tách trà xuống, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài “Tình hình thế nào?”
Hà Hiểu Phong: “Thông tin do đồn cảnh sát báo, người chết năm nay bảy tuổi, là một bé gái.”