Tuy rằng đã rất nhiều năm trôi qua, Triệu Thanh Tử vẫn theo thói quen đi đến Triều Quang tự thăm cây đa già kia.
Trước kia Triệu Thanh Tử không thể đi lại, nàng có thể ngồi ở trên xe lăn nhìn ngắm cây đa này rất lâu, lâu đến mức khi thái dương ngã về tây nàng mới dẹp đường hồi phủ.
Hiện tại chân Triệu Thanh Tử đã có thể đi lại, nàng không cần xe lăn, cũng không còn cô đơn một mình dưới tàng cây, mà mục đích đến đây cũng không phải trốn tránh hiện thực mà là đến để hoài niệm.
Triệu Thanh Tử đứng trước cây, vuốt ve vỏ cây thô ráp của nó, gió thổi qua, tiếng lá sàn sạt truyền đến, tựa như nở nụ cười vì không ngờ Triệu Thanh Tử đã khỏi bệnh.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu rọi lên hình bóng hai người, tựa như là muốn chúc phúc.
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử bình tĩnh rồi lại mỉm cười, trong lòng nàng cũng vì vậy mà trở nên bình yên, nàng không có quấy rầy Triệu Thanh Tử, chỉ đứng ở một bên lẳng lặng mà nhìn.
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu nhìn về phía tán cây, ánh mặt trời quá chói mắt, nàng nhịn không được dùng tay chắn.
“Khi còn nhỏ, mỗi lúc bị ủy khuất, ta đều luôn ngã vào lồng ngực mẫu thân, khi đó không hiểu chuyện, lúc nào cũng đi quấy rầy nàng vào những ngày tháng khó khăn như vậy.”
Vẻ mặt Triệu Thanh Tử không có bi thương, Ngô Ưu biết nàng đã sớm buông xuống.
Châm chước lời nói một chút, Ngô Ưu trả lời Triệu Thanh Tử: “Nàng sẽ không trách ngươi.”
Triệu Thanh Tử không hề ngẩng đầu, nàng xoay người nhìn về phía Ngô Ưu: “Kỳ thật lúc ấy nàng rời đi, ta cũng từng oán hận, bởi vì ta và ca ca thật sự cần nàng.”
“Nhưng có đôi khi lại nghĩ……!Nàng đi rồi cũng tốt, sống như vậy quá thống khổ.”
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử mỉm cười thì lại có chút đau lòng, nàng an ủi: “Người đã mất không thể sống lại, nàng cũng không muốn rời bỏ ngươi, chỉ là thân thể không thể chịu đựng nổi.”
“Rời đi thì cứ rời đi, tiếp theo sẽ một lần nữa luân hồi, nàng đi gấp gáp như vậy, kiếp sau cũng sẽ không gặp được Triệu Thố.”
Triệu Thanh Tử vẫn mỉm cười, nhưng nàng nói những lời này rất lớn, có lẽ nàng thật sự cho là vậy, mà không phải tự mình an ủi.
Đối với Ngô Ưu mà nói, Triệu Thanh Tử mới là quan trọng nhất, chỉ cần nàng ấy không có thương tâm là được.
Vì thế Ngô Ưu cũng cười, nói: “Đúng vậy, nhưng cũng đến nơi này rồi, chúng ta hãy đi cầu phúc đi.”
Triệu Thanh Tử gật đầu đồng ý.
Ngô Ưu nắm tay Triệu Thanh Tử xuyên qua hành lang gấp khúc, lại đi theo khách hành hương, xếp hàng trong chốc lát rốt cuộc cũng đi tới trước tượng Phật.
Trên mặt đất có hai cái đệm hương bồ, hai người Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử cùng nhau quỳ xuống, sau đó lại dâng hương khói.
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính.
Sau khi hành lễ xong, hai người liền rời khỏi và đi về hướng chân núi, hai người một đường trò chuyện, nhưng thật ra quên mất mệt mỏi.
“Đúng rồi A Ưu, mỗi lần ta lên núi đều nhìn thấy trước gốc cây có vệt nước, hình như là hương rượu.”
Triệu Thanh Tử nói đến điểm này Ngô Ưu đương nhiên cũng chú ý tới, nhưng nàng vẫn chưa lưu ý, rốt cuộc nơi này là Triều Quang tự, có lẽ cây đa này còn chất chứa chuyện xưa của những người khác.
Ngô Ưu: “Có lẽ cây đa đó còn là nơi chứa đựng chuyện xưa của những người khác.”
Triệu Thanh Tử: “Có lẽ vậy, chờ thêm một đoạn thời gian nữa chúng ta liền đi Giang Đô, nhìn xem phụ thân và mẫu thân ngươi đi.”
Ngô Ưu: “Được, như thế cũng tốt, bên kia cũng nên được quét dọn lại.”
Càng đi đến gần chân núi, cây cối bắt đầu trở nên ít ỏi, Ngô Ưu có mang theo dù, nàng căng dù ra che khuất ánh mặt trời rọi lên người Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng mỉm cười với Ngô Ưu.
Ngô Ưu thoạt nhìn là người qua loa, nhưng trong sinh hoạt đâu đâu cũng đều thận trọng, luôn có thể ở trong lúc lơ đãng khiến người cảm thấy ấm áp.
Chỉ là như vậy thì không tiện nắm lấy tay Ngô Ưu, đây xem như là một cái tiếc nuối nho nhỏ đi.
Triệu Thanh Tử lại nghiêng đầu nhìn Ngô Ưu trong chốc lát, đột nhiên nàng bị vướng cục đá, suýt chút nữa thì té ngã.
Ngô Ưu ném dù một phen giữ chặt nàng, vì vậy nàng mới không có ngã nhào xuống.
Ngô Ưu kéo Triệu Thanh Tử vào lòng, lại cẩn thận kiểm tra xem Triệu Thanh Tử có bị thương hay không.
Xác nhận Triệu Thanh Tử không sao, nàng lại đi nhặt dù một lần nữa căng ra.
Ngô Ưu có chút sủng nịch mà nói: “Ngươi không thể bởi vì ngắm ta mà không thèm nhìn đường đâu, nếu như ngươi bị ngã thì ta sẽ đau lòng.”
Triệu Thanh Tử cũng cảm thấy bản thân quá mất mặt, nhưng cũng không có người khác thấy, nàng đơn giản nói: “Ta cũng không có biện pháp, ta cảm thấy có nhìn ngươi bao nhiêu cũng không đủ.”
Ánh mắt Triệu Thanh Tử chân thành, nàng cũng không phải là đang nói giỡn.
Đáy lòng Ngô Ưu lại trở nên mềm mại, người này luôn có thể làm nàng trở nên thực ôn nhu, nàng cúi đầu hôn lên trán Triệu Thanh Tử, mấy năm trôi qua, hương vị trên người Triệu Thanh Tử vẫn không hể thay đổi.
Hương hoa sơn chi nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi Ngô Ưu, rồi sau đó đan chéo hòa lẫn vào đáy lòng nàng, khiến cho tâm nàng không khỏi mềm nhũn, đồng thời rất là thỏa mãn.
Xúc cảm trên trán làm Triệu Thanh Tử có chút ý động, nàng ôm lấy eo Ngô Ưu, đầu đáp ở bên gáy nàng ấy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ngô Ưu nhìn thê tử treo ở trên người mình không chịu xuống thì có chút buồn cười, nhưng mà có đi mà không có lại thì quá thất lễ.
Bởi vì tay phải Ngô Ưu còn cầm ô, cho nên nàng không thể hành động, chỉ có thể dùng tay trái ôm vòng lấy eo Triệu Thanh Tử.
Lại ôm như vậy trong chốc lát, hai người tách ra và tiếp tục đi xuống bên dưới.
Khi sắp sửa xuống núi, bọn họ gặp được một người, nhìn kỹ đó là một phụ nhân.
Quần áo người này màu xám, trên đó có rất nhiều chỗ chắp vá, mái tóc đã có vài sợi bạc, nàng đeo một sợi dây nhỏ màu đỏ trên cổ, tay phải cầm theo một giỏ rau.
Nhìn dáng vẻ chính là người nghèo khổ, Ngô Ưu chỉ nhìn lướt qua, tuy cảm thấy có chút quen mắt nhưng nàng lại nghĩ không ra, vì thế Ngô Ưu liền nhìn nhiều vài lần.
Triệu Thanh Tử vốn vẫn an tâm đi đường, nhưng trông thấy Ngô Ưu nhìn người này vài lần, vì thế nàng cũng bắt đầu nhìn về phía phụ nhân kia.
Phụ nhân thoạt nhìn cũng không có gì đặc thù, Triệu Thanh Tử vừa định thu hồi tầm mắt, nhưng phụ nhân vừa mới cúi đầu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, như vậy Triệu Thanh Tử liền có thể nhìn rõ.
Đây là khuôn mặt Triệu Thanh Tử vô cùng quen thuộc, nàng cùng mẫu thân thường thường xuất hiện trong hồi ức Triệu Thanh Tử, mà Triệu Thanh Tử đều cho rằng hai người đã chết.
Bởi vì Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử che dù nên Hạ Xuân không có nhận ra các nàng ngay, cho nên lúc này nàng không kịp trốn tránh, nhìn Triệu Thanh Tử trừng lớn đôi mắt, trong lòng nàng có chút hoảng loạn.
Nếu như lúc này liền chạy, kia không phải bại lộ chính mình là Hạ Xuân sao? Vì thế nàng liền giả vờ không quen biết, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng Triệu Thanh Tử đã sớm đã nhận ra Hạ Xuân hoảng loạn, Triệu Thanh Tử tiến lên hai bước chặn lại Hạ Xuân: “Hạ dì?”
Ngô Ưu nhanh chóng đuổi kịp Triệu Thanh Tử, cũng che dù trên đỉnh đầu nàng ấy.
Lúc này Ngô Ưu cũng nhớ ra, vào năm đầu tiên nàng xuyên thư, nàng đã gặp phụ nhân này ở bờ sông.
Chỉ là Triệu Thanh Tử gọi nàng là Hạ dì, Ngô Ưu có chút kinh ngạc.
Hạ dì rất căng thẳng, nàng sơ hở chồng chất, tuy giả vờ nhưng căn bản không lừa được Triệu Thanh Tử.
Hơn nữa, mặc dù nàng khác với mười mấy năm trước, nhưng đại khái bộ dạng vẫn không thay đổi.
Triệu Thanh Tử đương nhiên không cảm thấy chính mình sẽ nhận sai, nàng thấy Hạ Xuân phủ nhận, cũng không vội mà vạch trần, chỉ là nhìn rượu và thức ăn trong rổ của Hạ Xuân.
Rượu được đậy lại, từ bên ngoài nhìn không ra là loại rượu gì, mà thức ăn là canh củ sen xương sườn, vừa lúc là món mà mẫu thân thích ăn.
Nếu như Triệu Thanh Tử không đoán sai, hồ rượu kia đại khái là rượu mơ.
Trong lòng Triệu Thanh Tử chắc chắn người này chính là Hạ dì mà nàng gặp khi còn nhỏ, mũi nàng đau xót, nước mắt tức thì dâng lên.
Hạ Xuân nhìn Triệu Thanh Tử giống như muốn khóc liền có chút co quắp bất an, nàng có chút hoảng loạn mà nói: “Cô nương vì sao như thế?” Ngô Ưu thấy cảm xúc Triệu Thanh Tử đột nhiên thay đổi, tâm tình nàng cũng trở nên không tốt lắm.
Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau nước mắt cho Triệu Thanh Tử, có chút đau lòng hỏi: “Đây là làm sao vậy, vì sao đột nhiên khóc?”
Hạ Xuân thấy Ngô Ưu che chở Triệu Thanh Tử như thế, trong lòng có chút cảm động.
Triệu Thanh Tử khống chế cảm xúc của mình, nàng nói cho Ngô Ưu: “Ta không sao.”
Sau đó nàng lại nhìn về phía Hạ Xuân: “Ta không biết vì sao Hạ dì không muốn nhận ta, những năm gần đây ta vẫn luôn cho rằng ngươi đã chết, vì sao phải giấu ta?”
Hạ Xuân còn muốn giãy giụa, “Ta không phải…”
Ngữ khí của Triệu Thanh Tử thực kiên định: “Chính là ngươi.”
Triệu Thanh Tử lại có chút mất mát: “Ta vẫn luôn xem ngươi như người nhà mà đối đãi, thì ra trong mắt ngươi…ta chỉ là một người xa lạ sao?”
Đối diện với khuôn mặt lẫn biểu tình cực kỳ giống với trưởng công chúa, trong lúc nhất thời Hạ Xuân lại có chút hoảng hốt, nàng chung quy không thể nhẫn tâm.
Hạ Xuân than một tiếng, giải thích: “Đây là ý nguyện của mẫu thân ngươi, nàng cho rằng là nàng liên luỵ ta, cho nên muốn giải thoát cho ta sống một cuộc đời bình phàm.”
Sau khi nói ra thân phận, mấy người liền tìm một nơi có bóng râm để nghỉ ngơi và chậm rãi tán gẫu.
Hạ Xuân nhìn Ngô Ưu, trong mắt tràn đầy ý cười cùng thưởng thức: “Giống như mới hôm qua, ta ở bên bờ sông bên gặp được Ngô Ưu tiểu thư, nhưng thực tế đã sắp bốn năm rồi.”
Ngô Ưu cũng không nghĩ tới thế giới này lại nhỏ như vậy, nàng lắc đầu, có chút cảm thán mà nói: “Hiện tại ta đã biết lý do vì sao khi đó ngài đối với ta nhiệt tình như vậy.”
Tuy rằng khi đó Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử vẫn chưa ở bên nhau, nhưng mà tin đồn vớ vẩn về hai nàng đã được truyền đi khắp kinh thành, Hạ Xuân tất nhiên là nghe được một chút.
Triệu Thanh Tử lại hỏi: “Vì sao mẫu thân sẽ cảm thấy liên lụy ngài?”
Nhớ tới lý do trưởng công chúa chết, Hạ Xuân vẫn vô cùng khổ sở, nàng thống khổ nói: “Hiện giờ người nọ đã bị Trương Văn Kỳ giết chết, nói một chút cho ngươi cũng không sao.”
Không ngờ chuyện này còn liên lụy tới tiên đế, Triệu Thanh Tử nhìn Hạ Xuân, lẳng lặng chờ nàng trả lời.
Hạ Xuân bình phục tâm tình, chậm rãi đáp: “Trước khi trưởng công chúa chết, nàng đã từng nói với ta.
Nàng nói, kỳ thật nàng bị tiên đế độc chết, nhưng nàng chỉ biết văn chương cũng không am hiểu mưu lược, nàng cứ nhẫn như vậy, sợ rằng liên luỵ người nhà.”
Triệu Thanh Tử càng nghe càng tức giận, nàng không thể giữ được bình tĩnh, cũng may Ngô Ưu phát hiện nàng dị thường liền ôm lấy bả vai nàng.
Triệu Thanh Tử nhìn về phía Ngô Ưu, sau đó lại hít sâu mấy lần để mình bình tĩnh lại.
Hạ Xuân đương nhiên cũng phát hiện Triệu Thanh Tử không thích hợp, nàng có chút do dự không biết có nên nói tiếp hay không, sau khi Triệu Thanh Tử đã ổn hơn, nàng mới tiếp tục nói.
Hạ Xuân: “Nàng nói chỉ cần nàng vừa chết, hết thảy hận thù đều sẽ kết thúc, các ngươi có thể an toàn mà sống sót.”
Thế nhưng lại không phải như vậy.
Hận thù của tiên đế đối với Lý Minh Duyệt chuyển giao tới đời sau, thân thể Triệu Thanh Thư yếu ớt, còn có chân của Triệu Thanh Tử…!
Triệu Thanh Tử cũng từng thử điều tra toàn bộ nguyên nhân, nhưng đều bị Vân Cô che giấu, khi đó tiên đế nắm quyền, mà chuyện của Trương Văn Lý còn không có phát sinh, võ tướng cũng chưa từng bất mãn tiên đế.
Khi đó Triệu Thanh Tử không đủ thành thục, Vân Cô không muốn để nàng đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy.
May là sau này Triệu Thanh Tử cũng phát hiện tiên đế kiêng kị bọn họ, vì thế Triệu Thanh Tử liền bắt đầu yếu thế, dần dần tiên đế liền không còn quản bọn họ nữa.
Rốt cuộc Đại Hân loạn trong giặc ngoài, hắn tinh lực hữu hạn.
Nghe xong nhiều như vậy, trong lòng Triệu Thanh Tử lại bình tĩnh.
Xưa kia, nàng đối với mẫu thân nhớ nhung cùng oán trách đan xen, hiện giờ oán trách đã qua, chỉ còn lại mỗi niềm nhớ.
Triệu Thanh Tử cười cười: “Hiện tại hắn đã chết, Hạ dì có muốn quay về Vĩnh Định hầu phủ với ta hay không? Ca ca hắn nhìn thấy ngươi nhất định sẽ cao hứng.”
Đáy mắt Hạ Xuân hiện lên ôn nhu, nàng nhẹ giọng cự tuyệt: “Giữa ta và Triệu Thố có chút cọ xát, nếu trở về tất nhiên sẽ có chút xấu hổ, đến lúc đó lại khiến ca ca ngươi gặp phiền toái.”
Triệu Thanh Tử: “Nhưng mà…”
Hạ Xuân: “Ta biết tiểu thư lo lắng cho ta, nhưng các ngươi đều đã trưởng thành, có gia đình và cuộc sống của riêng mình, mà ta cũng có việc muốn làm.”
Nói xong, Hạ Xuân ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, từ nơi này có thể nhìn thấy Triều Quang tự.
Trong chùa vang lên tiếng chuông, một chút lại một chút, gột rửa sự ưu phiền trong nhân tâm.
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử biết không thể khuyên được Hạ Xuân, tuy nàng không muốn trở về, nhưng Triệu Thanh Tử cũng sẽ không để nàng chịu khổ như vậy.
Đến lúc đó, nàng sẽ nói với ca ca chuyện này, hai người lại thường xuyên tới thăm Hạ Xuân.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nhưng Hạ Xuân vẫn không đụng đến bạc mà năm đó trưởng công chúa đưa cho.
Toàn bộ tiền bạc, nửa chiếc lược trên cổ nàng cùng với cây đa già trên Triều Quang tự chính là cuộc sống hiện tại của nàng.
Triệu Thanh Tử đưa nửa khối lược ngọc cho Hạ Xuân, nhiều năm trôi qua, hai nửa lược lại lần nữa gặp mặt.
Triệu Thanh Tử biết mẫu thân buông xuống, khi đó nàng còn có thể chạy nhảy khắp nơi, có đôi khi nàng ngồi ở trên đùi mẫu thân, có thể nghe thấy giọng nói hối hận của mẫu thân: “Quá ngốc, ta thế nhưng lại lấy tên cho hai đứa như vậy.”
Lúc ấy Triệu Thanh Tử cũng không hiểu, chỉ là nàng nói với mẫu thân rằng nàng rất thích tên của mình, nhưng hiện tại ngẫm lại “Thư Tử” còn không phải là “lược” hay sao [1].
[1] Trong tiếng Trung, lược đồng âm với Thư Tử, là Triệu Thanh Thư mà cũng là Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử kỳ thật cũng không để ý, tên là tên, mà chính mình là chính mình.
Mấy người hàn huyên lâu như vậy, Hạ Xuân sợ đồ ăn lạnh nên trước tiên cáo biệt với hai người, sau đó nàng từng bước một đi đến đỉnh núi.
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất trong rừng cây.
Triệu Thanh Tử còn đang nhìn theo, Ngô Ưu vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói: “Chúng ta đi thôi, đến thăm ca ca bọn họ.”
Triệu Thanh Tử hoàn hồn, nàng nghĩ đây có lẽ là nhân sinh mà Hạ Xuân muốn sống nhất.
Nếu vậy, nàng vẫn không cần quá quấy rầy, hiện giờ biết được Hạ Xuân còn ở nhân thế, đó đã là niềm vui lớn nhất.
Sau khi nghĩ thông suốt, Triệu Thanh Tử ngẩng đầu cười với Ngô Ưu: “Đi thôi, đi xem ca ca hắn có thể chiếu cố người khác hay không.”
Triệu Thanh Tử đương nhiên biết ca ca rất quan tâm người khác, nhưng trước đây người ca ca quan tâm là Triệu Thanh Tử nàng, hiện giờ lại biến thành Mạc Tử Ý.
Lúc này nàng mới hiểu rõ cảm giác trước đây của ca ca, nàng có chút ghen ghét, nhưng cao hứng lại càng nhiều.
Nhiều năm đau khổ đã qua, cuối cùng huynh muội hai người cũng xem như tìm được nơi quy túc, ngày tháng sau này còn rất dài, có thể để cho bọn họ tinh tế mài giũa..