Ngắm nghía ảnh chán chê, ba người mới rủ nhau đi ăn tối, trong khoảng thời gian đó, đàn chị như thể đang ngồi trên chông, cho rằng “đáng ra mình không nên ngồi trong xe, mà nên ở gầm xe mới phải” (*), sau khi tách khỏi hai người kia, cô nàng mới thấy đầu óc thư thái đi ít nhiều.
(*) Lời bài hát《他一定很爱你》- Chắc hẳn anh ta rất yêu em.
Đại ý của câu này có nghĩa: ngồi trong xe nhìn qua cửa sổ thì sẽ thấy cô gái mình thương ở bên chàng trai khác, tâm trạng theo đó rất buồn bã, thà thôi cứ ở gầm xe, không nhìn thấy thì sẽ không còn đau lòng, thương tâm nữa.
Y Thương vừa về phòng ký túc xá là lập tức gửi tin nhắn nhắc người nào đó ngay: Đừng quên bữa sáng của mình đấy.
Lâm Hạ nhận được tin nhắn thì âm thầm đánh giá, Y Thương mới ăn tối tức thì mà giờ đã vội lo tới bữa sáng rồi, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu vẫn trả lời: Ừm, mình biết rồi.
Y Thương được đằng chân lân lên đằng đầu: Sáng mai cậu đưa thẳng tới phòng ký túc của mình luôn được không?
Chẳng chờ cho đối phương nhắn lại, anh lập tức gửi thẳng số phòng sang: Toà C, phòng 404.
Lâm Hạ đọc tin nhắn xong, bỗng chốc thấy buồn cười, Y Thương vừa hỏi câu trước, câu sau đã gửi thẳng địa chỉ tới cho mình rồi, cậu vui vẻ nhắn lại: Được.
Lâm Hạ nghệt mặt nhìn điện thoại, tự hỏi rằng bây giờ cả hai đã là bạn rồi đúng không? Thật thế chăng? Nghĩ đến đó, Lâm Hạ không nén được phì cười thành tiếng.
Lâm Hạ không khao khát gì được ở bên anh, chỉ mong rằng cả hai có thể là bạn, chỉ nhiêu đó thôi cậu đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Dù sao từ trước tới giờ Y Thương đối xử với bạn bè rất tốt, dù cho có là người đồng tính luyến ái đi chăng nữa, anh cũng không bao giờ tỏ thái độ phân biệt đối xử.
Lúc ấy là độ sắp vào kì nghỉ hè năm lớp 11, trong giờ học thể dục dưới sân, Lâm Hạ đột nhiên bị đau bụng nên phải vào nhà vệ sinh, lúc sắp ra ngoài thì chợt nghe thấy giọng của Y Thương, cậu vốn định thẳng tay đẩy cửa ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để đối mặt với anh, dù rằng khi đó Y Thương chẳng hề quen biết cậu.
Y Thương và Tiêu Lăng cùng đi vệ sinh, Tiêu Lăng vừa bước vào liền nói: “Cuối cùng cũng sắp được nghỉ hè rồi, sướng quá!”
“Ừ, cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi, tao đang bị thiếu ngủ trầm trọng đây này.
” Chất giọng Y Thương xen lẫn vẻ lười nhác mệt mỏi.
“Mày nghe mấy người kia đồn gì chưa? Nghe đâu sang năm cậu học sinh giỏi bên lớp A6 sẽ thôi học đó.
” Tiêu Lăng thở dài.
“Nghe rồi, chuyện này gây ảnh hưởng lớn cho cậu ấy quá, tiếc thật.
” Vào thời khắc quan trọng như lớp 12 mà lại xảy ra chuyện, phàm là người không có lòng kiên định thì xem như xong đời.
“Bạn cậu ấy cũng đâu phải dạng vừa.
” Tiêu Lăng cũng là một nhóc gay, thế là cậu ta “quy” cậu học trò giỏi giang của lớp A6 này thành người của mình, lại thêm trong lòng cũng có chút thiện cảm đối với người ta, bây giờ đang tức anh ách mà không có chỗ nào xả, “Con nhà người ta tốt vậy cũng không được, ảo tưởng sức mạnh dữ vậy trời, học sinh giỏi có điên mới thích tên đó.
”
“Đúng.
” Y Thương vô cùng tán đồng.
“Mình nói đúng không, gay cũng có gu của gay chớ, có gì khác so với trai thẳng, gái thẳng đâu, nếu thấy trai là thích thì khác gì con thú hả trời.
” Tiêu Lăng ước gì mình có thể tẩn cho tên kia một trận ra trò.
“Nhìn mày… giống như đồng tình lắm.
” Y Thương ngập ngừng.
Tiêu Lăng nghe vậy thì ngây ra, sau đó quyết định nương vỏ bọc đùa cợt để come out xu hướng tính dục: “Nếu tao là “ấy ấy” thật thì sao?”
“Mày mà là gay ấy hả, chả có ảnh hưởng gì tới tình bạn chúng mình đâu.
” Y Thương đáp ngay mà không hề tỏ ra đắn đo, đoạn bổ sung thêm: “Nhưng nếu mày thích tao thì tao sẽ thẳng thừng từ chối mày ngay đấy.
”
“Chim cút đi, tao đâu nghĩ quẩn tới độ đâm đầu đi thích mày.
” Giọng Tiêu Lăng pha lẫn ý cười rõ rệt, trong lòng như thể buông được nỗi lo lắng âm ỉ bấy lâu.
“Cơ mà tại sao bạn kia phải thôi học, mà không phải là tên khốn kia thôi học?” Y Thương vẫn có phần lo cho tương lai của cậu học trò xuất sắc này, còn về chuyện tình cảm gì đó, anh không muốn quan tâm, thứ Y Thương để mắt tới chỉ có mỗi hiện thực.
“Đúng luôn! Cái trường rách này từ khi nào mà làm ăn cẩu thả thế không biết.
” Tiêu Lăng nghe xong lại bốc hoả, “Coi chừng sổng mất một Thủ khoa toàn tỉnh đó trời.
”
Đến khi hai người rửa tay xong, âm thanh nói cười và tiếng bước chân dần dần vang xa, Lâm Hạ mới lấp ló đi ra khỏi buồng vệ sinh.
Tình cờ nghe lén được chuyện của người khác, Lâm Hạ liền có được hai kết luận: Một là, Y Thương luôn đối xử với bạn bè rất tốt; Hai là, anh không thích con trai.
Thật ra cậu đã phải cân nhắc đủ đường để đưa ra được quyết định chuyển trường, chứ chẳng phải nhà trường muốn đuổi học cậu vì những đặt điều từ dư luận.
Khi sự tình ầm ĩ cả lên, nhà trường từng cử giáo viên đi xem xét, Lâm Hạ còn nhớ rõ cô Hách chủ nhiệm đã từng nói với cậu rằng: “Về cơ bản xu hướng tính dục chẳng phải là trọng tâm câu chuyện, thực tế thì tin đồn đã loan đi tứ phương rồi, cô biết em luôn cố gắng giữ vững lập trường của bản thân, nhưng sao lại không có ảnh hưởng tâm lý được cơ chứ, em cũng đâu phải làm bằng sắt đâu.
”
Khi đối mặt với những lời đồn bịa đặt, mỉa mai và hành động bắt nạt vô căn cứ, quả thật vẫn sẽ gây ra ảnh hưởng đến cho nạn nhân, nếu đổi thành người khác thì có khi đã suy sụp từ lâu.
“Nhà trường có ý muốn giữ em ở lại, lý do vì sao chắc em cũng tự đoán được rồi đúng không?”
“Vâng, em biết điều đó.
” Lâm Hạ gật đầu, trong lòng chỉ thấy nực cười, đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho học sinh ưu tú đấy sao?
“Vậy em có muốn nghe ý kiến của cô không?” Cô Hách đã từng dạy qua biết bao nhiêu lứa học sinh, dạng học sinh ưu tú nào cô cũng đều gặp, cũng có một vài trường hợp các em học tới lớp 12 nhưng tâm lý không chịu nổi nên dẫn tới trầm cảm, tóm lại những vấn đề về mặt tâm lý thì không thể xem nhẹ, bỏ qua được.
“Vâng, cô cứ nói đi ạ.
” Lâm Hạ nhất mực tôn trọng cô, đương nhiên sẽ nghe thử ý kiến của cô Hách.
“Ý của cô thì, cô muốn em chuyển trường, cô có thể giúp em liên hệ với trường số 2, tuy trường này thua kém trường ta một chút, nhưng vẫn là một lựa chọn không tồi, chất lượng giảng dạy hay ngân hàng đề thi không thua gì trường ta, chẳng qua hạt giống tốt mấy năm nay đều bị trường số 1 cuỗm hết rồi.
”
“Nếu em tiếp tục ở lại trường thì sẽ phải đối mặt với một năm học toàn những tin đồn và bịa đặt, dù nhà trường có đứng ra ngăn cản, ngoài mặt thì họ không bàn nữa đó, nhưng sau lưng thì sao? Giờ trong lớp ta chắc cũng có rất nhiều học sinh nam không muốn tiếp xúc với em rồi phải không? Mặc dù các bạn ấy không dùng lời lẽ tổn thương em, nhưng cách hành xử như thế cũng gây ra tính công kích không hề nhỏ.
”
“Nhưng em cũng đừng trách các bạn, các em ấy bây giờ chỉ đang sợ hãi ánh nhìn của người khác, sợ rằng khi tiếp xúc gần với em, chính bản thân họ sẽ là người bị cô lập, vài người trong số họ một khi đã trưởng thành, chín chắn hơn, tất sẽ cảm thấy hối hận vì những gì họ đã làm với em thôi.
”
“Nhưng mà sự cũng đã rồi, không cần biết em có bận lòng hay không, tổn thương vẫn còn ở đó, cô không muốn em vượt qua giai đoạn vừa quan trọng vừa khó khăn như năm 12 trong một hoàn cảnh như thế, cô muốn em đổi sang môi trường mới, không phải bận tâm chuyện khác, chuyên tâm mà học tập.
”
“Ở trường số 2 có bạn cũ của cô, nếu em thật sự quyết định chuyển sang bên đó, nếu cần giúp đỡ thì hãy đến tìm cô, đương nhiên, với thành tích của em, các trường sẽ thi nhau tranh giành đấy.
” Câu nói cuối cùng của cô Hách là giọng điệu mang đôi phần tinh nghịch.
“Vâng, em biết rồi ạ, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.
”
Lâm Hạ cũng từng muốn chuyển trường để tránh xa chốn bàn tán thị phi, nhưng nếu làm như thế thì cứ như thể người sai là cậu vậy, bây giờ nghe cô Hách tỏ ý kiến xong, tựa như việc chuyển trường không phải là trốn tránh, mà là bước đến một khởi đầu mới càng tốt đẹp hơn.
.