Fan hâm mộ của cô ta đã phát cuồng với hình tượng giả tạo của cô ta trên sóng truyền hình, nói rằng “Đan Tiếu xinh đẹp, nhân hậu. tốt bụng và có kĩ năng diễn xuất tốt!”
Kiều Ninh không biết những người hâm mộ có thể nói những lời này là do mù quáng hay do Đan Tiếu giả vờ tốt trước ống kính nên người hâm mộ của cô ta không biết.
Nhân viên được gọi là “Lina” đi đế chỗ của Đan Tiếu.
(Lina): “Cô Tiếu, cô gái này đã hẹn trước rồi. Và quả thật đã hết chỗ rồi.”
(Lina): “Cũng xin cô Tiếu đừng làm khó tôi.”
Nghe vậy, Đan Tiếu lạnh lùng nhìn Kiều Ninh và nói:
“Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không có tiền, cô tạo kiểu cho cô ta, cô ta có tiền để trả hay không mới là chuyện.”
Kiều Ninh thật sự muốn lao lên tát cho Đan Tiếu vài cái tát trời giáng, để cô ta biết “tai họa từ miệng mà ra” là như thế nào!!!
Tuy nhiên, ở đây là cửa hàng nên cô không thể làm như vậy được nếu không sẽ gây rắc rối cho nhân viên cửa hàng.
Lina thực sự muốn tống Đan Tiếu ra ngoài, nhưng tốt hơn là nên chịu đựng điều đó, dù gì thì họ cũng làm trong ngành dịch vụ, và khách hàng là thượng đế.
Vì vậy, Lina tiếp tục với một nụ cười chuyên nghiệp và nói:
(Lina): “Cô này đã hẹn trước, cô Tiếu không cần phải lo lắng về việc cô ấy không có khả năng thanh toán.”
Chẳng lẽ Trần Hạo Hiên lại không có tiền thanh toán sao?
Đan Tiếu không thể nói lại Lina với bộ não cây dù này nên đành đi về phía trước thương lượng với Kiều Ninh.
“Tôi đưa tiền cho cô những hãy để tôi chỗ này.
Đan Tiếu vẫn dùng “mắt chó coi thường người”
“Tôi cần tham gia vào một yến tiệc rất quan trọng vào tối nay.”
Cô ta muốn tham gia, bởi vì tất cả những người ở đấy đều thuộc tầng lớp thượng lưu, nếu như thành công ôm đùi được ai thì nhất định sẽ nổi tiếng.
Nghe vậy, Kiều Ninh đáp lại với vẻ rất thích thú:
“Cô Tiếu định cho người phụ nữ tội nghiệp này bao nhiêu?”
Sau khi Đan Tiếu nghe được những gì Kiều Ninh nói thì cô ta đã bật cười.
Chắc chắn, những phụ nữ nghèo nàn này thì chỉ cần đưa ra một ít tiền là được.
“Mười nghìn tệ thì sao?”
“Cô sống được sự một thời gian là đủ rồi.”
Nghe đến đây, Kiều Ninh buồn cười.
Đan Tiếu thực sự nghĩ rằng cô không biết việc đặt lịch hẹn ở cửa hàng này khó như thế nào ư? Không biết chi phí để tạo kiểu là bao nhiêu ư?
Mười nghìn vạn thậm chí còn không thể trả được phí đặt phòng cơ bản nhất.
“Năm trăm nghìn tệ.”
Đan Tiếu sửng sốt trước mức giá mà Kiều Ninh yêu cầu.
Mặc dù gia nhập làng giải trí nhiều năm như vậy, cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chỉ là không muốn đưa cho Kiều Ninh mà thôi.
Suy cho cùng, tiền của cô ta kiếm được cũng là do cô ta chăm chỉ đóng phim, cô ta đã cho Kiều Ninh nhiều như vậy cũng thấy tiếc đứt ruột ra rồi.
“Ngươi là đang ăn cướp à? Tôi nhiều nhất sẽ cho cô hai mươi nghìn tệ.” “
Nghe vậy, Kiều Ninh cười và nói:
“Tôi sẽ cho cô thấy ăn cướp là gì.”
“Muốn có chỗ này ngay bây giờ, giá một triệu tệ. “
Đan Tiếu kêu lên:
“Một triệu tệ? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi!?”
Nghe vậy, Kiều Ninh bình tĩnh nói:
“Tôi không ăn cướp.”
Hơn nữa, không phải cô ta đã chủ động thương lượng với cô còn gì.
“Nếu cô Tiếu không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thì tôi sẽ đi làm tóc trước.”
Đan Tiếu chỉ vào Kiều Ninh rồi tức giận nói ” Cô!”.
Kiều Ninh không thèm đoái hoài đến cô ta mà đi cùng với Lina.
Trang điểm, làm tóc, thay trang phục,… đã xong. Kiều Ninh ngồi gần năm tiếng đồng hồ, mấu chốt là cô không dám nhúc nhích, hai chân tê dại, gần như mất cảm giác luôn rồi.
(Lina): “Hoàn hảo.”
Lina nhìn người phụ nữ trước mặt như thể cô ấy không thuộc về chiều nơi này, mà thay vào đó Kiều Ninh đẹp hoàn hảo giống như bước ra từ một bức tranh.
Kiều Ninh nhìn mình trong gương thì hoàn toàn choáng váng.
Cô biết mình ưa nhìn, nên bình thường cô không hay chăm chút vẻ bề ngoài của mình lắm!
Tuy nhiên, sau khi ăn diện lên, Kiều Ninh nhìn mình trong gương. Dường như không nhận ra người trong gương chính là mình. Nhìn cô lú này rất thuần khiết và trong sáng.
Trần Hạo Hiên đã đến địa điểm ở lễ đính hôn trước lịch trình vì lý do công việc, còn Kiều Ninh đi theo Bạch Nghiễn sau.
Bữa tiệc đính hôn được tổ chức trong một trang viên, cô nhìn chiếc xe đang từ từ lái vào trang viên.
Kiều Ninh cảm thấy như thể cô ấy đã lạc vào thế giới cổ tích
Bạch Nghiễn thấy sự tò mò trong mắt Kiều Ninh nên đã lên tiếng giải thích nó.
“Đây là một trang viên của nhà họ Trần.”
“Thông thường, nó sẽ không mở cửa. Nó sẽ chỉ được mở khi nhà họ Trần có bưa tiệc được tổ chức.”
Nghe vậy, Kiều Ninh trầm ngâm gật đầu.
Mặc dù nói rằng đây là lễ đính hôn của một hậu bối nhà họ Trần, nhưng Kiều Ninh lại cảm thấy bữa tiệc này mang tính chất thương mại nhiều hơn.
Rốt cuộc, ai đã đến dự bữa tối đính hôn này, dù gì thì ít nhiều đều muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Trần, ai cũng muốn đến đây để tìm đối tác làm ăn.
Xe chạy quanh trang viên khoảng mười phút rồi dừng lại.
Trần Hạo Hiên đang đứng trong một ngôi nhà nhỏ ba tầng, chờ Kiều Ninh.
“Đi thôi!”
Anh chủ động tiến lên mở cửa xe cho cô. Cánh tay anh hơi cong, trong khi Kiều Ninh ôm cánh tay anh một cách tự nhiên.
Trần Hạo Hiên mỉm cười.
Trong sảnh tiệc đã có khá nhiều khách khứa. Nhìn thấy Trần Hạo Hiên bước vào, tất cả đều nhìn sang, nhưng khi họ nhìn thấy Kiều Ninh bên cạnh anh, trong mắt họ hiện lên một chút kinh ngạc và tò mò.