*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang1002
Cua tháng sáu non mềm, còn lăn một lớp bột chiên giòn, vỏ cua cũng giòn xốp đến có thể ăn được.
Trong chốc lát rổ bên cạnh bếp liền chứa từng con từng con cua được chiên đến vàng óng, đám cua chiên tản ra mùi hương mê người, khiến cho bọn thị vệ liên tục ngó qua.
Cua chiên xong được đặt vào rổ, màu vàng óng ánh, có còn đang phát tiếng xèo xèo.
Nhóm cua được phủ bột toàn thân, nếu không phải có chút chân cua giãy ra khỏi lớp bột xiềng xích, mọi người căn bản không phân rõ đây là thịt cua đâu là bột rán.
Nhan Tích Ninh nhiệt tình mời gọi mọi người: “Đến ăn cua chiên nha.” Hắn bỏ thêm gia vị vào trong bột chiến, ngửi thấy mùi này, liền biết hương vị sẽ không quá kém.
Nghe được tiếng Nhan Tích Ninh gọi, bọn thị vệ ngại ngùng buông việc trong tay xuống, bọn họ xếp hàng mỗi người lấy hai con từ trong rổ.
Một bên lấy cua, một bên nói lời cảm tạ với Nhan Tích Ninh.
Nhìn thấy tình cảnh này, Nghiêm Kha trợn mắt há hốc mồm: “Trời……” Đây thật sự là đám người vì một ngụm ăn mà đều thi triển các loại kỹ năng sao? Ở trước mặt Vương phi, bọn họ còn giả bộ ra vẻ sói đuôi to làm cái gì?
Cua được chiên đến vừa đúng, bột giòn cùng vỏ cua xốp kết hợp cùng một chỗ.
Một ngụm đi xuống miệng đầy cảm giác xốp giòn, thịt cua chắc non mềm thơm ngon, lớp bột ngoài mặn nhạt thích hợp giòn rụm.
Cua tháng sáu không hổ là cua tinh phẩm, còn hơn cả cua bình thường, thịt và gạch cũng nhiều hơn mấy lần, tư vị cũng ngon gấp mấy lần.
Kỳ diệu nhất chính là toàn bộ con cua căn bản không có chỗ lãng phí, liền ngay cả chân cua không có mấy thịt cũng có thể trực tiếp nhai nát nuốt xuống.
Diệp Lâm Phong bắt một con cua lăn bột trong mắt hiện ra thán phục: “Cừ thật, cua này cũng quá thơm rồi.”
Kỳ thật khi ông nhìn thấy đám cua tháng sáu, ông cũng không xem trọng đám cua nhỏ này lắm.
Ở trong mắt ông loại cua này đều là vỏ, không có gì hay để ăn.
Nhưng mà Nhan Tích Ninh lại đem chúng nó lăn bột rồi chiên trong chảo dầu, thơm đến nỗi ông căn bản không dừng lại được.
Có thể thấy được trên đời không có thứ khó ăn, chỉ có đầu bếp không biết xử lý.
Diệp Lâm Phong cảm thấy mỹ mãn, ông mĩ tư tư bốc một con cua chiên rung đùi đắc ý: “Một ngụm này, thần tiên cũng không muốn đổi ~”
Ăn nửa con cua xong, Nhan Tích Ninh chuẩn bị làm cua lăn bột xào bánh tổ.
Bánh tổ nóng không dễ cắt miếng, bánh tổ có độ ấm cao sẽ rất dễ dàng dính lên trên lưỡi dao.
Bất quá hắn có biện pháp, mới nãy hắn đã đem một chút bánh tổ vào trong nước lạnh.
Nước lạnh giúp bánh tổ hạ nhiệt, cũng khiến cho bánh tổ mềm mại trở nên cứng cáp hơn.
Lúc này lại đem chúng cắt thành miếng, bánh tổ cắt ra từng miếng từng miếng rõ ràng, không bao giờ lo lắng bị dính vào một chỗ.
Bánh tổ trắng noãn chất đống trong mâm có màu như ngọc, tản ra một mùi hương độc đáo.
Dầu nành còn dư trong nồi bị Nhan Tích Ninh vớt lên rót vào trong bình, đáy nồi chỉ chừa lại một tầng dầu nhợt nhạt.
Hắn đem bánh tổ dán lên thành nồi nướng trước một chút, chờ một mặt của bánh tổ xuất hiện lớp cháy màu vàng, hắn mới yên tâm lớn mật trở tay xào bánh tổ đang phồng lên.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh vây quanh nồi bếp vội đến bất diệc nhạc hồ, Cơ Tùng nhớ tới một chuyện quan trọng: “Thần y, thân thể A Ninh không có việc gì rồi sao? Dược của hắn cần uống tới khi nào?”
Rõ ràng Diệp Lâm Phong là vì Cơ Tùng mà tới, kết quả Nhan Tích Ninh lại uống thuốc trước y.
Hình như có cái gì không đúng lắm?
Diệp Lâm Phong cười nói một tiếng: “Chỉ vậy đã chịu không nổi?”
Cơ Tùng nghiêm túc nhìn vào hai mắt Diệp Lâm Phong, Diệp Lâm Phong sờ sờ chóp mũi thành thật nói: “Thân thể hắn có chút hư nhược, suy nghĩ quá nặng tâm thần không yên, hơn nữa có chút sụt cân do mùa hè, người không có tinh thần gì.
Bất quá không cần lo lắng, lại uống thêm một đoạn thời gian là có thể đỡ hơn.”
Cơ Tùng có chút kinh ngạc: “Tâm thần không yên? Suy nghĩ quá nặng?” Lần trước Diệp Lâm Phong cũng nói giống y hệt vậy, nhưng y nhìn không ra Nhan Tích Ninh tâm thần không yên chỗ nào.
Diệp Lâm Phong ghé mắt nhìn về phía Cơ Tùng: “Mới vừa nãy không phải đã nói với ngươi sao? Không có việc gì thì dẫn hắn ra ngoài dạo chơi một chút, nếu đổi thành ngươi mỗi ngày đều bị nhốt ở một chỗ, ngươi sẽ vui vẻ sao?”
Lời nói của Diệp Lâm Phong sâu sắc: “Tích Ninh là Vương phi của ngươi, không phải chó mà ngươi dưỡng.
Không phải chỉ cần cho hắn ăn no uống tốt, hắn sẽ thổ lộ tình cảm với ngươi.
Ta cảm thấy ngươi cần phải tìm một cơ hội nghiêm túc nói chuyện cùng hắn, hỏi ý tưởng của hắn một chút, nghe ý kiến của hắn một chút.”
Cơ Tùng có chút đăm chiêu: “Ta đã biết.” Nghe Lãnh Tuấn nói, trừ phi là chính mình dẫn hắn xuất môn, bằng không hắn rất ít khi rời Văn Chương Uyển.
Tuy rằng y cho A Ninh đầy đủ tự do, nhưng hắn vẫn luôn có chút câu nệ.
Diệp Lâm Phong nói đúng, từ trước đến nay mỗi lần A Ninh đối mặt với y, vô luận mình làm cái gì, hắn luôn duy trì mình vô điều kiện.
Hắn là thật sự đồng quan điểm với y, hay là áp chế cảm xúc của bản thân thuận theo y?
Đột nhiên Cơ Tùng cảm thấy có điểm buồn rầu, đối mặt thiên quân vạn mã y có thể dùng các loại chiến thuật công phá phòng tuyến quân địch.
Nhưng đối mặt với Nhan Tích Ninh, y có loại hữu lực khí vô lực.
Y nên làm thế nào mới có thể khiến cho A Ninh nói ra suy nghĩ của mình?
Trong lúc Cơ Tùng nỗ lực tự hỏi, Nhan Tích Ninh đã xào xong cua lăn bột.
Bánh tổ mới làm, thoáng trở tay xào vài cái liền mềm ra.
Vì giữ lại được vị xốp giòn ở mức lớn nhất, hắn chỉ đem cua chiên và bánh tổ đổ vào cùng nhau đảo qua vài cái đơn giản.
Tuy rằng chỉ đảo qua vài cái, nhưng gia vị thêm vào cũng không đơn giản.
Hắn lấy hoa tiêu và ớt làm nguyên liệu chính, bào chế một phần gia vị vạn năng phiên bản đơn giản ở Sở Liêu.
Vô luận là nướng hay là xào rau, rắc một ít gia vị này lên, hương vị đồ ăn lập tức được thăng cấp lên.
Lúc này bên ngoài bánh tổ dính một tầng bột gia vị nhẵn nhụi, nguyên bản trắng noãn cũng biến thành màu đỏ đẹp mắt.
Hương vị cay tê nồng đậm nhập mũi, Nhan Tích Ninh nhịn không được đánh vài cái hắt xì, hắn rõ ràng không bỏ bao nhiêu gia vị, hương vị lại vẫn kích thích như vậy.
Nhìn thấy rõ ràng là cua lăn bột xào bánh tổ trên bàn, hắn có chút chột dạ: “Này……!Không cẩn thận đã bị ta làm thành cua chiên hương oa.”
Cua lăn bột cần phải hầm thêm, sau khi hoàn thành bánh tổ mềm mại, hương cua nồng đậm.
Mà cua lăn bột hắn làm ngay cả nước cũng không bỏ, càng miễn bàn tới việc hầm.
Cơ Tùng rất nể tình, y cười nói: “Ta cảm thấy ăn rất ngon.”
Nói xong y gắp một miếng bánh tổ nhét vào trong miệng, bánh tổ vừa vào miệng, thứ đầu tiên cảm nhận được vậy mà không phải sự mềm mại, mà là giòn.
Cơ Tùng nhai một lúc liền xác định, mặt ngoài bánh tổ quả thật là giòn, nghĩ đến hẳn là do Nhan Tích Ninh nướng qua.
Lớp ngoài giòn tan vỡ ra, phần mềm mịn dẻo dai bên trong liền lộ ra.
Là hương vị quen thuộc, nhưng cũng là hương vị y thường xuyên ăn.
Cơ Tùng từng nếm qua bánh tổ ngọt bánh tổ mặn, duy độc chưa thử qua bánh tổ có vị cay tê.
Gia vị bám trên bánh tổ vừa thơm vừa cay lại tê, nhai một lúc chóp mũi y cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Một miếng bánh tổ xuống bụng, Cơ Tùng ý do vị tẫn, y gắp thêm hai miếng bánh tổ khác vào trong miệng.
Vị tê cay thơm ngon mềm dẻo của bánh tổ nháy mắt liền chinh phục đầu lưỡi y, cũng làm y cảm thấy vô cùng vui sướng.
Ăn xong bánh tổ, lại thêm nửa con cua chiên.
Lúc này hương vị cua còn càng phong phú hơn lúc trước, giòn xốp tê cay tươi ngon, khó có thể tưởng tượng được nhiều hương vị khác nhau như vậy có thể được bộc lộ nhuần nhuyễn trong nửa con cua.
Cơ Tùng chân thành giơ ngón cái: “Mỹ vị.”
Ai nói trời nóng chỉ có thể ăn những thứ thanh mát? Phần cua lăn bột xào bánh tổ này cũng giống như cá nấu dưa chua lúc trước, trong vị cay nóng mãnh liệt lại tràn đầy vị ngon.
Ăn cua lăn bột, Diệp Lâm Phong nở nụ cười: “Trước đây ta ở Nghênh Tân Lâu trộm đồ ăn này nọ, nghe được đại trù trong lâu nói, mấy thứ như tôm cua này, ăn chính là nguyên nước nguyên vị, gia vị nặng sẽ che mất vị tươi của những thứ này.
Lúc ấy ta cũng cực kỳ đồng ý, bất quá hiện tại ta cảm thấy cua chiên cũng rất tốt, ít nhất cũng không lãng phí đúng hay không!”
Nhan Tích Ninh ý cười trong trẻo: “Các ngươi thích hương vị này là được.”
Đang lúc mọi người hạnh phúc nhấm nháp cua lăn bột hương oa, Lãnh Tuấn bước nhanh tới từ hướng Phẩm Mai Viên: “Chủ tử, Vương phi, Dương công công đến đây.”
Động tác ăn cua của Nhan Tích Ninh ngừng lại, hắn và Cơ Tùng bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng hắn càng không ngừng bồn chồn, chẳng lẽ là chuyện Cơ Tùng đánh lén sứ đoàn nghị hòa bị người phát hiện? Nghe nói gần đây Thái tử và Ngũ Hoàng tử tra án gắt gao, chẳng lẽ hành tung của bọn Nghiêm Kha bại lộ?
Sắc mặt Nhan Tích Ninh nghiêm túc ánh mắt trầm trọng, nhưng Cơ Tùng lại cười an ủi nói: “Không có việc gì, chúng ta đi nhìn sẽ biết.”
Nếu sự tình thật sự bại lộ, tới sẽ không phải là Dương công công, mà là quan viên của Đại Lý tự cùng Hình bộ.
Dương công công ở thiên thính đợi một lát, mới thấy phu phu Dung Vương từ ngoài cửa đi vào.
Dương công công hành lễ, Cơ Tùng vội vàng nâng ông dậy: “Công công đã đợi lâu, không biết Thánh Thượng chiêu bổn vương có chuyện gì?”
Dương công công ngượng ngùng cười nói: “Hồi bẩm Vương gia Vương phi, Thánh Thượng mời nhị vị đêm nay vào cung tham gia dạ yến.”
Cơ Tùng nhìn thẳng vào mắt Dương công công, thanh âm y trầm thấp: “Dạ yến?”
Dương công công hạ đôi mắt, ông nhìn về phía hai chân Cơ Tùng do dự một lát, cuối cùng vẫn là cắn răng mở miệng: “Vâng, dạ yến chúc mừng Sở Liêu và Liêu Hạ nghị hòa thành công.”
Từ sau khi sứ đoàn vào kinh, các Hoàng tử khác đều sinh động dị thường, duy độc Tam Hoàng tử Cơ Tùng lại không có động tác gì.
Nếu hai chân Cơ Tùng còn hoàn hảo, chuyện chủ trì nghị hòa nhất định sẽ rơi xuống trên đầu y.
Nhưng mà Cơ Tùng bị người hãm hại, mất đi hai chân không nói, hiện giờ ngay cả Sí Linh quân cũng không trở về được.
Mắt thấy người địch quốc đang được lễ đãi trong nhà mình, mình lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn từng bước vào triều, tâm tình của Cơ Tùng có thể đoán được.
Bình Viễn Đế đúng là biết việc này, bởi vậy chuyện nghị hòa cố ý tránh Cơ Tùng, sợ trong quá trình nghị hòa có điều khoản gì kích thích đến y.
Mắt thấy nghị hòa sắp kết thúc, thế nhưng người của sứ đoàn lại nói muốn gặp mặt Cơ Tùng.
Cơ Tùng làm Nguyên soái Sí Linh quân, tướng sĩ Liêu Hạ từng nếm vô số thiệt thòi trong tay Cơ Tùng, trong lòng bọn họ chung quy vẫn có chút bất bình.
Hơn nữa Mạc Lặc tướng quân trong sứ đoàn bị người khác bắt đi, lòng người trong sứ đoàn có băn khoăn cũng là bình thường.
Bình Viễn Đế cân nhắc mãi, liền sai Dương công công truyền khẩu dụ.
Dương công công trộm quan sát sắc mặt Cơ Tùng, thấy mặt Cơ Tùng không chút thay đổi, ông nói nhanh hơn: “Thánh Thượng khẩu dụ: Hai nước nghị hòa lợi quốc lợi dân, Dung Xuyên lúc này nên lấy đại cục làm trọng, lấy vạn dân làm gốc.”
Cơ Tùng trào phúng kéo kéo khóe miệng: “Hay cho một cái lợi quốc lợi dân.”
Nếu không phải Sí Linh quân đánh Liêu Hạ đến hoảng sợ, bọn họ sẽ tới nghị hòa? Liêu Hạ lòng muông dạ thú, cho bọn hắn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức chính là dưỡng hổ vi hoạn.
Nhưng hàng năm ở biên cương, Cơ Tùng biết rõ người Liêu Hạ giảo hoạt biết bao nhiêu.
Dương công công giống như dự đoán được Cơ Tùng sẽ nói như vậy, ông thở dài một hơi: “Vương gia, lão nô nói một lời không nên.
Việc đã đến nước này, ngay cả Vương gia có không cam lòng đến mấy, cũng chỉ có thể nuốt tâm tình vào bụng.”
Cơ Tùng hạ mi che lại cảm xúc ở đáy mắt: “Bổn vương đã biết, đa tạ công công đề điểm.”
Dương công công thở phào nhẹ nhõm: “Thánh Thượng ban thưởng cho Vương gia năm trăm con tuấn mã, ngàn đầu dê bò, ngoài ra còn có muối xanh, mật sáp, xạ tề, sừng linh dương non……!Đây đều là lễ vật nghị hoà do người Liêu Hạ mang, nhìn trên phần chân tình nghị hoà của người Liêu Hạ, còn thỉnh Vương gia nhận lấy phần lễ vật này.”
Cơ Tùng gật gù: “Đa tạ Dương công công.” Ban thưởng lớn như vậy, xem ra là muốn để cho y nuốt hết tất cả ý kiến vào trong bụng.
Yến hội được tổ chức ở Lân Đức Điện, chưa tới giờ Dậu trước đại điện đã người đến người đi.
Lúc Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng vào trước Lân Đức Điện, hắn chỉ có thấy toàn là đầu người, đám quan viên mặc triều phục màu đỏ sậm, Hoàng tử vương tôn mặc các loại áo choàng khác nhau, hắn nhìn liền hoa cả mắt.
Cơ Tùng ôn thanh nói: “Không cần hoảng, chỉ cần quan tâm đi về phía trước thôi.”
Nhan Tích Ninh mím môi: “Ân.” Dừng một chút hắn kéo kéo vạt áo hít sâu một hơi: “Truyền thống Sở Liêu thật sự không thể thay đổi một chút sao?”
Triều phục chính thức của Vương phi có ba tầng, tầng sau lại dày hơn tầng trước.
Mặc lúc thời tiết mát mẻ thì cũng thôi, thời tiết nóng lên, ba tầng quần áo này giống như mai rùa chặt chẽ bao lấy hắn.
Lúc này quần áo bên trong của hắn đã ướt đẫm, nếu không để cho hắn tìm chỗ râm mát hong gió, hắn cũng muốn bị hun tới ngất.
Cơ Tùng quay đầu nhìn về phía Vương phi nhà y, Nhan Tích Ninh vốn sợ nóng, khi ở nhà hận không thể loã cánh tay.
Giờ phút này hắn mím chặt môi, mồ hôi từ trên cổ trắng nõn chảy xuống.
Hắn nhìn như một quả vải mới vừa bóc vỏ, nước vải dồi dào đang chảy ra giàn giụa.
Cơ Tùng bị ý tưởng mạc danh kỳ diệu này làm cho kinh sợ.
Y nhìn chằm chằm cổ Nhan Tích Ninh, nhìn giọt mồ hôi trong suốt lướt qua hầu kết chui vào trong vạt áo, cổ họng y cũng chuyển động theo.
Nhan Tích Ninh lau mồ hôi một phen, vẻ mặt đau khổ: “Nóng quá……”
Cơ Tùng vội vàng quay đầu không cho Nhan Tích Ninh phát hiện sự khác thường của bản thân, cùng lúc đó y sờ sờ tay Nhan Tích Ninh.
Có thể bởi vì do đổ mồ hôi, mu bàn tay Nhan Tích Ninh sờ vào hơi mát lạnh ẩm ướt.
Cơ Tùng an ủi: “Một lát chắc sẽ có băng lạc(*), ngươi ăn một chén trước để mát mẻ hơn một chút.”
(*)băng lạc: sữa đặc đông đá, search gồ nó sẽ ra kem aka bingchiling ????
Lúc này Nhan Tích Ninh mới nhấc nổi tinh thần: “Tốt quá.”
Băng lạc là đồ ngọt mà người phú quý ở Sở Liêu thường ăn vào mùa hè, dùng sữa mật đường làm thành.
Trước khi ăn dùng khối băng đè một chút, vị lạnh lẽo ngọt ngào.
Nhan Tích Ninh cảm thấy nó giống như kem tan chảy, tuy rằng kém kem của sau này, nhưng ngẫu nhiên ăn một lần cũng không tồi.
Giờ khắc này, băng lạc chính là động lực để hắn đi tiếp.
Hắn quyết định, chốc lát hắn phải ăn hai chén.
Đang lúc lòng Nhan Tích Ninh tràn đầy là băng lạc, phía trước hiện lên một thân ảnh màu vàng sáng.
Ngẩng đầu nhìn thử, Thái tử Cơ Nam đanh bước tới: “Dung Xuyên và Vương phi tới rồi?”
Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh cùng nhau hành lễ, Cơ Nam vội vàng nâng hai tay Cơ Tùng: “Huynh đệ nhà mình sao lại khách khí như thế.
Hôm nay ngươi có thể đến, vi huynh thật sự rất vui mừng.”
Cơ Tùng hạ mi mắt: “Nghe nói sứ thần Liêu Hạ muốn gặp ta.”
Cơ Nam cười sang sảng: “Đốn Ba điện hạ ngưỡng mộ ngươi, nói mấy năm ngươi đến Sí Linh quân trấn thủ biên cương, uy danh của chiến thần Sở Liêu Cơ Dung Xuyên truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Liêu Hạ.
Lần này đến, bọn họ chỉ muốn gặp ngươi thôi.”
Cơ Tùng khẽ cười một tiếng: “Hảo một cái ngưỡng mộ.”
Người Liêu Hạ bởi vì hai chân y tàn phế mà vui mừng khôn xiết, hiện giờ sao là ngưỡng mộ y, rõ ràng chính là muốn nhìn một chút xem tin đồn có phải thật hay không.
Lúc này bên cạnh có quan viên vội vàng đi tới nói khẽ gì đó với Cơ Nam, Cơ Nam nghe xong liền cười với Cơ Tùng nói: “Dung Xuyên và Vương phi tiến vào điện trước, vi huynh trước xin lỗi không tiếp được.”
Cơ Tùng gật nhẹ đầu: “Thái tử điện hạ thỉnh.”
Cơ Nam xoay người bước đi, vội như một con quay.
Nhan Tích Ninh nhìn theo bóng dáng Thái tử: “Có vẻ tâm tình Thái tử không tồi.”
Trong mắt Cơ Tùng chứa trào phúng: “Đúng vậy.”
Thái tử Cơ Nam tự là Nhân Hòa, Bình Viễn Đế đặt tên tự này cho hắn là hy vọng hắn có thể làm một quân vương nhân hậu.Mỗi người lại lý giải về nhân hậu không giống nhau, trong suy nghĩ của Cơ Nam, nhân hậu liền có nghĩa là khoan dung.
Một quân vương nhân hậu, sao có thể để cho dân chúng biên cương tiếp tục sinh hoạt trong dầu sôi lửa bỏng nữa? Bởi vậy lần nghị hoà này là do một tay Cơ Nam cùng triều thần phái chủ hoà thúc đẩy, nghị hòa thành công, công tích vĩ đại của Cơ Nam lại nhiều thêm một bút.
Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn về phía đám người lui lui tới tới trong Lân Đức Điện, nhìn thấy nét mặt tươi cười của bọn họ, y chỉ cảm thấy buồn cười lại thật đáng buồn.
Trong Lân Đức Điện đặt bồn băng nên nhiệt độ thấp hơn bên ngoài không ít, tiến vào đại điện hơi băng mát lạnh đập vào mặt, nhất thời Nhan Tích Ninh cảm thấy chính mình như sống lại.
Hắn há to mồm thở mấy hơi: “Thật mát mẻ.”
Cơ Tùng cười nói: “Trời còn chưa bắt đầu nóng ngươi đã như vậy, tới mùa hè rồi ngươi nên làm gì bây giờ?”
Nhan Tích Ninh suy tư một lát liền nghiêm trọng hơn: “Ta đây chỉ có thể ngâm mình trong hồ Lãm Nguyệt.” Mùa hè không có điều hoà, wifi, dưa hấu, nghĩ một chút liền cảm thấy vô cùng dày vò.
Hai người mới vừa ngồi vào chỗ của mình, chợt nghe bên người truyền đến giọng Cơ Lương: “Tam Hoàng đệ, đệ muội.
Các ngươi tới thật sớm a.”
Nhan Tích Ninh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cơ Lương tươi cười đầy mặt: “Vị Diệp thần y của quý phủ thực sự rất giỏi, uống dược do hắn phối mấy lần, ta liền cảm thấy xương cốt ta thoải mái hơn.
Qua vài ngày lại thỉnh hắn đến phủ, khai cho ta chút dược.”
Nhan Tích Ninh sâu sắc nhắc nhở: “Điện hạ, dược không thể dừng a.”
Cơ Lương vẻ mặt tán đồng: “Đương nhiên, không được thần y cho phép, dược đương nhiên sẽ không ngừng.”
Nhan Tích Ninh:……
Mấy vị huynh đệ này của Cơ Tùng, một người lại thần kỳ hơn một người.
Nói đến huynh đệ, hắn thế nhưng lại không thấy Cơ Đàn.
Có thể Cơ Đàn còn chưa làm xong công khóa, lại bị Thái phó phạt rồi?
Đang lúc Nhan Tích Ninh hết sức miên man suy nghĩ, trước mặt hắn xuất hiện một cái bát, trong chén là băng lạc màu vàng có hương vị ngọt ngào, trên băng lạc còn đặt thêm hạt sen táo đỏ.
Cơ Tùng ôn thanh nói: “Ăn một ít đi, sẽ thoải mái hơn một chút.”
Nhan Tích Ninh cũng không khách khí, dù sao hôm nay hắn là tới xem diễn, chuyện hắn phải làm chính là ăn no uống đủ ngoan ngoãn làm người ăn dưa……!Không, quần chúng ăn băng lạc.
Khi Nhan Tích Ninh bắt đầu ăn bát băng lạc thứ hai, ngoài điện truyền đến tiếng nhịp trống.
Nhan Tích Ninh buông bát, chỉ thấy Bình Viễn Đế và Hoàng hậu từ sau cây cột bên cạnh bọn họ tới long ỷ trước đại điện.
Hô ba lần vạn tuế xong, yến hội rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Bình Viễn Đế vui sướng bắt đầu phát biểu, đơn giản là biểu đạt lần hoà đàm này không dễ.
Nhớ lại một chút quá khứ, triển vọng một chút về tương lai, lãnh đạo phát biểu đều là một bài này.
Nhan Tích Ninh chán đến chết nhìn chằm chằm bát băng lạc trước mặt, hắn dùng hai tay ôm lấy bát băng lạc, cảm thụ sự mát lạnh từ trong chén truyền đến.
Chờ Bình Viễn Đế thao thao bất tuyệt xong, ngoài điện truyền đến thanh âm thái giám: “Tuyên —— sứ đoàn Liêu Hạ vào điện ——”
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, ở trong ánh mắt mọi người, sứ đoàn Liêu Hạ lấy Đốn Ba cầm đầu sải bước vào đại điện.
Lần cuối cùng nhìn thấy Đốn Ba, hắn trọc đầu để trần cánh tay.
Lần này hắn đội mũ cũng mặc áo da, nhìn thấy nhã nhặn hơn so với lần trước.
Đốn Ba sải bước tới trước đại điện, hắn quỳ chân trái xuống đất tay phải đặt ở trên ngực vị trí hành đại lễ Liêu Hạ với Bình Viễn Đế: “Liêu Hạ Hoàng tử Đốn Ba bái kiến Sở Liêu Hoàng đế bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Cơ Tùng cúi đầu nhìn về phía chén rượu trước mặt, đáy mắt có một ngọn lửa nhỏ đang rực cháy.
Đám người Cơ Nam chủ trương nghị hòa, vì thúc đẩy nghị hòa thậm chí nghĩ ra cả chiêu liên hôn.
Đó là bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, Liêu Hạ chủ động nghị hòa chính là khuất phục Sở Liêu.
Bọn họ cảm thấy sau khi nghị hòa Liêu Hạ sẽ trở thành thuộc địa của Sở Liêu, tương lai sẽ để Sở Liêu sử dụng.
Nhưng mà nhìn thấy động tác và phản ứng của Đốn Ba, Cơ Tùng chắc chắn, người Liêu Hạ chính là lấy lui làm tiến, tranh thủ thời gian thở dốc.
Nghe tiếng hoan hô cười nói trong triều, lửa giận trong lòng Cơ Tùng càng ngày càng lớn.
Hiện giờ Sở Liêu trọng văn khinh võ, vài câu nói nhẹ nhàng của đám quan viên chưa từng lên chiến trường đã có thể quyết định sinh tử của các tướng sĩ trên chiến trường.
Cơ Tùng vẫn cảm thấy đây là một chuyện châm chọc đến cỡ nào, đám người chỉ biết lý luận suông, sao có thể thống lĩnh đại cục?
Vì thay đổi hiện trạng này, y dấn thân vào quân doanh.
Y hy vọng bằng vào nỗ lực của chính mình, ngày nào đó sẽ có thể thay đổi triều cục hủ bại này.
Y muốn cho thiết kỵ Sở Liêu đạp lên vương đô của đám tiểu quốc chung quanh không ngừng gây hấn gây sự, y muốn cho đám quan viên nhát gan sợ phiền phức trong triều cáo lão hồi hương……
Nhưng mà y cuối cùng vẫn thua, thua ở các loại thế lực giết người vô hình, thua ở lòng người mang ý xấu.
Chuyện tới hiện tại, y vẫn như cũ không thể tra ra hai chân này của y rốt cuộc do ai ban tặng.
Y rất hận a, hận những khuôn mặt tươi cười dối trá trên triều đình, hận hoàn cảnh trước mặt mình nhưng lại không hề có sức phản kháng.
Tay cầm chén rượu của Cơ Tùng càng ngày càng chặt, rượu trong chén bắt đầu lay động, gợn sóng trong chén càng lúc càng lớn.
Đúng lúc này, mu bàn tay y bị bao trùm bởi một bàn tay hơi hơi lạnh lẽo.
Bàn tay quen thuộc như thế, ngoại trừ Nhan Tích Ninh còn có thể là ai?
Nhan Tích Ninh hạ giọng quan tâm hỏi: “Không có việc gì đi?”
Trong nháy mắt mu bàn tay được phủ lên kia, cảm giác mát lạnh từ tay Nhan Tích Ninh truyền vào trong đầu y, những suy nghĩ lung tung nháy mắt liền biến mất vô tung.
Cơ Tùng buông chén cầm lấy tay Nhan Tích Ninh: “Không có việc gì.
Sao tay lại lạnh như vậy?”
Nhan Tích Ninh cười chỉ chỉ băng lạc: “Bát thật mát mẻ.”
Cơ Tùng ghé mắt nhìn về phía Vương phi của bản thân, giờ khắc này y không muốn nghe đám triều thần ca tụng công đức, chỉ thầm nghĩ nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhan Tích Ninh.
Hai người ngồi cùng một chỗ, Cơ Tùng đem bàn tay đặt trên bàn kéo xuống dưới bàn.
Giờ phút này, tay của Nhan Tích Ninh so với lời của đám triều thần quan trọng hơn, y không muốn buông bàn tay này ra.
Nhan Tích Ninh vốn định rút tay, nhưng Cơ Tùng lại nắm rất chặt, hắn sợ động tác quá lớn sẽ khiến người khác chú ý.
Hơn nữa ánh mắt Cơ Tùng rất u ám, Nhan Tích Ninh lo lắng y có gì luẩn quẩn trong lòng.
Không biết Bình Viễn Đế nói gì, chỉ nghe Đốn Ba cất cao gionng: “Hồi bẩm bệ hạ, Sở Liêu phồn hoa nhiệt tình làm cho Đốn Ba suốt đời khó quên, hiện giờ Đốn Ba chỉ có hai tâm nguyện chưa được hoàn thành.”
Bình Viễn Đế cười ha hả hỏi: “Hai tâm nguyện này là gì, nói nghe một chút?”
Đốn Ba nói: “Chuyện thứ nhất, ta ngưỡng mộ Sở Liêu Cơ Dung Xuyên điện hạ.
Cơ Dung Xuyên điện hạ là Nguyên soái Sí Linh quân, nghe nói tướng mạo khí phách, thân cao tám thước, dụng binh như thần, tên của y vang vọng từng góc Liêu Hạ.
Lần này tới Sở Liêu, Đốn Ba muốn chiêm ngưỡng phong thái của y.”
Nghe được tên của mình, khoé môi Cơ Tùng hơi hơi cong lên, đáy mắt tất cả đều là trào phúng.
Nhan Tích Ninh căng thẳng, nên tới quả nhiên vẫn là tới.
Khi hắn nghe Dương công công nói, sứ đoàn Liêu Hạ điểm danh muốn gặp Cơ Tùng, hắn liền biết nhóm người này lai giả bất thiện.
Cơ Tùng nhẹ nhàng cầm tay Nhan Tích Ninh, ý bảo hắn đừng khẩn trương.
Sau đó y buông tay Nhan Tích Ninh ra lười nhác tựa vào lưng ghế, y thật muốn nhìn, đám người Đốn Ba chuẩn bị dùng chiêu gì đến nhục nhã y.
Bình Viễn Đế chỉ chỉ vị trí Cơ Tùng: “Dung Xuyên ngay tại bên cạnh ngươi.”
Đốn Ba nghe vậy thần tình vui sướng, hắn khẩn cấp quay đầu, sau đó sợ hãi: “A, bệ hạ, này, này không đúng a.
Cơ Dung Xuyên điện hạ sao, sao lại ngồi trên xe lăn?! Này không phải là lầm rồi đi?”
____________________________
Tác giả có chuyện nói:
Đốn Ba: Người bị liệt!
Cơ Tùng: Cung ta đâu?
Cua hương oa
Băng lạc.