“Chuyện gì vậy hả?” Lăng Châu ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề và nói: “Hãy trích máy ghi hình giám sát của tối qua ra xem nào.”
…
Sau khi xem qua máy ghi hình giám sát, Lăng Châu chìm vào khoảng lặng dài.
Hệ thống [Chủ nhân, vụ này giải thích thế nào đây?]
Lăng Châu: “…” Giải thích thế nào?
Cậu, một kẻ làm thuê có tâm trong vị diện, thường ngày luôn cẩn thận và tỉ mỉ, tận tâm tận tụy trong việc quản lý thời gian, nhìn thấy thắng lợi đang cận kề trước mắt, mà hoàn toàn không ngờ rằng bản thân lại bị thất bại vì những lời nói mớ.
Lăng Châu: “Nếu tôi nói với Cố Thành Diệu rằng Tiểu Nghiêm là một con chó hoang mà tôi nhặt được ở bên đường, thì liệu anh ấy có tin không?”
Hệ thống [Hồ sơ tính cách của Cố Thành Diệu: Chỉ số thông minh 187.5/Suy nghĩ tinh vi/Một khi đã xác định chuyện gì rồi thì khó mà thay đổi——]
Lăng Châu: “Được rồi, im đi.” Cậu đau đầu đến mức vò đầu bứt tóc, dường như đã nhìn thấy Cố Thành Diệu trở nên đen tối và bùng nổ, đi hủy diệt thế giới.
Cơn ác mộng đi vào hiện thực là gì?
Một lúc sau, Lăng Châu nghiến răng như thể cậu đã hạ quyết tâm làm điều gì đó.
Hệ thống lo lắng nhảy qua nhảy lại trên vai cậu [Chủ nhân, chủ nhân, chỉ số hắc hóa vẫn đang tăng đó.]
Hệ thống [Hiện tại, chỉ số hắc hóa của nhân vật số một đang cao quá mức, khuyến khích là không nên tiếp cận nhân vật ấy.]
[Chỉ số hắc hóa của nhân vật đã vượt quá 50%, khuyến khích là không nên tiếp cận nhân vật ấy.]
[Hãy lập tức tránh xa số một! Hãy tránh xa số một!]
Lời cảnh báo từ vị diện đã vang lên bên tai, nhưng bước chân của Lăng Châu vẫn không hề dừng lại.
Cậu không chút do dự mà đẩy cửa phòng làm việc ra, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đàn ông ấy đang ngồi ở trước bàn làm việc.
Cố Thành Diệu vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu đen như cũ không gì thay đổi, vẻ mặt đẹp trai, đeo chiếc tai nghe bluetooth đang nhấp nháy ánh sáng màu xanh nhạt trên vành tai, bên trong đôi mắt của anh cũng phủ một màu xanh nhạt.
Lúc anh nhìn về phía Lăng Châu, ánh mắt ấy điềm tĩnh đến phát sợ.
Thậm chí Lăng Châu còn ảo giác rằng người trước mặt mình đây không phải là người thật, mà là một người có trí tuệ nhân tạo đẳng cấp.
“Sao vậy?” Giọng nói của người đàn ông ấy vẫn như trước, thần thái cũng không thấy có gì khác lạ.
Nếu không phải chỉ số hắc hóa trong hệ thống hiện ra rành rành ở đó, Lăng Châu còn tưởng rằng người đàn ông trước mắt thực sự điềm tĩnh như vẻ bề ngoài của mình.
Lăng Châu mặt buồn rũ rượi nhìn Cố Thành Diệu một hồi, rồi đi tới bên cạnh Cố Thành Diệu.
Cậu liếc nhìn thấy màn hình cuộc họp đang được tạm dừng trên máy tính của Cố Thành Diệu.
Trên màn hình máy tính, những nhân viên chủ chốt của công ty đang đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao Cố Thành Diệu lại đột nhiên cắt ngang cuộc họp.
Mãi cho đến khi họ nhìn thấy đôi mắt hồ ly quen thuộc của Lăng Châu, thì đều biết điều mà lần lượt tắt micrô đi.
Người trợ lý mới vào làm vừa định lên tiếng hỏi, thì đã được đồng nghiệp kịp thời tắt micrô đi.
Trợ lý: “?” Sau đó, cậu mở to mắt, nhìn vào giám đốc Cố, người mà ngày thường còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương, lần này ngược lại với ngày thường, anh mặc cho Lăng Châu ngồi vào bàn làm việc.
Kế đến, Cố Thành Diệu giơ tay lên tắt máy tính, màn hình trước mắt của người trợ lý tối sầm lại.
Lăng Châu nghiêng người tựa vào bàn, khoanh tay cúi mắt nhìn Cố Thành Diệu nói: “Cố Thành Diệu, em có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Thành Diệu đương nhiên là không quen với cách ăn nói lạnh lùng của Lăng Châu, nên anh hơi nhíu mày lại.
Cố Thành Diệu: “Lăng Châu ——”
“Chúng ta chia tay đi.”
Hệ thống [!]
Căn phòng chìm trong nỗi lặng im chết chóc.
Còi báo động bên tai Lăng Châu vang vọng cả bầu trời vũ trụ.
Vẻ lạnh lùng trong mắt của Cố Thành Diệu cũng không còn che giấu được nữa, anh nhìn chằm chằm Lăng Châu, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm.
“Là vì tên Tiểu Nghiêm kia sao?” Cố Thành Diệu nhạy bén nắm bắt trọng tâm vấn đề.
Hệ thống [Mau giải thích đi! Mau lên! Chỉ số hắc hóa không thể kìm lại được nữa rồi!]
Lăng Châu: “Ừ.”
Hệ thống sợ tới mức suýt ngất đi.
Cố Thành Diệu đứng dậy và chống tay lên mép bàn, vừa đúng lúc bao trọn lấy Lăng Châu trong vòng tay của mình.
“Em có biết mình đang nói gì không?” Giọng điệu của Cố Thành Diệu dần dần trở nên nguy hiểm: “Giải thích đi chứ?”
Lăng Châu cười khẩy, tiếp sau, cậu đấm một cú vào hõm vai của Cố Thành Diệu.
“Anh còn muốn em giải thích cái quái gì nữa! Giải thích cái gì nữa hả?”
Cố Thành Diệu không hề nhượng bộ, ánh mắt đang lạnh như băng lại hiện lên sự thắc mắc.
“Lăng Châu—”
“Được thôi.
Vẫn không thừa nhận chứ gì?” Hai mắt Lăng Châu híp lại và nghiến chặt răng hỏi: “Có phải anh đã phá lệ tuyển cậu nhân viên kỹ thuật mới vào làm trong công ty hồi tháng trước không?”
Cố Thành Diệu tối sầm mặt mà không nói gì.
Tháng trước anh đúng thật là có phá lệ tuyển một nghiên cứu sinh đang theo học tiến sĩ tốt nghiệp từ một trường danh tiếng thông qua mạng lưới tuyển dụng của trường.
Người đó hình như họ Nghiêm nhỉ?
“Phải rồi, cậu ta đúng là tốt hơn em, vừa đẹp trai vừa thông minh nữa…” Lăng Châu nói với giọng chua chát: “Lại còn ngoan ngoãn nghe lời thế kia cơ mà.”
“Hứ, em hiểu mà.” Lăng Châu cười khẩy, nhưng hốc mắt lại có hơi ửng đỏ nói: “Ai mà lại không thích người nghe lời hiểu chuyện chứ…”
Lăng Châu đóng vai một kẻ ghen tuông một cách vô cùng đạt chuẩn, đã ghen tuông lại không chịu thừa nhận, trong lòng lại mang sự tủi thân.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cậu buồn bã rũ xuống, giống như một con thú nhỏ vừa bực dọc vừa chịu tổn thương.
“Ý em là sao hả?” Cố Thành Diệu đến gần, nhíu mày nhìn Lăng Châu đang bị gói gọn trong vòng tay của mình.
Lăng Châu đẩy người đàn ông càng ngày càng áp sát vào mình ra, nói với giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tránh ra.”
“Lăng Châu, em đang ghen đó à?”
“Không.” Lăng Châu quay mặt đi.
Cố Thành Diệu vẫn nhìn chằm chằm lấy cậu với ánh mắt mang cảm xúc phức tạp: “Chỉ vì một tên nhỏ nhặt như cậu nhân viên mới vào làm kia?”
“Ha ha, tên nhỏ nhặt?” Lăng Châu cười một cách lạnh lùng: “Một tên nhỏ nhặt mà cũng đáng để giám đốc Cố đây đích thân phỏng vấn rồi phá vỡ nguyên tắc mà tuyển chọn?”
Lăng Châu: “Giám đốc Cố, anh đừng nói với em rằng tin lan truyền về việc hai người vụng trộm trong công ty là tin đồn nhé!”
Tất nhiên không hề là tin đồn.
Thử hỏi công ty ai mà không biết trong nhà của Cố Thành Diệu có một “hồng nhan họa thủy” hại nước hại dân chứ?
Ai đó không cảm thấy rằng mình chán sống rồi hay sao mà bịa ra những tin đồn nực cười như vậy.
Nhưng nguyên tắc hành động của Lăng Châu là —— bất kể có hợp lý hay không, thì cũng nhất định phải giành lấy ngưỡng cao về mặt đạo đức trước.
“Em đang ghen thật đó à?” Cố Thành Diệu nhìn cậu, còn nghiêm túc hơn khi nhìn mấy loại mật mã phức tạp nhất.
Anh Cố nhìn xuyên thấu bí mật trong đôi mắt xinh đẹp ấy của Lăng Châu.
Nhưng cho dù anh có nhìn sâu đến đâu, thì thứ anh nhận được cũng chỉ là một hình bóng phản chiếu mờ nhạt mà thôi.
May thay dưới ánh mắt của Lăng Châu là hình bóng của anh —— dường như điều này có nghĩa là trong lòng của con hồ ly nhỏ này cũng dành một vị trí cho anh.
Điều này khiến cho tâm trạng của Cố Thành Diệu tốt lên được một chút.
“Đã nói là không rồi mà!” Lăng Châu giãy giụa hét: “Buông ra.”
Cố Thành Diệu: “Vậy là người mà tối hôm qua em gọi trong mơ là cậu ta sao?”
“Tiểu Nghiêm…” Cố Thành Diệu khe khẽ nói, như đang tự nói với chính mình vậy, rồi cười một cách giễu cợt: “Thì ra là cậu ta.”
Chẳng đợi cho người đàn ông này suy nghĩ thêm, Lăng Châu nghiêng đầu cắn vào vai của anh.
Suy nghĩ của Cố Thành Diệu bị xáo trộn, anh nghiêng đầu bắt gặp cặp mắt khiêu gợi của Lăng Châu.
Đúng là một kẻ thuộc con giáp hồ ly, ngoài mặt giống, tính cách cũng giống, hở ra là nổi cơn cắn người.
Cố Thành Diệu véo lấy cằm của Lăng Châu, cúi đầu và cắn nhẹ vào đôi môi mỏng của cậu.
“Thì ra khi ghen là em sẽ thế này.” Cố Thành Diệu chậm rãi vuốt ve lưng của Lăng Châu, hôn nhẹ cậu một cái noi: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ ghen chứ.”
——
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Cố Thành Diệu, lúc đầu hệ thống ngạc nhiên đến nín lặng, đến giây phút này đã trở nên khâm phục Lăng Châu một cách mù quáng.
[Chỉ số hắc hóa 25%! Chủ nhân, ye my lỏd, cậu là thần thánh đó!]
“Đừng có vui mừng quá sớm.” Lăng Châu dùng đầu ngón tay xoa vào vết đỏ trên cổ, chậm rãi nói: “Cố Thành Diệu là người có chỉ số thông minh thế nào hả? Mấy trò mánh khóe này cũng chỉ đối phó được với anh ấy trong chốc lát thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh ấy sẽ phát giác ra thôi.”
Hệ thống [Vậy phải làm sao đây?] Hệ thống vỗ cánh, bày mưu tính kế cho cậu: [Nếu đã như vậy, thì chúng ta đừng để anh ta có thời gian phát giác.]
Lăng Châu: “Thông minh—” Còn chưa dứt lời, hệ thống đã nói tiếp: [Bây giờ tôi sẽ dàn dựng một vụ tai nạn xe chấn động lòng người dùm cho cậu! Như vậy Cố Thành Diệu sẽ không có thời gian suy nghĩ về chuyện khác nữa!]
Lăng Châu: “…”
Sau khi phát hiện ra vấn đề về sự chênh lệch múi giờ giữa bốn vị diện, Lăng Châu đã nghi ngờ trong lòng, bây giờ lại đổ dầu thêm lửa, vô tình để cho Cố Thành Diệu phát hiện ra sự tồn tại của một người khác.
Lăng Châu: “Chỉ số tình yêu của Cố Thành Diệu có tăng lên không?”
Hệ thống [Vừa nãy có thay đổi theo chiều hướng tăng, nhưng do chỉ số hắc hóa quá cao, nên không có sự thay đổi chỉ số một cách rõ rệt.]
Lăng Châu gật đầu, đúng như cậu dự liệu.
Để phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng của Cố Thành Diệu, thì phải khiến cho Cố Thành Diệu tin rằng Lăng Châu cũng yêu anh sâu đậm.
Kể từ khi tối qua Lăng Châu giận dỗi một hồi, thì chỉ số tình yêu của Cố Thành Diệu đã tăng lên, Lăng Châu đã nhận ra rằng hiện giờ mức tăng chỉ số tình yêu của Cố Thành Diệu đang xoay quanh việc “liệu Lăng Châu có quan tâm đến Cố Thành Diệu hay không”.
Nếu đã như vậy, thì cần phải mau chóng hành động.
Phải để Cố Thành Diệu tin rằng mình yêu anh sâu đậm trước khi anh điều tra ra được thứ gì đó.
Trước khi Cố Thành Diệu hoàn toàn bị hắc hóa, Lăng Châu cần phải mau chóng kích thích chỉ số tình yêu của anh lên đến 100%.
Hệ thống [Vậy,vậy thì để tôi tạo ra một vụ tai nạn xe chấn động lòng người——]
Lăng Châu: “Im đi.”
Giả vờ yêu sâm đậm không phải là đơn giản lắm sao?
Lăng Châu mở ra một kho báu rồi tìm kiếm từ khóa [Nhẫn đính hôn]
Nếu Cố Thành Diệu cần có cảm giác an toàn, thế thì Lăng Châu sẽ không ngại chơi một vố lớn.
Nhìn thấy Lăng Châu chuyên tâm lựa chọn nhẫn cưới, hệ thống không khỏi hỏi: [Chủ nhân, cậu thực sự dự định sẽ kết hôn với số một sao?]
Mặc dù Lăng Châu đã dốc hết lòng mình đóng vai một con sói hoang dã mang tình cảm sâu sắc trước mặt của Cố Thành Diệu, nhưng hệ thống biết rằng Lăng Châu sẽ không thực sự yêu bất cứ một ai cả.
Trong mắt của Lăng Châu, bốn người đàn ông này đều là nhân vật hư cấu trong thế giới ảo mà thôi.
||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||
Cậu rất tỉnh táo như vậy thì làm sao lại động lòng với một nhân vật hư cấu chứ?
Quả nhiên là vậy, Lăng Châu nhướng mày lên một cách uể oải, nói với vẻ thờ ơ: “Chỉ cần có thể lấp đầy chỉ số tình yêu lên đến 100%, thì tôi đồng ý vì anh ấy mà làm bất cứ điều gì.”
Bất cứ điều gì —— ngoại trừ việc yêu Cố Thành Diệu thật lòng.
Sau khi hạ quyết tâm sẽ cầu hôn, Lăng Châu cũng không phải chỉ ngồi đó chả làm gì.
Dù sao chỉ số thông minh của Cố Thành Diệu cũng không phải dễ lừa, vội vã cầu hôn vẫn sẽ có rủi ro nhất định.
Để tạo nên hiệu ứng tiến triển một cách tự nhiên, Lăng Châu nghĩ ra mọi chiêu trò, thêu dệt một tấm lưới lớn vô hình bằng mật ong rồi nhắm chính xác vào con mồi của mình.
“Giám đốc Cố, anh nên đi dùng bữa với em rồi đó.” Lăng Châu ôm lấy anh từ phía sau, nghịch ngợm tựa vào hõm vai của anh, dễ dàng thu hút sự chú ý của một kẻ cuồng công việc này.
Cố Thành Diệu bất lực đặt vào đống hồ sơ trong tay, nghiêng đầu nhìn ánh mắt gian manh của Lăng Châu nói: “Anh còn có việc.”
Gần đây Lăng Châu trở nên đeo bám anh lạ thường, Cố Thành Diệu cũng không phải là không phát giác ra, chỉ là —— lúc đôi mắt ấy nhìn lướt sang anh, thì Cố Thành Diệu lại nảy sinh ý nghĩ rằng không muốn tỉnh táo.
Anh lún sâu vào cạm bẫy, không muốn vùng vẫy.
“Mặc kệ.” Lăng Châu cọ xát qua lại trên bả vai của anh, đóng vai một hồng nhan họa thủy một cách sinh động, nói: “Anh có đi cùng em hay không?”
Nhìn khóe miệng hơi nhếch lên của Lăng Châu, Cố Thành Diệu biết rằng đống hồ sơ hôm nay đành phải đợi đến nửa đêm mới có thể xử lý được.
Anh giữ lấy cái đầu lắc lư của Lăng Châu, ngẩng đầu hôn lên làn môi bóng ẩm của cậu.
“Được rồi.” Cố Thành Diệu khẽ cười nói: “Đi cùng em mà.”
Nơi dùng bữa là một quán ăn gia đình vô cùng bình dị.
Mặc dù Cố Thành Diệu một tay xây dựng đế chế công nghệ hàng không vũ trụ và giá trị tài sản của anh được liệt vào top 10 toàn cầu, nhưng trong anh lại không hề có vẻ kiêu ngạo của người giàu có.
Với những món đơn giản như trứng hấp thịt bằm, thịt heo xào mầm tỏi, súp hải sản ba món, Cố Thành Diệu chưa bao giờ kén chọn điều gì.
Nhìn người đàn ông ăn uống yên tĩnh, Lăng Châu không khỏi nghĩ đến một kẻ hoàn toàn trái ngược — nếu Nghiêm Sương Tẫn cũng dễ dàng đối phó bằng một nửa Cố Thành Diệu thì tốt biết mấy.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Anh nhạy bén phát hiện Lăng Châu đang mất tập trung.
“À…” Lăng Châu chống tay lên đầu một cách uể oải, nhìn Cố Thành Diệu cười tít mắt nói: “Đang nhớ tới việc trước đây ở trên đường từng gặp một con chó hoang có tính tình xấu ấy mà.”
Lăng Châu: “Rõ ràng là muốn được em bế lên, muốn được về nhà cùng em, nhưng lại chỉ biết giương móng vuốt ra cào người.” Cậu cười nói: “Chậc, đúng thật là khó chiều.”
“Từ khi nào mà em có hứng thú với chó hoang vậy?” Giọng điệu của Cố Thành Diệu trầm xuống, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Lăng Châu: “Giám đốc Cố, anh không cảm thấy có đôi khi bản thân cũng khá là giống đó sao?”
“Hửm?”
“Nói một đằng nghĩ một nẻo, tính tình thì nóng nảy.” Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Châu nhìn thẳng vào người đàn ông của mình, cứ như đang nói những lời tình tứ cảm động gì đó vậy: “Rất khó chiều.”
Cố Thành Diệu không chấn chỉnh lại là giữa hai người họ, thì bản thân mình mới là người chiều Lăng Châu nhiều hơn, mà chỉ cúi đầu nhìn tách trà bốc khói nghi ngút hỏi: “Tính tình của anh nóng nảy lắm sao?”
Cũng không hẳn vậy.
Lăng Châu ngẫm nghĩ, Trong số bốn người, Cố Thành Diệu được xem là người dễ ăn nói nhất.
“Nếu như…” Lăng Châu cười gian xảo và tiến lại gần nói: “Nếu như giám đốc Cố của chúng ta khi lên giường có thể thả lỏng hơn một chút nữa, thì sẽ càng hoàn hảo hơn đó.”
Cố Thành Diệu quay đầu đi nói: “Chả nghiêm túc gì cả.”
Lăng Châu: “Đồ cổ hủ.” Cậu đá nhẹ vào chân của anh, cầm đũa gắp miếng ớt mà cậu không thích ăn từ trong bát ra.
Người đàn ông ấy im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Em —— “
“Hả?” Lăng Châu ngước mắt lên, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói nhưng không nói thành lời của Cố Thành Diệu.
“Anh….” Cố Thành Diệu chậm rãi xoay tách trà, nhẹ giọng nói: “Lúc ở trên giường, anh nhàm chán lắm sao?”
Trong suốt ba mươi năm cuộc đời, những lời nói thẳng thắn như vậy chưa từng được thốt ra khỏi miệng của Cố Thành Diệu.
Nhưng mà anh vẫn đã nói ra rồi.
Bản tính của Lăng Châu vừa phô trương lại vừa ham vui, nhưng Cố Thành Diệu thì ngược lại, anh vừa chín chắn lại vừa bảo thủ.
Cố Thành Diệu sợ là tính tình cứng nhắc của mình sẽ khiến cho Lăng Châu cảm thấy nhàm chán.
Sợ bản thân không được thả lỏng sẽ khiến cho Lăng Châu mất hứng.
Anh sợ rằng tâm hồn nhàm chán của mình sẽ không thể tài nào thu hút được con hồ ly tinh nghịch trước mặt anh này.
Lăng Châu cười nói: “Giám đốc Cố, hay là chúng ta chơi trò gì đó kích thích hơn không?”
Lăng Châu cúi người cắn vào dái tai của anh rồi nói: “Hãy cùng em đi tới một nơi.”
Cậu từ từ tiếp cận con mồi của mình với dáng vẻ vô hại.
Cậu muốn khiến cho Cố Thành Diệu phải hoàn toàn gục ngã.
Cậu muốn để cho người đàn ông này tự tay dâng hiến tất cả tình yêu của bản thân, và mở ra con đường về nhà cho mình..