Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Miểu quá biết chọc.
Lúc nào cũng chọc Chu Ký Tình mặt đỏ tai hồng, đầu óc càng là một mảnh hỗn loạn, căn bản không nhớ được chuyện hắn muốn nói với Nhiếp Miểu khi ở bệnh viện.
Chỉ nhớ rõ, trong đêm đông, trong nhà ấm áp đầy hoan thanh tiếu ngữ.
* Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng.
Đàn ông khai huân, tụ lại một chỗ, chính là hằng đêm sênh ca, nhật nhật dữ quân hảo.
* Khai huân: kiểu như mất zin.
* Nhật nhật dữ quân hảo: mỗi ngày đều đối tốt với chàng.
Mỗi ngày ứng đối với nhu cầu của Nhiếp Miểu, cũng như những vấn đề thẹn thùng kia đã chiếm cứ đại bộ phận tâm trí của Chu Ký Tình, chỉ còn một bộ phận nhỏ dùng cho việc vẽ tranh hằng ngày, về sự uy hiếp của thợ săn ở bệnh viện, đã sớm ném lên chín tầng mây.
Thế cho nên trong tiệc mừng thọ Chu lão gia tử đại thọ bảy mươi tuổi, lúc thấy Hà Khâm, cả khuôn mặt hắn đều trầm xuống.
Hà Khâm đang nói chuyện với Nhiếp Tầm, không biết nói gì đó, rồi Hà Khâm dẫn theo Nhiếp Tầm đi ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Chu Ký Tình, chính là tìm Nhiếp Miểu.
Nhưng Nhiếp Miểu lúc này đã bị Chu lão gia tử cùng Nhiếp lão gia tử liên hợp mang đi gặp thương nhân, Chu Ký Tình không thích hợp với trường hợp đó, cho nên đến nói chuyện với cha con Thiệu Thư Tân đến ăn yến hội, cũng không biết họ đi đâu rồi.
Chu Ký Tình lại sợ Hà Khâm làm điều xấu gì với Nhiếp Tầm, hắn vội vàng đứng lên nói với Thiệu Thư Tân một tiếng, liền đuổi theo ra ngoài.
Xuyên qua sảnh yến hội, lúc Chu Ký Tình chạy tới nơi vừa lúc thấy Hà Khâm ôm bả vai Nhiếp Tầm quẹo đi, hướng đó là toilet.
Chu Ký Tình nhíu mày, đồng thời ở trong đầu hỏi α: “Có vũ khí thích hợp có thể mua không?”
α khuyên nhủ: “Đừng đi, ký chủ, hay là chờ Nhiếp tiên sinh tới lại qua?”
Chu Ký Tình lấy di động gửi tin nhắn WeChat cho Nhiếp Miểu, sau đó thúc giục α: “Nhanh lấy vũ khí cho tôi, chị của Tiểu Miêu gặp nguy hiểm.”
Khoảng thời gian trước, Chu Ký Tình nói với Nhiếp Miểu về nhiệm vụ chủ tuyến theo như lời α, còn hỏi nhiệm vụ của Nhiếp Miểu là cái gì, yêu cầu hắn phối hợp thế nào, lúc ấy Nhiếp Miểu cười đến suýt rớt nước mắt, rồi sau đó lại là nhĩ tấn tư ma giữa người yêu.
* Nhĩ tấn tư ma: tai tóc cọ sát nhau (thân cận).
Chờ đến khi Nhiếp Miểu dẫn hắn hoàn thành các phương thức thân mật mới xong, Nhiếp Miểu nói với hắn: “Nhiệm vụ chủ tuyến của em xong rồi, bây giờ đến anh, Chu Chu, nói cho em biết, vừa rồi anh cảm thấy thế nào?”
Đến lúc này Chu Ký Tình mới kinh ngạc nhận ra nhiệm vụ chủ tuyến α nói là cái gì.
Hắn cảm thấy thẹn cực kỳ, dưới sự lừa gạt của Nhiếp Miểu, vùi đầu vào cổ Nhiếp Miểu, nói cảm tưởng.
Sau còn phải viết tiểu luận văn tám trăm chữ.
Vốn là Chu Ký Tình cũng không muốn viết, Nhiếp Miểu cãi với α một hồi, cuối cùng đổi tiểu luận văn tám trăm chữ thành xuân cung đồ, vẽ nhân vật thì thôi đi, còn vẽ xuân cung đồ! Chu Ký Tình thẹn quá hóa giận, đè lên Nhiếp Miểu lại thân mật một hồi, thối lui cầu tiếp theo, căng da đầu viết mười mấy bài tiểu luận văn tám trăm chữ.
Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cũng được không ít tích phân.
Lúc ấy gom đủ mười triệu tích phân, Chu Ký Tình liền mua phòng ngự tuyệt đối, tròng lên người Nhiếp Miểu.
Nhiếp Miểu người vốn không muốn mua phòng ngự tuyệt đối, cũng sợ Chu Ký Tình xảy ra vấn đề, phí một đống tích phân cũng cho Chu Ký Tình một bộ phòng ngự tuyệt đối.
Hai người đều còn dư nhiều tích phân, nhưng cũng không thể mua sắm loại vũ khí sát thương cao như tỏa linh trùy.
“Tiểu Miêu cho tôi một bộ phòng ngự tuyệt đối, tôi sẽ không xảy ra chuyện.” Chu Ký Tình rất tự tin, “Bây giờ cho tôi dùng tỏa linh trùy dùng một lần.”
α: “…!Tôi cảm thấy ký chủ cậu,” khả năng sẽ không dùng.
Lời còn chưa nói xong, phía trước liền truyền tới tiếng hét của Nhiếp Tầm, không giống như hoảng sợ, ngược lại giống như không hiểu sao mà tức giận.
Ở góc rẽ, vừa lúc thấy Hà Khâm đỡ Nhiếp Tầm té trên mặt đất, mà đối diện bọn họ chính là…!Thẩm Khản?!
Đây là tình huống gì? Chu Ký Tình có chút mờ mịt, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Khản, thấy rõ sự kinh hỉ hiện lên trong mắt cậu ta, sau đó lại lập tức biến thành phẫn nộ.
Cậu ta mắng lớn: “Hà Khâm! Anh còn có mặt mũi sao? Trước thì kêu tôi đi câu dẫn Hà Nhạc, để tôi khiến hắn sống không yên, hiện tại Hà Nhạc bệnh tật nằm trong bệnh viện, anh liền một chân đá tôi, sau đó đi dụ người phụ nữ càng có giá trị hơn?! Anh không chê ghê tởm, cũng không sợ người khác, Nhiếp tiểu thư kinh tởm sao?!”
Hà Khâm đỡ Nhiếp Tầm dậy, thấp giọng hỏi người có bị sao không, thái độ đối với Thẩm Khản, chính là phớt lờ.
Giày cao gót của Nhiếp Tầm rất cao, khó khăn đứng vững rồi, chị đẩy Hà Khâm ra, cau mày nói: “Vị tiên sinh này, tôi không biết giữa hai người có gút mắt yêu hận gì, nhưng nó có liên quan gì đến tôi? Cậu muốn đánh muốn chửi muốn trả thù, cậu hướng về phía tôi làm cái gì?”
Hà Khâm: “…!Không, Nhiếp tiểu thư, xin tin tưởng tôi, tôi và cậu ta không hề có liên can.”
Nhiếp Tầm chán ghét đẩy anh ta ra, lui về sau, quay đầu thấy Chu Ký Tình ngơ ngác ở đằng sau.
“Tiểu Chu, lại đây, đỡ chị một tay.” Nhiếp Tầm cũng sợ hai người bên này, lập tức vẫy tay với Chu Ký Tình, “Chân chị trật ——”
Lời còn chưa nói xong, Chu Ký Tình thấy trong tay Hà Khâm không biết khi nào xuất hiện một cây đao, giơ tay chém xuống, tốc độ nhanh đến kinh người, máu vẩy ra khuôn mặt âm trầm của gã: “Vì sao muốn đi? Tùy tiện nghe người khác hồ ngôn loạn ngữ, cũng không muốn tin tôi? Tôi thật sự rất thích cô đó.”
Nhiếp Tầm mở to hai mắt nhìn, chiếc váy dài cúp ngực trắng tinh của chị nở ra từng đóa hoa huyết sắc, cơn đau ập đến đột ngột, căn bản không biết vì sao sẽ phát sinh sự việc thế này, chị há miệng thở dốc, gian nan hét lên hai chữ với Chu Ký Tình: “Mau, chạy ——”
Chu Ký Tình đương nhiên sẽ không chạy, hắn hoảng sợ, nhưng cũng lao tới chỗ Nhiếp Tầm, đỡ lấy người, đồng thời trống rỗng lấy ra một giọt thuốc đặc hiệu, nhỏ vào miệng vết thương của Nhiếp Tầm.
Miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng sau đó lại vỡ ra.
Trong cơn đau lặp đi lặp lại, Nhiếp Tầm hôn mê.
“Làm sao lại không được?!” Chu Ký Tình nhìn miệng vết thương sau lưng Nhiếp Tầm lại vỡ ra, lớn tiếng chất vấn α, “Còn có cái nào khác ——”
“A ——” Chu Ký Tình còn chưa hỏi được nguyên cớ gì từ α, Hà Khâm ở bên kia bắt được Thẩm Khản muốn lẻn đi, nhấc bổng người hung hăng ném trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hà Khâm cảnh cáo nói: “Câm miệng! Nếu không, cũng giết mày!”
Thẩm Khản co ro trong góc tường run bần bật.
Chu Ký Tình mặc kệ cậu ta, rải thuốc đặc hiệu như không cần tiền, khó khăn duy trì sinh mệnh của Nhiếp Tầm.
Mà lúc này, Hà Khâm ngồi xổm xuống trước mặt Chu Ký Tình.
“Bảo bối, nó có chất độc hóa học đấy, cưng thật sự muốn lãng phí tích phân cứu ả sao?”
Chu Ký Tình không để ý đến gã, bảo α rà quét một lần, quả nhiên mặt trên có chất độc hóa học ức chế quá trình lành vết thương, sau khi biết thuốc đặc hiệu không dùng được, hắn lại tốn lượng lớn tích phân, mua sắm thuốc giải độc, lục đục hơn nửa ngày, mới nhìn thấy máu ngừng chảy.
Nhìn miệng vết thương của Nhiếp Tầm chậm rãi khép lại, Chu Ký Tình cởi áo khoác tây trang, trải trên mặt đất, để Nhiếp Tầm nằm trên áo khoác mình.
Sau đó trầm khuôn mặt đứng dậy, đột nhiên túm chặt lấy cổ áo Hà Khâm, đập mạnh vào tường.
“Đồ điên!”
Hà Khâm hoàn toàn không kháng cự, thản nhiên thừa nhận: “Anh chính là kẻ điên đó, nhưng cưng có thể làm gì anh bây giờ?”
Chu Ký Tình trống rỗng cầm tỏa linh trìu ngưng tụ bạch quang, rồi vừa tàn nhẫn vừa hung hãn đâm về phía Hà Khâm.
“Không!” Thẩm Khản vốn đang run bần bật trong góc tường đột nhiên hô to, cậu nơm nớp lo sợ xông tới, ôm lấy cánh tay nâng lên của Chu Ký Tình, nước mắt nước mũi tèm lem, “Chu tổng, Chu tổng, anh đừng giết anh ấy, anh Khâm còn đó, anh Khâm còn đó!”
Chu Ký Tình nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”
Hà Khâm cười hì hì nói: “Cậu ta nói là, cái tên ngu xuẩn kia ở trong cơ thể anh, dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố chống lại, không chịu tiêu tán, cưng giết anh, liền tương đương với giết chết Hà Khâm…!Một người vô tội.”
Chu Ký Tình hận chết thợ săn, với thợ săn hắn có thể giơ tay chém xuống, nhưng…!Thân xác này còn có người vô tội sống, hắn không hạ thủ được.
Nghĩ đến việc thợ săn dùng tính mạng người vô tội đe dọa hắn, Chu Ký Tình liền cảm thấy buồn nôn, hắn giật khỏi Thẩm Khản ôm cánh tay hắn khóc lớn, rất không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Hà Khâm: “Rốt cuộc mày muốn làm gì!”
Hà Khâm bị kéo cổ áo, cũng không cảm thấy khó chịu gì, gã cười nói với Chu Ký Tình: “Làm gì ta? Chủ yếu là muốn dẫn cưng lại đây, trò chuyện với anh, đương nhiên, còn định ngủ với ả một giấc, tuy rằng tích phân thấp, nhưng tích tiểu thành đại mà!”
“Mày dựa vào lừa gạt người…!kiếm tích phân?” Chu Ký Tình khó có thể tin nhìn Hà Khâm.
“Ai nha, đến mấy từ như ngủ, làm tình, lên giường còn không nói được? Bảo bối, cưng thật đáng yêu.” Hà Khâm đầu tiên là cười tủm tỉm trêu chọc, giây tiếp theo lại trở nên chán ghét, “Bọn bây thì cao quý thế nào? Mua tỏa linh trùy, phòng ngự tuyệt đối, tất cả đều là món hàng giá trên trời, chẳng lẽ không phải cưng ngủ ra tới sao? Bảo bối.”
Chu Ký Tình một quyền đánh vào mặt Hà Khâm, nghiến răng nghiến lợi: “Mày câm miệng!”
Hà Khâm lảo đảo vài bước, chống vách tường bóng loáng đứng vững, lại phun ra ngụm máu cười nhạo nói: “Bảo bối, cưng là thẹn quá hóa giận? Cưng có mặt ngủ, có mặt nhận tích phân, làm sao người khác nói thì không được?”
“Mày dùng thủ đoạn dơ bẩn, thôi miên người vô tội! Cưỡng bách người khác, đó là xâm phạm tình dục!” Chu Ký Tình không phải thẹn quá hóa giận, mà là phiền Hà Khâm làm ra loại chuyện ghê tởm này, còn nhập chuyện giữa hắn và Nhiếp Miểu làm một.
Hà Khâm cười: “Anh dơ bẩn sao? Anh nghĩ mình tàn bạo, trước gian sau giết, không phải chuyện người xấu nên làm sao? Dơ bẩn thật sự là cái tên tự xưng là người tốt Nhiếp Miểu ấy? Gã đang lừa gạt tâm cưng, lừa gạt thân cưng, chờ đến khi gã chơi chán cưng, gã liền sẽ đến thế giới khác, tìm người mới, những kẻ ngu ngốc như cưng, kiếm tích phân.”
“Gã nói dối!” α ở trong đầu Chu Ký Tình lớn tiếng phản bác, “Ký chủ, cậu đừng nghe gã nói hưu nói vượn!”
Hà Khâm cười đến khiếp người: “Có phải hệ thống của cưng đang nói anh nói dối không? Anh nói dối sao? Không, anh không nói dối, từ lúc bọn cưng bắt đầu tương ngộ, chính là cùng hoảng, nói dối như cuội.”
“Bảo bối, có muốn anh cho cưng xem không?”
Trong mắt gã có điên cuồng đang ấp ủ, với một cái vung tay, màn hình chiếu trống rỗng xuất hiện.
Là K.
Trong căn phòng rộng lớn nào đó, một lão già đầu trọc Chu Ký Tình rất có ấn tượng nằm mê man trên giường, Nhiếp Miểu cầm ly nước, tự mình bỏ thuốc, sau khi lắc lắc vài cái, uống liền một hơi.
Chờ thuốc phát huy tác dụng, Nhiếp Miểu lột loạn quần áo của mình, đá tỉnh lão già đầu trọc.
Lão già đầu trọc có lẽ mê mang không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng thấy Nhiếp Miểu trúng thuốc, cả người đỏ bừng, sắc tâm nổi lên, nhào tới.
Nhiếp Miểu phản kháng vài cái tượng trưng, sau đó đá lão già đầu trọc ra, xông ra ngoài, nhào vào trong lòng Chu Ký Tình vừa mới xuyên qua.
Tình huống sau đó, Chu Ký Tình cũng tự mình rõ ràng, giống y đúc với phản ứng của hắn khi đó, mà sau khi Nhiếp Miểu được đưa lên xe cứu thương, còn có một phần tự bạch.
“Vị ký chủ mới tới này, rất thú vị.
So với kịch bản mày đưa, kịch bản xảy ra lệch lạc, mới càng có ý nghĩa suy diễn.”
“Tao nhớ rõ kịch bản lúc trước mày đưa, thân phận này của tao, trên thực tế là đứa con của thế gia lớn có quen biết với Chu gia nhà giàu số một, khi nhỏ bị đánh tráo đúng không? Tao đẩy nhanh một chút, về trước Nhiếp gia, không thành vấn đề chứ?”
…
Chu Ký Tình gắt gao nhìn Nhiếp Miểu trong hình chiếu, thần thái đó, khí thế đó…!khác hoàn toàn với Nhiếp Miểu trong trí nhớ của hắn.
Nói dối! Thợ săn tuyệt đối đang nói dối!
Nhưng Hà Khâm nói: “Nhưng anh không nói dối, từ lúc bắt đầu gã đã muốn công lược cưng, à, không không, trước kia cưng là học sinh nghèo…!Chuẩn xác mà nói, là công lược thân phận này của cưng, Chu Ký Tình, người kế thừa tập đoàn Chu Thị giàu nhất thế giới này.
Đây là nhiệm vụ của gã, cưng là nhiệm vụ của gã, đó là lý do gã trăm phương nghìn kế tiếp cận cưng.”
“Bảo bối, tự nghĩ đi, năng lực của Nhiếp Miểu không mạnh sao? Không xuất chúng sao? Gã thật sự sẽ bị tên già trọc kia lừa ngủ sao? Không, gã sẽ không, gã chỉ muốn tiếp cận cưng, công lược cưng.”
======
Tác giả có lời muốn nói: Đây vốn dĩ là câu chuyện ngắn, nhanh kết thúc thôi..