Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Lúc Chu Ký Tình cùng Nhiếp Miểu về đến nhà, tuyết đã bắt đầu rơi.
Nga mao đại tuyết, rào rạt rơi xuống đất.
* Nga mao đại tuyết: tuyết rơi lớn lại mạnh.
Vừa về đến nhà, cửa sổ trong nhà đều mở rộng ra, toàn bộ phòng khách đều lạnh căm căm.
Nhiếp Miểu thấy cổ Chu Ký Tình bị đông lạnh tới nổi da gà, lập tức muốn buông tay Chu Ký Tình ra, đi đóng cửa sổ lại.
Nhưng buông không ra.
Trong dị không gian, từ sau khi mười ngón tay đan nhau, bọn họ tách ra với hệ thống chính, đến đột nhiên về đến nhà, tay bọn họ vẫn chưa từng tách ra.
Nhiếp Miểu dừng một chút, thật cẩn thận hỏi Chu Ký Tình: “Chu Chu, em đi đóng cửa sổ lại được không? Sau đó chúng ta cùng nhau đi tắm?”
Chu Ký Tình nhìn y một cái, buông lỏng tay Nhiếp Miểu, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
Vả lại rầu rĩ nói: “Anh tắm một mình.”
Nhiếp Miểu: “…”
β bỏ đá xuống giếng: “Ký chủ, cậu gây chuyện rồi, Chu tiên sinh đang trong cơn giận dữ.”
“…!Câm miệng!” Nhiếp Miểu cảnh cáo, “Đừng quên chủ hệ thống đã đem mày và α giao cho tao và Chu Chu, tin tao cho mày vào chế độ chờ trường kỳ không?”
Trong dị không gian, hệ thống chính cho phép Hà Khâm lưu chuyển đến các thế giới, lập công chuộc tội cho những gì hệ thống đầu tiên 001 đã từng làm, để những người bị hại đó được chuyển thế, có được một tương lai tốt.
Chủ yếu là rèn luyện năng lực của Hà Khâm, chờ đến khi năng lực của Hà Khâm được đề cao, anh ta có thể không dựa vào hệ thống chính, trở thành lồng giam, khóa hệ thống đầu tiên 001.
Xử lý những việc này xong, lúc hệ thống chính hỏi bọn họ có muốn đưa về nhà không, Chu Ký Tình hỏi: “Hệ thống Hồng Nương rốt cuộc là cái gì? Có thể giải trừ không?”
Nhiếp Miểu khi đó phi thường khẩn trương.
Cũng may hệ thống chính rất hiểu chuyện này, giao vấn đề giải thích chuyện vợ chồng cho bản thân bọn họ, chỉ nói: “Đây là trói định vĩnh cửu, không cách nào tác động, chẳng qua nể tình có công bắt giữ hệ thống đầu tiên 001, ta cho hai người cơ chế trừng phạt, nếu có lý do chống án thích hợp, có thể trừng phạt hệ thống làm xằng làm bậy, tăng thêm một tính năng chờ cưỡng chế vô điều kiện.”
Về hệ thống Hồng Nương rốt cuộc là cái gì, chủ hệ thống chỉ nói: “Vạn sự đều có nhân, hệ thống Hồng Nương là quả.”
Chu Ký Tình hiển nhiên không hài lòng với đáp án này, nhưng chủ hệ thống rút, bọn họ cũng bị đưa về nhà.
Đầu óc Chu Ký Tình một mảnh hỗn loạn, cảm giác nơi chốn tràn ngập lừa gạt một mình vào phòng tắm phòng ngủ chính ngâm mình.
Hắn nằm trong bồn tắm, ngửa đầu nhìn trần nhà, khóe mắt lại luôn bồi hồi ở cửa kính mờ.
Cho đến khi cửa kính mờ bị mở ra một chút, hắn lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Động tác nhỏ này, cũng không bị Nhiếp Miểu mang theo nhiệt khí tiến vào phát giác.
Nhiếp Miểu tắm xong ở cách vách, y quấn khăn tiến vào, sau đi đóng cửa lại liền cởi khăn tắm, trần trụi đi đến trước mặt Chu Ký Tình, hỏi một câu: “Em có vinh hạnh được tắm chung với anh không?”
Tư thế nói chuyện, giống như đi hỏi tôi có vinh hạnh được ngồi cùng bàn với bạn không vậy.
Chu Ký Tình xê dịch sang bên cạnh.
Nhiếp Miểu nhẹ nhàng thở ra, dù không nói lời gì, nhưng không có từ chối y tiếp cận, điều này chứng minh Chu Ký Tình đang cho y cơ hội.
Cơ hội giải thích.
Nhiếp Miểu cố ý làm động tác lớn, khi xuống nước, bắn ra không ít nước, có không ít văng lên mặt Chu Ký Tình.
Thấy Chu Ký Tình nhíu mày muốn lau mặt, tay Nhiếp Miểu liền xoa đi, ánh mắt như nước, hỏi: “Có nóng không?”
Chu Ký Tình không nói, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Nhiếp Miểu, nhìn chằm chằm Nhiếp Miểu giơ tay đầu hàng: “Em sai rồi, bây giờ em liền nói cho anh…!Em lừa anh siêu cấp nhiều, nhưng Chu Chu, em thích anh là thật, thật đến không thể thật hơn.”
“Anh biết.” Chu Ký Tình nghe y bảo đảm, giọng nói khàn khàn, “Nhưng anh muốn biết, rốt cuộc em lừa anh bao nhiêu.”
Nhiếp Miểu lừa bao nhiêu?
Rất nhiều.
Chu Ký Tình có thể thích Nhiếp Miểu, toàn dựa vào Nhiếp Miểu lừa.
Nhiếp Miểu nói ra ý đồ cùng ý tưởng của mình ngay trong mỗi một sự kiện ở chung từ lúc họ quen biết đến nay, tất cả đều nói cho Chu Ký Tình.
Không có nửa câu lừa gạt.
Nhiếp Miểu ở trong nước xoay người, ngồi trên đùi Chu Ký Tình, đôi tay y ôm lấy mặt Chu Ký Tình, cười một tiếng nói: “Em nói dối anh rất nhiều, nhưng em không hối hận, bởi vì em đối với anh là tái kiến khuynh tâm.
Không có những lời nói dối đó, anh nhìn còn chẳng nhìn em.”
“Em sẵn sàng gánh chịu hậu quả vì sự lừa gạt của mình, ngoại trừ việc anh rời bỏ em.”
Trên người Chu Ký Tình ngồi người hắn thích, nhưng trong lòng không có bất cứ gợn sóng gì, mà là nhạy bén vòng ra một chút: “Tái kiến khuynh tâm?”
Nhiếp Miểu vui vẻ, y cúi người áp trán lên trán Chu Ký Tình, bồn tắm nước ấm, chưng tan hàn khí trong thân thể, mà những lời phân tích thẳng thắn, xoa chịu khúc mắc trong lòng bọn họ.
“Đúng vậy, khi em ở trong hành lang, nhìn thấy anh, chính là tái kiến khuynh tâm.”
“Chu Chu, tên ngốc nhà em, khi đó anh mặc quần áo cosplay, anh không phải cảnh sát, đó là nhân vật anh sắm vai trong thời kỳ phản nghịch.”
Chu Ký Tình mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn Nhiếp Miểu.
“Em, em là…”
Nhiếp Miểu cúi đầu hôn hôn môi Chu Ký TÌnh, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, anh là anh trai nhỏ của em.”
*
Hệ thống Hồng Nương là nhân quả kiểu gì, Chu Ký Tình vẫn luôn không rõ ràng.
Nhưng ngày hôm ấy, sau khi nói chuyện trong bồn tắm, Chu Ký Tình tự mình lý giải, là tái tục tiền duyên.
Chẳng qua, sau khi xác định Nhiếp Miểu chính là anh cảnh sát hồi trước từng nuôi hắn như con cái một đoạn thời gian, mỗi lần Chu Ký Tình thân mật với Nhiếp Miểu, đều sẽ đặc biệt mất tự nhiên.
Luôn có một loại cảm giác suy đồi đạo đức khó xử quanh quẩn trong lòng.
Loại cảm giác khó xử này, khiến Chu Ký Tình không muốn làm cùng Nhiếp Miểu.
Gần đến Tết, bên ngoài tuyết rơi càng dày.
Chu Ký Tình ở trong thư phòng trong nhà, vẽ tranh trước một tấm vải vẽ lớn.
Đây là tác nghiệp Thiệu Thư Tân giao vào thứ bảy tuần trước, muốn đi dự thi.
Chu Ký Tình vẫn luôn không có linh cảm, không biết được nên vẽ cái gì, ngặt nỗi Thiệu Thư Tân kêu hắn tự do phát huy, vẽ hắn thích nhất.
“Cảnh cáo, cảnh cáo, Nhiếp Miểu Nhiếp tiên sinh nhận tranh vẽ lấy Nhiếp tiên sinh làm nhân vật chính của họa sĩ Giáp! Biết Nhiếp tiên sinh có khả năng hồng hạnh xuất tường, xin ký chủ bóp chết khả năng từ trong trứng nước!”
α gần đây mới thoát khỏi chế độ chờ cưỡng chế điên cuồng làm việc.
Chu Ký Tình đột nhiên đứng lên, tay quơ đổ nghiên mực bên cạnh.
Sàn thư phòng nháy mắt bị mực nước ố đen.
Nghiên mực đổ trên bàn có nước mực theo góc cạnh tích tích tách tách rơi xuống.
α: “Kiến nghị ký chủ thay y phục, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bức người cướp Nhiếp tiên sinh về.”
Chu Ký Tình tắt máy α tại đây, buồn không hé răng thu dọn lại thư phòng, hắn không đến công ty tìm Nhiếp Miểu, mà là ngồi trên ban công chờ.
Đêm mùa đông trời luôn tối rất nhanh, mới hơn năm giờ chiều, sắc trời đã tối hẳn, đánh đèn neon lập lòe chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Lúc Nhiếp Miểu trở về, trong tay xách không ít đồ ăn, nghĩ đợi chút đóng kịch với bé con, hay là cơm nước xong xuôi đóng kịch tương đối tốt hơn.
Bằng không đói bụng, y đau lòng.
Nhưng không ngờ, vào phòng, gió lạnh vèo vèo, còn lạnh hơn so với khi y ở bên ngoài.
Nhiếp Miểu thấy Chu Ký Tình ngồi ở ban công đón gió, kinh ngạc một lúc, vứt bao nilon trong tay trên mặt đất, hừng hực đi qua, ầm một tiếng đóng cửa sổ, vừa tức vừa đau lòng kéo bao tay của mình ra, dùng bàn tay ấm hô hô ôm mặt Chu Ký Tình.
“Làm gì vậy? Thân thể anh không được tốt lắm, để gió thổi như vậy, không lạnh sao? Đông lạnh bị cảm thì làm sao?”
Chu Ký Tình ngửa đầu nhìn Nhiếp Miểu, nhìn mặt mày tinh xảo của y, nghĩ đến bức tranh α nói đến phía trước, trong lòng hắn theo đó buồn bực.
Loại buồn bực này, làm hắn nhịn không được mà duỗi tay ôm lấy eo Nhiếp Miểu, siết thật chặt, dùng sức mạnh như muốn bẻ gãy eo của người kia.
Nhiếp Miểu thấy phản ứng của hắn, sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ đến chuyện ban ngày, β đã cảnh cáo, khóe miệng y lờ mờ hiện lên vài phần ý cười.
“Làm sao vậy?” Nhiếp Miểu giả vờ không biết, vuốt đầu Chu Ký Tình hỏi.
Chu Ký Tình không lên tiếng, Nhiếp Miểu cũng không truy vấn, để hắn ôm thêm lát nữa mới nói: “Đói bụng chưa? Em nấu cơm cho anh?”
Chu Ký Tình thuận thế buông lỏng Nhiếp Miểu ra: “Đói.”
“Vậy anh chờ một chút.” Nhiếp Miểu hôn hôn trán Chu Ký Tình, “Nhanh thôi.”
Xác thật rất nhanh, khoảng nửa tiếng, Nhiếp Miểu liền kêu ăn cơm.
Chu Ký Tình mới vào bàn, Nhiếp Miểu liền nhận một cuộc gọi, không tránh hắn, bắt máy hỏi: “Giáp tiên sinh? Ngại quá, không có thời gian…!Triển lãm tranh tuần sau? Cũng không có thời gian.”
Chu Ký Tình vừa nghe thấy cái gì giáp, cái gì triển lãm tranh, trong lòng liền nén giận.
Có người cạy góc tường của hắn!
Chu Ký Tình chịu đựng đến khi Nhiếp Miểu cúp điện thoại, nhịn đến cơm nước xong xuôi, cũng không để Nhiếp Miểu dọn xong, túm y đến thư phòng.
Nhiếp Miểu nhịn cười, trên mặt làm bộ mờ mịt: “Làm sao vậy? Chén đũa còn chưa rửa…”
“Có máy rửa chén, lát nữa anh rửa.” Chu Ký Tình rầu rĩ nói, sau khi túm người vào thư phòng, ấn người trên vải vẽ tranh, “Không cho phép nhúc nhích! Anh muốn vẽ em!”
Nhiếp Miểu: “…”
Y lộ ra kinh ngạc dối trá: “Chu Chu? Không phải anh không vẽ người sao?”
Động tác mài mực trên tay Chu Ký Tình dừng một chút, sườn mặt hắn đối diện Nhiếp Miểu, hình dáng anh đĩnh càng thêm cô đơn.
Trầm mặc hồi lâu, hắn rầu rĩ nói: “Em muốn.”
Nhiếp Miểu đau lòng muốn chết, y dung túng cho hệ thống Hồng Nương nói chuyện này cho Chu Ký Tình, chủ yếu là bởi vì gần đây Chu Ký Tình thân mật với y thập phần kỳ cục, cho rằng có loại cảm giác suy đồi đạo đức.
Y chỉ muốn kích thích một chút, tìm ra bước đột phá, đem mấy chuyện nhỏ trên giường này, giảng giải rõ ràng.
Không ngờ tới chuyện này sẽ khiến bé con nhà y khổ sở như vậy.
Một chút ý nghĩ Nhiếp Miểu cũng không có, muốn sờ mặt Chu Ký Tình, dỗ hắn vui vẻ, nhưng mới giơ tay, Chu Ký Tình lại nói: “Không được nhúc nhích, em không được nhúc nhích…”
Chu Ký Tình đột nhiên đưa lưng về phía Nhiếp Miểu, âm thanh mũi hô hấp lớn hơn một chút, như nhằm che giấu hoảng loạn của mình, hắn đi đến bên bàn bên kia, vừa đi vừa nói chuyện: “Em cứ ở yên đó, đừng nhúc nhích, anh lấy đồ…”
“Chu Chu.” Nhiếp Miểu không nhúc nhích, lưng y dán lên vải vẽ tranh, dịu dàng như nước nhìn bóng lưng Chu Ký Tình, y nói, “Em không có nhận tranh của người khác, em từ chối anh ta, bởi vì em thích anh, điều sẽ khiến anh cảm thấy khổ sở, không thoải mái, hiểu lầm, em sẽ không làm.”
Chu Ký Tình chống tay trên bàn sách, lưng cứng đờ.
Nhiếp Miểu tiếp tục nói: “Em chỉ là muốn dùng cơ hội lần này, để anh ăn chút dấm, gần đây anh không quá thích hợp, anh biết không? Anh không muốn thân cận với em.”
Chu Ký Tình đột nhiên quay đầu lại: “Anh không có!”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Nhiếp Miểu, tràn đầy bao dung: “Thật sự không có sao? Vì sao anh không chủ động với em? Em hôn anh, còn trốn?”
Chu Ký Tình bị nhìn thấu không thích hợp sắc mặt có chút chật vật, hắn trốn tránh ánh mắt, im lặng không nói hồi lâu, mới rầu rĩ nói: “Em thích anh, là nam thích nam sao?”
Nhiếp Miểu sửng sốt, cho dù thiên tư thông tuệ, y cũng không hiểu ý tứ của Chu Ký Tình: “Cái gì?”
Chu Ký Tình ngẩng đầu, khổ sở trong con ngươi đen nhánh sắp tụ lại thành hình, khiến Nhiếp Miểu nào không đau lòng.
“Khi anh còn nhỏ, bị ném ở nhà ga xe lửa, em thấy anh đáng thương mới nhặt anh, nuôi anh như con, hệ thống chính nói nhân quả, em nói tái kiến khuynh tâm…!Thân tình, đó là kết quả có được.”
Làm sao sẽ là tình yêu được?
Nhiếp Miểu dở khóc dở cười, vậy hóa ra đây cho rằng mình yêu ẻm như con ấy à?
Đủ thứ đã từng, khiến tâm tư của bé con của y trở nên mẫn cảm thật sự.
Nhiếp Miểu không dựa vào vải vẽ tranh nữa, y vẫy tay với Chu Ký Tình: “Chu Chu, anh lại đây, tới bên cạnh em.” Chu Ký Tình do dự một hồi lâu mới đi tới, Nhiếp Miểu bắt lấy hắn, một tay ôm người vào trong lòng, hôn hôn môi, vừa bất đắc dĩ vừa chua xót nói, “Loại tình huống anh nói, đó là máu mủ tình thâm mang đến hấp dẫn, giữa chúng ta có máu mủ tình thâm không? Khi anh còn nhỏ, em xem anh là tiểu bảo bối, sau khi lớn lên, anh cao hơn, tướng mạo thay đổi, tính cách ít nhiều cũng có thay đổi, em đối với anh là tái kiến khuynh tâm, đó là bởi vì vô số trắc trở tạo nên một anh đặc thù, đặc biệt.”
Nhiếp Miểu lại hôn hôn lỗ tai hắn, nói nhỏ: “Anh còn không biết anh tốt biết bao nhiêu, em hận không thể bỏ anh vào trong túi, nuôi nhốt anh, trở thành của riêng em, nếu em xem anh là con, sẽ như vậy sao?”
Sẽ không.
Chu Ký Tình cảm nhận được thân nhiệt của Nhiếp Miểu, cái loại cảm giác suy đồi đạo đức trong lòng hắn rốt cuộc biến mất.
*
Triển lãm tranh X.
Nhiếp Miểu bỏ gánh giao hết mọi việc công ty cho Lưu Hằng, còn mình trộm tới trung tâm triển lãm.
Y biết được từ chỗ Thiệu Thư Tân, Chu Ký Tình thi được vòng nguyệt quế, trọng điểm trưng bày của triển lãm là tranh của Chu Ký Tình.
Đến tột cùng là vẽ cái gì, Nhiếp Miểu vẫn luôn không biết, Chu Ký Tình không cho y xem.
Hôm nay y trộm tới, chính là muốn nhìn xem, bé con nhà y có phải sẽ nhân vật thật không.
Trước bức tranh vòng nguyệt quế có rất nhiều người.
Đợi lúc lâu, Nhiếp Miểu mới nhìn thấy bức tranh kia.
Y sửng sốt một lúc, không phải tranh nhân vật, là tranh sơn thủy.
Trên tấm bạt vẽ khổng lồ, bày một bức tranh sơn thủy nguy nga.
Sơn kề thủy, thủy kề sơn.
Hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng so với những bức tranh sơn thủy nguy nga khác, bức tranh này của Chu Ký Tình, càng nhu hòa, chỉ cần nhìn thôi đã như phảng phất nghe được đôi tình nhân thủ thỉ.
Tình ý, ập đến trước mặt.
Nhiếp Miểu nở nụ cười, khó trách không cho y xem, bé con nhà y là ngại cho y xem.
Bức tranh thổ lộ này.
“…!Sao em lại tới đây!” Chu Ký Tình thấy Nhiếp Miểu trước bức tranh của mình, có chút xấu hổ, vội vàng đi qua che kín mắt y, “Đừng nhìn.”
Nhiếp Miểu cười: “Không phải vẽ cho em sao? Làm sao lại không cho em xem?”
Chu Ký Tình hàm hồ nói: “Chưa phải lúc, chờ đến sinh nhật em, anh muốn huy chương, giấy chứng nhận, cùng tranh, đều tặng cho em.”
Làm vinh dự chứng minh anh yêu em.
Nhiếp Miểu hiểu ý của Chu Ký Tình, y nhịn không được hôn lên đôi mắt Chu Ký Tình trong tình huống công khai này này, trước bức tranh này, nhẹ nhàng nói: “Em cũng yêu anh.”
Thái dương không chiếu cố anh, ánh trăng không ôm lấy anh, ngôi sao trốn tránh anh, nhưng em yêu anh.
Thái dương không chiếu cố em, ánh trăng không ôm lấy em, ngôi sao trốn tránh em, nhưng anh yêu em.
——Toàn văn hoàn——
======
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ này vốn không có phiên ngoại.
Bởi vì không có cp phụ, he he he.
Văn án trước có tình tiết hợp đồng đập tiền, tui nghĩ nghĩ, không viết cái đó, cảm giác trên đường phải ngược một phen mới viết được, mà bộ này của tui, ngược không ra.
Tui, má guột!
Ha ha ha ha, cảm ơn mọi người đã ủng bộ bộ này, tuy rằng thành tích không tốt, nhưng tôi viết xong rồi!.