“Cuối cùng em cũng hiểu tại sao anh lại đẹp trai như vậy.”
“Hóa ra là do gen tốt!” Kiều Ninh không khỏi thở dài.
Nghe vậy, anh ôm cô vào lòng nói.
“Con của chúng ta trong tương lai cũng sẽ đẹp.”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Ngô Mễ tái nhợt.
Bàn tay nhỏ bé yên lặng nắm chặt, móng tay ghì mạnh vào lòng bàn tay.
…
Sau khi trở về sau buổi thờ cúng ba mẹ Trần Hạo Hiên, Kiều Ninh nói rằng mình sẽ đi dạo phố để mua một vài món quà tặng bạn bè.
Phố cổ vẫn rất sôi động, tấp nập người qua lại, Kiều Ninh cảm thấy ngày càng có nhiều người mua đồ hơn.
Trần Hạo Hiên đi mua trà sữa cho cô, nên cô một mình đợi anh quay lại.
Kiều Ninh cảm thấy như có thứ gì đó cứa vào cổ, rất đau và cô đã ngất đi.
Chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô không hề biết.
Sau khi anh mua trà sữa xong thì không thấy cô đâu.
Anh gọi vào số điện thoại của cô nhưng không ai trả lời.
Anh bắt đầu lo lắng cho cô. Trần Hạo Hiên cố gắng bình tĩnh lại và tự nhủ rằng cô có thể đã quay về nhà.
Nghĩ đến đây, anh tăng nhanh tốc độ và vội vã về nhà.
Nhưng không thấy cô ở nhà. Anh định đi ra ngoài tìm cô nhưng khi đi ra gặp Ngô Mễ vội vàng đi vào.
“Anh Hạo Hiên, anh đã về rồi ạ!” Ngô Mễ nhìn Trần Hạo Hiên quay lại một mình, trong lòng sung sướng hơn bao giờ hết.
“Ninh Ninh, cô ấy chưa về sao?”
Trong mắt anh đầy lo lắng.
Nghe vậy, Ngô Mễ giả vờ ngạc nhiên.
“Chưa ạ.”
“Có khi nào cô ấy đã lẻn đi khi thấy có đồ ăn ngon không!?” Ngô Mễ nói.
Mấy ngày nay, cô ta phát hiện ra rằng Kiều Ninh là một người thích ăn uống, chỉ cần nơi nào có đồ ăn ngon, chắc chắn cũng sẽ có Kiều Ninh ở đó.
“Có khi nào Ninh Ninh đã bị bắt cóc không?!!”
Vào lúc này, trong lòng Trần Hạo Hiên nóng bừng lên vì lo lắng.
“Dạ!”
Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Ngô Mễ.
“Anh Hạo Hiên, có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều rồi.”
Ngô Mễ nhìn thấy ánh mắt của ann tràn đầy lo lắng, trong lòng ghen ghét, đố kị.
Đúng vậy, cô ta ghen tị khi thấy anh quan tâm đến Kiều Ninh nhiều như vậy, cô ya ghen tị khi anh yêu Kiều Ninh nhiều như vậy, cô ấy ghen tị tất cả với Kiều Ninh.
“Anh đừng lo lắng quá.” Ngô Mễ cố gắng zoa dịu cảm xúc của Trần Hạo Hiên.
“Em đi cùng anh ra ngoài tìm.”
Nghe vậy, anh gật đầu.
Ngay lập tức, cả hai lên đường đi tìm Kiều Ninh.
…
Mặt khác, khi Kiều Ninh tỉnh dậy, thì thấy tay và chân đã bị trói. Cô không phải kẻ ngốc, cô biết mình đã bị bắt cóc.
Kiều Ninh rất bình tĩnh, không hề có cảm giác hoảng sợ khi bị bắt cóc.
Cô là người đã từng chết một lần rồi, giờ mới bị bắt cóc, nhằm nhò gì?
Nhưng cô dường như không chọc tức ai trong những ngày qua.
Cô có chút tò mò ai đã bắt cóc mình? Chẳng lẽ là Ngô Mễ?
Kiều Ninh đang nghĩ xem mình có chọc tức ai trong thời gian này không thì đột nhiên có động tĩnh bên ngoài nhà kho.
Có ai đó đang mở cửa.
Cô ngay lập tức nhắm mắt lại và giả vờ như đang còn bị ngất chưa tỉnh.
“Đại ca, con nhỏ này vẫn còn chưa dậy.”
“Tốt hơn hết là đừng nên tỉnh dậy. Khi ông chủ trở lại, chúng ta sẽ bán cô ta đi. Nếu cô ta không tỉnh càng đỡ rắc rối.”
“Cô gái nhỏ này trông đẹp hơn những người ta tìm trước đây, chắc chắn sẽ bán được với giá cao.” Nói xong cả hai tên đó bỏ đi.
Sau khi hai tên đó rời đi, cô từ từ mở mắt ra.
Từ cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi kia, Kiều Ninh đã có một số thông tin quan trọng.
Bọn họ có lẽ là một băng nhóm buôn người bất hợp pháp. Không chỉ đơn giản là bắt cóc để lấy tiền, mà là bọn chúng bắt cóc xong còn buôn bán người trái phép.
Một lúc sau, cửa kho lại được mở ra..
Lần này bọn chúng đi vào cùng với một người phụ nữ.
“Người phụ nữ này không tỉnh dậy?”
“Chúng tôi cũng vừa vào xem và thấy cô ta vẫn chưa thức dậy.” Hai người bàn bạc vài câu rồi bỏ đi.
Kiều Ninh mở mắt ra, thì thấy Ngô Mễ cũng bị bắt cóc tới đây.
Kiều Ninh từ từ di chuyển cơ thể, đối mặt với Ngô Mễ rồi giơ chân đá cô ta.
Ngô Mễ đau đớn và từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy khung cảnh xung quanh, Ngô Mễ kinh hãi mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi cùng hoảng sợ.
“Đây là đâu?” Ngô Mễ sợ hãi nói.
“Tại sao tôi lại ở đây?”
“Kiều Ninh, sao cô cũng ở đây?
Nghe đến đây, cô hối hận vì đã cô ta dậy.
Hỏi nhiều như vậy còn để người ta trả lời không vậy?
“Đừng hỏi nhiều nữa. Chúng ta đã bị bắt cóc tới đây!”
“Sao cơ?!!” Ngô Mễ không thể chấp nhận thực tế này.
“Im lặng!”
“Nếu cô còn kêu lên, họ sẽ vô đây giết cô đấy.” Cô nói với một lời cảnh báo.
Chắc chắn, lời cảnh báo của cô đã khiến Ngô Mễ ngoan ngoãn im lặng.
“Hãy nghe tôi nói. Chúng ta cần phải rời khỏi đây trước bình minh, nếu không chúng ta có thể sẽ bị bán đi.”
“Chúng ta đều bị trói chặt, làm sao có thể trốn thoát.” Ngô Mễ cảm thấy tuyệt vọng khi nghĩ về điều đó.
Chạy trốn?
Làm sao có thể trốn thoát được!