Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 134: 134: Bánh Bao Nướng Và Hạt Dẻ Nướng



Tháng chín cũng là mùa hạch đào chín, giữa sườn núi từng cây hạch đào chụm lại thành một mảng.

Lúc Nhan Tích Ninh ở hiện đại từng nếm qua không ít hạch đào, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy cây hạch đào kết quả.
Nguyên lai bên ngoài cây hạch đào bọc một tầng vỏ màu xanh đậm, dưới vỏ có một tầng thịt quả hơi mỏng.

Lột hết phần vỏ, mới có thể lộ ra hạch đào bên trong.

Nếu lột bằng tay không, chất lỏng sẽ dính vào trên tay biến thành màu xanh đen, rửa thế nào cũng không sạch.

Nhưng mà cây hạch đào hiện tại đã khá già, phần vỏ tự động vỡ ra để lộ nhân hạch đào.

Chỉ cần rút nhẹ một cái, một quả hạch đào đầy đủ có thể lăn từ bên trong ra.
Có chút hạch đào gấp rút rơi bên dưới, càng nhiều hạch đào còn vắt vẻo trên cành.

Lúc này chỉ cần dùng một cây gậy trúc nhắm ngay nhánh cây nhẹ nhàng lay một chút, hạch đào liền rời cành nện mạnh trên mặt đất.
Nhìn thấy Cơ Tùng đứng lên, tâm tình bọn thị vệ tốt tới cực điểm.

Bọn họ như quét hết mọi nặng nề mấy ngày qua, nhìn thấy cây hạch đào, bọn họ liền giống như khỉ nhảy lên nhánh cây.

Bọn thị vệ lắc lư nhánh cây, hạch đào rụng xuống như mưa, theo hạch đào rơi xuống đất còn có tiếng cười của bọn thị vệ.
Bọn thị vệ nhảy nhót, Nhan Tích Ninh nhặt hạch đào cũng rất vui vẻ.

Ai có thể cự tuyệt đồ ngon chỉ cần duỗi tay ra là lấy được đâu? Vừa nhặt hạch đào, Nhan Tích Ninh vừa bắt đầu sắp xếp: “Hạch đào chính là thứ tốt, trở về chúng ta có thể làm kẹo hạch đào mứt táo, hạch đào nướng……!Đúng rồi ngươi biết không? Hạch đào có thể ép ra dầu!”
Cơ Tùng đang nhặt hạch đào rơi trên mặt đất, nghe được lời Nhan Tích Ninh, y có chút kinh ngạc: “Kẹo hạch đào thì ta có nếm qua, nhưng ta không biết hạch đào vậy mà cũng có thể ép dầu.”
Nhan Tích Ninh nói chắc nịch: “Đương nhiên có thể ép dầu, ngươi ngẫm lại xem, hạt cải nhỏ như vậy còn có thể ép ra dầu, huống chi là hạch đào?” Dầu hạch đào chính là thứ tốt, ở hiện đại bán rất đắc.
Cơ Tùng có chút đăm chiêu: “Nói có lý.” Hạch đào ở Lương Châu vẫn luôn có chất lượng rất tốt, nhưng thủy chung không bán được giá cả tốt, nếu có thể ép hạch đào thành dầu, không nói tới việc vận chuyển thuận tiện, mà giá cả cũng sẽ cao hơn.
Hai người phối hợp ăn ý, không bao lâu liền nhặt hơn phân nửa sọt hạch đào.

Có chút hạch đào rơi trên mặt đất thời gian lâu rồi, phần nhân bên ngoài đã biến thành màu đen, nhìn bẩn hề hề.

Lúc Nhan Tích Ninh nhặt lên không chú ý liền thuận tay bỏ vào, lúc này nhìn thấy hạch đào như vậy, hắn có chút không xác định: “Hạch đào như vậy còn ăn được không?”
Cơ Tùng lựa hai quả hạch đào có chút khó coi đặt vào trong lòng bàn tay, nắm chặt tay lại hai quả hạch đào ở trong lòng bàn tay y liền phát ra tiếng vỡ vụn.

Chờ khi y mở tay ra, vỏ hạch đào đã vỡ ra hé lộ phần hạch đào no đủ bên trong.

(Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu Tùng Tùng – máy mở hạt công nghệ đen =))))))
Hình dạng hạch đào có vài phần giống não, mới rơi từ nhánh cây xuống nên giờ phút này chúng vẫn còn khá ẩm.

Trên thịt quả còn bám một lớp màng nâu mỏng, kéo nhẹ là có thể xé ra để lộ phần hạch đào trắng noãn bên trong.

Cơ Tùng đem vài miếng hạch đào tới bên môi Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh lui về phía sau một bước: “Có thể ăn sống sao?”
Vừa dứt lời, hắn cảm giác có chút ý khác, vì thế hắn bổ sung: “Trước kia hạch đào mà ta ăn không phải đồ tươi mới.” Hạch đào mà hắn mua được ở hiện đại đều là phơi nắng cho khô, hoặc là rang chín làm thành các loại hương vị, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy được hạch đào tươi.
Cơ Tùng cười nói: “Rất ngọt cũng rất mềm, ngươi thử xem.” Dừng một chút y cười lên tiếng: “Nguyên lai A Ninh cũng có thứ không dám ăn.” Mới vừa rồi thấy A Ninh mạnh mẽ ăn đầu gà như vậy, không nghĩ tới một quả hạch đào mềm liền hù được hắn.
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng gãi gãi hai má, chủ yếu là tầng thịt hạch đào bên ngoài kia nhìn giống như có độc, khiến cho hắn có chút băn khoăn.

Có vào loại thực vật lúc ban đầu có độc tính rất nhỏ, phơi khô sẽ mất đi, hắn nghĩ hạch đào cũng là như vậy.
Nhìn đến cách làm của Cơ Tùng, hắn xác định là hắn suy nghĩ nhiều —— Cơ Tùng sao có thể để hắn ăn thứ có độc đâu? Vì thế hắn há miệng ăn vài miếng hạch đào.

Hạch đào mềm có vị giòn ngọt, so với hạch đào phơi khô đầy dầu thì hoàn toàn khác biệt.
Nhan Tích Ninh nhai kỹ vài cái liền kinh ngạc mở to hai mắt: “Ăn ngon quá nha.” Hắn vừa ăn liền yêu thích loại hương vị này: “Ăn ngon thật, ta cảm thấy ta có thể ăn không ít.” Hạch đào khô có chút dầu mỡ, ăn nhiều một chút liền ngấy, mà hạch đào tươi lại không có loại phiền não này.
Cơ Tùng cười nói: “Vậy mang về nhiều một chút.

Nếu mang về ăn không hết, chỉ cần phơi nắng là được.” Hạch đào phơi khô rồi chỉ cần đặt ở nơi khô ráo thông gió, sẽ có thể để được rất lâu.
Nhan Tích Ninh xem xét hạch đào bên trong sọt, suy nghĩ một lát hắn lắc đầu: “Hay là thôi đi, có nhiều như vậy là được rồi.” Làm người không thể có lòng tham, năm rồi cả một năm hắn chỉ có thể ăn hết ba năm cân hạch đào, hạch đào trong sọt chắc phải đến năm sáu mươi cân, vậy là đủ rồi.
Cơ Tùng nở nụ cười: “Được, nếu ăn xong rồi lại đến lấy một ít là được.” Chờ hạch đào đều được thu thập xong, y vác sọt lên: “Đi, chúng ta đi đánh hạt dẻ đi.”

Sọt khá nặng, Nhan Tích Ninh sợ đè lên sẽ tổn thương chân Cơ Tùng, hắn vội vàng nói: “Để cho ta mang sọt đi.”
Cơ Tùng giơ tay xoa xoa tóc Nhan Tích Ninh: “Ngoan.” Y chậm rãi nói: “Chút sức nặng này đối với ta mà nói không tính là gì, ngươi yên tâm đi, lòng ta đều hiểu.

Nếu ta mang không nổi nữa, ngươi đến giúp ta là được.”
Nhan Tích Ninh thấy không lay chuyển được Cơ Tùng, hắn thỏa hiệp nói: “Được, chốc nữa ngươi không mang nổi nữa nhớ gọi ta.”
Lúc bọn Lão Trương trồng cây ăn quả cố ý trồng cây hạch đào và cây hạt dẻ ở cùng một chỗ, chỉ cần đi về phía trước một đoạn đường, có thể nhìn thấy một rừng cây hạt dẻ.

Cây hạt dẻ cao lớn, trên tán cây rậm rạp kết một đám hạt dẻ lớn bằng nắm tay.
Vỏ hạt dẻ bọc bên ngoài có gia nhọn màu xanh biếc, nhìn vô cùng mạnh mẽ, nếu không cẩn thận đụng phải tư vị cũng không dễ chịu.

Ngày thường khi bọn Lão Trương đến rừng hạt dẻ sẽ đội nón trúc ở trên đầu, sợ hạt dẻ từ trên trời giáng xuống đầu.

Phần bên trong mới là hạt dẻ mà mọi người quen thuộc, bình thường bên trong sẽ có hai ba hạt dẻ.
So với việc hái hạch đào, rõ ràng việc hái hạt dẻ mạo hiểm hơn rất nhiều.

Bọn Nghiêm Kha giơ cây gậy trúc dài gõ lên nhánh cây xa xa, bọn họ không dám dùng quá sức, sợ hạt dẻ bay ra đập trúng đồng bọn.
Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng còn đứng ở xa hơn, Cơ Tùng chống lấy sọt để đứng, y híp mắt nhìn bọn Nghiêm Kha đánh hạt dẻ.

Sắc mặt y nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng y đang vây xem hai quân đối chọi.
Mà Nhan Tích Ninh lại phát hiện một hạt dẻ nứt miệng ở bên chân, từ trong chỗ nứt ra có thể nhìn thấy hạt dẻ màu nâu đỏ bên trong.

Hắn tò mò đào hạt dẻ từ bên trong ra, lập tức sợ hãi than lên: “Thật lớn! Tùng Tùng ngươi xem, hạt dẻ bọn họ trồng thật lớn!”
Ở hiện đại hắn cùng từng ăn qua rất nhiều hạt dẻ, nhưng chưa từng gặp qua hoặc là nếm thử hạt dẻ lớn như vậy.

Hạt dẻ trước mắt hắn lớn bằng ba hạt dẻ hắn từng ăn trước đây, đặt ở trong lòng bàn tay cũng nặng trịch.
Cơ Tùng đã quen với hạt dẻ Lương Châu nên cũng không ngạc nhiên: “Hạt dẻ không phải đều lớn như vậy sao?”
Nhan Tích Ninh giải thích: “À không, hạt dẻ trước kia ta ăn chỉ lớn như vậy.” Nói xong hắn vươn ngón cái cùng ngón trỏ khoa tay múa chân thành một vòng nhỏ.
Kỳ thật hắn còn từng nếm qua hạt dẻ hoang còn nhỏ hơn, cái loại hạt dẻ này trừ bỏ việc không dễ lột vỏ, hương vị lại cực kỳ tốt.
Cơ Tùng cười nói: “Hạt dẻ Lương Châu đều lớn như vậy, không biết so với hương vị trước kia ngươi ăn sẽ như thế nào.”
Nói xong y cầm một hạt dẻ bóc phần vỏ ngoài ra, phần vỏ rơi xuống lộ ra một tầng lông tơ nâu.

Tầng lông tơ này không dễ bóc, bất quá Cơ Tùng cũng không chuẩn bị bỏ đi phần lông này.

Y cắn răng rắc một ngụm cắn mở phần nhân bên trong, sau đó nhét một nửa phần nhân vào trong miệng Nhan Tích Ninh: “Ngươi nếm thử xem, nhìn xem loại nào ăn ngon hơn?”
Nhan Tích Ninh bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét nửa hạt dẻ, nhai nhai một lát, trong miệng đều là vị giòn giòn ngọt ngọt.

Hạt dẻ ăn sống có chút giống như khoai lang sống, hương vị không tệ.

Nhưng tầng lông tơ bên ngoài thật sự ảnh hưởng đến vị, phải vừa ăn vừa phun.

Nhan Tích Ninh cảm nhận một lúc thật sự không cảm nhận ra vị tốt xấu gì: “Cảm giác không sai biệt lắm……!đi?”
Lúc Lão Trương chuẩn bị kêu bọn họ nhặt hạt dẻ, chỉ thấy hai người này vừa đi vừa phun, cảm giác như có thai vậy.
Lúc trước khi nhặt hạch đào, bọn họ có thể thoải mái bóc hạch đào ra.

Mà hạt dẻ lại không như vậy, hạt dẻ bên trong lớp gai kia cần dụng cụ chuyên môn mới có thể tách ra.

Bọn họ chỉ có thể thu hạt dẻ còn vỏ rơi từ trên cây vào sọt.

Hạt dẻ giống như con nhím màu xanh biếc, ai đụng vào liền đâm người đó, lúc đeo sọt cũng phải cẩn thận.
Chờ khi bọn họ từ trên núi xuống, trong sọt bọn họ mang theo lên núi đã chứa đầy các loại trái cây.

Lão Trương nhìn nhìn sắc trời: “Bạn già hẳn đã nướng bánh bao xong.

Chủ soái, chúng ta trở về ăn đi?”
Cơ Tùng vững vàng ngồi lên trên xe lăn, y hơi hơi gật nhẹ: “Được.” Ở trên núi đi lại lâu như vậy, chân y mơ hồ có chút chua xót, bất quá vấn đề cũng không lớn.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía nhà Lão Trương, ánh sáng nhàn nhạt ngoài thùng xe chiếu lên chiếc sọt đựng đầy trái cây, mùi hương trái chín thấm vào tận ruột gan, xông cả thùng xe đều thơm.
Cơ Tùng giống như một chiếc kẹp hạch đào biết đi, một đường đi về luôn tách hạch đào cho A Ninh ăn.

Lực cánh tay của y kinh người, hạch đào được tách ra từng viên từng viên đầy đủ.

Nhan Tích Ninh vừa ăn hạch đào Cơ Tùng tách cho hắn, vừa vuốt bụng: “Ta ăn thật nhiều hạch đào, lại ăn nữa, sợ một lát không ăn được bánh bao nướng.”
Ngắm quai hàm phồng phồng của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng buồn cười: “Không có việc gì, ăn không hết có thể mang đi.”
Nhan Tích Ninh vui vẻ: “Ngươi cẩn thận Lão Trương và Trương thẩm nghe thấy.” Nói ra cũng không sợ dọa người, phu phu Dung Vương đến nhà cấp dưới ăn cơm, ăn không hết còn gói mang về.
Nhưng mà Cơ Tùng cũng rất bình tĩnh: “Lão Trương và Trương thẩm không có con cái, bọn họ liền thích đám người trẻ tuổi tới nhà.

Năm rồi chúng ta tới chơi nếu không ăn hết đại bàn kê và bánh bao nướng mà Trương thẩm làm, Trương thẩm có thể sẽ trộm rơi lệ.”
Ngay từ đầu bọn họ còn rất khách khí, sau lại nhìn thấy Trương thẩm khổ sở đến khóc lên, bọn họ chỉ có thể banh quai hàm liều mạng ăn.

Sau này thật sự ăn không nổi, Trương thẩm vẫn khó chịu.

Trải qua cân nhắc, bọn họ học được cách gói mang về.
Lão Trương và Trương thẩm liền thích xem đám nhỏ trong Sí Linh quân này ngay cả ăn cũng gói về, mỗi lần người trong quân tới, Trương thẩm hận không thể đem tất cả thức ăn trong nhà ra làm thành bánh cho bọn họ mang đi.

Đương nhiên, nhóm tướng soái Sí Linh quân chưa bao giờ bạc đãi vợ chồng Lão Trương.
Nhan Tích Ninh hiểu ra: “Thì ra là thế! Vậy chốc lát ta sẽ không khách khí.” Vừa lúc hắn còn có một cái đầu gà, lát nữa cũng gói mang đi.
Xe ngựa mới vừa dừng lại, Nhan Tích Ninh đã ngửi thấy một nùi hương mê người.

Hương vị này như là xiên thịt dê nướng, hoặc như bánh mì nướng.

Không cần phải nói, đây nhất định là hương vị bánh bao nướng.
Chờ khi hai người đi vào trong viện, chỉ thấy trên bàn đá trong viện đã đặt đầy hai mâm bánh bao lớn được nướng đến vàng óng rực rỡ.

Bánh bao nướng mà Trương thẩm làm có hình dạng giống như đúc báo bao nướng ở hiện đại, bên ngoài lớp da bánh bao hình vuông là lớp dầu vàng óng ánh, mặt trên còn rắc thêm mè trắng được nướng thành màu vàng nhàn nhạt.

Mùi thịt hoà với bột xông vào mũi, hương vị này làm cho Nhan Tích Ninh không đói mấy cũng dâng lên cảm giác thèm ăn.
Trương thẩm cười nói vài câu vào bọn họ, Lão Trương hô lên: “Mau đừng làm nữa, ăn bánh bao nướng đi.”
Bọn Nghiêm Kha buông việc trong tay, bọn họ gấp gáp chạy tới bên cạnh bàn mỗi người cầm một cái bánh bao nướng lên cắn.

Nhan Tích Ninh cũng không ngoại lệ, bánh bao nướng mà hắn cầm lên còn có chút phỏng tay, nhẹ nhàng cắn một ngụm, lớp da bánh hơi mỏng giòn đến độ vỡ vụn nhanh chóng mở ra.

Mùi thịt dê nồng đậm cùng với vị hành tây từ trong bánh bao nướng lao ra xông thẳng vào trong mũi mọi người.
Nhan Tích Ninh vừa nhai kỹ bánh bao, vừa cẩn thận đánh giá cái bánh trong tay này.

Bánh bao bên trên sáng bóng, bên dưới hẳn là dán vào vách lò cho nên màu sắc thoáng ảm đạm.

Bất quá điều này không ảnh hưởng đến vị của vỏ bánh, nước của nhân thịt thấm vào da bánh bao, làm cho phần da có hương vị phong phú hơn.
Hương vị này so với bánh bao nướng mà Nhan Tích Ninh ăn trước kia còn thơm hơn, quả nhiên bánh bao nướng trong lò nướng của khách sạn không có biện pháp so sánh với bánh bao nướng trong lò mới được lấy ra.
Nhân bánh bao được làm từ một khối thịt dê lớn trộn cùng với hành tây mà thành, bên trong còn bỏ thêm một ít sợi cà rốt.

Thịt dê tươi mới, hành tây cùng cà rốt làm ngọt, bỏ thêm thì là và bột tiêu khiến cho phần nhân tươi mới nhiều nước thơm ngon cực kỳ.

Khó trách bọn Nghiêm Kha nhớ thương bánh bao nướng, bánh bao nướng thơm ngon như vậy ai không thích?
Bánh bao nướng với tràn ngập nước thịt, càng ăn tiếp, nước thịt đậm đà lại càng chảy ra nhiều hơn, ăn đến cuối cùng Nhan Tích Ninh không thể không dừng lại hút hết nước bên trong trước.
Một cái bánh bao nướng vào bụng, Nhan Tích Ninh thoải mái ợ một cái, hắn chân tình thiệt ý khích lệ: “Ăn quá ngon.

Tay nghề của Trương thẩm thật tốt!”
*

Trương thẩm ngoại trừ chuẩn bị bánh bao nướng, nàng còn chuẩn bị thêm cả bánh nướng.

Khi bọn Nhan Tích Ninh ăn bánh bao nướng, nàng bưng một rổ đầy bánh nướng từ trong viện ra.
Chồng bánh nướng cao tầm hai thước, mỗi một cái bánh đều có đường kính cỡ một thước, chúng nó tản ra mùi lúa mì nồng nàn.

Chung quanh bánh dày phần giữa mỏng, phần rìa đều được nướng thành màu vàng, chỗ mỏng nhất ở giữa tựa hồ có thể nhìn xuyên qua.
Nhan Tích Ninh chỉ liếc mắt một cái liền kết luận bánh nướng này nhất định ăn rất ngon, đáng tiếc……!hắn phức tạp sờ sờ bụng, hắn thật sự ăn không nổi.

Từ lúc tới nhà Lão Trương, nào là đại bàn kê nào là cây nho, sau khi lên núi còn có các loại trái cây chưa từng dừng miệng.

Thêm một cái bánh bao nướng chắc nịt, hắn ăn không nổi bánh nướng nữa.
Đang lúc hắn có chút tiếc nuối, Cơ Tùng lấy một cái bánh nướng.

Y nhẹ nhàng xé bánh ra, bánh nướng theo tiếng mà tách ra, phần giòn rụm cũng rớt xuống một chút vụn.

Y đưa nửa cái bánh nướng cho Nhan Tích Ninh: ” Bánh nướng Trương thẩm làm ăn lúc còn nóng là ngon nhất.”
Nói xong một tay y cầm bánh nướng một tay đặt ở dưới cằm, cúi đầu cắn một ngụm, vừng cùng mảnh vụn dừng ở trong lòng bàn tay y.

Nhan Tích Ninh dựng thẳng ngón cái lên, hắn học theo Cơ Tùng cắn một ngụm bánh.
Bánh nướng xốp giòn vào miệng, vị mằn mặn cực kỳ giống bánh quế bánh bích quy đời trước.

Nhưng mà bánh nướng mang theo độ ấm cũng không phải thứ mà bánh quế bánh bích quy có thể so sánh được, hương lúa mì tràn đầy cả khoang miệng, bánh nướng ngoài giòn trong mềm làm cho hắn một ngụm tiếp một ngụm hoàn toàn không dừng được.
Ăn mấy miếng bánh nướng, lại uống một ngụm nước mật ong ngọt ngào.

Nhan Tích Ninh thoải mái thở dài một hơi: “Ngày tháng thần tiên a ~”
Kỳ thật cuộc sống của Lão Trương và Trương thẩm mới chân chính là ngày tháng thần tiên, ở trong khe núi phong cảnh hợp lòng người, có phòng ở có sân, có vài mẫu đất còn có đỉnh núi.

Cùng với người mình thích, trải qua ngày tháng thanh thanh tĩnh tĩnh, cuộc sống như vậy thật sự rất tốt đẹp.
Đang lúc Nhan Tích Ninh cảm khái, Cơ Tùng nhẹ giọng nói: “Về sau chúng ta cũng như vậy.”
Y từng có chấp niệm mãnh liệt với vương toạ, y cảm thấy chỉ khi đứng ở vị trí cao nhất, mới có thể làm chuyện mình muốn làm.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, y phát hiện khát vọng của y với vương vị đã không còn mãnh liệt như xưa.

Tưởng tượng đến những người thân bất do kỷ sau bức tường cung cấm, Cơ Tùng liền cảm thấy tâm lạnh.
Nhan Tích Ninh hiểu ý Cơ Tùng, hắn cười gật gật đầu: “Được.”
Trương thẩm là một người không chịu ngồi yên, thừa dịp mọi người đang ăn điểm tâm mỹ vị, nàng lại dời ánh mắt tới hạt dẻ mọi người mang về.

Chỉ thấy nàng cột hai tấm ván gỗ dưới đế giày, như vậy giày có thể dễ dàng đạp vỏ hạt dẻ.
Tuy rằng hạt dẻ sắp chín có màu xanh đậm, nhưng chỉ cần dùng hai chân giẫm một cái liền vỡ lộ ra hạt dẻ bóng loáng bên trong.

Trương thẩm dùng kẹp gắp than gắp hạt dẻ từ trong vỏ ra, không trong chốc lát nàng liền gắp được hơn nửa rổ hạt dẻ.
Nàng đặt vỏ ngoài thoáng trở nên trắng hơn ra một bên, sau đó đem hạt dẻ màu nâu đỏ trong rổ ra lần lượt từng cái dùng đao chẻ một hoa văn hình chữ thập.

Hạt dẻ sau khi đã rửa sạch, nàng đổ hạt dẻ vào trong một cái lưới sắt, treo lên trên hố nướng.
Nhan Tích Ninh có một thói quen, hắn thích nhìn mọi người làm việc.

Hơn nữa thích nhìn người làm việc lưu loát, thật là một cái cảnh đẹp ý vui.

Từ khi Trương thẩm bắt đầu đạp vỏ hạt dẻ, hắn liền cầm một miếng bánh nướng ngồi xổm bên người nàng vừa ăn vừa xem.

Toàn bộ quá trình hắn cũng không nói chuyện, khi Trương thẩm nghiêng người qua, liền nhìn thấy gương mặt loan loan ý cười cùng ánh sáng trong đáy mắt hắn.
Trương thẩm treo lưới sắt xong liền nói gì đó với Lão Trương, tươi cười trên mặt Lão Trương cứng đờ, lập tức ông dùng ánh mắt phức tạp quét qua Nhan Tích Ninh.

Chờ khi Nhan Tích Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, Lão Trương lại cười gật gật đầu với hắn, chẳng qua trong mắt lại nhiều thêm vài thứ.
Ngay cả khi mọi người banh bụng mà ăn, cũng không thể ăn hết bánh bao cùng bánh nướng mà Trương thẩm làm.

Mọi người no đến thở hắt ngồi bên cạnh bàn đá, lúc nhìn đến Trương thẩm lại mang mâm đựng trái cây tới, mọi người chỉ có thể chắp tay cầu xin tha thứ.
Ăn cơm trưa xong, Cơ Tùng còn có chính sự muốn làm, y phải đi một vòng để xem tình huống vịt diệt châu chấu.

Lão Trương cũng không dám giữ y, chỉ có thể tiễn bọn họ rời đi.
Nhóm lão binh cực kỳ luyến tiếc, bọn họ buông công việc trong tay chậm rãi đi theo sau xe ngựa.

Cơ Tùng không có cách nào chỉ có thể vén rèm lên phất phất tay với mọi người: “Mọi người đi về trước đi, hiện giờ ta ở Lương Châu, tùy thời đều có thể đến.”
Lúc này nhóm lão binh đỏ cả vành mắt mới chậm rãi giải tán, nhìn thấy bóng dáng tập tễnh của bọn họ, trong lòng Nhan Tích Ninh nặng trĩu.

Ly biệt luôn làm cho người ta khổ sở, may mắn các lão binh có thể ở cùng một chỗ, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Khi xe ngựa đi qua hàng rào sau đại môn, Nhan Tích Ninh nghe được phía sau truyền đến tiếng nữ nhân kêu gọi “Ninh Ninh —— Ninh Ninh ——” có thể bởi vì bên trong tên mình có chữ Ninh, Nhan Tích Ninh rất nhạy cảm với chữ “Ninh” này, hắn nghiêng tai hỏi Cơ Tùng: “Ngươi có nghe thấy có người đang gọi Ninh Ninh không?”
Cơ Tùng tập trung nghe thử, y gật gật đầu: “Hình như là giọng của Trương thẩm.”
Nhan Tích Ninh vén rèm lên nhìn lại phía sau, chỉ thấy Trương thẩm ôm cái gì trong lòng đang chạy về hướng bọn họ.

Cơ Tùng nhanh chóng kêu ngừng xe ngựa: “Nghiêm Kha, dừng lại!”
Xe ngựa mạnh mẽ dừng lại, Lão Trương ghìm ngựa quay đầu lại vẻ mặt kinh ngạc: “Bạn già?”
Trương thẩm rất nhanh liền chạy tới trước xe ngựa, lúc này Nhan Tích Ninh mới nhìn thấy trong lòng nàng ôm một cái túi vải.

Trương thẩm đưa túi vải cho Nhan Tích Ninh: “Ninh Ninh.” Trương thẩm không biết nói nhiều tiếng Sở Liêu, nàng dùng thanh âm đứt quãng biểu đạt ý nghĩ chính mình: “Hạt dẻ, ăn, ăn hạt dẻ.”
Nàng chấp nhất vươn túi về phía Nhan Tích Ninh, trong mắt đều là mong chờ.

Giống như chỉ cần Nhan Tích Ninh cự tuyệt, nàng lập tức sẽ khóc lên.

Nhan Tích Ninh cực kỳ ngượng ngùng, nhất định là do vừa nãy hắn ngồi xổm bên người Trương thẩm xem nàng làm việc, tạo cho nàng lỗi giác mình rất thích ăn hạt dẻ.
Hắn hổ thẹn vươn tay tiếp nhận túi vải, trong túi đều là hạt dẻ nóng bỏng, một mùi hương hạt dẻ nướng nồng nàn ập vào mặt.

Nhan Tích Ninh chân thành nhìn về phía Trương thẩm: “Cám ơn Trương thẩm.”
Trương thẩm lộ ra nụ cười vui mừng, giọng nói của nàng nhẹ nhàng hoen không ít, một tràng tiếng Khương từ trong miệng nàng toát ra.

Sắc mặt Lão Trương có chút vặn vẹo, ông phiên dịch đơn giản: “Bạn già nói, cho ngài mang theo ăn trên đường.”
Nhan Tích Ninh lại cảm kích nói: “Cám ơn cám ơn.”
Xe ngựa lại một lần nữa động đậy, khi xe sắp quẹo qua, Nhan Tích Ninh lại một lần nữa xốc lên mành nhìn về phía sau.

Chỉ thấy Trương thẩm còn đứng ở tại chỗ, cách xa như vậy, hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt không nỡ của Trương thẩm.
Nhan Tích Ninh vươn nửa người từ trong thùng xe ra, hắn dùng sức vẫy tay về hướng Trương thẩm.

Chờ khi hắn ngồi trở lại trong xe, hắn vừa cảm động vừa thổn thức: “Trương thẩm đối với ta thật tốt.”
Lúc này Lão Trương đột nhiên mở miệng giải thích với Nhan Tích Ninh: “Vương phi, thực xin lỗi a, vừa rồi bạn già đã mạo phạm ngài.”
Nhan Tích Ninh đang mở túi vải, nghe như thế hắn không hiểu ra sao: “Không có a, sao lại mạo phạm?”
Lão Trương đưa lưng về phía xe ngựa, bóng dáng ông thoạt như xuất hiện chút bi thương khó hiểu: “Ta và bạn già……!Trước kia ở trong tộc Khương, sau bày kỵ binh Liêu Hạ vào thôn đoạt đi đất đai của chúng ta, đốt nhà của chúng ta, giết tộc nhân và bằng hữu của chúng ta.

Cả nhà ta may mắn tránh được một kiếp, càng nghĩ không thể tiếp tục ở lại tộc Khương, vì thế chúng ta liền chạy nạn tới Sở Liêu.”
“Ngày tháng chạy nạn không quá tốt, không có tiền không có thức ăn, phải dựa vào hai cái đùi cả nhà chúng ta ăn xin một đường đi về hướng Đông.

Ta và bạn già có con trai, nếu hắn còn sống, năm nay cũng đã bốn mươi.

Trên đường chạy nạn người lớn có thể chịu được, nhưng đứa nhỏ lại không chịu được.

Con của chúng ta cứ như vậy mà đói chết ở trên đường, lúc đó, hắn mới ba tuổi.”
“Đứa nhỏ khi còn sống thích nhất là ngồi xổm bên người bạn già, hắn rất ngoan, không ồn không nháo.

Lúc bạn già làm việc sẽ cho hắn một khối bánh nướng, hắn liền ngặm bánh đi theo bạn già, giống như con chó con vậy……!Ta là một người cha vô dụng, một ngụm cơm cũng không thể đào được cho đứa nhỏ.”
Nói đến chuyện thương tâm, Lão Trương rơi lệ đầy mặt, bả vai run rẩy: “Con của chúng ta tên là Trương Duy Trữ.

Nếu hắn còn sống, nhất định là một đứa nhỏ tốt khiến người ta thích.”
Nhan Tích Ninh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trong ánh mắt Trương thẩm nhìn mình sẽ có ngạc nhiên có vui sướng cũng có mong chờ, nàng gọi không chỉ là chính mình, mà còn đang gọi đứa nhỏ của bản thân.
Hắn không biết chính mình vô ý thức lại chạm vào chỗ thương tâm của Lão Trương và Trương thẩm, Nhan Tích Ninh đỏ vành mắt thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không biết.”
Lão Trương nhấc vạt áo lau nước mắt: “Không không, người có lỗi chính là chúng ta.

Mạo phạm Vương phi, thỉnh ngài thứ lỗi.”
Vuốt hạt dẻ nướng nóng bỏng trong túi vải, trong lòng Nhan Tích Ninh bi thương.

Lão Trương nói đúng, sai chính là chiến loạn là nạn đói.
Khó trách Trương thẩm liều mạng làm đồ ăn cho mọi người như vậy, nàng sợ nhóm người này sẽ giống như đứa nhỏ của nàng nhẫn nhịn chịu đói.

Năm đó không thể cho đứa nhỏ ăn thật no, nàng chỉ muốn để cho đứa nhỏ của người khác có thể ăn no.
__________________________
Tác giả có chuyện nói:
Có thể ăn cơm no thật sự quá tốt.

QAQ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.