Sắc mặt Tĩnh Dung trắng bệch, nàng cho rằng Thập Thoát thoát khỏi kiềm chế là vì muốn gây bất lợi cho tiểu thư nhà mình, ngay khi nàng muốn ra tay khống chế Thập Thất, những gì xảy ra sau đó lại khiến cho nàng thập phần khiếp sợ.
Thập Thất nhặt hòn đá trên mặt đất không vì công kích Triệu Thanh Tử, cũng không có xoay người đối phó với Giang Hồng, nàng không chút do dự dùng cục đá sắc nhọn này rạch một đường trên mặt mình.
Người này vốn bị tra tấn đến mức suy yếu vô lực, cũng không biết vì sao bỗng nhiên có nhiều sức lực như vậy, khuôn mặt Thập Thất tức khắc tràn đầy máu tươi.
Lúc này Giang Hồng đã cầm dao găm trong tay đâm tới Thập Thất, Tĩnh Dung nhanh chóng bình tĩnh lại, tiểu thư chưa từng hạ lệnh xử lý Thập Thất, cho nên hiện tại Thập Thất còn không thể chết được.
Tĩnh Dung nắm lấy tay Giang Hồng, chợt phát lực khiến cho nàng bỏ dao găm trong tay xuống.
Một tiếng “Leng keng” vang lên, dao găm cũng rơi xuống đất.
Thập Thất còn không ngừng rạch nát khuôn mặt của mình, dao sau nặng hơn dao trước, máu theo gương mặt nhỏ xuống, rơi vào y phục của nàng dường như nở rộ ra nhiều đóa hồng mai.
Lúc này đã không nhìn thấy rõ tướng mạo ban đầu của Thập Thất, Triệu Thanh Tử tiến lên trước, bắt lấy tay nàng ngăn không cho nàng tự hại mình.
Bàn tay Thập Thất gầy trơ xương, giờ phút này dẫu cho nàng đang đối mặt với một người chưa từng tập võ như Triệu Thanh Tử, nàng cũng đều trở nên vô lực.
Triệu Thanh Tử không thể không thừa nhận nàng tính sai, nàng đã xem nhẹ sự cố chấp của Thập Thất.
Mà Giang Hồng một kích chưa thành, nàng không cam lòng, liền dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Tĩnh Dung.
Nàng phát điên, gào thét: “Triệu Thanh Tử ngươi có ý gì! Ngươi quên người này suýt chút nữa thì độc chết ngươi sao?”
Triệu Thanh Tử đương nhiên không quên, nàng luôn nhớ rõ những người muốn hại nàng.
Trông thấy Thập Thất đã đau đến mức quỳ trên mặt đất, Triệu Thanh Tử nói với Giang Hồng: “Ta nhớ rõ, không phải ta đã phái ngươi đi làm nhiệm vụ rồi sao? Vì sao quay về?”
Thậm chí còn trở về không đúng lúc, Triệu Thanh Tử suy nghĩ một phen, chuyện đã đến nước này, thật sự không dễ gì giải quyết.
Triệu Thanh Tử còn đang suy nghĩ, nhưng Giang Hồng thấy nàng trầm mặc thì vô cùng giận dữ: “Triệu Thanh Tử ngươi gạt ta! Ngươi nói sẽ tìm được hung thủ hạ độc Ngọc nhi giao cho ta xử trí, hiện giờ lại cố ý để ta đi, còn cùng kẻ giết người chơi cờ ở đây!”
Triệu Thanh Tử xác thật đã nói như vậy, nhưng lúc ấy nàng chỉ muốn trấn an Giang Hồng.
Đến nỗi chuyện xử trí hung thủ, Triệu Thanh Tử vốn dự định tìm một tên gián điệp trong danh sách để qua loa lấy lệ.
Triệu Thanh Tử đang muốn giải thích, bỗng nàng cảm giác được làn váy của mình bị người túm lấy, cúi đầu vừa thấy đúng là Thập Thất, nàng ấy dùng tay trái kéo lấy váy của nàng.
Tuy khuôn mặt Thập Thất đã mơ hồ không thể nhìn rõ, nhưng đôi mắt lại rất sáng, chỉ là trong ánh mắt đều hiện lên vẻ van cầu, nàng nghẹn ngào thì thào: “Cầu xin ngươi.”
Giang Hồng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Thập Thất, mà Thập Thất hiện giờ không nhất trí với người trong trí nhớ Giang Hồng, vô luận là giọng nói hay vẫn là thân hình, Giang Hồng đều không có nghĩ rằng đây là cùng một người.
Nghe thấy Thập Thất khẩn cầu, Giang Hồng lại nhầm tưởng rằng nàng đang cầu xin Triệu Thanh Tử để bảo toàn tánh mạng.
Giang Hồng tức khắc giãy giụa lợi hại, đáng tiếc dù cho nàng có cố gắng đến mức đầu tóc rối bù thì cũng không thể thoát được, nàng nhịn không được mà khóc lên: “Vì sao không cho ta giết nàng ta! Nàng ta còn có mặt mũi cầu xin tha thứ, mà Ngọc nhi vì nàng ta mà chết, ta thật vất vả mới tìm được Ngọc nhi! Ta thật vất vả mới thực hiện được lời hứa mà!”
Giống như mất hết sức lực, Giang Hồng ngã khuỵu trên mặt đất, giọng nói của nàng không hề cuồng loạn mà ngược lại mang theo ủy khuất: “Ta mới bảo vệ nàng được năm năm mà nàng đã rời khỏi ta, ha ha ha! Đây đều là do một tay ngươi làm ra!”
Giang Hồng nhìn chằm chằm Thập Thất quỳ trên mặt đất, ánh mắt kia như là muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
Triệu Thanh Tử nhìn Thập Thất cầu xin, nàng đột nhiên cảm thấy thực bi ai, nàng biết kỳ thật Thập Thất muốn nói: “Cầu xin ngươi, không cần nói cho nàng.”
Người này dù cho có chịu lấy tất cả tra tấn thì cũng chưa từng khuất phục, hiện giờ lại cong eo xuống, bi ai van xin một địch nhân như nàng.
Trong lòng Triệu Thanh Tử thở dài một hơi, nàng buông tay không kiềm chế Thập Thất nữa.
Thập Thất cong khóe miệng mỉm cười, như là đang muốn cảm tạ Triệu Thanh Tử.
Nàng gian nan đứng dậy, đi từng bước một tới chỗ Giang Hồng.
Tay chân của nàng đều mang theo dây xích, xiềng xích kéo lê trên mặt đất phát ra những tiếng vang vụn vặt.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập hận ý của Giang Hồng, Thập Thất mỉm cười, nàng nhặt dao găm nhét vào bàn tay Giang Hồng bị Tĩnh Dung khống chế.
Dường như Giang Hồng có chút kinh ngạc, nhưng thù hận vẫn chiếm cứ phần lớn cảm xúc trong lòng nàng: “Đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
Bởi vì bị Tĩnh Dung chế trụ, Giang Hồng không có biện pháp giết chết kẻ thù gần trong gang tấc.
Ánh mắt của Thập Thất rất phức tạp, nhưng thanh âm lại rất ôn nhu: “Ngọc nhi thật sự đáng giá để ngươi làm vậy sao?”
Giống như bị chạm phải chỗ đau, Giang Hồng bắt đầu châm chọc: “Nàng tốt hơn loại tử sĩ Dục Triều như ngươi, thứ vũ khí máu lạnh giết người như ma giống ngươi sao có thể hiểu!”
Thập Thất vẫn không đáp.
Đường phu nhân thường xuyên nói, nàng cũng là một tử sĩ không hoàn hảo, nàng không phải không hiểu yêu hận tình thù ở thế gian, nhưng bởi vì hiểu nên mới thống khổ như thế.
Thập Thất không đáp.
Giang Hồng tựa như lâm vào hồi ức, nàng không khóc thút thít nữa mà ngược lại nở nụ cười: “Ngọc nhi là đồ ngốc.
Khi ta mới vừa tìm được nàng, nàng cũng đã ở Túy Hồng lâu.
Nếu như khi đó nàng đồng ý rời đi cùng ta, những việc sau này sao có thể xảy ra.”
“Ta nói nàng mang trang sức rất đẹp, nàng liền vẫn luôn mang như vậy, không phải hoa phù dung thì chính là thược dược.”
“Chữ của ta đã dần dần giống với nàng rồi.”
“Vào ngày nàng rời đi, nàng nói nàng muốn ăn đường hồ lô, nhưng khi ta quay lại, nàng đã bỏ ta mà đi.”
“Mà hết thảy đều là do ngươi tạo thành!”
Thập Thất lẳng lặng nghe những lời căm hận này.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất may mắn, may mắn là Giang Hồng vẫn chưa nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa nàng và Triệu Thanh Tử, cho nên nàng ấy không biết Ngọc nhi ở bên nàng ấy năm năm kỳ thật là giả mạo.
Người ngươi yêu là Hồ Ngọc, người yêu ngươi là Lệ nương, mà người bị ngươi căm ghét là Thập Thất.
Lúc ban đầu nàng đóng vai Hồ Ngọc, đến cuối đời thì lại quay về là Thập Thất.
Nàng có thể làm Lệ nương cũng có thể làm Thập Thất, duy độc không thể trở thành Hồ Ngọc.
Thập Thất cầm lấy thanh dao găm trong tay Giang Hồng, thanh âm bình tĩnh: “Giang tiểu thư, trước khi Lệ nương chết ta đã gặp nàng, nàng có lời nhờ ta gửi cho ngươi.”
Ánh mắt Giang Hồng thoáng chốc sáng rực lên, nàng vội vàng nói: “Nói cái gì?”
Thập Thất cầm dao găm đặt trước trái tim mình, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Hồng, trong mắt ái mộ cùng giải thoát giao tạp, cuối cùng lại quy về bình đạm: “Nàng nhờ ta nói cho ngươi, cảm ơn ngươi vì đã làm bạn với nàng, còn nữa, nàng thích ngươi nhất, nhưng người rồi phải đi xa, nàng hy vọng ngươi không hề nhớ mong, có thể sống một cuộc đời mới tốt đẹp.”
Sau khi nói xong, ngực Thập Thất nở rộ một đóa huyết hoa.
Nàng mỉm cười, nghĩ đến hiện giờ bản thân tràn đầy máu tươi, cười rộ lên nhất định là vô cùng ghê tởm, liền giống như người tay nhuộm đầy máu tươi như nàng, xấu xí lại bất kham.
Hiện giờ hết thảy đều kết thúc, không cần lại tính kế, không cần rối rắm giữa trách nhiệm cùng tình cảm.
Đây đã là kết cục tốt nhất, ít nhất khoảng thời gian ngươi cùng ta ở bên nhau, ngươi có thể cảm nhận sự ấm áp.
Nếu có kiếp sau, hy vọng ngươi sẽ không gặp lại ta, loại người như ta hẳn là sẽ xuống địa ngục đi.
Giang Hồng nhìn Thập Thất dần dần nhắm hai mắt lại, nhưng nàng lại không cảm thấy vui vẻ gì cả.
Sau khi báo được đại thù, cảm giác trống rỗng lại không ngừng dâng lên.
Triệu Thanh Tử nhìn thấy hết thảy trần ai lạc định, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, phất tay phân phó Tĩnh Dung: “Tĩnh Dung, buông Giang Hồng đi, sau đó đi xử lý Thập Thất.”
Bởi vì có Giang Hồng ở đây cho nên Triệu Thanh Tử không thể nói thẳng hai chữ an táng, nhưng Tĩnh Dung theo Triệu Thanh Tử lâu như vậy, đương nhiên là hiểu nàng có ý gì.
Tĩnh Dung đáp ứng xong liền đưa Thập Thất đi, Triệu Thanh Tử thấy Giang Hồng ngồi dưới đất mất hồn mất vía, cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Nàng đi về phía trước kéo Giang Hồng lên, lại giúp nàng ấy ngồi ở trên ghế.
Triệu Thanh Tử cũng không nói lời nào, nàng chờ Giang Hồng mở lời trước.
Qua thật lâu sau, Triệu Thanh Tử cảm giác mông của mình đều phải bị mài phẳng, lúc này Giang Hồng giống như mới tỉnh lại ở trong mộng, nàng nói: “Ta giúp Ngọc nhi báo thù.”
Lời này kỳ thật cũng không sai, Hồ Ngọc xác thật bị Thập Thất giết.
Triệu Thanh Tử nhìn Giang Hồng lại ngơ ngẩn liền nhẹ giọng đáp lại: “Phải, ngươi đã báo thù, có thể buông tha chính mình.”
Giang Hồng ngoảnh mặt làm ngơ: “Nhưng mà ta lại không cảm thấy vui vẻ gì cả, tiếp theo ta nên đi đâu đây?”
Giang Hồng như vậy khiến cho Triệu Thanh Tử nhớ tới Ngô Ưu từng ngồi xổm trên nóc nhà ôm nàng, khóc lóc nói “tìm không thấy phương hướng”.
Nội tâm Triệu Thanh Tử bỗng nhiên càng thêm mềm mại, nàng an ủi Giang Hồng: “Vậy trước tiên hãy tìm thấy công việc mình cần làm.
Sống ở trên đời luôn có thể tìm được chuyện mà ngươi muốn làm thôi, huống hồ Lệ nương cũng không hy vọng ngươi bị nàng vướng chân.”
Giang Hồng miễn cưỡng cười, nàng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, sau đó lại thở dài, như là đang tự giễu, Giang Hồng nói: “Thật là càng sống càng đi trở về.
Ta đã 31 tuổi, thế nhưng lại bị một người 18 tuổi như ngươi khuyên bảo.”
Thấy cảm xúc Giang Hồng dần tốt hơn, Triệu Thanh Tử cũng thả lỏng một ít: “Ngươi 31 nhưng thoạt nhìn trẻ hơn ta nhiều.”
Giang Hồng bất đắc dĩ mà nhún vai: “Không có biện pháp, người lớn lên nộn, vóc người cũng không cao.”
Sau đó, Giang Hồng nhìn về phía mạt đỏ hồng trên nền đất, đó là máu tươi Thập Thất lưu lại, nàng trầm mặc trong chốc lát thì đứng dậy: “Hiện giờ ta đã báo được đại thù, cũng đã đến lúc cần phải đi.
Ta vốn là người trong giang hồ, trở về giang hồ cũng là một lựa chọn không tồi.”
Triệu Thanh Tử nhướng mày, hỏi: “Ngươi không lưu lại sao?”
Giang Hồng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Ta mới không cần đâu, chưởng quầy lòng dạ đen tối như ngươi chỉ thích áp bức người làm, một mình ta vẫn là tự tại nhất.”
Đột nhiên cảm giác có cái gì không đúng, Giang Hồng nhìn Triệu Thanh Tử ngồi ở trên ghế đá, xe lăn đặt ở bên cạnh, lúc này nàng mới đột nhiên nhận ra.
Giang Hồng trừng lớn hai mắt: “Ngươi đứng lên! Vì sao phải gạt không cho người khác biết tin tốt này?”
Triệu Thanh Tử chậm rãi nhấp một hớp trà, không nhanh không chậm mà nói: “Nước trong kinh thành thật sâu, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Còn nữa, ngươi chính là khâm phạm của triều đình, lúc này lang bạt giang hồ không sợ bị bắt chém đầu sao?”
Sau khi được Triệu Thanh Tử “thiện ý” nhắc nhở, Giang Hồng mới nhớ tới chuyện này.
.
Nàng nhịn không được sờ sờ cổ của mình, hỏi: “Vậy ta phải làm sao bây giờ?”
Triệu Thanh Tử không chút để ý mà trả lời nàng: “Yên tâm đi, rất nhanh thì ổn rồi.
Chỉ là không biết hoàng đế cữu cữu của ta có ngủ an ổn hay không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thập Thất kỳ thật là người rất cố chấp, nàng thật sự phân biệt rạch ròi giữa bản thân và Hồ Ngọc.
Thập Thất cũng biết, nếu Giang Hồng biết người ở bên cạnh thế nhưng là kẻ giả mạo, vẫn là hung thủ giết chết ân nhân cứu mạng của mình, nàng ấy sẽ phát điên mất..