Editor: Yang1002
Bạch Đào từng ở trù phòng của Nhan phủ nhìn các đầu bếp dùng canh gà hầm với hoành thánh, từng miếng từng miếng hoành thánh to da mỏng ngâm mình trong canh gà trong suốt, bà tử trong phủ bưng hoành thánh đi ngang qua trên hành lang, mùi cách xa hơn mấy trượng đều có thể ngửi được.
Nhưng cậu chưa từng nếm qua hoành tháng mà đầu bếp trong phủ làm, hoành thánh bọn họ làm chỉ có lão gia, phu nhân cùng thiếu gia tiểu thư dòng chính có thể ăn đến.
Cậu biết làm hoành thánh rất phiền toái, khi Nhan Tích Ninh nói buổi trưa hôm nay ăn hoành thánh, cậu vui vẻ đến độ muốn bay lên.
Nhưng chờ cậu tận mắt nhìn Nhan Tích Ninh điều nhân, nhào bột, cắt miếng, gói hoành thánh xong, cậu không bao giờ…!muốn ăn hoành thánh nữa.
Cậu luyến tiếc thiếu gia nhà cậu chịu vất vả.
Điều xong nhân thịt, thiếu gia làm cũng coi như thoải mái.
Nhưng mà nhào bột cũng không hơn không kém là một việc tiêu tốn thể lực cùng kỹ thuật, một cục bột to tròn như vậy, phải nhào ba lần nghỉ hai lượt, đợi bột nghỉ xong còn phải đem cục bột dày như vậy cắt ra cán thành mấy miếng vỏ mỏng.
Lúc thiếu gia cán vỏ, trên trán đều chảy ra mồ hôi.
Chờ Nhan Tích Ninh đem bột mì cán thành vỏ hoành thánh có kích thước lớn gần bằng bàn tay, hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Đào hốc mắt hồng hồng bên cạnh chày cối.
Nhan Tích Ninh bị hù nhảy dựng: “Làm sao vậy?”
Bạch Đào mang theo tiếng khóc nức nở: “Thiếu gia, ta về sau không bao giờ…tham ăn nữa!”
Nhan Tích Ninh:???
Bạch Đào lại bắt đầu chùi nước mũi: “Ta không bao giờ…!muốn ăn hoành thánh nữa!”
Nhan Tích Ninh:……
Hắn nhìn nhìn đám vỏ hoành thánh trong chậu gỗ, lại nhìn nhân thịt băm trộn với rau tề thái cắt nhuyễn chứa ở chậu khác.
Những bước phức tạp nhất đều hoàn thành, Bạch Đào lúc này nói không muốn ăn hoành thánh?
Nhan Tích Ninh ôn thanh hỏi: “Vì cái gì? Hoành thánh không ngon sao?”
Bạch Đào ngao một tiếng: “Thiếu gia rất vất vả! Ô ô ô, thực xin lỗi a thiếu gia, ta không biết làm hoành thánh phiền toái như vậy!”
Nhan Tích Ninh trong lòng nổi lên từng gợn sóng, hắn nâng tay sờ tóc Bạch Đào: “Này tính là phiền toái gì? Đồ ăn của chính mình như thế nào có thể tính là phiền toái? Được rồi, đừng khóc đến xổ mũi.”
Bạch Đào ô ô nghẹo ngào: “Thực xin lỗi thiếu gia, ta là phế vật, ta không giúp được gì còn chỉ biết ăn.”
Nhan Tích Ninh cố gắng nghẹn cười, hắn nhéo nhéo hai má hơi phì phì mang theo chút trẻ con của Bạch Đào: “Biết ăn là được rồi.”
Xem ra phải tìm chút sự tình phân tán lực chú ý của Bạch Đào, bằng không cậu sẽ tự làm cho chính mình đau đầu nhức óc.
Nhan Tích Ninh nhìn chung quanh một vòng, rốt cục tìm được biện pháp có thể làm cho Bạch Đào an tĩnh lại.
Lúc này canh gà đã được hầm đến không sai biệt lắm, chỉ cần thêm chút gia vị cuối cùng liền có thể xuất nồi.
Quả nhiên nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất thường thường chỉ cần phối gia vị đơn giản nhất, Nhan Tích Ninh hướng trong nồi bỏ thêm hai thìa muối nhỏ.
Muối mịn trắng noãn sau khi rắc vào, mùi canh gà càng thêm nồng đậm!
Nhan Tích Ninh múc một chén lớn gồm cả nước canh lẫn thịt bên trong, canh gà trong suốt bên trên bao trùm một tầng mỡ vàng óng ánh, mùi thơm mê người dẫn tới hắn cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
Hắn đem canh gà đặt ở trên bếp gọi Bạch Đào: “Uống trước chút canh gà.”
Bạch Đào lộ vẻ e lệ lê tới cạnh bếp: “Ân……”
Mắt thấy Bạch Đào muốn dùng tay bưng chén, Nhan Tích Ninh tay mắt lanh lẹ ngăn trở cậu: “Cẩn thận phỏng! Mới múc ra từ trong nồi a!”
Đừng nhìn canh gà mặt ngoài một chút hơi nóng cũng không có, canh như vậy là dễ dàng phỏng nhất.
Mỡ gà bao trùm canh gà nóng bỏng phía dưới, không chú ý uống vào miệng, thực quản chắc chắn sẽ bị phỏng!
Bạch Đào chà xát hai tay: “Ta biết rồi.”
Thu phục Bạch Đào xong, hắn rốt cục có thể an tâm gói hoành thánh.
Đang lúc hắn ngồi xuống chuẩn bị gói, hắn cảm giác được có người nhìn hắn.
Theo cửa phòng bếp nhìn lại, chỉ thấy Phẩm Mai Viên bên kia, hai vị thị vệ đại ca đang thu thập vườn liên tiếp hướng về phòng bếp phương hướng nhìn quanh.
Nhan Tích Ninh che mặt, hắn quả thật thiếu cân nhắc.
Bọn họ ở trù phòng húp canh ăn thịt gà, thị vệ ngửi mùi vị còn muốn lao động……!Này không phải ngược đãi người khác sao?!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đứng lên múc hai chén canh gà đặt ở bệ bếp.
Sau đó đi đến cửa phòng bếp đứng hướng về phía Phẩm Mai Viên giương giọng nói: “Thị vệ đại ca! Đến uống canh gà đi!”
Nhan Tích Ninh la một tiếng như vậy, bọn thị vệ quẫn bách xoay qua…!giống như bị Vương phi bắt gặp là một chuyện rất xấu hổ.
Nhan Tích Ninh cười bổ sung một câu: “Các ngươi không qua đây, ta liền bưng canh gà qua đó vậy!”
Vừa nói dứt câu, Nhan Tích Ninh thấy hai tên thị vệ nhìn nhau liếc mắt một cái.
Một lát sau bọn họ buông nông cụ trong tay xuống, bước về hướng Văn Chương Uyển.
Nhan Tích Ninh lúc này mới yên tâm xuống: Lúc này mới đúng, uống một chén canh cũng không phải chuyện lớn gì lắm.
Bọn thị vệ tiến vào phòng bếp liền hành đại lễ với Nhan Tích Ninh: “Tạ ơn Vương phi ban thưởng.”
Nhan Tích Ninh:……
Còn có thể thoái mái ăn canh không?
Lúc này Bạch Đào cuối cùng cũng uống hớp canh gà đầu tiên vào miệng, cậu khoa trương hít hà: “Thật ngon a! Mau tới ăn canh nha!”
Nhan Tích Ninh cười chỉ chỉ hướng bệ bếp: “Các ngươi tự nhiên, ta trước bao cái hoành thánh.
Bạch Đào, tiếp đón hảo bọn họ.”
Nói xong lời này Nhan Tích Ninh xoay người ngồi ở cạnh thớt, sợ thị vệ xấu hổ, hắn cố ý đưa lưng về phía bệ bếp.
Không lâu sau hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng thổi phù phù cũng thanh âm húp canh, còn có tiếng Bạch Đào khoe khoang: “Thế nào, thiếu gia nhà ta hầm canh gà rất ngon đi? Không nóng vội, các ngươi ngồi xuống chậm rãi uống, ta đem ghế qua cho các ngươi.”
Nhan Tích Ninh khóe môi giơ lên, hắn bốc lấy một miếng vỏ, sau đó đem vỏ hoành thánh đặt ở lòng bàn tay trái, một đầu góc hẹp đối hướng về phía đầu ngón tay.
Tiếp theo hắn múc một muỗng nhân thịt bằm tầm một phần ba muỗng đặt phía trên vỏ, sau đó cầm phần dưới vỏ bao lấy nhân bên trong.
Vỏ bọc nhân lăn một vòng trong lòng bàn tay, thành một cái ống hình tròn.
Lúc này dùng tay nắn hai bên cạnh của vỏ hoành thánh, chỉ thấy ngón cái cùng ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng bóp một cái, lại kéo hai bên cạnh ngoài hướng về phía trên ấn ấn, một cái hoành thánh hình nguyên bảo tròn trịa mập mạp liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Hắn tùy tay đem hoành thánh đặt ở thớt kế bên, sau đó tiếp tục bốc lên tấm da hoành thành tiếp theo.
Bạch Đào một ngụm canh còn chưa uống đến miệng, chỉ thấy trên thớt thượng xuất hiện mấy con hoành thánh béo trắng.
Lập tức canh cũng không uống, buông thìa bước nhanh tới bên người Nhan Tích Ninh ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với hoành thánh: “Oa, giống nhau như đúc!”
Sau đó cậu dùng tay muốn đụng vào hoành thánh trước mặt, nhưng mà ngón tay còn chưa chạm vào hoành thánh đã thu trở về: “Không nên không nên, không thể làm dơ đồ ăn ngon.”
Từ sau khi tới Văn Chương Uyển, huynh trưởng cực kỳ yêu sạch sẽ.
Đồ vật muốn ăn cần phải rửa qua hai ba lần bên ngoài, mỗi ngày đều phải tắm rửa thay y phục……!Hiện giờ Bạch Đào đã học được trước và sau khi ăn cơm đều cần phải rửa tay.
Chờ Bạch Đào tẩy sạch tay, cậu thật cẩn thận nâng lên một miếng hoành thánh.
Hoành thánh tựa như một bông hoa da mỏng bao chặt lấy nhân thịt bên trong, xuyên thấu qua vỏ bột mơ hồ có thể thấy chút sắc xanh của tề thái xắt nhuyễn.
Này sao có thể là đồ ăn, rõ ràng là hàng mỹ nghệ được làm kỹ càng a!
Bạch Đào chưa từng thấy qua hoành thánh được gói đẹp như vậy: “Nó cũng quá đẹp a!”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là…!hương vị.”
Nhan Tích Ninh động tác như nước chảy mây trôi, Bạch Đào trợn to hai mắt đều thấy không rõ.
Rất nhanh trên thớt xuất hiện một loạt hoành thánh núc ních được sắp xếp, nhân trong chậu cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được giảm bớt.
Đợi khi chậu vỏ hoành thánh thấy đáy, nhân trộn còn dư một chén nhỏ.
Nhan Tích Ninh đem phần nhân còn lại bỏ vào trong chén, buổi chiều hắn có thể dùng nhân dư làm ít thịt viên.
Bạch Đào nhìn thấy hoành thánh xếp hàng ngay ngắn trên thớt cảm động đến muốn khóc, cậu rất thích ngày tháng hiện tại!
Lúc ấy đi theo thiếu gia đến Vương phủ, một thím trong Nhan phủ nói với cậu, Vương phủ không phải địa phương tốt, đi cùng thiếu gia chết như thế nào cũng không biết.
Cậu đầu óc chậm chạp, không hiểu được rõ ràng lắm loan loan nhiễu nhiễu phức tạp.
Chỉ biết là thiếu gia đối với cậu rất tốt, cậu không thể để cho thiếu gia cô linh linh một người.
Hiện giờ xem ra, lúc ấy may mắn cùng thiếu gia đi, bằng không mình làm sao có thể trải qua ngày tháng thần tiên!
Nhìn đến biểu tình của Bạch Đào, Nhan Tích Ninh trêu đùa: “Còn muốn ăn hoành thánh không?”
Bạch Đào gật đầu nhanh đến xuất hiện ra tàn ảnh: “Ăn!”
Nhan Tích Ninh đem hoành thánh chia làm hai phần, một phần nhiều hơn đưa các thị vệ đại ca.
Sợ thị vệ lấy hoành thánh về không biết luộc qua, Nhan Tích Ninh thuận tay giúp bọn họ luộc hoàn hảo.
Nhan Tích Ninh đem thực hạp đưa cho thị vệ đại ca, dặn dò nói: “Phía dưới có canh gà, lúc ăn chỉ cần đem hoành thánh ngâm vào nước canh.”
Kỳ thật trực tiếp dùng canh gà luộc hoành thánh hương vị sẽ tốt hơn, nhưng là nhiều hoành thánh như vậy bỏ vào trong nồi canh gà, nước canh sẽ bị đục lại.
Hơn nữa, nếu hiện tại liền ngâm chúng ở trong canh gà, chờ đến khi các thị vệ bắt đầu ăn, da sẽ bị nhũn ra, vị cũng sẽ không ngon lắm.
Thị vệ đại ca cười thành đóa hoa, bọn họ thiên ân vạn tạ: “Đa tạ Vương phi!”
Đợi thị vệ đi rồi, Nhan Tích Ninh mới có thể tĩnh tâm nhấm nháp thành quả lao động cả buổi của mình.
Trên bàn ăn đặt hai chén lớn, trong chén tràn đầy hoành thánh, hoành thánh lại ngụp lặn trong lớp váng dầu của canh gà.
Xuyên thấu qua tầng vỏ màu vàng, có thể mơ hồ nhìn đến nhân bên trong.
Gắp lên một miếng hoành thánh, da ngoài tựa một tầng lụa mỏng mềm nhẹ bao lấy nhân thịt.
Cắn một ngụm, lớp da rách ra, nước thịt ngon ngọt bên trong mang theo vị tề thái vỡ òa trong miệng.
Lúc này chỗ tốt khi lấy thịt tươi được triển lộ, ở dưới sự điều hòa của thịt tươi, nhân thịt được trộn dính cùng một chỗ.
Vị dai lại tươi ngon, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, dừng không được đũa.
Hoành thánh ăn không cũng đã ngon như thế, càng đừng nói có canh gà làm nền.
Một bát canh gà ngon là diễn viên chính hoàn mỹ trên bàn cơm, nhưng trong chén hoành thánh này, nó trở thành diễn viên phụ chịu mệt nhọc mà phối hợp diễn.
Ăn một miếng hoành thánh, uống một ngụm canh gà, Nhan Tích Ninh cảm giác dạ dày chính mình cũng không nói lời nào mà khuất phục, cảm giác đau nhức cả người vì nhào bột đều tiêu tán.
Bạch Đào ăn đến đầu cũng luyến tiếc ngẩng, khen không dứt miệng: “Ăn quá ngon!”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Ngươi ăn từ từ, không ai giành với ngươi.”
Đáng tiếc Sở Liêu không có tủ lạnh, nếu có tủ lạnh, hắn sẽ làm nhiều một ít hoành thánh trữ đông trong tủ lạnh, thời điểm muốn ăn luộc qua một chút là có thể ăn.
Đương lúc chủ tớ hai người đang vùi đầu ăn, trong viện truyền đến tiếng bước chân, Lãnh quản gia thanh âm truyền đến: “Vương phi, trong cung mang đến ban thưởng cho ngài, thỉnh ngài đi ra tiếp một chút?”
Nhan Tích Ninh kinh ngạc buông đũa, đem hoành thánh trong miệng nuốt xuống đi ra phòng bếp.
Hắn trong lòng thầm nghĩ không kiêng kị, người trong cung chẳng lẽ là ngốc nghếch nhiều tiền sao? Lần trước mới vừa ban thưởng cho hắn nhiều bảo bối nhìn mà không xài được như vậy, tại sao không được vài ngày lại mang đồ tới?
Lãnh quản gia chấp tay đứng ở trong viện, hắn phía sau đứng một thị vệ thân hình cao lớn.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh thị vệ hai mắt sáng ngời lộ ra nụ cười ngốc ngốc, Nhan Tích Ninh không rõ nên cũng trả về một cái mỉm cười.
Lãnh quản gia khách sáo nói: “Vương phi đang ăn cơm trưa?”
Nhan Tích Ninh làm bộ khách khí một chút: “Đúng vậy, Lãnh quản gia ăn chưa? Không bằng cùng nhau ăn một chút?”
Lãnh quản gia cười xòa: “Không được không được, tiểu nhân phụng lệnh chủ tử mà tới, không dám chậm trễ.” Nói xong thị vệ phía sau tiến lên từng bước chân vang lớn như chuông đồng: “Vương phi!”
Nhan Tích Ninh bị hù nhảy dựng, vị thị vệ đại ca này hắn chưa từng gặp qua, như thế nào lại nhiệt tình với mình như vậy?
Lúc hắn chuẩn bị mở rương được ban cho, Lãnh quản gia nhanh chóng khuyên hắn: “Vương phi, trong rương này có cả dùng bên trong và thoa ngoài da, ngài vẫn nên trở về tự mình xem đi?”
Nhan Tích Ninh rất hiếu kì: “Ân?” Rốt cuộc là cái gì? Như thế nào còn dùng trong thoa ngoài?
Lãnh quản gia châm chước nói: “Thuốc mỡ tốt nhất thái y viện đều ở trong này, là một mảnh tâm ý trong cung, Vương phi ngài cứ nhận đi là được.”
Nhan Tích Ninh cũng không muốn cùng Lãnh quản gia đứng ở đây cãi cọ, hoành thánh của hắn còn đang ngâm mình trong canh gà đâu, hắn phải nhanh trở về ăn hoành thánh đi.
Vì thế hắn qua loa tiếp nhận rương: “Cảm tạ.”
Lãnh quản gia tươi cười càng thêm chân thành: “Phân ưu cho chủ tử là bổn phận của tiểu nhân, kia tiểu nhân không quấy rầy Vương phi dùng cơm.”
Nói xong lời này, Lãnh quản gia như bôi dầu vào đế giày chạy rất nhanh.
Nhan Tích Ninh buồn bực cào cào hai má, Lãnh quản gia hôm nay cứ thần thần bí bí?
Lúc này Bạch Đào tiến đến bên người Nhan Tích Ninh: “Chủ tử, trong này là cái gì a?”
Nhan Tích Ninh tùy tay mở ra: “Nhìn xem sẽ biết.”
Chỉ thấy trong rương xếp một tầng công cụ tạo hình không thể miêu tả, ngoạn ý này từ lớn đến nhỏ từ thô đến mảnh bày xếp chỉnh tề.
Trên công cụ có hai hũ ngọc lớn bằng bàn tay, hũ bên trái dán thoa ngoài da , bên phải dán dùng bên trong .
Sắc mặt Nhan Tích Ninh giống như bảng pha màu bị đổ, hiện giờ hắn thầm nghĩ cầu một đôi mắt chưa từng thấy qua mấy thứ này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cơ Tùng!”
————
Trong Thính Tùng Lâu, Cơ Tùng tay trái bưng một cái chén nhỏ tinh xảo, trong chén đựng một miếng hoành thánh tròn trịa được vây quanh trong canh gà ấm áp tầm nửa chén.
Y uống một ngụm canh mày hơi hơi giãn ra: “Đưa qua rồi?”
Lãnh quản gia lau mồ hôi trên đầu: “Vâng.”
Cơ Tùng múc hoành thánh đưa vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt một lúc lại hỏi: “Hắn phản ứng thế nào?”
Lãnh quản gia giãy giụa nói: “Vương phi kích động đến gọi tên chủ tử.”
Cơ Tùng một ngụm ăn xong hoành thánh còn lại: “Kích động?”
Lãnh quản gia: “Tiểu nhân đi đến Phù Liễu Viện cũng nghe đến rành mạch.”
Cơ Tùng:……
_____________________________
Tác giả có chuyện nói:
Nhan Tích Ninh: Vì sao lại ban loại đồ vật này! 【 hoài nghi nhân sinh 】
Cơ Tùng: Thái y viện tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, Nội Vụ phủ tuyển chọn tinh tế, không thể lãng phí.
【 nghiêm túc 】
Lão Miêu nét mặt già nua thông hoàng..