“Anh tìm ai vậy?
“Sao cô lại ở nhà của tôi!?”
Cả hai đều đặt câu hỏi cùng một lúc.
Nghe vậy, An Sơ Hạ có phản ứng đầu tiên.
Nếu không có gì khác, người đàn ông này có lẽ nhà chồng của Kiều Ninh.
“Tôi là bạn của Ninh Ninh, cô ấy đang ở trong bếp.”
An Sơ Hạ sợ Trần Hạo Hiên hiểu lầm cô là trộm, liền gọi cảnh sát đến bắt cô, vì vậy cô ấy nhanh chóng giải thích cho anh.
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên gật đầu và làm một cử chỉ mà anh cảm thấy rất xấu hổ.
An Sơ Hạ tỏ vẻ biết.
Thấy An Sơ Hạ đã lâu không vào, Kiều Ninh ở trong bếp kêu lên;
“Chị Hạ, ai vậy?”
“Không, không có ai cả.”
“Vừa rồi là con chó nhà hàng xóm chạy qua vô tình bấm chuông cửa”
Nghe đến đây, Kiều Ninh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ là sau khi An Sơ Hạ nói xong, sắc mặt của Trần Hạo Hiên không tốt lắm.
Đôi mắt đó như muốn đập nát thân thể An Sơ Hạ thành trăm mảnh, như muốn nói: Cô là chó, cả nhà cô đều là chó.
Đương nhiên, An Sơ Hạ cũng cảm nhận được ánh mắt sát khí của Trần Hạo Hiên, vì vậy cô vội vàng bỏ chạy vào bên trong.
“Ninh Ninh, chị nói với em rằng con chó nhà hàng xóm thật đáng sợ!”
An Sơ Hạ đã chạy vào bếp để phàn nàn với Kiều Ninh.
Trần Hạo Hiên vừa đi vào thì tình cờ nghe thấy.
Khuôn mặt của anh lúc này không còn có thể diễn tả đơn giản là u ám đười nữa.
An Sơ Hạ cảm thấy không khí xung quanh có chút lạnh lẽo.
“Chị có cảm giác như con chó vẫn đang nhìn chằm chằm vào chị, như thể nó sắp vồ vào trong giây tiếp theo.”
“Nghe cô nói, thì ra con chó này là người.”
Trần Hạo Hiên nhìn An Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
Kiều Ninh cảm thấy bây giờ Trần Hạo Hiên như muốn xé An Sơ Hạ ra thành từng mảnh, giống như có thù hằn gì đó.
Không phải, hai người này chưa từng gặp mặt, làm sao có thể như vậy.
Nghe đến đây, An Sơ Hạ cảm thấy mình lạnh sống lưng, quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên cười nói:
“Nó thực sự là con người.”
Nhưng giống như một con chó.
Chỉ là An Sơ Hạ không nói câu còn lại. Nếu cô thực sự nói câu còn lại ra, thì cô có thể sẽ chết một cách thê thảm.
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên chỉ liếc nhìn An Sơ Hạ với ánh mắt tràn ngập sát khí.
An Sơ Hạ mỉm cười.
“Không phải anh nói anh đi công tác nước ngoài sao? Sao lại trở về rồi?”
Kiều Ninh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Hạo Hiên.
Lúc này, Bạch Nghiễn cũng xuất hiện với cái một túi lớn và túi nhỏ.
“Vừa làm việc xong nên về sớm.”
Nghe vậy, Bạch Nghiễn cũng muốn nói…
Thật đáng tiếc…
Anh ấy không dám, vì sợ sau này không có lương.
Rõ ràng là vì nhận được điện thoại của vợ nên cố tình hoãn công việc vài ngày để về ăn tết với vợ.
Hừm, Boss thực sự là một kẻ kiêu ngạo.
Nghe vậy, trong mắt Kiều Ninh thoáng qua một chút thất vọng, nhưng ngay sau đó cô đã vui lên.
Chỉ là dấu vết mất mát trong mắt Kiều Ninh vẫn còn định lại một chút. Và tất nhiên, sự mất mát này An Sơ Hạ nhìn thấy rõ mồn một.
An Sơ Hạ lúc này đã thầm dành cho Trần Hạo Hiên một nỗi khắc khoải trong lòng.
Hừm, chắc chắn người nhà họ Trần không có ai là tốt đẹp cả!
“Để mừng em hoàn thành vai diễn, đi ăn cơm đi, tôi đã đặc biệt đặt một nhà hàng năm sao.*
Nghe vậy, Kiều Ninh gật đầu.
***********
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã đến buổi tham dự thảm đỏ của đoàn phim.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Ninh không tìm được vai diễn nào phù hợp nên không có ý định tham gia đóng phim, Trịnh Thiến cũng làm theo ý của Kiều Ninh và cho cô quay một số quảng cáo của các thương hiệu thời trang lớn.
Lần này được đi thảm đỏ, Kiều Ninh được mời với tư cách là nữ phụ của “Xin Chào! Tuổi Thanh Xuân Của Tôi.”
Tất nhiên, các diễn viên khác cũng đến với lý do lớn là để quảng bá bộ phim.
Về cơ bản, mỗi nghệ sĩ đến tham gia đều được trang bị một phòng chờ đặc biệt.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại xảy ra khi phòng chờ của Kiều Ninh nằm ở phía đối diện của Tuyết Nham.
( Phòng chờ của Tuyết Nham.)
“Cô có thể trang điểm không vậy?
Tuyết Nham bắt đầu mất bình tĩnh.
Cô ta cho rằng mình là người mà Thanh Vũ đang nâng đỡ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một nghệ sĩ có tên tuổi nên tính tình càng ngày càng kiêu ngạo.
Thợ trang điểm bị nói. Cô ấy dường như không làm gì sai cả mà đột nhiên bị nói?
“Tôi nhớ hôm nay công ty có mời chuyên gia trang điểm Thiết Nghi đến mà.”
“Tôi muốn Thiết Nghi trang điểm cho tôi.”
Nghe vậy, An Kỳ ở bên cạnh Tuyết Nham lộ ra vẻ xấu hổ, chua xót nói:
“Thiết Nghi đang ở phòng của Kiều Ninh.”
An Kỳ cũng không hiểu lắm, rõ ràng Tuyết Nham mới là người được Thanh Vũ hết sức ưu ái, làm sao một chuyên gia trang điểm mời mất nhiều tiền lại đưa cho Kiều Ninh.