Edit: Diệp Văn
Mùi hương của thức ăn tỏa ra từ căn bếp.
Hơi nóng khiến nắp sôi sục, phát ra tiếng ùng ục.
Lăng Châu nhìn dáng vẻ bận rộn của người đàn ông trong bếp thì chợt nghĩ đến điều gì đó.
Lúc này Bùi Tư Niên đang lặng lẽ bận bịu trong bếp, trên người vẫn đeo chiếc tạp dề màu hồng ngộ nghĩnh, anh đang chăm chú nấu những món ăn hợp khẩu vị với Lăng Châu.
Nếu không phải chỉ số hắc hóa liên tục tăng vọt đang nhắc nhở Lăng Châu, thì cậu thực sự không nhận ra người này có gì bất thường nữa đây.
“Bùi Tư Niên, anh vẫn còn giận sao?” Lăng Châu tựa vào gối, nhìn bóng lưng của người đàn ông ấy hỏi.
“Ừ.” Khi đối mặt với Lăng Châu, anh ấy vẫn luôn thành thật.
Anh ấy không hề che giấu cảm xúc của mình, là thực sự tức giận —— hoặc là còn có những cảm xúc phức tạp hơn cả sự tức giận.
Lăng Châu thở dài hỏi: “Bởi vì em đã từng có người khác, cho nên anh giận em?”
“Không phải.” Người đàn ông quay người lại, anh mặc trang phục ở nhà, cho dù có giận dữ cũng không có tối sầm mặt lại như những người xung quanh.
Bùi Tư Niên thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình: “Tiểu Châu, anh sẽ không bao giờ giận em đâu.”
“Mà anh…” Bùi Tư Niên ngưng một hồi rồi mới nói tiếp: “Anh nghĩ không ra là người đó như thế nào mà lại có thể nỡ rời xa em.”
Theo quan điểm của Bùi Tư Niên, Lăng Châu là điều tốt đẹp nhất tồn tại trên đời.
Cậu hoạt bát thân thiện, giống như màu sắc sáng chói nhất trong tranh vẽ vậy, không ai có thể rời mắt khỏi Lăng Châu cả.
Lăng Châu nghe vậy bèn mỉm cười và nhướng mày nói: “Em là người được nhiều người mê mẩn, ai gặp cũng thích sao? Anh Bùi à, anh nghĩ tốt về em quá rồi đó.”
Nhưng vẻ mặt của người đàn ông ấy không có vẻ gì là giả vờ.
Lăng Châu chợt nghĩ, cũng phải…!không phải trong thế giới này mình chính là ánh sáng duy nhất trong mắt của Bùi Tư Niên sao?
Trước sự hoàn hảo hóa của Bùi Tư Niên đối với bản thân, Lăng Châu đành phải thay đổi cách nói: “Là em đã đề nghị chia tay đó.”
“Bạn trai cũ của em có tính nết xấu lại độc mồm, suốt ngày mang vẻ mặt lạnh lùng —” Nói đến đây, trong đầu Lăng Châu hiện lên vô số tật xấu của Nghiêm Sương Tẫn.
Lăng Châu không biết đã lén lút nói xấu sau lưng Nghiêm Sương Tẫn bao nhiêu lần rồi, cậu rành rọt liệt kê ra những thói xấu của tên đó.
Dù sao, Bùi Tư Niên cũng mãi mãi không thể nào gặp được Nghiêm Sương Tẫn, vì vậy Lăng Châu không hề kiêng nể mà chê trách Nghiêm Sương Tẫn.
Sau khi im lặng nghe xong, người đàn ông ấy đột nhiên hỏi cậu: “Tại…!tại sao cậu ta có thể hẹn hò với em vậy?”
Bởi vì mười ngàn đó….Lăng Châu nảy ra ý tưởng và bắt đầu bịa chuyện.
“Do em đó mà, ngày tháng trước kia rất khổ…” Đôi mắt của Lăng Châu rũ xuống, nhắm thẳng vào tim của Bùi Tư Niên một cách chính xác.
[Chỉ số hắc hóa -1-1-1]
Quả nhiên khổ nhục kế luôn hiệu quả.
“Khi còn nhỏ thậm chí không có lấy một bữa ăn no, chứ đừng nói đến việc học hành.” Lăng Châu chớp chớp mắt, bỗng chốc khóe mắt rớm lệ và nói: “Khi đó không nơi dựa dẫm nên gặp được một người chịu tài trợ cho em…”
“Được rồi, anh hiểu rồi.” Bùi Tư Niên để đồ trên tay xuống, đi tới ôm Lăng Châu vào trong lòng.
Anh ấy cúi đầu hôn lên trán Lăng Châu rồi nói: “Anh xin lỗi.”
Dường như anh ấy nhìn thấy được hình ảnh Lăng Châu bé nhỏ nghèo khổ không nơi nương tựa.
Trong lòng chợt thấy nhói lên như bị kim đâm vậy.
Bùi Tư Niên ôm chặt lấy Lăng Châu nói: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
“Vâng.” Lăng Châu thấy vậy tựa vào lồng ngực của anh, thoải mái dụi vào: “Bùi Tư Niên, anh đừng rời xa em nhé.”
“Không bao giờ.” Bùi Tư Niên lặng lẽ nhìn bầu trời âm u bên ngoài cánh cửa sổ sát sàn.
Anh ấy nhất định sẽ tìm thấy sự vĩnh hằng dành riêng cho họ trong cái thế giới đông đúc y như loài kiến này.
Thời gian mãi trôi đi, nhưng cũng là vĩnh cửu.
Anh ấy chắc chắn sẽ tìm ra cách chung sống với thời gian.
Lăng Châu nằm trong vòng tay của người đàn ông ấy một lúc, thấy chỉ số hắc hóa của anh không ngừng giảm dần, giảm dần…!sau đó dừng lại ở mức 50%.
50%, chỉ số này giống như bị kẹt lại bởi một sự việc đặc biệt nào đó vậy, cứ mãi không cách nào đột phá.
Bùi Tư Niên chắc chắn là có một bí mật sâu xa, chỉ là rốt cuộc phía sau vẻ ngoài dịu dàng của người đàn ông này đang ẩn chứa điều gì đây?
Lăng Châu thắc mắc trong lòng nhưng không hề để lộ ra mặt.
Sau khi miễn cưỡng đối phó cho qua trước mặt Bùi Tư Niên, cậu mới nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhặt lúc trước khi tấn công Bùi Tư Niên.
Nhưng Lăng Châu đã lùng sục trí nhớ của mình hết lần này đến lần khác, đích thực là không thể tìm ra bất cứ điều gì bất ổn ở Bùi Tư Niên.
Bùi Tư Niên gần như là một người bạn trai hoàn hảo, anh ấy hiểu rõ mọi cảm xúc của người bạn đời, kể cả tính khí có hơi nóng nảy của Lăng Châu.
Anh ấy có thể nấu đa dạng các món ngon, biết dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, biết âm thầm chịu đựng áp lực trong cuộc sống, hơn nữa còn lặng lẽ chống đỡ mạnh mẽ thế giới thuộc về bản thân và người yêu.
Bùi Tư Niên vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, phải nói là không biết ra tay từ đâu.
Đúng là khó đối phó.
Lăng Châu ăn xong cơm với vẻ mặt bình tĩnh, rồi như thường lệ sau khi tắm rửa là ngã nhào xuống giường.
Trước đây vào lúc này Bùi Tư Niên đều sẽ tranh thủ thu dọn đồ đạc cho xong, sau đó lao tới ôm lấy cậu.
Tuy nhiên hôm nay, giáo sư Bùi lại hiếm khi nán lại trong phòng sách lâu thế.
Nhưng Lăng Châu đợi tận nửa tiếng đồng hồ, mà đèn trong phòng làm việc vẫn sáng.
Trực giác của Lăng Châu nói với cậu rằng có điều gì đó không ổn, là rất bất ổn mới phải.
Cậu nhẹ nhàng đi đến bên ngoài cửa phòng làm việc của Bùi Tư Niên, thậm chí người đàn ông này còn không đóng cửa lại, đó giờ anh ấy không hề có chút đề phòng với Lăng Châu.
Ngay cả khi Bùi Tư Niên phát hiện thấy Lăng Châu nhìn vào, anh ấy vẫn mỉm cười nói với cậu: “Xin lỗi, đêm nay anh không thể ôm em ngủ được rồi.”
Con ngươi của người đàn ông này sau cặp kính vẫn tối đen như một màn đêm, ánh nhìn cũng không hề có điều gì bất thường.
Nhưng Lăng Châu vẫn cảm nhận được điều gì đó bằng trực giác vô cùng mạnh mẽ của mình.
Cậu tựa vào cửa phòng như không có chuyện gì xảy ra, khoanh tay tỏ vẻ buồn ngủ hỏi: “Vậy anh còn định làm đến bao giờ đây?”
“Ừm ——” Bùi Tư Niên nhìn thoáng qua dữ liệu trên máy tính, trên mặt kính phản chiếu tia sáng nhẹ, rồi anh ấy nói: “Có thể sẽ cần thêm một lát nữa, em ngủ trước đi.”
“Ngủ không được.” Lăng Châu bắt đầu giả vờ chuyên nghiệp, nói rằng: “Anh không thể để ngày mai làm sao? Em không muốn ngủ một mình đâu.”
Bùi Tư Niên bất lực mỉm cười, anh ấy tháo kính ra, vẫy tay về phía Lăng Châu nói: “Lại đây nào.”
Lại đây? Trong lòng Lăng Châu lắng xuống…!Bùi Tư Niên không sợ mình nhìn thấy hồ sơ cơ mật gì đó mà mình không nên xem sao?
Cậu không hiểu thấu được tâm tư của người đàn ông này, nhưng vẫn bước tới ôm lấy cổ của anh ấy rồi tựa vào vai của đối phương.
Người đàn ông ôm chặt Lăng Châu vào lòng, tay vẫn lật từng trang tài liệu trên bàn để xem.
Lăng Châu uể oải ngáp một cái, ánh mắt vô tình nhìn thấy tờ giấy trong tay của anh ấy.
Nhìn thoáng qua một đống dữ liệu phức tạp, còn có một đống ký hiệu hóa học dài ngoằng nữa.
“Anh đang làm gì vậy?” Lăng Châu nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước có thấy anh thức khuya đọc sách đâu.”
Bùi Tư Niên khẽ trả lời cậu, rồi một lúc sau mới nói: “Một dự án đã được khởi động gần mười năm rồi.”
“Dự án gì cơ?” Tại sao Bùi Tư Niên lại phải tiêu tốn nhiều thời gian như vậy cho một dự án nằm yên hơn mười năm?
Nói cách khác, với thực lực và học thức của Bùi Tư Niên, thì loại hạng mục nào có thể ngăn cản anh ấy tận hơn mười mấy năm nay?
“Là một vài thứ mà anh đã nghĩ ra trước khi bước vào giới học thuật.” Bùi Tư Niên nói rồi liếc nhìn Lăng Châu và cười nói: “Nhắc mới nhớ, em chính là động lực để anh hoàn thành dự án này đó.”
Lăng Châu lấp lóe nhận thấy rằng sắp có bí mật kinh hoàng gì đó đang nhô lên mặt nước.
Người đàn ông chăm chú nhìn chỉ số thay đổi trên máy tính với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, nhưng những lời nói ra lại như sét đánh ngang tai vậy.
“Tiểu Châu, em có tin trên đời này tồn tại sự vĩnh hằng không?”
Lăng Châu thấy lạnh sống lưng, hỏi lại: “Bùi Tư Niên, rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?”
“Anh muốn giữ lấy thời gian.” Người đàn ông ấy nói những lời kinh hoàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh muốn thử phá vỡ quy tắc của thế giới này.”
Lăng Châu chết lặng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra ý niệm của Bùi Tư Niên là gì rồi.
Người đàn ông này đang theo đuổi sự vĩnh cửu mà mọi người trên đời đều không dám tưởng tượng đến.
Hơn nữa không chỉ dừng lại ở việc “chỉ nghĩ về nó”.
Không ngờ Bùi Tư Niên còn hoang tưởng đến mức muốn giẫm nát thế giới này dưới chân mình.
Đối mặt với người đàn ông có chỉ số thông minh cực kỳ cao và khả năng thực thi mạnh mẽ này, Lăng Châu chợt không biết phải nên bắt đầu từ đâu để đối phó với anh ấy nữa.
“Trước đây anh chỉ muốn thử phá vỡ quy luật vận hành của thế giới.” Bùi Tư Niên nhẹ nhàng mô tả dã tâm đáng sợ của mình.
“Nhưng cho đến khi anh gặp em.” Bùi Tư Niên hôn lên má của Lăng Châu, anh ấy vẫn dịu dàng nhìn Lăng Châu và nói: “Thì thay vì thực hiện hoài bão của bản thân, anh muốn cùng em vượt qua thời gian để được mãi mãi ở bên nhau hơn.”
Lăng Châu liếm đôi môi khô của mình nói: “Nhưng mà điều này là không thể nào.”
“Tiểu Châu, em không tin anh sao?”
Tin chứ.
Chính bởi vì tin rằng với thực lực của Bùi Tư Niên thì nhất định có thể thành công, cho nên Lăng Châu mới không nói nên lời.
Lăng Châu cố gắng nói lý lẽ với Bùi Tư Niên: “Điều quý giá của cuộc sống là nó có điểm dừng.” Cậu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới rặn ra một câu nói bất lực như vậy.
Người đàn ông chậm rãi vuốt ve lưng của Lăng Châu mà nói: “Nhưng anh không muốn mất em.”
“Anh muốn thử một lần.” Bùi Tư Niên nói: “Hơn nữa, dường như anh cũng đã gần đạt được thành quả cuối cùng rồi.”
Lăng Châu không thể hiểu được đống dữ liệu sâu xa đó, nhưng cậu có thể nhìn thấu ánh mắt quyết tâm phải làm cho bằng được của Bùi Tư Niên.
Đêm hôm đó, Lăng Châu dặn dò hệ thống tiến hành toàn bộ kế hoạch sớm hơn.
Cậu có một linh cảm vô cùng bất an rằng Bùi Tư Niên chắc chắn khó đối phó hơn so với ba người đàn ông kia.
Với lại, mức độ gây chuyện của Bùi Tư Niên còn cao hơn nhiều, thậm chí những thứ không nhìn thấy được như vị diện, không gian vũ trụ sớm muộn gì cũng sẽ bị người đàn ông này phát hiện.
Lăng Châu không thể tiếp tục đắm chìm trong sự dịu dàng của đàn ông này nữa, vòng tay của giáo sư Bùi có ấm áp đến đâu cũng không thể so sánh với một bát hoành thánh nóng hổi ở thế giới hiện thực được.
Tiếp theo đó một thời gian dài, Bùi Tư Niên bận rộn đến tận đêm khuya mới nghỉ ngơi.
Trong lúc Lăng Châu đang căng thẳng lo lắng, thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.
Nhưng Bùi Tư Niên vẫn chăm lo cho việc ăn uống ngủ nghỉ của Lăng Châu như thường lệ.
Dù bận rộn đến đâu, anh ấy cũng không quên thúc giục Lăng Châu ăn sáng, anh ấy vẫn thu dọn dụng cụ vẽ tranh cho cậu và căn dặn cậu phải ăn uống đầy đủ.
Như thể mọi thứ đều bình thường.
Bùi Tư Niên vẫn như một người cha lớn tuổi dịu dàng và tận tụy kia, còn Lăng Châu vẫn là cậu bạn trai bé bỏng được yêu chiều.
Nhưng trong sự yên tĩnh thế này, rồi vào một buổi sáng sớm tinh mơ, âm thanh của hệ thống vang lên.
[Chỉ số hắc hóa của Bùi Tư Niên trở về 0.]
Chỉ số hắc hóa bị kẹt vẫn luôn ở mức 50% kia bỗng qua một đêm đã thành 0.
Suy nghĩ của Bùi Tư Niên đã biến mất rồi.
Nói cách khác, tham vọng của Bùi Tư Niên đã được thực hiện.
Vào khoảnh khắc đó, Lăng Châu lần đầu tiên cảm thấy hoang mang.
“Tiểu Hoàng.” Lăng Châu đứng ở ven đường đầy xe cộ qua lại nói: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
[Cậu cứ yên tâm lo lắng, kế hoạch A đã được chuẩn bị sẵn sàng!] Hệ thống phát hiện ra tâm trạng của Lăng Châu không tốt lắm nên đã an ủi cậu [Cho dù có không thành công, thì chúng ta vẫn còn có kế hoạch B mà!]
Hệ thống [Chủ nhân, cậu nhìn kìa, phía trước có một chiếc xe thể thao đang chạy quá tốc độ, chúng ta——]
“Im miệng.”
Lăng Châu băng qua đường và đi từng bước về phía tòa nhà nghiên cứu khoa học mà Bùi Tư Niên đang làm việc.
Nếu Bùi Tư Niên đã muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu, thế thì Lăng Châu giúp anh ấy được toại nguyện.
Muốn làm tăng chỉ số tình yêu của Bùi Tư Niên cũng không khó, đó giờ Lăng Châu chỉ toàn đau đầu suy nghĩ về chỉ số hắc hóa không thể hiểu nổi của Bùi Tư Niên.
Bây giờ chỉ số hắc hóa đã trở về 0 — mặc dù lý do trở về con số 0 kia khiến con người ta rùng rợn, nhưng Lăng Châu đành phải chấp nhận sự thật.
Phần còn lại chỉ là 10% của chỉ số tình yêu kia thôi.
Đối với Lăng Châu mà nói, điều đó không thể dễ dàng hơn.
Bùi Tư Niên nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm.
Anh ấy mang một vẻ mặt mệt mỏi vì phải làm việc liên tục nhiều ngày, nhưng trong mắt lại lóe lên một hào quang bất thường.
“Tiểu Châu.” Bùi Tư Niên ôm lấy Lăng Châu, trong giọng nói mang một nỗi mừng đang được kìm nén: “Sao em lại tới đây?”
Lăng Châu vuốt ve chiếc nhẫn trong túi, rõ ràng là thành công đang ở ngay trước mắt, nhưng cậu vẫn rất bất an.
Có lẽ do tiến độ của Bùi Tư Niên đã vượt quá dự đoán của cậu, vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của bất kỳ người bình thường nào.
Cho đến tận bây giờ, Lăng Châu vẫn không thể nào chắc chắn rằng liệu kết quả cuối cùng có diễn ra như mong đợi của mình hay không.
“Bùi Tư Niên, chúng ta kết hôn nhé.”
“Gì cơ…”
Lăng Châu khẽ cười nói: “Không phải anh muốn được ở bên em mãi mãi sao?” Cậu nắm lấy tay Bùi Tư Niên nói: “Em đồng ý.”
“Bùi Tư Niên, em không biết trên đời này có tồn tại sự vĩnh cửu hay không.
Nhưng Em rất trân trọng từng giây phút được ở bên anh.”
Lăng Châu nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của anh, cười nói:
“Em muốn được ở bên anh, ngay từ hôm nay, ngay từ bây giờ.”
Phải mất một lúc lâu sau, người đàn ông này mới hoàn hồn sau cú sốc bất ngờ ập đến.
Bùi Tư Niên nắm ngược lấy tay của Lăng Châu, nhìn cậu một cách nghiêm túc nói: “Tiểu Châu, em thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Anh ấy muốn tạo ra sự vĩnh cửu, chứ không phải để trói buộc Lăng Châu ở bên cạnh mình.
Vĩnh cửu là món quà mà Bùi Tư Niên muốn dành tặng cho Lăng Châu.
Đó giờ Bùi Tư Niên chưa từng nghĩ rằng Lăng Châu cũng sẽ hướng về mình theo cách tương tự.
Bộ não của người đàn ông này không phải chỉ sống trong ảo tưởng tình yêu, anh ấy tỉnh táo biết rõ rằng giữa mình và Lăng Châu có rất nhiều điều không chắc chắn tồn tại trong tương lai.
Lăng Châu còn quá trẻ.
Ở lứa tuổi chớm đôi mươi, chính là lúc còn ham chơi, là lúc khao khát sự tự do không bị ràng buộc.
Bùi Tư Niên vẫn luôn xác định vị trí của bản thân như là một vệ tinh xoay quanh Lăng Châu vậy.
Anh ấy sẽ xoay quanh Lăng Châu cả đời.
Lăng Châu là một hành tinh tự xoay chuyển theo quỹ đạo của mình mà không phải dừng lại vì bất cứ thứ gì.
Người đàn ông này chưa bao giờ dám hoang tưởng đến việc ngôi sao này sẽ dừng lại vì mình.
“Em thật sự đồng ý kết hôn với anh sao?”
Lăng Châu cười nói: “Em đồng ý mà.”
“Anh Bùi, cục dân chính sắp đóng cửa rồi đó.” Lăng Châu lắc tay của anh nói: “Đi thôi, chúng ta đi kết hôn nào.”
Ánh mắt của Bùi Tư Niên lấp lánh tựa như cơn sóng nổi trên mặt biển, như băng đá ẩn sâu dưới đáy biển đang từ từ chuyển động.
Bùi Tư Niên nắm chặt tay Lăng Châu, và hỏi lại lần nữa: “Lăng Châu, em thực sự muốn kết hôn với anh sao…”
“Em đồng ý.” Lăng Châu lấy chiếc nhẫn ra rồi duỗi tay ra, đưa đến trước mặt Bùi Tư Niên nói: “Em yêu anh, thầy Bùi.”
[Chỉ số tình yêu của Bùi Tư Niên +1+1…]
Cuối cùng —— [Chỉ số tình yêu của Bùi Tư Niên là 100%! 】
Lần này, Lăng Châu đã dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
[Xin chúc mừng chủ nhân thành công chinh phục nhân vật nguy hiểm ở vị diện thứ tư!]
[Xin chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành cuộc chinh phục của bốn nhân vật!]
[Xin hỏi liệu có phải bây giờ ngay lập tức rời khỏi vị diện thứ tư không?]
Lăng Châu ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô và dịu dàng của anh ấy và nói: “Hãy cho tôi thêm một phút.”
“Bùi Tư Niên.” Lăng Châu dừng bước.
Bùi Tư Niên im lặng nhìn cậu, trong đôi mắt đen láy của người đàn ông này chỉ chứa mỗi hình bóng của Lăng Châu.
Lăng Châu tiến lên và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Bùi Tư Niên.
“Em…” Lăng Châu rũ mắt xuống, nhịn một hồi lâu mới thốt lên một câu: “Em đi vệ sinh đây.”
“Ừ.” Anh ấy chỉnh sửa cổ áo có hơi xộc xệch của Lăng Châu lại rồi nói: “Anh ở đây đợi em.”
Lăng Châu không chút do dự mà quay người rời đi.
Cậu đi được một quãng đường rồi mới quay lại nhìn anh ấy.
Bùi Tư Niên lặng lẽ mỉm cười với cậu, anh ấy đứng yên tại chỗ, trong mắt vẫn chỉ có mỗi bóng dáng của một mình Lăng Châu.
Xin lỗi thầy Bùi…!Lăng Châu mỉm cười và vẫy tay với người đàn ông ấy.
Tạm biệt nhé, Bùi Tư Niên.
Vào lúc này, Lăng Châu nghĩ đến rất nhiều người ——Giám đốc Cố mạnh mẽ nhưng mãi luôn chiều theo ý cậu, người bạn học họ Nghiêm xấu tính độc mồm nhưng lại thật lòng thật dạ đối tốt với cậu.
Còn có cả anh Thời Ngọc đen tối cố chấp, một kẻ phản diện mà cả đời Lăng Châu cũng không dám gặp lại.
Lăng Châu thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã kết thúc, cuối cùng cậu cũng có thể về nhà.
“Tiểu Hoàng, bắt đầu dịch chuyển được rồi.” Lăng Châu vững vàng bước đi, bóng dáng mất hút ở cuối góc đường.
Một giây sau, cậu đang ở trong một không gian trắng xóa.
Cả người của Lăng Châu lơ lửng trong không gian trắng xóa ấy, âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên bên tai.
[Xin hỏi chủ nhân có phải bây giờ trở về thế giới ban đầu không?]
“Ừ.” Thậm chí cậu còn nghĩ trở về rồi sẽ ăn gì cho bữa tối nữa cơ.
[Hệ thống sẽ lập tức giúp cậu dịch chuyển ngay!]
[Tiến độ dịch chuyển 10%]
[Tiến độ dịch chuyển 50%…]
Lăng Châu: “Tạm biệt giám đốc Cố.”
[Tiến độ dịch chuyển 90%]
Lăng Châu: “Nghiêm Song Tẫn, tạm biệt nhé.”
[Tiến độ dịch chuyển 99%]
Lăng Châu: “Thời Ngọc, hãy là một người tốt đi.
Tạm biệt nhé…”
“Cả giáo sư Bùi nữa, xin tạm biệt…”
[Tiến độ dịch chuyển 99.1]
[99,2…]
Lăng Châu chậm rãi nhắm mắt lại, mỉm cười chìm vào trong bóng tối..