Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc chuyên chú nướng thịt, không phải là bị Cơ Tùng sờ soạng một chút sao? Cũng không ít đi một miếng thịt!
Chân nai thơm ngào ngạt ở trên lửa than chảy mỡ, nước thịt tràn trề theo đường vân thị nai chậm rãi rơi xuống.
Than củi toát ra khói nhẹ cùng với mùi thịt nồng đậm chui vào lỗ chân lông, khiến Nhan Tích Ninh thèm đến bụng kêu thầm thì.
Mắt thấy tầng thịt nai bên ngoài trở nên vàng óng ánh, hắn kích động chà xát tay.
Rốt cục có thể nhấm nháp hương vị thịt nai! Thật chờ mong!
Hắn đem xiên thép cố định chắc, dùng tiểu đao sắc bén ở chỗ thịt dày nhất cắt vài miếng thịt, thanh âm lúc thịt nai tách ra khỏi chân nai rất mê người, nước miếng Nhan Tích Ninh đều nhanh rơi xuống.
Mặc kệ ở thời nào, thịt nướng đều có thể làm cho người ta sinh ra cảm giác thoả mãn thật lớn và cảm giác hạnh phúc!
Khi hắn đem vài miếng thịt bỏ vào trong chén của mình, hắn cảm giác được Cơ Tùng đang nhìn hắn.
Trong nhất thời động tác hắn chần chờ, này……!Trước mặt khách nhân đem thịt gắp vào chén mình, hình như không quá lễ phép.
Người tới là khách, cần phải cho khách nhân ăn trước! Vì thế hắn nhịn đau đem thịt ở trong chén đặt trước mặt Cơ Tùng: “Chậm một chút nga, cẩn thận nóng.”
Cơ Tùng cúi đầu nhìn thấy thịt nai trong chén, đáy mắt y hơi mê mang: Làm sao bây giờ, Nhan Tích Ninh thật sự rất thương y.
Bản thân đều đói đến bụng kêu thầm thì, lại vẫn kiên trì cho mình miếng thịt đầu tiên.
Đáng tiếc y không thích nam nhân, không thể hồi đáp cảm tình của hắn, chỉ có thể bồi thường vật chất cho hắn.
Nhan Tích Ninh đối với Cơ Tùng đang đăm chiêu suy nghĩ không có chút cảm kích, hắn vui sướng hài lòng đem chân nai lật mặt.
Rốt cuộc cũng cắt vài miếng thịt đặt ở trong chén mình, thể xác và tinh thần đều vui sướng ngồi xuống.
Là lúc hưởng thụ mỹ vị!
Hắn gắp một mảnh thịt lên thổi thổi, miếng thịt ở trên đũa hơi hơi run lên.
Tính chất thịt nai nhìn có chút giống thịt bò, nướng chín xong cũng giống thịt bò.
Nhưng mà ăn đến trong miệng sẽ không giống, lộc thịt càng non hơn mềm hơn cũng ngọt hơn.
Mùi tanh lo lắng ban đầu toàn bộ biến mất, sớm biết như thế, hắn sẽ không xoa thật nhiều hoa tiêu như vậy trên thịt nai.
Bất quá thịt nai thơm ngon tê cay cũng có một phen phong vị khác, mặc dù cái gì cũng không chấm, hương vị cũng ngon đến cực điểm.
Cơ Tùng đã nếm qua rất nhiều lần thịt nai nướng, cũng không có một lần nào so với hiện tại tốt hơn.
Thịt nai một tia mùi cũng không có, ăn trong miệng vừa non vừa mềm, trong vị tê cay mang theo nhè nhẹ ngọt.
Chân nai được nướng lửa vừa đúng, thịt không bị khô cứng, cắn một ngụm nước ở trong miệng ứa ra.
Còn không có dùng tới hai dĩa đồ chấm, thịt trong chén Cơ Tùng đã thành khoảng không.
Từ sau khi bị thương, y vẫn không ham ăn uống gì.
Nhưng mà ăn lên mấy khẩu thịt nai sau, y cảm giác dạ dày chính mình nhảy ra một loại khát vọng, loại khát vọng rất quen thuộc, đây là tư vị đói khát.
Y đói bụng, y muốn ăn món gì đó.
Đang lúc Cơ Tùng nhìn chằm chằm lên chân nai, trước mặt y xuất hiện một cây đao nhỏ.
Nhan Tích Ninh đưa tiểu đao qua: “Đây, tự mình động thủ!”
Cơ Tùng hơi hơi nâng mi, y nghĩ đến Nhan Tích Ninh sau khi gả qua nỗ lực gần gũi là vì hầu hạ y ăn được một bữa cơm nghiêm chỉnh, không nghĩ tới hắn trực tiếp đưa cho chính mình một thanh dao nhỏ?
Nhan Tích Ninh nuốt xuống thịt trong miệng: “Lạc thú khi ăn thịt nướng là bởi vì tự mình động thủ, người khác nướng thịt không có thơm bằng chính mình nướng!”
Cơ Tùng cũng nhận thức đồng quan điểm này, y cảm thấy cùng đám thuộc hạ ăn cơm cùng nhau sẽ ăn uống rất tốt, đồ ăn càng thơm, ăn được cũng nhiều.
Cơ Tùng rất biết dùng đao, thịt y cắt xuống độ dày đều đều, mỗi một miếng đều được nướng vừa tới.
Rất nhanh phần chân nai bên này của y được cắt trật tự rõ ràng, mà phía bên Nhan Tích Ninh cắt đền gồ ghề, giống bị cẩu cạp qua.
Mặc kệ hình dạng thịt trong chén như thế nào, hương vị chúng nó là giống nhau.
Nhan Tích Ninh gắp thịt nai ở giữa hai dĩa đồ chấm chấm qua chấm lại, ăn đến bất diệc nhạc hồ.
Mà lúc này Cơ Tùng cách lò than nhìn thấy Nhan Tích Ninh, khi y nhìn đến Nhan Tích Ninh gắp lên một miếng thịt dính bột ớt bỏ vào trong miệng, y tò mò tới đỉnh điểm.
Bột ớt rốt cuộc là tư vị gì?!
Cơ Tùng do dự một lát rốt cuộc gắp một phiến thịt lăn một vòng bột chấm, thịt lập tức được bao bọc bởi một tầng màu đỏ của bột ớt.
Nhìn đến bột phấn đỏ au, Cơ Tùng ước chừng một chút liên đem thịt đưa vào trong miệng.
Di? Không cay!
Chẳng những không cay, còn khá thơm! Lại tinh tế nhai chút, giữa vị cay hơi hơi cảm giác tê dại nhợt nhạt lan tràn ra, càng nhai càng thơm, càng ăn càng nghiện.
“Không cay đi?”
Đang lúc Cơ Tùng nhấm nháp bột chấm, y nghe được thanh âm Nhan Tích Ninh.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Nhan Tích Ninh mặt mày mỉm cười, trong mắt hắn như có sao lóe qua, sáng đến Cơ Tùng không dám nhìn thẳng.
Cơ Tùng hạ đôi mắt: “Ân.”
Nhan Tích Ninh vui vẻ nói: “Hôm nay ớt đưa tới cùng loại phía trước không giống, loại ớt này mùi cay hơn.
Ta ở bên trong bỏ thêm không ít mè cùng đậu phộng vụn, còn có một chút bột hoa tiêu.”
Cơ Tùng áp chế cảm xúc khác thường trong lòng, y gật gật đầu: “Ăn ngon.”
Nhấm nháp xong bột ớt, Cơ Tùng lại thử nước chấm chua ngọt.
Vốn tưởng rằng vị thịt cay cay phối với nước chấm chua ngọt sẽ chẳng ra cái gì cả, không nghĩ tới vị chua ngọt cùng thịt hợp nhau ngoài ý muốn!
Lúc này Bạch Đào rốt cục đi ra từ phòng bếp, trong tay đang cầm một rổ lớn, trong bày nấm cùng vài loại rau dưa rửa đến sạch sẽ: “Thiếu gia, đồ ăn rửa tốt rồi.”
Nhan Tích Ninh vui vẻ, hắn nghĩ đến ở trước lúc thịt nướng xong hết Bạch Đào sẽ không xuất hiện, không nghĩ tới Bạch Đào còn nhớ rõ chính mình công đạo lúc trước! Hắn tiếp nhận rổ cười với Bạch Đào: “Đúng rồi, trong nhà không phải còn có quýt sao? Lấy mấy trái lại đây.”
Bạch Đào đáp rồi hướng về phòng.
Cơ Tùng bình luận: “Nhát gan, lại trung thành.”
Nhan Tích Ninh cười đem rổ đặt ở bên cạnh lò than: “Hắn vẫn còn là đứa nhỏ.” Hắn lúc lớn bằng Bạch Đào như vậy, chỉ biết ở bên người ba mẹ làm nũng.
Đem một bộ phận than lửa gảy đến bên cạnh, Nhan Tích Ninh đem lưới sắt đặt lên trên.
Hắn từ trong rổ lấy ra từng cái từng cái nấm, sau đó đem chúng nó đặt ở trên lưới sắt.
Nấm Nhan Tích Ninh nướng cũng tên là nấm hương, có chút giống nấm hương.
Nhưng là so với nấm hương nhỏ hơn một vòng, màu sắc cũng thâm hơn một ít.
Mùa này nấm hương tươi mới rất hiếm thấy, trước mắt nấm hương nghe nói là do thôn trang ngoài kinh dốc sức mạnh mẽ trồng ra.
Nướng cùng nấm hương còn có khoai tây lớn bình thường, lớp vỏ khoai tây tròn trơn nhẵn, bị nướng trên lửa nóng da ngoài co rút lại.
Một củ khoai tây lăn về phía Cơ Tùng bên kia, Cơ Tùng tùy tay đem khoai tây sắp rớt xuống hứng bằng chén bỏ lại giữa lò: “Trong phủ đưa tới khoai tây nhỏ như vậy?”
Y cũng không phải là người ngũ cốc chẳng phân biệt được, lúc còn trong quân, t thường xuyên cùng các bộ hạ đi lao động trong đồn điền.
Y không chỉ nhận biết khoai tây, còn biết khoai tây bình thường trồng ra có lớn bao nhiêu.
Nhan Tích Ninh nướng loại khoai tây nhỏ này phẩm chất không tốt, vị không bằng khoai tây lớn, các tướng sĩ cũng không nguyện ý ăn.
Nhan Tích Ninh cười nói: “Không phải, Lãnh quản gia cho ta không ít khoai tây, ta đem của lớn làm giống, đây là chỗ còn lại.”
Giống như nhìn ra Cơ Tùng không vui, hắn cười giải thích nói: “Khoai tây nhỏ ăn cũng tốt lắm a, làm thịt kho tàu chay rất ngon miệng, nướng một chút hương vị càng ngon, trong chốc lát ngươi sẽ biết nha!”
Trong rổ ngoài khoai tây còn có một bó to giòn nộn rau diếp.
Rau diếp là một trong các loại rau dưa thông dụng ở Sở Liêu, có điểm giống rau diếp hiện đại, nhưng rễ cây lại không thô to giống như hiện đại.
Người Sở Liêu nhân thích dùng rễ rau diếp, lá rau diếp có vị đắng, bình thường sẽ bỏ đi.
Nhan Tích Ninh hái rau này vì phiến lá nhìn khá giống rau xà lách nên thuận tay hái, nếm thử thì vị cũng cùng rau xà lách không sai biệt lắm, chỉ là hơi đắng một chút.
Ăn thịt nướng làm sao có thể thiếu rau cuốn thịt đâu? Rau diếp quả thật hơi đăng, nhưng cũng không đắng đến nông nỗi không thể ăn được.
Hơn nữa, đắng rất tốt, vị đắng gì đó bình thường đều thanh nhiệt trừ hỏa a, vì thế rau diếp liền xuất hiện ở trên bàn cơm.
Ăn thịt nai một lúc, hắn hiện tại muốn đổi cách ăn.
Hắn đem thịt nai chấm nước chấm rồi bao lại bằng rau, sau đó nhét vào miệng.
Rau tươi giòn ở giữa kẽ răng phát ra thanh âm giòn rụm, gia tăng thêm vị tươi mát bất đồng cho thịt nai.
Nhan Tích Ninh tùy tay đem ngắt phần cuống rau cứng cứng đặt ở cạnh tay thuận, chờ hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cơ Tùng dùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình.
Hắn cười đưa rổ qua: “Muốn thử xem hay không? Dùng rau diếp bọc thịt nai sẽ càng ngon nha.
Bất quá chỗ cuống phía dưới không cần ăn, chỗ kia có vị đắng nhiều.”
Cơ Tùng kẹp một miếng rau diếp, y dựa theo phương pháp của Nhan Tích Ninh thử một chút.
Thử một lần y kinh ngạc mở to hai mắt, rau diếp cuốn thịt thật không sai! Không nghĩ tới rau diếp sống có thể cùng thịt chính phối hợp như vậy, tương lai trở lại Sí Linh quân, y muốn nói cho các huynh đệ cách ăn này.
Nhan Tích Ninh đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi! Nướng thịt ba chỉ ăn với rau diếp mới ngon! Ngươi chờ, ta đi cắt vài miếng thịt ba chỉ đến!”
Nói là làm, Nhan Tích Ninh buông đũa liền chui vào phòng bếp.
Chờ hắn đi ra, trong tay nhiều ra một đĩa lớn thịt ba chỉ cắt thành lát.
Cơ Tùng nhìn nhìn đồ ăn còn dư trên lò: “Chúng ta có thể ăn không hết nhiều đồ ăn như vậy.”
Nhan Tích Ninh cười đem thịt ba chỉ bỏ lên lưới sắt: “Có thể ăn bao nhiều liền ăn bấy nhiêu, ăn không hết cũng sẽ không lãng phí!” Hôm nay ăn không hết thì ngày mai ăn, người ăn không hết thì động vật nhỏ ăn, Văn Chương Uyển sẽ không xuất hiện tình huống lãng phí lương thực.
Văn Chương Uyển ăn thịt nướng đều ăn một canh giờ, cuối cùng trên bàn tất cả đồ ăn đều hết.
Chờ Cơ Tùng ăn uống no đủ vỗ vỗ mông đi rồi, Bạch Đào mới dám từ trong phòng đi ra: “Thiếu gia, Vương gia cũng thật có thể ăn.”
Cậu tránh ở chỗ tối thấy rõ ràng, cái chân nai lớn như vậy, Vương gia một người liền ăn hơn phân nửa.
Còn có thịt ba chỉ, ngay từ đầu Vương gia còn nói ăn không hết, sau chủ tử lại bỏ thêm hai đĩa mới đủ.
Còn có khoai tây nhỏ cùng nấm hương, chủ tử liền ăn một hai cái, Vương gia một ngụm một cái cũng không hề tạm dừng qua!
Nhan Tích Ninh cười nói: “Có thể ăn là phúc, dù sao gì đó trong Văn Chương Uyển đều là do y cho, y ăn vui vẻ, chúng ta mới có thể ăn được càng vui vẻ a!”
Bạch Đào suy nghĩ một chút quả thật là ý này: “Không hổ là thiếu gia! Ta hiểu rồi, lần sau Vương gia chỉ cần đến Văn Chương Uyển, chúng ta mượn đồ ăn ngon đổ miệng của y.”
Cơ Tùng đã thật lâu không thả lỏng như vậy, thể xác và tinh thần đều thư sướng.
Hôm nay đồ để nướng không nhiều lắm, nhưng vô luận là thịt nai tươi mới ngon miệng, hay là thịt ba chỉ vàng giòn chảy mỡ, là sự mềm dẻo dai của nấm hương, vẫn là khoai tây nhỏ mềm nhẵn ngon miệng đều làm cho y hồi tưởng dư vị vô cùng.
Lãnh quản gia phụ giúp đẩy xe lăn không nhanh không chậm hướng đến Thính Tùng Lâu: “Vương phi thật sự là hao tâm tổn trí, chủ tử hôm nay khẩu vị đại khai.”
Nghe nói như thế, Cơ Tùng khóe môi giơ lên lại thong thả hạ xuống.
Trầm ngâm một lát, y hít một tiếng: “Hắn rất dụng tâm.”
Hôm nay bữa cơm này ăn thật sự vui vẻ, nhưng tưởng tượng đến tâm tư Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng có chút áy náy: “Thôi, từ hôm nay Văn Chương Uyển thiếu cái gì liền cho hắn cái đó đi, không cần phải báo cho ta.”
______________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Nhung hiện tại: Hắn rất yêu ta, nhưng là ta không thương hắn.
Tùng Nhung tương lai: Ngươi có thể nhìn ta không? Thịt ba chỉ chẳng lẽ đẹp hơn so với ta?!.