Editor: Elf
– —-
Tô Đồng Đồng bị anh chọc cười, nếu là các cặp tình nhân, trước sự làm nũng của anh, cô sẽ thuận theo cùng đùa, hoặc giận dỗi nhéo anh một cái nói anh ảo tưởng. Nhưng mà quan hệ của bọn họ có hơi… khó nói. Nên cô không thể làm như vậy, chỉ có thể cười cười.
Phản ứng của cô và suy nghĩ của Tiêu Diễn không giống nhau. Ngay từ đầu anh không hiểu, nhưng khi suy nghĩ kĩ anh đã hiểu được phần nào.
Cô không chịu ly hôn, không muốn nói nguyên nhân, nên trước mắt quan hệ của bọn họ chỉ ở mức như thế.
Nghĩ vậy nhưng trong lòng anh vẫn có điểm khó chịu.
“Tại sao anh bị tai nạn?”
Cô hỏi anh.
Tiêu Diễn nửa đùa nửa thật nói.
“Là ngoài ý muốn. Đại khái có lẽ do ông trời thiên vị không muốn cho anh toại nguyện, cho nên mới cảnh cáo anh. Nhưng mà muốn anh chết không dễ thế, huống chi bên cạnh anh còn có em, em là phúc tinh của đời anh. Cho dù ông trời muốn anh chết đi chăng nữa, hay xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng điều dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi.””
Tô Đồng Đồng nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng rồi cũng dần hiểu.
Anh đang nói đến ý kia sao?
Là cô lý giải cái kia ý tứ sao? Ông trời thiên vị, chính là Lục Chiếu Hành cùng Lục Minh Vũ bọn họ là nhân vật chính, nên tự nhiên sẽ được thiên vị sao?
Nhưng mà Tiêu Diễn cũng là nhân vật trong truyện mà, anh nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ anh trùng sinh?
Đúng rồi, đúng ra thì lúc này Tiêu Diễn hẳn đã chết, tất cả sản nghiệp đều để lại cho nam chính. Sau đó nhân vật này liền hết vai. Nhưng hiện tại Tiêu Diễn không những chưa chết mà còn vì cô thu thập nam nữ chính. Cho nên Thiên Đạo đang trừng phạt Tiêu Diễn?
Vậy là trước giờ Tiêu Diễn vẫn luôn đối nghịch với Thiên Đạo? Vẫn luôn bị trừng phạt?
Vô vàn suy nghĩ trong đầu cô.
Tiêu Diễn lại không biết cô suy nghĩ cái gì, anh không thích lúc ở bên anh cô nghĩ đến cái khác, nên di dời suy nghĩ của cô, cùng cô nói chuyện.
Tô Đồng Đồng đem sự việc hôm nay nói cho Tiêu Diễn nghe, nghe xong Tiêu Diễn cười lạnh:
“”Đúng là tự cho mình thông minh, cứ để cậu ta tốn tâm tư đối phó Tô gia. Còn em ở lại bệnh viện với anh được không?””
Tô Đồng Đồng gật đầu:
“Vâng.”
Tiêu Diễn không những bị thương trên trán mà chân cũng bị, tuy không gãy xương, nhưng vẫn không tiện vận động, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Anh lợi dụng cớ này, cả ngày dính lấy Tô Đồng Đồng thậm chí đi tắm cũng không muốn buông tha cho cô. Mỗi lần vào phòng tắm cô phải giúp anh tắm rửa, nói chuyện phiếm với anh.
Tô Đồng Đồng bị anh trêu ngượng đến đỏ mặt tai hồng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể tức giận mặc anh trêu chọc
Cô “hung dữ” trừng mắt anh, nhưng lại không biết, trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, ánh mắt cô nhìn anh làm anh cầm lòng không đậu, một tay kéo cô vô bồn tắm.
Tô Đồng Đồng:
“Tiêu Diễn!”
Cô hô một tiếng, buồn bực nhìn quần áo của mình đều ướt. Nhưng mà ngay sau đó, cô cũng không nói được, vì Tiêu Diễn ngậm lấy môi cô, đem chặn hết tất cả lời cô định nói.
Tô Đồng Đồng cứng đờ, mặc lưỡi anh khuấy đảo tùy ý chiếm đoạt khoang miệng cô, cô không dám đáp lại anh.
Dưới nước, hai người gắt gao dán vào nhau, tuy rằng số lần thân mật khăng khít rất ít, nhưng thân thể cô anh rõ như lòng bàn tay.
Mấy cái động tác khiến cho cô cứng đờ thân thể mềm thành một bãi nước, cô hơi hơi thở d.ốc, nằm ở trên ngực anh.
Chờ đến anh hôn đủ, Tô Đồng Đồng mới đẩy anh ra, dùng giọng nói tự cho nghiêm túc, nhưng thật ra là vô cùng mềm mại nói với anh.
“Ngoan, anh đang bị thương, kđừng quậy.”
Cô đang khẩn trương, trong lòng có điều băn khoăn.
Điểm này có thể thấy rõ khi cô không chủ động đáp lại anh.
Tiêu Diễn giống như đã phá giải được mật mã, nê tất nhiên có đủ kiên nhẫn.
Vì thế anh liền dừng lại.
“Được, anh nghe lời Đồng Đồng.”
Ngoài cổng Thu Viên.
Ngay lúc Lục Chiếu Hành bị bảo vệ ngăn lại, lửa giận liền bùng cháy.
Anh ta vốn nghĩ đêm nay trở về thu thập Tô Đồng Đồng, cô không đủ ngoan, lý do này có thể để ph.át tiết cảm xúc âm u của mình.
Hôm nay anh ta bị sự ghen ghét làm bản thân muốn nổi điên, lúc này để Tô Đồng Đồng tới an ủi anh một phen không phải vô cùng thích hợp sao?
Nhưng anh ta không nghĩ tới là, anh ta không vào được Thu Viên.
Nơi này là nhà anh ta, anh ta sống từ nhỏ đến lớn ở đây, nơi này chứa kỉ niệm thời thơ ấu của anh ta cùng Minh Vũ, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng hiện tại Tiêu Diễn lại hạ lệnh không cho anh ta về nhà!
Nghĩ cũng biết là vì Tô Đồng Đồng!
Tiêu Diễn dám vì người phụ nữ làm tới mức này!
Là anh ta xem nhẹ Tô Đồng Đồng!
Anh ta lửa giận bừng bừng gọi điện thoại cho Tô Đồng Đồng.
Tô Đồng Đồng đang mát xa phần đầu cho Tiêu Diễn.
Anh nói giấc ngủ không tốt, một hai bắt cô phải xoa cho anh.
Tô Đồng Đồng cũng không hiểu lắm, chỉ có thể xoa lung tung cho anh, trên thực tế thì coi anh như mèo, tóc boss thật mềm, xoa cũng rất dễ chịu.
Tiếng chuông điện thoại đầu giường vang lên.
Tô Đồng Đồng cúi người lấy, lúc duỗi thân làm eo cô lộ hoàn toàn trước mặt Tiêu Diễn.
Anh như chú sói con bướng bỉnh đem cô phác gục, còn duỗi tay gãi ngứa cho cô.
Cô sợ nhất là bị nhột, bị anh đè ở dưới thân cười khanh khách.
Trên tay cô còn cầm điện thoại, trong lúc đùa giỡn điện thoại liền bắt máy, mà Tô Đồng Đồng thậm chí chưa kịp người gọi tới là ai.
Tuy cô không thấy được, nhưng Tiêu Diễn đã sớm thấy được.
Thậm chí ngay cả lúc điện thoại vô tình bắt máy, cũng là do Tiêu Diễn cố ý.
Tay cô cầm điện thoại, mà anh kéo tay cô qua đỉnh đầu.
Tô Đồng Đồng trước sau không có chú ý điện thoại, cô bị Tiêu Diễn chọc không ngừng cười, anh hôn bên hông mềm mại, làm cô vừa nhột lại vừa ngứa, nhưng lại không dám nói gì chỉ là nhịn không được mà cười.
Tiếng cười xuyên thấu qua điện thoại, truyền đến bên tai Lục Chiếu Hành một cách rõ ràng.
Phương thức “thị uy” cực kì quen thuộc, mấy ngày trước, anh ta dùng phương thức này làm trò trước mặt Tiêu Diễn, hiện giờ liền đổi thành Tiêu Diễn gậy ông đập lưng ông.
Ngồi trong xe Rolls-Royce màu đen, mặt Lục Chiếu Hành trầm xuống.
Anh ta nắm chặt điện thoại đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh, đáy mắt tràn ngập sự đố kị bừng lên như lửa…
Lục Chiếu Hành nhịn rồi lại nhịn, chung quy vẫn không nói gì.
Anh ta không nghĩ mình sẽ bại dưới tay Tiêu Diễn. Về mọi phương diện anh ta đều thua
Vì thế anh ta hung hăng cúp điện thoại, từ đầu tới đuôi, không nói một lời.
Tô Đồng Đồng lúc này đã bị Tiêu Diễn chọc cho đầu hàng.
Điện thoại bị Tiêu Diễn ném tới bên giường, anh ôm cô nằm xuống thì thầm bên tai cô, dục vọ.ng dâng lên, dường như chờ cô đồng ý sẽ bộc phát:
“”Đồng Đồng, anh muốn, có được không?””