Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 71: 71: Bánh Bao Thịt Ngựa



Editor: Yang1002
Thời tiết tháng năm đã bắt đầu oi bức, cho dù Cơ Tùng ở trong thiên điện bên cạnh đại đường Công bộ, vẫn cảm thấy khó thở.

Y nhíu mày, tự tay nới lỏng vạt áo.
Cảm giác trói buộc thân thể của quần áo đỡ hơn một chút, ánh mắt Cơ Tùng có chút ảm đạm.

Nhớ tới lúc còn trong Sí Linh quân, chẳng sợ là ngày hè nắng chói chang, toàn thân áo giáp cũng chưa khó chịu giống giờ phút này.

Sau khi đi dạo một vòng trước quỷ môn quan, quả nhiên tố chất thân thể y đã không bằng trước kia.
Người có đồng ý tưởng không chỉ một mình Cơ Tùng, tân nhậm Công bộ Thượng thư Tôn Hoài Anh cũng có cảm giác hệt vậy.

Tôn Hoài Anh mới vừa nhậm chức, tuy rằng trên danh nghĩa Cơ Tùng thấp hơn hắn một bậc, nhưng Cơ Tùng là Hoàng tử, Tôn Hoài Anh cũng không dám tự cao tự đại trước mặt y.
Vì mượn sức bộ hạ, tới giờ cơm trưa, Tôn Hoài Anh cố ý để cho các Lang trung và Thị lang Công bộ tụ tập trong sảnh của thiên điện mà chỉ có Thượng thư mới có thể tiến vào.

Mới vừa nhậm chức không thể phô trương lãng phí, Tôn Hoài Anh chỉ có thể sai đầu bếp nấu vài món đưa tới.
Đầu bếp Công bộ có khẩu vị nặng, nấu thịt thì đầy mỡ.

Hắn còn thích thêm nước tương, liếc mắt trên bàn một cái chỉ cần là món mặn đều sẽ có màu đen, màu sắc khác biệt duy nhất chính là rau xanh ngập trong dầu.
Quan phục nặng nề mặc trên người như một cái lồng, trong bầu không khí áp lực này, cảm xúc của mỗi người đều hạ thấp.
Trong đó có Lang trung Thủy bộ ty thân hình mượt mà, hắn thấp giọng oán giận: “Thời tiết quỷ quái, sao lại nóng như vậy? Khi nào mới phát quan phục mùa hạ a.”
Trên người bọn họ còn đang là quan phục mùa đông, chưa làm được gì, đã bị nóng đến đổ mồ hôi toàn thân.

Đừng nói dùng bữa, chỉ cần lia qua đồ ăn trên bàn, liền khó chịu muốn rớt mồ hôi.
Tôn Hoài Anh cười nói: “Năm trước cuối tháng năm mới phát quan phục mùa hè, năm nay nóng sớm, cũng sẽ phát quan phục sớm hơn một chút, nhịn một đoạn thời gian nữa là được.”
Độ ấm tăng cao, con người sẽ mất khẩu vị.

Cơ Tùng bưng nước trà trước mặt lên một hơi cạn sạch, nhìn thấy món mặn dầu mỡ béo ngậy trên bàn, y không hề có cảm giác thèm ăn.
Đúng lúc này, Nghiêm Kha cầm theo thực hạp nhanh chân đi vào sảnh: “Chủ tử, Vương phi mang cơm trưa cho ngài.”
Thực hạp to lớn đặt xuống trước mặt Cơ Tùng, lông mày Cơ Tùng giãn ra: “Cơm trưa?”
Sau khi mở nắp thực hạp, mùi dấm chua và mùi vừng truyền vào lỗ mũi.

Trong sảnh ngập tràn mùi dầu mỡ đột nhiên xuất hiện một tia nhẹ nhàng khoan khoái, ngửi vào khiến tinh thần người khác chấn động.
Nhóm đồng liêu đều thăm dò nhìn về phía Cơ Tùng, bọn họ thấy Cơ Tùng lấy ra một cái chén lớn chứa đầy thứ mà họ chưa từng thấy qua từ trong thực hạp.

Giống mì, nhưng lại bự hơn,giống bánh bột, nhưng lại mỏng hơn.
Thường nghe nói tay nghề của Dung Vương phi rất tốt, sẽ thường xuyên làm một ít mỹ vị hiếm lạ, không biết hắn sẽ đưa món ngon gì cho Vương gia.
Sau khi lấy cái chén to ra, Cơ Tùng thấy được mầm đậu, vụn đậu phộng và mì lạnh trắng noãn.

Chỉ nhìn từ màu sắc bên ngoài, cũng đã câu lên cơn thèm ăn của người khác.
Nghiêm Kha nhắc nhở nói: “Vương phi nói, dặn ngài trộn đều lên rồi mới ăn.”
Cơ Tùng giương mắt nhìn đám quan viên Công bộ, y nhẹ giọng nói: “Thỉnh chư vị đại nhân tùy tiện.” Đừng chằm chằm vào trong chén y, ngoan ngoãn ăn cơm.
Y cầm đũa đem mì lạnh và nước sốt trong chén trộn lên, mì lạnh trắng noãn lập tức được bao bởi một tầng nước sốt.

Nhất thời mùi dấm chua và mùi tỏi tràn ra, dạ dày Cơ Tùng cuối cùng cũng có chút thèm ăn.
Gắp một đũa mì lạnh nhét vào trong miệng, cảm giác mát mẻ lan trong khoang miệng.

Vị mì lạnh thơm ngon trơn mịn, kèm theo mầm đậu và vụn đậu phộng, rất tốt để hồi phục khẩu vị.
Mì lạnh chỉ cần hút nhẹ một cái đã trôi vào trong miệng, trên sợi mì còn dính dầu ớt đỏ đỏ hồng hồng, nhìn thì đáng sợ lại chỉ hơi the the, làm cho vị mì càng thêm ngon hơn.
Chỉ cần ngửi qua mùi mì lạnh, đám quan viên Công bộ có mặt ở đó liền thấy đói bụng.

Rõ ràng thứ Vương gia ăn không phải thịt, nhưng lại càng hấp dẫn bọn họ hơn cả thịt.

Mắt thấy Cơ Tùng nuốt mì lạnh xuống, bọn họ cũng nuốt nước miếng theo.
Mấy vị quan vươn thân nghễnh cổ lặng lẽ quan sát mì lạnh trong chén, món này thật kỳ lạ, có thể làm đồ ăn cũng có thể làm món chính, ngửi mùi liền cảm thấy rất ngon.

Đáng tiếc người đang cầm chén chính là Cơ Tùng, nếu là những người khác, bọn họ còn có thể mặt dày nếm thử một chút.
Cơ Tùng ăn vài miếng liên tiếp mới buông đũa đầy thoả mãn, vị cay còn lưu lại trong miệng y, chóp mũi cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng cả người lại mát mẻ hơn rất nhiều.
Cơ Tùng giương mắt nhìn về phía Nghiêm Kha: “Vương phi có nói đây là cái gì không?”
Nghiêm Kha giương đôi mắt trông mong nhìn về phía mì lạnh, sớm biết vậy hắn liền bốc một sợi mì lạnh ra nếm trước: “Vương phi nói, món này gọi là mì lạnh, thích hợp để ăn vào mùa hè nhất.

Vương gia thấy ổn không?”
Cơ Tùng cong khóe môi: “Không tồi, rất nhẹ nhàng sảng khoái.” Rõ ràng có bỏ ớt, nhưng mùi vị lại khiến y cảm thấy rất thoải mái.

Mới vừa ăn vài miếng, y liền có khẩu vị lại, tâm tình khô nóng cũng bị đè ép xuống dưới.
Trong khoảng thời gian này đám quan viên cơ hồ chưa từng thấy Cơ Tùng ăn bất cứ thứ gì, hiện tại nhìn thấy Cơ Tùng bưng chén há to mồm ăn mì lạnh, bụng của bọn họ cũng phát ra tiếng thầm thì.
Thật muốn thử một ngụm a!
Nhìn thấy Cơ Tùng tâm tình sung sướng nhấm nháp mỹ vị, nhìn lại đồ ăn mà đầu bếp làm, tất cả khẩu vị của bọn họ đều bị chén trong tay Vương gia khiêng đi rồi, căn bản không dựng được hưng trí để ăn đồ ăn trên bàn.
Giờ khắc này bọn quan viên quay mặt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương, bọn họ thấy được u oán đồng dạng với bản thân.

Vương gia không ăn cơm, bọn họ không ăn không uống; Vương gia ăn được rồi, bọn họ càng không muốn ăn hơn.
Nguyên lai nhìn người khác ăn được thứ gì đó, cũng có thể tra tấn người xem đến vậy.
Cơ Tùng không nhanh không chậm ăn hết toàn bộ một chén mì lạnh lớn, ngay cả phần nước sốt ở đáy chén cũng bị y một hơi cạn sạch.

Y bỏ chén vào lại thực hạp: “Nói với Vương phi, đừng khiến bản thân mệt mỏi.”
Nghiêm Kha cầm thực hạp xoay người rời đi: “Vâng” dưới chân hắn như có gió, không được, hắn muốn leo tường về Văn Chương Uyển.

Không ăn một chén mì lạnh, hôm nay sẽ không vui vẻ.
Cơ Tùng lau môi dùng trà súc miệng xong, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt u oán của các đồng liêu.

Nhất là Đồn điền Lang trung Vương Văn Việt, mắt như sắp phát ra tia sáng.
Cơ Tùng ăn no tâm tình tốt, y chậm rãi nói: “Bổn vương ăn no, các vị đồng liêu thong thả.”
Nhìn bóng dáng Cơ Tùng thần thanh khí sảng tiêu sái bước đi, Tôn Hoài Anh cực kỳ ngưỡng mộ: “Hôm khác ta cũng bảo phu nhân đưa cơm trưa cho ta……”
Cũng không biết cái loại mì màu trắng mà Vương gia ăn rốt cuộc là cái gì, nhìn rất ngon miệng a.
Thủy bộ Lang trung ai oán ôm chén cơm trước mặt: “Tiêu rồi, ta đói quá……”
Nhan Tích Ninh không hay biết gì về việc mì lạnh dẫn tới oán khí của một đám quan viên Công bộ, ăn xong cơm trưa hắn đem bột ra nhào, sau đó tạo thành một nắm bột mì.
Nhân thịt ngựa đã được chuẩn bị xong, thêm một lượng lớn hành cắt nhỏ vào trong thịt, ướp với ngũ vị hương và các loại gia vị, mùi máu tươi của thịt ngựa liền bị áp chế, lúc này ngửi thử chỉ có hương vị thịt tươi.
Nhan Tích Ninh cán bột thành vỏ mỏng, múc một muỗng nhân thịt đặt lên vỏ, hắn gom bốn phía vỏ lên bên trên.

Trên thớt liền xuất hiện từng cái bánh hình chữ nhật lớn cỡ bàn tay, xuyên qua vỏ bánh có thể thấy rõ nhân thịt bằm màu đỏ bên trong.
Bạch Đào tò mò nhìn bánh bao thịt ngựa dính chút bột mì: “Thiếu gia, không phải nói làm bánh bao sao? Đây không phải bánh sao?”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Đây là bánh bao chưa lên men, nói là bánh bao, kỳ thật chính là bánh.”
Lúc này Vương Xuân Phát và Hàn Tiến sải bước đến: “Vương phi, đã bưng nồi của ngài ra ngoài.”
Nồi mà Lãnh quản gia đưa tới rất nặng, hai người Nhan Tích Ninh và Bạch Đào căn bản nhấc không nổi.

Lúc này bọn họ đặt nồi dưới mái hiên, Nhan Tích Ninh cuối cùng cũng thực hiện được giấc mộng nấu ăn đón gió dưới mái hiên.
Bạch Đào chà chà hai tay mong đợi không thôi: “Thiếu gia, ta đi nhóm lửa trước.” Cậu đã sớm muốn nhóm lửa cho loại bếp này, cảm tạ thiếu gia cuối cùng cũng cho cậu cơ hội.
Chờ Bạch Đào nhóm lửa xong, Nhan Tích Ninh đổ một lớp dầu xung quanh nồi.

Hắn dán từng cái bánh bao thịt ngựa ngay ngắn lên thành nồi, quay phần chóp bánh vào đáy nồi, không bao lâu sau trong nồi liền bị bao một mảnh trắng noãn.
Nhan Tích Ninh dặn dò Bạch Đào: “Bạch Đào, chỉnh lửa nhỏ một chút a, nếu lửa quá lớn sẽ chỉ chín vỏ, phần thịt bên trong vẫn sống.”
Nếu có lò nướng thì tốt rồi, bánh bao thịt ngựa dán vào cạnh lò nướng, chỉnh nhiệt độ nướng một chút, lớp vỏ ngoài sẽ được nướng thành màu vàng kim, cắn một ngụm giòn tan, phần mỡ ngựa cũng bị nướng đến chảy ra, hương vị càng thêm đậm đà.

Nhưng mà không có lò nướng, hắn chỉ có thể dùng độ nóng của nồi chảo thay thế để nướng chín bánh bao.
Bạch Đào lên tiếng: “Thiếu gia, ngài yên tâm đi.”
Lúc Nghiêm Kha trèo tường vào, ngửi được một mùi thịt bay ra từ Văn Chương Uyển.

Hắn hít khụt khịt: “Thơm quá a, Vương phi đang nấu món ngon gì vậy?”
Vương Xuân Phát hồi bẩm: “Lão Đại, Vương phi làm bánh bao thịt ngựa, rất thơm!”

Nghiêm Kha hiểu ra: “Là ngựa con ở mã tràng đi? Ai, không có cách nào trưởng thành thành quân mã, chỉ có thể giết ăn, cũng không lỗ.”
Nhan Tích Ninh nghe vậy nở nụ cười: “Đây chính là quân mã a, Nghiêm thị vệ cũng bỏ được sao.”
Nghiêm Kha đặt thực hạp lên bàn: “Vương phi, không phải thuộc hạ bỏ được a.

Ngựa bị đứt chân thật sự chỉ có một con đường chết, có thể làm thành mỹ thực, ít nhất còn vãn hồi được một phần tổn thất.”
Nhan Tích Ninh lên tiếng: “Đúng là ý này, nhưng thật sự quá đau lòng.”
Nghiêm Kha mang chén mà Cơ Tùng ăn xong đến: “Cũng còn ổn, năm nay mưa xuân phong phú, cỏ khô trên đồng cỏ sung túc, ngựa mẹ sinh được nhiều con, không thiếu một hai con này.

Chỉ có ngựa thân kinh bách chiến, mới có tư cách lên chiến trường.

Vương phi không cần đau lòng, chờ có cơ hội sẽ mang ngài đi mã tràng nhìn thử, để ngài kiến thức đàn ngựa của Vương phủ chúng ta.”
Nhan Tích Ninh hâm mộ nói: “Thật vậy chăng? Ta còn chưa từng cưỡi ngựa bao giờ nha.”
Nghiêm Kha nghiêm túc nói: “Chuyện này còn có thể giả sao.” Dừng một lúc hắn mới nhớ tới chính sự: “Hắc hắc ~ Vương phi, món mì lạnh mà ngài đưa cho Vương gia, có thể cho thuộc hạ nếm thử không?”
Nhan Tích Ninh vui vẻ: “Được nha.”
Không bao lâu sau Nghiêm Kha liền ôm chén ngồi xổm dưới mái hiên, hắn gắp từng đũa mì lớn: “Ăn ngon thật a, hai tên tiểu tử các ngươi được hời rồi, ăn được mì lạnh mỹ vị như vậy trước cả chủ tử và ta a.”
Vương Xuân Phát mặt dày mày dạn: “Hắc hắc, cái này kêu là gần quan được ban lộc.”
Hàn Tiến bổ thêm một đao: “Không chỉ có thế, Vương phi nói, một lát nữa nướng bánh bao thịt ngựa xong, sẽ để chúng ta ăn đầu tiên.” Bởi vì bọn họ đã dốc sức bằm thịt, Nhan Tích Ninh cảm thấy về tình về lý nên để hai người họ ăn trước.
Nghiêm Kha trợn mắt xem thường: “Buồn cười.”
Trong lúc nói chuyện mẻ bánh bao thứ nhất đã được nấu xong, trước đó Nhan Tích Ninh đã trở mặt bánh, bánh bao lúc này có hai mặt vàng óng, nhất là phần bánh ở đáy nồi, được ngâm trong dầu vàng óng rực rỡ, vỏ ngoài đều xuất hiện chút bọt khí vàng ươm.
Nhan Tích Ninh đem mấy cái bánh bao ở đáy vớt ra đặt vào mâm lớn bên cạnh, hắn giơ dao lên cắt bánh thành hai nửa, nước thịt nóng bỏng chảy ra, tích tụ trên bàn thành nước mỡ ánh vàng lấp lánh.
Nhân thịt nóng hầm hập vừa chắc vừa mềm, hương vị thơm nức hấp dẫn vị giác của mọi người có mặt.

Nhan Tích Ninh nhìn nhân thịt vừa lòng nói: “Chín.”
Tuy không có lò nướng, hắn cũng nướng chín được một nồi bánh bao, thật sự là một lần khiêu chiến và thử nghiệm lớn mật.
Bạch Đào thèm đến chảy cả nước miếng: “Thiếu gia, bánh bao thịt ngựa thơm quá a.”
Nhan Tích Ninh vội vàng đem bánh trong nồi vớt ra đặt vào rổ trúc: “Không vội, chờ nguội một lát hãy ăn, hiện tại rất nóng.”
Đợi sau khi mẻ bánh thứ hai được dán vào nồi xong, bánh bao trong rổ rốt cuộc cũng nguội bớt.

Hàn Tiến thừa dịp còn ấm cầm lấy một nửa bánh bao vừa mới bị Nhan Tích Ninh cắt ra, từ chỗ bị cắt có thể nhìn thấy một miếng nhân thịt ngựa lớn, nhân thịt đầy ắp đến nỗi sắp rơi xuống.
Cắn một ngụm, vỏ ngoài xốp giòn phát ra tiếng, trong vị thịt ngựa tươi ngon còn mang theo vị hơi hơi cay nháy mắt khuếch tán cả khoang miệng.

Nước thịt đẫy đà tràn ra, Hàn Tiến luyến tiếc phần nước bị chảy đi, hắn vội vàng liếm nước dính trên tay.

Xác nhận không còn nước chảy ra nữa, vội nâng hai tay đang cầm bánh bao lên cắn một ngụm lớn.
Húp nước trước, rồi nhai phần thịt, mỗi một miếng đều cảm thấy chắc thịt và thỏa mãn.

Lúc trước thấy Nhan Tích Ninh bỏ rất nhiều gia vị vào trong thịt, bọn họ còn lo lắng liệu phần thịt làm ra có khó ăn hay không.

Hiện giờ hồi tưởng lại, là bọn hắn không có kiến thức.
Vương Xuân Phát ăn ngon đến quên cả trời đất, hắn cạp từng miếng từng miếng lớn: “Ôi mẹ ơi, thật sự quá ngon! Này không phải còn ngon hơn thịt ngựa nướng mà chúng ta ăn trước kia sao?”
Mỗi lần chiến đấu xong, đều sẽ có ngựa bị tổn hại.

Vì giảm bớt tổn thất, cũng vì bổ sung thể lực cho các tướng sĩ, số ngựa bị tổn hại sẽ phân đến trong quân.

Các tướng sĩ thi triển đủ loại kỹ năng nấu nướng, cũng không ngon như bánh bao thịt ngựa này.
Hàn Tiến cảm động nói: “Đúng vậy, không nghĩ tới đời này có thể ăn được món ngon như vậy.”
Lúc còn ở Sí Linh quân, thông thường bọn họ chỉ có đậu xào, gạo và các loại lương thực phụ để ăn.

Ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ có bữa ngon là các loại thịt, ba bữa bình thường đều nhạt như cho chim ăn.

Không nghĩ rằng đi theo chủ tử tới Vương phủ, bọn họ được ăn ngon uống nóng còn có thể nhấm nháp được món ngon do Vương phi làm.

Nhìn từ góc độ ẩm thực, bọn họ trở về với chủ tử là quyết định sáng suốt.
Nhưng nhớ đến các huynh đệ ở lại trong quân, trong lòng Hàn Tiến liền chua xót.

Nếu các huynh đệ cũng có thể ăn được bánh bao thịt ngựa ngon như vậy thì tốt rồi, nếu biên cương mãi mãi không có chiến sự, các huynh đệ sẽ không cần đầu đao liếm huyết có thể về nhà sống những ngày tháng bình yên hạnh phúc thì thật là tốt.
Đang cầm bánh bao thơm nức, Hàn Tiến thở dài: “Đều nói thà làm chó thịnh thế, không làm người loạn thế.

Không nghĩ tới sinh thời ta cũng có vài lúc được làm chó thịnh thế.”
Nhan Tích Ninh nói: “Hàn thị vệ, lời này không đúng rồi.”
Hàn Tiến khó hiểu: “Vương phi, thuộc hạ nói sai gì sao?”
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: “Chúng ta muốn làm cũng là làm người thịnh thế, Tiểu Tùng mới là chó thịnh thế.”
Đám người Hàn Tiến nhìn về phía Tiểu Tùng đang giơ bụng lăn lộn đầy đất trong viện phát ra tiếng cười khoái trá: “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Tùng mới là chó thịnh thế, chúng ta phải làm người của thịnh thế.”
Nghiêm Kha ăn ba bát mì lạnh, hắn bỏ thêm rất nhiều ớt, ăn đến đầu đầy mồ hôi vẫn không chịu ngưng đũa: “Ăn quá ngon, Vương phi, sau này có thể thường xuyên ăn mì lạnh không?”
Nhan Tích Ninh sảng khoái nói: “Được a, chút nữa ta sẽ đưa công thức cho lão Trương, đêm nay các huynh đệ có thể ăn được mì lạnh rồi.” Năng lực hắn hữu hạn, thật sự không có biện pháp bảo đảm cho nhiều thị vệ như vậy đều có thể ăn được đồ hắn nấu.
May mắn ngự trù lão Trương của Vương phủ có kinh nghiệm, Nhan Tích Ninh chỉ cần giao công thức cho y, y có thể nấu lại được tám chín phần, đôi khi còn thay đổi cách làm nấu được món ăn còn tốt hơn hắn.

Có đầu bếp lão Trương, các huynh đệ mới có thể tự do ăn mì lạnh mà không cần câu nệ.
Nghiêm Kha vô cùng cảm kích: “Cám ơn Vương phi, vậy thuộc hạ sẽ chờ mì lạnh tối nay.

Thuộc hạ đi qua chỗ chủ tử trước vậy.”
Ngay lúc Nghiêm Kha sắp trèo tường, Nhan Tích Ninh gọi hắn lại: “Chờ một chút, mang cho y mấy cái bánh bao thịt ngựa đi.”
Bánh bao mới làm xong mới có vị tốt nhất, để lạnh rồi hâm nóng lại mùi vị sẽ thay đổi.

Vì thế lúc Nghiêm Kha quay về lại xách theo thực hạp, trong thực hạp đựng hơn mười cái bánh bao thịt ngựa ú ụ thịt nóng hừng hực.
Nhìn thấy Nghiêm Kha lại cầm theo thực hạp lớn, Cơ Tùng kinh ngạc nhíu mày: “Vương phi lại bảo ngươi đưa cái gì?”
Nghiêm Kha cười hắc hắc: “Bánh bao thịt ngựa mới ra nồi, Vương phi nói hương vị lúc này là tốt nhất, lại để một đoạn thời gian hương vị sẽ không ngon nữa.

Hắn sai thuộc hạ đưa cho ngài nếm thử.”
Bánh bao mà Nhan Tích Ninh làm rất chắc nịt, mỗi một chiếc đều lớn cỡ bàn tay.

Cầm trong tay nặng trịch, sau khi cắn ra bên trong tràn ngập thịt, người ăn ít chỉ cần ăn một chiếc đã thấy no.
Nhân thịt dùng mười ba loại gia vị, còn bỏ thêm một chút ớt ở bên trong.

Ăn xong một cái bánh bao, cả người cũng đầy mồ hôi.

Nhưng nói đến lại kỳ quái, sau khi đổ mồ hôi xong, cả người liền thư thái, bất tri bất giác cảm giác oi bức cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Lúc nãy chỉ có một chén mì lạnh, đám quan viên Công bộ chỉ có thể nhìn Cơ Tùng mồm to ăn lẹ.

Nhưng giờ đây số lượng bánh bao nướng ra cũng không ít.

Bốn Lang trung và một Thượng thư trong Công bộ mỗi người đều được phân một cái.
Cắn một miếng đầu tiên, bọn quan viên đã đói đến kêu vang mới ý thức được, nguyên lai ngày nóng cũng có thể ăn thịt.

Nguyên lai có khẩu vị hay không đều không quan hệ gì với món ăn mà đầu bếp làm ra, người có tay nghề tốt, làm món gì cũng có thể làm cho người khác ăn đến vui vẻ tràn trề.
Trong mọi người chỉ có Đồn điền Lang trung Vương Văn Việt là kỳ lạ nhất, người khác đang cầm bánh bao mồm to ăn thịt, chỉ có y thật cẩn thận lấy khăn tay ra.

Dùng khăn tay gói bánh bao lại, sau đó đem khăn cất vào trong ngực.
Bởi vì cất ở vị trí đặc biệt, hơn nữa bánh bao cũng rất có phân lượng, chỗ ngực Vương Văn Việt liền nổi lên một cục, nhìn rất quái lạ.

Thủy bộ Lang trung bên cạnh y tràn đầy kinh nghiệm: “Vương Lang trung muốn mang bánh bao về cho đứa nhỏ trong nhà sao?”
Thủy bộ Lang trung Điền Hữu Lượng là cấp dưới do Cơ Tùng mới điều từ châu huyện lên, đối với các đồng liêu khác trong bộ cũng không quen mấy.

Nghe được câu hỏi của hắn, Vương Văn Việt hơi cúi đầu trên mặt đỏ ửng lên: “Vương mỗ còn chưa có hôn phối.”
Điền Hữu Lượng kinh ngạc nói: “Thanh niên tài tuấn như Vương Lang vậy mà chưa có hôn phối?”
Mặt Vương Văn Việt càng đỏ: “Tuy rằng chưa có hôn phối, nhưng Vương mỗ đã có ý trung nhân.”
Điền Hữu Lượng bừng tỉnh đại ngộ: “Hiểu rồi a, Vương Lang trung muốn mang bánh cho ý trung nhân đi? Chỉ bằng một mảnh thâm tình của Lang trung, chờ ngày Lang trung cưới được ý trung nhân, Điền mỗ nhất định sẽ đi uống ké một chén rượu.”
Vương Văn Việt cười nhếch mép, trong mắt lóe ra thần sắc thống khổ: “Được, nếu có ngày đó, Vương mỗ nhất định sẽ thỉnh Điền Lang trung dự tiệc, không say không về.”
Điền Hữu Lượng xoay người rời đi, Vương Văn Việt ôm lấy vị trí ngực thật lâu mới hồi thần lại.

Bánh bao ấm áp trước ngực y, chỉ cần chạm vào loại ấm áp này, trước mắt y như hiện ra gương mặt của Nhan Tức Ninh.
Y đưa mắt nhìn về phía Cơ Tùng đang đứng trên hành lang nói chuyện với thị vệ, trong mắt toát ra u oán và bất lực mà chính y cũng không ý thức được.
Thanh Hà Vương gia quả thật là thế gia vọng tộc, nhưng so với Hoàng thất vẫn kém hơn rất nhiều.

Cơ Tùng là Hoàng tử, y chỉ là bàng chi của Vương gia.

Tức Ninh gả cho Cơ Tùng, đời này trừ khi Cơ Tùng chủ động hưu Tức Ninh, bằng không y sẽ không bao giờ có cơ hội cưới được hắn.
Y rất muốn nói với Cơ Tùng, để cho hắn đối xử tốt với Tức Ninh, nhưng lại sợ y tự mình đa tình khiến cho Tức Ninh lâm vào phiền toái.

Nhưng y vẫn nhịn không được mà ảo tưởng, nếu một ngày nào đó Cơ Tùng chán ghét mà vứt bỏ Tức Ninh, có thể đem Tức Ninh trả lại cho y hay không?
Cơ Tùng đang quay lưng, y căn bản không chú ý tới tầm mắt của Vương Văn Việt.

Nghiêm Kha hạ giọng nói: “Vương phi nói, hắn chưa từng cưỡi ngựa.

Chủ tử người xem, mã tràng của chúng ta cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, nếu không đợi lần hưu mộc tiếp theo của ngài mang Vương phi đến mã tràng nhìn một chút?”
Cơ Tùng hơi gật đầu: “Được.”
Dừng một lúc y nhớ tới một chuyện khác: “Bên phía Lãnh Tuấn đã chuẩn bị tốt sao?”
Nghiêm Kha gật gù: “Ban nãy lúc sắp tới đây, thuộc hạ nhìn thấy Lãnh Tuấn dẫn theo công tượng chuẩn bị khởi công.

Nếu Vương phi biết tâm ý của chủ tử, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Cơ Tùng gật đầu: “Nói bọn họ nhẹ tay một chút, không cần quấy nhiễu thanh tịnh của hắn.”
Nghiêm Kha tuân lệnh: “Vâng”
Thật vất vả gói xong một bồn bánh bao nướng lớn, hai tay Nhan Tích Ninh đều đã tê rần.

Hắn kéo thân thể mỏi mệt nằm lên ghế dựa dưới mái hiên ngủ gật, ngửi trong không khí còn lưu lại mùi thịt ngựa, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Vi miệng thương thân a……”
Làm ông chủ nấu nướng cũng quá mệt người, về sau phải ít làm hơn một chút.
Bất quá không phải lúc nào cũng có thể gặp được thịt ngựa tươi như vậy, nếu xử lý trễ, chỉ sợ thịt ngựa đã bị biến vị.

So sánh ra, hắn thà mệt một chút, cũng không muốn lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Hắn lật người nằm ngủ, Thương Phong và Tiểu Tùng ở bên người hắn đè thấp tiếng thì thầm.

Đang lúc hắn chuẩn bị chợp mắt một lát, đàn ngỗng bên Phẩm Mai Viên phát ra tiếng kêu la cao ngất.
Bạch Đào từ trong phòng vọt ra, trong tay cậu cầm theo cây xiên cá vội vàng phóng về hướng Phẩm Mai Viên: “Thiếu gia, ta đi nhìn xem!”
Từ sau khi nuôi gà vịt trong Phẩm Mai Viên, thường thường sẽ có dã vật tới quấy rầy chúng.

May mắn có đàn ngỗng hung hãn, đám dã vật chưa một lần thành công.
Nhan Tích Ninh cũng đứng lên, nghe thấy tiếng đàn ngỗng vừa to vừa vội như vậy, e là dã vật lần này có chút lớn.

Hắn bước nhanh về phía Phẩm Mai Viên, nhưng còn chưa tới gần chuồng gà, giọng Bạch Đào liền truyền tới: “Thiếu gia, ngươi mau đến xem nha!”
Trên mặt hồ xuất hiện mấy chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền đặt bó củi và vật liệu bằng đá, người trên thuyền đang đem đống vật liệu đó dựng thẳng cắm vào trong hồ nước.

Dị động trong hồ khiến đám cẩm lí ngốc đến vây xem, đàn ngỗng cả kinh vỗ cánh giương cao giọng.
Nhan Tích Ninh đứng dưới tàng mai quan sát một hồi lâu sau liền cho ra một cái kết luận: “Hình như bọn họ đang xây cầu?”
Nhìn theo hướng thuyền nhỏ kéo dài, cây cầu hình như nối thẳng Phẩm Mai Viên.

Nhan Tích Ninh có chút khó hiểu: “Cơ Tùng đang làm cái gì đây?”
Lúc này phía sau hắn truyền đến thanh âm Lãnh quản gia: “Vương phi.”
Nhan Tích Ninh và Bạch Đào bị hắn hù nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh quản gia đang đứng ngoan ngoãn: “Vương gia sai người xây một cái cầu thông Phẩm Mai Viên, mấy ngày nay có thể sẽ có chút ầm ĩ, thuộc hạ sẽ nói bọn họ chú ý.”
Vương phủ không phải hình vuông, mà là hình chữ nhật, Văn Chương Uyển ở góc Tây Bắc, ra cào chỉ có thể từ hành lang phía Tây Bắc vòng vèo hơn phân nửa Vương phủ mới có thể đến gần cửa lớn.

Sau khi có cây cầu này, hắn có thể đi tắt qua cầu, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Nhan Tích Ninh gãi gãi hai má, hắn lẩm bẩm: “Sao đột nhiên Cơ Tùng lại xây cầu?”
Bỗng nhiên trong đầu hắn chợt lóe linh quang, hắn hiểu rồi.

Cơ Tùng rốt cuộc cũng ý thức được đi đường vòng rất phiền toái, có cây cầu này, y có thể rời giường trễ một khắc.

Một khắc a, trong mùa đông gió lạnh gào thét, đây là thời gian quý giá cỡ nào a.
__________________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Nhung: Xây một cây cầu, thuận tiện cho A Ninh tự mình đến đưa cơm.
A Ninh: Ta hiểu rồi, Cơ Tùng rốt cuộc cũng có giác ngộ của một xã súc! Ngồi chờ Vương phủ mở cửa Tây.
___________________________
Editor khóc thét:
Dạo này sống giờ Mỹ quá, trời sáng mới ngủ nên edit cứ cảm thấy không mượt tý nào, còn là mấy chương nấu ăn rồi miêu tả nữa chứ ????????????
Sắp tới tui sẽ sửa giờ lại để tiếp tục chạy một ngày 2 chương, chứ cứ thức vậy thì không edit nổi nửa chương luôn á ????????????.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.