“Được rồi, tôi hiểu.” Nói xong, Ôn Hạ chuẩn bị rời đi. Khi Ôn Hạ chuẩn bị rời đi thì Kiều Mẫn lại lên tiếng.
“Đúng vậy. Hãy tìm một vai diễn với cảnh quay dễ dàng, hiện tại tôi đang mang thai nên rất dễ mệt.”
“Tôi hiện đang mang thai đứa con nhà họ Trần, đề phòng có chuyện không may xảy ra.”
Ôn Kỳ sau khi nghe lời này liền đáp lại: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Mặc dù Ôn Hạ không nói gì, nhưng trong lòng cô ta đang thầm mắng chửi Kiều Mẫn. Cô ta thực sự không biết Kiều Mẫn đang nghĩ gì. Biết tin mình đang mang thai đứa con họ Trần trong bụng, không thể làm việc quá sức, mà giờ vẫn còn nghĩ đến việc đóng phim và muốn nổi tiếng, thật sự rất điên rồ. Ôn Hạ rất muốn phàn nàn về Kiều Mẫn, nhưng chung quy thì cô ta vẫn không dám, mặc dù Kiều Mẫn chỉ mới kết hôn với Trần Đình, nhưng Trần Đình cũng là người nhà họ Trần nên cô ta không dám xúc phạm nói gì.
***
Sau Tết, Kiều Ninh và Kiều Mẫn tham gia đoàn phim. Thật trùng hợp. Lần này, Kiều Ninh và Kiều Mẫn tham gia cùng một đoàn phim. Đóng mộ bộ phim cổ trang, Kiều Ninh là nữ chính và Kiều Mẫn là diễn viên phụ. Cô ta đang mang thai và vai nữ thứ hai không mấy ấn tượng nên cô ta chắc chắn sẽ bị Kiều Ninh đè bẹp.
Lần này, địa điểm quay không phải ở thành phố mà là ở một thị trấn cổ kính. Đạo diễn cũng là một người quen cũ. Đó là trợ lý cũ đạo diễn của Thẩm Điềm – Trần Bân. Lý do khiến Kiều Ninh chọn thực hiện bộ phim này ít nhiều là vì mối quan hệ của Thẩm Điểm.
Dàn sao về cơ bản đã đến địa điểm quay phim của đoàn trước thời gian. Như thường lệ, đoàn phim bắt đầu đọc kịch bản vào ngày hôm sau sau khi lễ khai mạc được tổ chức. Kiều Ninh đã đến rất sớm vào ngày đọc kịch bản. Thời gian dự kiến ban đầu là mười giờ, và cô đã đến lúc chín giờ. Sau 9h30, các diễn viên chính khác lần lượt đến. Đã gần mười giờ, về cơ bản tất cả diễn viên chính đều ở đây, chỉ có Kiều Mẫn là vẫn còn chưa xuất hiện.
“Cứ chờ một chút xem sao.” Nghe vậy, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý. Đã rất lâu sau, mọi người vẫn không thấy Kiều Mẫn đâu. Trần Bân cũng đã gọi điện cho người đại diện của cô ta vài lần, nhưng đầu dây bên kia hoàn toàn không nghe máy. Kiều Ninh đoán rằng Kiều Mẫn hoàn toàn không muốn đến đọc kịch bản, có lẽ cô ta vẫn đang ngủ rất say trên giường cũng nên. Các diễn viên khác cũng có chút nóng nảy khi phải chờ đợi, nhưng họ không nói gì vì họ nể mặt Trần Bân
“Đạo diễn, bắt đầu thôi. Đừng lo lắng cho cô ấy.” Kiều Ninh nói.
Nghe vậy, Trần Bân gật đầu. Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này chính là tập đoàn Trần thị, mà Kiều Ninh lại là vợ của chủ tịch Trần thị nên nghe theo. Vả lại, ông cũng không muốn chờ đợi Kiều Mẫn nữa, quá lâu.
***
Khoảng mười hai giờ, Kiều Mẫn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
“Xin lỗi tôi tới trễ.”
Kiều Mẫn cố tình đỡ lưng mình, với điệu bộ “Tôi đang mang thai”, với mong muốn cả thế giới biết rằng cô ta đang mang thai.
Đứng sau cô ta là Ôn Hạ. Ôn Hạ đang xách những chiếc túi lớn nhỏ trên tay, tất cả đều là những thứ mà Kiều Mẫn thường sử dụng.
Mặc dù, hiện tại Kiều Mẫn do quản lý lớn của Ôn Hạ chỉ dẫn, có rất nhiều việc và nặng nhọc, quản lý lớn đương nhiên không thể chạy lung tung cùng Kiều Mẫn làm nghệ sĩ.
Vì vậy, công việc chăm sóc Kiều Mẫn rơi vào tay Ôn Hạ.
Những ngày Kiều Mẫn vắng mặt ở công ty, Ôn Hạ có thể coi như được nửa ngày nghỉ.
“Xin lỗi, Kiều Mẫn đang mang thai gần đây.”
“Cô ấy hơi buồn ngủ trong giai đoạn đầu của thai kỳ, tôi hy vọng mọi người có thể bỏ qua.”
Ôn Hạ có chút ngượng ngùng khi giải thích cho Kiều Mẫnm
Nghe vậy, một số nghệ sĩ xì xào vài câu.
(Nghệ sĩ số 1): “Biết có bầu rồi mà vẫn lao đầu vào đóng phim, thực sự muốn nổi tiếng đến phát điên rồi.”
(Nghệ sĩ số 2): “Kiều Mẫn không phải gả vào nhà họ Trần sao? Tại sao cô ta lại phải ra ngoài kiếm tiền khi đang mang thai?”
Cuộc thảo luận giữa hai người không quá ồn ào hay quá nhỏ, và tự nhiên tất cả đều lọt vào tai Kiều Mẫn.
Cô ta thực sự tức giận. Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng khi mang thai mà tham gia đóng phim, người khác sẽ khen ngợi vì sự cống hiến của cô ta, nhưng không ngờ…
Kiều Ninh ngước mắt lên và liếc nhìn Kiều Mẫn
“Đến đúng giờ đấy.”
Nghe vậy, Kiều Mẫn hơi bối rối. Cô ta không biết Kiều Ninh đang nói về cái gì. Truyện Nữ Phụ
“Sắp tới giờ ăn, cô liền xuất hiện. Chắc cô đã ăn ở nhà rồi đúng không!?”
Nghe vậy, Kiều Mẫn há hốc mồm, không biết nên nói cái gì. Hôm nay cô ta cố ý đến muộn, không ăn cơm. Cô ta cố ý để những người này biết rằng địa vị của cô ta là cao quý, và cô ta chỉ muốn cho những người này biết rằng cô ta khác với họ.
Không ngờ từ miệng Kiều Ninh lại trở thành một tình huống khác.
“Mọi người đã làm việc chăm chỉ ngày hôm nay. Tôi sẽ đãi mọi người món thịt nướng.”
“Ồ! Chị Kiều Ninh, chị thật rộng lượng! Cảm ơn về bữa tiệc nướng hôm nay.” Ôn Chi nhìn Kiều Ninhcười nói.
Má lúm đồng tiền hiện lên cùng với nụ cười, khuôn mặt tràn đầy gió xuân, ánh nắng chiếu vào người Ôn Chi qua cửa sổ, ánh nắng hôm nay dường như dịu dàng hơn một chút.
Ôn Chi là người mới trong làng giải trí.
Anh cũng là nam chính của bộ phim truyền hình “Bright Moon Breeze”.
Ôn Chi xuất thân từ học thuật và cũng từng tham gia một số bộ phim truyền hình trực tuyến kinh phí nhỏ trong thời gian đi học.
Tại sao Ôn Chi có thể đảm nhận vai nam chính của bộ phim này không chỉ vì Trần Bân dám thách thức người mới, mà còn vì vai diễn này đối với Ôn Chi rất phù hợp.