“Chúng ta trước tiên không phải nên đi bái kiến tổ tiên sao?”
“Không sao.”
Lần này, cô và anh sống trong nhà cũ của gia đình họ Trần.
Họ Trần chỉ về nhà cũ vài ngày là về cúng tổ tiên trong các dịp lễ.
Chỉ có gia đình dì Ngô sống trong ở đây. Chồng của bà mất sớm, bà có một trai một gái, người con trai lấy vợ mấy năm rồi mãi không về. Người con gái thì vừa tốt nghiệp đại học cách đây không lâu nhưng vẫn chưa ra ngoài tìm việc được, về cơ bản thì đang ở đây.
“Cậu chủ, mừng người trở về!”
Sau khi Ngô Mã chào hỏi anh, bà mới để ý đến Kiều Ninh đứng bên cạnh.
“Đây ai vậy ạ?”
Mọi năm anh đều về một mình hoặc cùng về với Bạch Nghiễn, nhưng lần này anh thực sự dẫn theo một người khác, đương nhiên bà ấy cũng rất tò mò không biết đây là ai. Mấu chốt là bên kia còn là phụ nữ.
“Cô ấy là vợ tôi.” Anh choàng tay ôm vai cô.
“Hóa ra là phu nhân.”
Có lẽ sau khi nghe được tiếng nói chuyện, con gái dì Ngô là Ngô Mễ đã đi ra khỏi phòng.
“Mẹ, ai đấy ạ” Cô ta nói có phần cố ý.
“Hóa ra là anh Hạo Hiên đã quay lại.
Ngô Mễ nhìn thấy Trần Hạo Hiên đến với đôi mắt sáng rực.
Tuy nhiên, khi cô ta nhìn thấy Kiều Ninh trong vòng tay của anh, ánh mắt cô ta lại có chút phẫn uất.
Đương nhiên, Kiều Ninh đã gia nhập giới giải trí lâu như vậy, nên cô cũng nhận thấy ánh mắt của Ngô Mễ không đúng lắm.
Tại sao cô ấy lại có vẻ không thích mình?
Cô dường như không quen biết gì người phụ nữ này.
“Anh Hạo Hiên, em gái này là ai vậy?” Cô ta kì lạ hỏi anh.
Mặc dù Ngô Mễ đang hỏi Trần Hạo Hiên nhưng Kiều Ninh lại cảm thấy rõ ràng là Ngô mễ đang chế giễu cô.
“Cô Ngô, chú ý đến cách xưng hô của cô. Hiên không có một cô em gái không cùng họ như cô.”
Đúng vậy, có thể hiểu là Kiều Ninh đang ghen. Ngô Mễ phớt lờ lời nói của cô.
“Anh Hạo Hiên, em biết anh sẽ về nên em sẽ giúp anh thu dọn phòng ngủ rồi đó ạ.”
Nghe đến đây, Kiều Ninh tròn mắt bất lực.
“Rắc rối.”
“Không quan trọng, Mễ Mễ rất vui khi có thể giúp đỡ anh Hạo Hiên.”
“Để em đưa anh về phòng.”
“Ừ.”
Lúc này, Kiều Ninh đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút khó chịu.
“Bụng của tôi có chút đau.” Kiều Ninh nói với vẻ mặt đau khổ.
“Dì Ngô, phòng tắm ở đâu vậy?”
Nghe vậy, Ngô Mã chỉ tay sang một hướng.
Rồi cô cảm ơn bà ấy, và đi về phía phòng tắm.
Trần Hạo Hiên vốn muốn đi cùng Kiều Ninh nhưng bị Ngô mễ cản lại.
“Anh Hạo Hiên, để em dẫn anh về phòng trước.”
“Em gái này, mẹ tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Sau khi Kiều Ninh ra khỏi phòng tắm, cô tình cờ gặp Ngô mễ.
Kiều Ninh ban đầu định phớt lờ người bên kia.
Từ khi vào nhà, cô cảm thấy đối phương vẫn luôn ganh ghét mình, nên không muốn nhiều lời làm gì.
Không ngờ, Ngô Mễ lại chủ động cản bước cô.
“Chuyện gì?”
“Cô tại sao lại đi cùng anh Hạo Hiên?” Ngô Mễ hụt hơi.
Cô ta thích anh từ nhỏ, trong nhiều năm, anh năm nào cũng đến đây để cúng bái tổ tiên. Chỉ trong thời gian này anh mới hoàn toàn thuộc về cô ta. Mãi mới đợi đến lúc này, nhưng năm nay anh lại mang theo một người phụ nữ đi cùng.
Cô ta tất nhiên không ngốc, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được Kiều Ninh và Trần Hạo Hiên rất thân thiết, mối quan hệ hẳn là gắn bó.
Và câu nói “Cô ấy là vợ tôi” của anh, khiến Ngô Mễ đã biết được thân phận của Kiều Ninh.
Nghe vậy, Kiều Ninh cười khinh thường.
“Tại sao tôi lại đi cùng Hiên nhỉ? Đương nhiên là bởi vì anh ấy thích tôi.”
“Hừ!”
“Cô chỉ là một con hồ li, sớm muộn gì anh ấy cũng vứt bỏ cô.”
Miễn là anh ấy vứt bỏ cô, tôi sẽ có thể ở với anh Hạo hiên vào lúc này.
“Cho dù Hiên có vứt bỏ tôi, vị trí phu nhân Trần gia cũng sẽ không thuộc về cô.”
Chết cười, kể cả sau khi cô li hôn với anh, cô cũng chắc rằng rằng anh sẽ không bao giờ ở bên cô ta.
Cô ta lấy đâu ra tự tin nhiều như vậy?
“Ở quê chúng tôi có phong tục là chỉ cần về cúng tổ tiên, vợ chồng mới cưới không được ngủ chung một phòng. Mẹ tôi dọn phòng cho cô rồi, cô có thể vào xem phòng.”
Nghe vậy, Kiều Ninh đi theo Ngô Mễ vào phòng với vẻ mặt nghi ngờ. Để Trần Hạo Hiên đợi trái đợi phải, nhưng anh cũng không thấy Kiều Ninh.
Ngô Mễ mang một số đồ ăn vặt cho Trần Hạo hiên.
“Vợ tôi đâu?”
“Cô ấy nói rằng không được khỏe và muốn nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.”
Nghe vậy, anh cau mày.
Ninh Ninh không được khỏe?