Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 31: 31: Đồng Sàng Cộng Chẩm



Editor: Yang1002
Nếu không xem ở phần đánh không lại Nghiêm Kha, Nhan Tích Ninh nhất định sẽ cho hắn một cái giáo huấn sâu đậm.

Nghiêm Kha luôn xác nhận mãi với Nhan Tích Ninh rằng không biết bồn này trước đó dùng làm gì, lại tiếc nuối đem bồn gỗ tha ra ngoài.
Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ thở dài một hơi, trách chính mình không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại chỉ có thể lau người.

Chỉ cần thân thể có thể nhẹ nhàng khoan khoái một ít, ngủ cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Cơ Tùng cười một lúc liền chăm chú xem tấu trình từ Sí Linh quân, y cũng không chú ý Vương phi của y đang làm gì.

Đột nhiên trong lều trại xuất hiện âm thanh sột soạt, Cơ Tùng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Nhan Tích Ninh đang đứng ở góc lều cởi quần áo.
Lúc Cơ Tùng giương mắt, hắn đã cởi hết toàn bộ áo.

Thanh niên cao gầy không hề đề phòng để lộ phần sau lưng, tóc dài đen tuyền rối tung sau người.
Cơ Tùng ở trong quân rèn luyện mấy năm, cùng nhóm tướng soái Sí Linh quân cùng ăn cùng ở, thân hình của người đồng giới y nhìn đã nhiều, trần truồng trước mặt y không tính là đại sự gì.

Nhan Tích Ninh nhìn cao gầy, nhưng cơ bắp đều đặn đường cong lưu loát.

Ở trong mắt Cơ Tùng, thân hình này có điểm đơn bạc.

Nhưng chính một thân thể như vậy lại xinh đẹp kinh người.
Nhan Tích Ninh đem một chiếc khăn sạch sẽ nhúng vào trong nước ấm, sau đó thuần thục lau cánh tay cùng trước ngực mình.

Đợi lúc sắp lau đến phía sau lưng, hắn đem tóc dài vớt tới trước người.
Cơ Tùng cảm giác tầm mắt mình đột nhiên sáng bừng, sau lưng Nhan Tích Ninh trắng nõn như ngọc dương chi, chặt chẽ trói chặt hai mắt y.
Chiếc khăn ướt át lướt qua làn da Nhan Tích Ninh để lại vài bọt nước nhỏ, chỗ mà khăn đi qua, làn da trắng nõn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến thành hồng phấn.
Cơ Tùng đột nhiên cảm giác độ ấm quanh thân cao lên, trong hơi nước nóng tràn đầy hơi thở của Nhan Tích Ninh, hô hấp cùng nhịp tim của y không khỏi nhanh hơn.

Y nghĩ mình không nên nhìn thân hình người khác như vậy, nhưng vì cái gì y vẫn muốn xem?
Nhan Tích Ninh nào biết Cơ Tùng suy nghĩ gì? Lau xong phần lưng, hắn chuẩn bị thoát quần.
Cơ Tùng sửng sốt một chút, đột nhiên phục hồi lại tinh thần: “Dừng tay! Ngươi đang làm cái gì?”

Nhan Tích Ninh xách lưng quần vô tội xoay người: “Lau người a……”
Cơ Tùng bất ngờ không kịp phòng bị thấy được phía trước thân trên của Nhan Tích Ninh, cơ bụng mơ hồ cứ như vậy vọt vào mắt y……!Mặt Cơ Tùng bắt đầu đỏ lên, y rốt cuộc đang nhìn cái gì?!
Nhan Tích Ninh thấy sắc mặt Cơ Tùng không đúng, tựa hồ đang tức giận, hắn hậu tri hậu giác nhớ tới một sự kiện.

Ở thời đại Sở Liêu này quan niệm của mọi người vẫn rất bảo thủ, hắn ở trước mặt Cơ Tùng lau sơ người quả thật không quá lịch sự.
Vì thế hắn ngượng ngùng bưng chậu nước lên: “Ta đi ra ngoài lau……”
Đầu Cơ Tùng ong một tiếng, Nhan Tích Ninh dám đi ra ngoài lau cơ thể! Bộ dạng này của hắn làm cho người ta thấy được phải làm sao!
Cơ Tùng cắn răng nói: “Ta ra ngoài, ngươi tốc độ nhanh một chút!” Nói xong y thao tác xe lăn hướng về phía cửa lều trại mà đi.
Chờ lúc y muốn vén rèm lên, dư quang khóe mắt phiêu tới hai cái đùi của Nhan Tích Ninh.

Cơ Tùng buồn bực lắc lắc đầu, gặp quỷ, đều là nam nhân, Nhan Tích Ninh có cái gì đẹp.
Cơ Tùng canh giữ ở ngoài cửa, nghe trong lều trại truyền ra tiếng nước mơ hồ, trước mắt y không ngừng hiện lên thân thể Nhan Tích Ninh.

Sắc mặt y đỏ một trận trắng một trận, nam nhân này thật sự……!Rất không biết chú ý giữ gìn.
Nghiêm Kha buồn bực nhìn chủ tử mình: “Chủ tử ngài không thoải mái sao? Làm sao mặt đỏ như vậy?”
Cơ Tùng giương mắt nhìn Nghiêm Kha: “Tắm rửa chưa?”
Nghiêm Kha vẻ mặt mộng bức: “Chưa, làm sao vậy chủ tử?”
Cơ Tùng phân phó nói: “Đi tắm rửa một cái.”
Nghiêm Kha:??? Chủ tử buổi tối hôm nay là lạ.
Không bao lâu Nhan Tích Ninh đã thu thập tốt bản thân, hắn thay xiêm y sạch sẽ: “Tùng Tùng, ta lau sạch rồi.” Tiếng nói vừa dứt hắn cảm thấy không quá thích hợp sao sao, vì thế hắn bổ sung một câu: “Ta lên giường trước đây!”
Cơ Tùng:……
Chờ Cơ Tùng trở lại lều, Nhan Tích Ninh đã ngủ rồi.

Cơ Tùng ngồi ở trên xe lăn dừng trước gương mặt ngủ say của hắn, người này rốt cuộc tín nhiệm y nhiều cỡ nào mới có thể ngủ ngon đến như vậy? Nếu bên người y có người xa lạ, y nhất định sẽ bảo trì cảnh giác.
Nhan Tích Ninh có một giấc ngủ khá ngon, hắn nghe được phảng phất ai đang hạ giọng nói chuyện.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt xuất hiện đỉnh lều trại lờ mờ.

Nhớ rồi, hắn đi theo Cơ Tùng tới tham gia xuân săn, xem ra mình vừa chợp mắt.
Quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Tùng còn đang ngồi ngay ngắn sau án thư, ánh nến ở trên mặt y lay động, dưới hai mắt Cơ Tùng lộ ra màu xanh đen nhàn nhạt.

Y hẳn vừa mới xông hơi hai chân, trong lều còn lưu lại mùi thuốc Đông y nồng đậm.
Nhan Tích Ninh kéo quần áo ngồi dậy: “Ngươi như thế nào còn không ngủ?”
Cơ Tùng ngẩng đầu lên: “Đánh thức ngươi? Ta không mệt, ngươi tiếp tục ngủ.”
Nhan Tích Ninh hít một tiếng: “Ngươi đừng cường ngạnh, xuân săn còn hai ngày, ngươi nếu cứ chống đỡ phá hủy thân thể liền phiền toái.” Dừng một chút hắn săn sóc nói: “Nếu ngươi không quen cùng người khác ngủ chung, ta ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường.”
Nhan Tích Ninh vừa nói dứt câu, mày Cơ Tùng hơi hơi giãn ra.

Nay đã khác xưa, hiện tại thân thể y không thể thức đêm nổi.

Y quả thật nên hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng để cho Nhan Tích Ninh ngủ dưới đất đất, loại sự tình này y cũng làm không được.
Cơ Tùng suy nghĩ một lát sau nói: “Không cần, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Người chinh chiến qua sa trường không có kiều khí như vậy, lúc mệt nhọc nằm xuống đất liền có thể ngủ.

Nhan Tích Ninh hiện giờ là Dung Vương phi, cho dù hắn có tâm tư khác, cũng tạm thời không có thực lực thương tổn mình.
Nhan Tích Ninh giúp đẩy xe lăn tới bên giường, Cơ Tùng đem cái thảm dày trên đùi gấp tốt rồi đặt ở đầu giường.

Nhan Tích Ninh vốn định đỡ Cơ Tùng lên, đã thấy Cơ Tùng khoát tay áo: “Không cần.”
Chỉ thấy y một tay chống tay vịn xe lăn, một tay chống mép giường, dựa vào lực lượng hai tay, hắn đem thân hình chính mình từ xe lăn dịch tới trên ván giường.

Sau đó y chậm rãi cởi bỏ ngoại sam, khi y thoát đến còn mỗi tiết y, Nhan Tích Ninh thấy được cơ thể mạnh mẽ hữu lực của Cơ Tùng dưới lớp quần áo hơi hơi trong suốt.
Nhan Tích Ninh cực kỳ hâm mộ, hắn nhéo nhéo cánh tay mình, khi nào thì hắn mới có thể có được cơ thể rắn chắc như Cơ Tùng đây?
Đang lúc Cơ Tùng chuẩn bị tiến vào ổ chăn, Nhan Tích Ninh nghe thấy trong bụng y truyền ra một tiếng “Cô ——” thật dài.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nhan Tích Ninh ở trong mắt Cơ Tùng thấy được sự xấu hổ.
Nhan Tích Ninh cười nói: “Đói rồi?”
Cơ Tùng mạnh miệng: “Không có việc gì, đợi ngủ là tốt rồi.”
Nhan Tích Ninh ôn thanh nói: “Buổi tối ngươi ăn không nhiều, hiện tại đói bụng cũng là bình thường.

Đói bụng ngủ không được, vừa lúc ta cũng đói bụng, chúng ta cùng nhau ăn khuya đi!”
Cơ Tùng không biết ăn khuya là cái gì, y nhìn thấy Nhan Tích Ninh đem cái ba lô hình thù kỳ quái đặt ở trước mặt.

Nhan Tích Ninh từ trong ba lô lấy ra một đám bao lá sen cùng bao giấy dầu được bọc kín kẽ: “Mau nhìn xem có thứ ngươi thích ăn hay không.”
Cơ Tùng cầm lấy một cái bao lá sen, y cẩn thận mở ra bên trong hiện ra hơn mười cái màu đỏ thẫm hơi mỏng……!Bánh? Ngửi thấy còn có mùi vị thịt.
Nhan Tích Ninh giải thích: “Đây là thịt khô, lần đầu tiên ta làm, ngươi nếm thử?”
Cơ Tùng bốc lên một mảnh thịt khô ngửi thử, một cỗ mùi ngọt chui vào lỗ mũi.

Y vốn định cắn một ngụm, lại phát hiện ngoạn ý này dai đến bất ngờ, cần dùng cả tay kéo mới có thể ăn đến miệng.
Có lẽ là đồ ăn sau khi cố gắng càng ngon, Cơ Tùng cảm thấy thịt khô mặc dù cứng còn dai nhưng càng nhai càng thơm, càng ăn càng có vị.

Nhan Tích Ninh làm mỗi một miếng thịt khô đều lớn hơn bàn tay, Cơ Tùng bất tri bất giác liền ăn xong một mảnh.

Y ý do vị tẫn, còn muốn ăn thêm một miếng, ánh mắt đã bị đồ ăn vặt khác hấp dẫn.
Đại bộ phận đồ ăn vặt bày ra ở đây Cơ Tùng cũng không nhận thức hết, sau khi mở ra hết lá sen cùng giấy dầu, đồ ăn vặt đủ mọi màu sắc trên đó trông rất đẹp mắt.

Đẹp không phải là quan trọng nhất, quan trọng là…!chúng nó mỗi một dạng đều ăn ngon.

Đồ ăn vặt có cái làm từ thịt, có làm từ rau, có làm bằng bột mì, nếm thử thì có ngọt có mặn.
Đồ ăn vặt hình dạng hương vị khác nhau mang đến cho Cơ Tùng thỏa mãn rất lớn, mỗi một cái đều nếm thử một chút, dạ dày kêu réo rốt cuộc cũng an phận.

Nhan Tích Ninh đưa cho Cơ Tùng một ly nước ấm: “Uống chút nước ấm sẽ dễ dàng ngủ nga.”
Cơ Tùng cầm cái chén nhìn Nhan Tích Ninh thu thập đồ ăn vặt, từ dạ dày nổi lên một tia ấm áp chảy xuôi ra toàn thân.

Cơ Tùng chân thành nói: “Cảm ơn.”
Nhan Tích Ninh đang đem điểm tâm lấy ra thu hồi lại vào ba lô, hắn tùy ý nói: “Không cần cảm tạ, đây là việc ta phải làm.”
Cơ Tùng cho hắn cuộc sống hắn muốn, đừng nói thái độ với hắn còn được, cho dù thái độ y có ác liệt gấp bội, hắn cũng có thể nhẫn.
Tắt ánh nến đi, Nhan Tích Ninh thật dè dặt bò lên giường.

Hắn cẩn thận vượt qua hai chân Cơ Tùng hướng về phía bên trong giường, trên giường nhiều thêm một người không gian để hắn có thể xoay người nhỏ hơn không ít, xem ra chỉ có thể nghiêng thân ngủ.
Trong bóng đêm thanh âm Cơ Tùng truyền đến: “Cần ta dịch qua bên cạnh không?”
Nhan Tích Ninh vội vàng nói: “Không cần không cần.”
Nói xong hắn chen vào ổ chăn, tìm cái tư thế ngủ nghiêng thoải mái, hắn nhắm mắt lại: “Ta ngủ đây, ngủ ngon.”
Ngoài lều gió lớn nổi lên, vải lều bị gió thổi trúng bay phần phật.

Bên ngoài ồn ào lại không ảnh hưởng được giấc ngủ ngon của Nhan Tích Ninh, trong chốc lát hắn liền ngủ say.
Trong bóng đêm Cơ Tùng quay đầu nhìn Nhan Tích Ninh, y cảm giác rất bất khả tư nghị(*).

Bên người y nằm một người, người này xuất hiện ngoài dự kiến ở bên người y thành Vương phi của y.

Bọn họ nguyên bản là người của hai thế giới, đời này hẳn sẽ không cùng xuất hiện, nhưng lại kỳ diệu như vậy, bọn họ nằm cùng một chỗ.
(*)bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lí luận.
Cơ Tùng chưa từng cùng người khác dựa vào gần như vậy, mặc dù là huynh đệ cùng y xuất sinh nhập tử cũng chưa từng.

Nghe tiếng hít thở đều đều của Nhan Tích Ninh, cảm thụ hô hấp mềm nhẹ của hắn dừng trên cổ mình, y nghĩ mình hẳn là nên dịch ra bên ngoài một chút sẽ tốt hơn, nhưng lại sợ động tĩnh mình quá lớn sẽ đánh thức Nhan Tích Ninh.
Bên ngoài tiếng gió phần phật, trong lều ấm áp an bình.

Cơ Tùng đã lâu không được yên bình như vậy, cơn buồn ngủ cùng mỏi mệt trong chốc lát giống như thủy triều vọt tới.
Trong lúc mơ màng Cơ Tùng cảm giác mình bị Nhan Tích Ninh ôm lấy, y nâng tay cầm lấy bàn tay chắn ngang trên ngực mình.

Vô ý xoa một chút, y cầm lấy ngón tay thon dài của Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh tựa như bạch tuộc cuốn lấy Cơ Tùng, đầu gối lên vai Cơ Tùng.

Gối ôm lớn tên Cơ Tùng này tự mang nhiệt độ cơ thể, hắn vừa lòng vô cùng, giờ phút này không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng của hắn hạnh phúc giơ lên.
Cơ Tùng thả lỏng thân thể, theo bản năng vươn cánh tay ôm Vương phi của y: “Ngủ ngon…..”
_________________________
Tác giả có chuyện nói:
Lão Miêu: Các ngươi đều ngủ cùng nhau, làm chút gì đi a!!
Tùng Tùng: Làm……
Lão Miêu: Làm gì?
Tùng Tùng: Ngủ cùng nhau.
Lão Miêu:……
______________________
Editor thổ lộ: Có người bình luận về truyện nè, bình chọn nữa hị hị hị hị vui ghiaaa.

Cám ơn mọi người rất nhiều.

Mong mọi người có thể bình luận về tình tiết truyện với nhau sẽ vui hơn nhiều á.

Cám ơn mọi người!!!
Mà chồng chồng nhà này cứ thay phiên nhau nhìn cơ thể người kia:):) Hai người cứ liếc liếc vậy biết tui thích lắm hong!!!!!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.