Thì ra là người có chức quyền của công ty, thảo nào thái độ của cô ta ngông cuồng và xem thường người khác như vậy. Lúc nãy cô ta đến bữa tiệc muộn, mục đích muốn bản thân hôm nay trở thành tâm điểm chú ý nhưng nào ngờ lại nghe các nhân viên khác mách lẻo rằng Uông tổng đã đưa một cô gái trẻ đẹp đến dự tiệc cùng.
Vốn dĩ cô ta đã thích anh từ lâu nhưng vì sự lạnh lùng lại phũ phàng của Hạc Đệ nên ả không thể quyến rũ được anh.
Những tưởng Y Thoa mong manh yếu đuối, dễ dàng bị ả ta ức hiếp, bất ngờ thay lúc này cô như biến thành một con người khác, môi nở nụ cười nhếch mép, lời lẽ sắc sảo, sẵn sàng dùng vũ khí ngôn từ để đối đầu với Vũ Vân Đình chua ngoa.
– Tôi không ở bên Uông tổng lâu như chị. Nhưng tôi có thể làm với Uông tổng những chuyện mà chị không thể.
Cô ta có hơi sững sờ vì ngay từ đầu cứ đinh ninh rằng cô là gái mới lớn, có lẽ vì gia cảnh khó khăn nên cặp kè đại gia như Hạc Đệ để kiếm sống. Đứng trước người phụ nữ cao sang quyền quý như cô ta ắt hẳn cô sẽ cảm thấy run sợ, bối rối và không dám nói lời móc méo. Ấy vậy mà hiện thực lại hoàn toàn trái ngược. Ánh mắt của cô sắc lạnh và đầy tự tin, từng câu từng chữ nói ra đến nửa phần kiêng nể cũng không có.
Cô ta tức điên lên, nắm chặt lấy lòng bàn tay để giữ bình tĩnh vì không muốn lớn tiếng ở nơi đông người:
– Con ranh kia, mày mới nói gì hả? Hạng rẻ tiền như cưng, không có tư cách để đứng trước mặt chị khiêu khích đâu.
Thật tâm khi vừa nhìn qua dáng vẻ của cô ta từ lúc bước đến gần cô để nói những lời khó nghe, Y Thoa đã biết người phụ nữ này có tâm địa xấu xa và đang để ý đến Hạc Đệ. Cô ta có lòng ghen tị nên đã không ngừng buông những lời lẽ kém sang nhằm hạ bệ nhân phẩm của cô.
Cứ ngỡ Y Thoa là một cô gái hiền lành nhút nhát như khi cô ở trước mặt anh. Nhưng nào ngờ đến lúc đối đầu với những người phụ nữ mưu mô, miệng lưỡi thâm sâu thì cô cũng đanh thép, đối đáp nhanh nhạy, ẩn ý sâu sắc, đủ để giết chết sự tự cao trong thâm tâm kẻ đối diện.
– Lúc nãy là chị tự tìm đến tôi trước. Còn việc tôi rẻ tiền hay không…
Cô đứng dậy bước đến gần ả ta, Y Thoa ngẩng cao mặt đầy tự tin, đôi mắt to tròn biết nói của cô chẳng ngại mà nhìn thẳng mặt Vũ Vân Đình, bản lĩnh tự tin của cô ta dần bị ánh nhìn sắc bén của cô hút cạn.
– Chuyện đó để Uông tổng nhận định là được rồi, chị phán bừa kẻo có ngày vạ miệng.
Nói rồi cô quay trở lại ghế ngồi. Vũ Vân Đình vốn xuất thân trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đã được cha mẹ được cưng chiều hết mực. Đi đứng có người hầu kẻ hạ đỡ từng chút một. Chẳng ai dám cãi lời cô ta, bản tính trịch thượng của Vũ Vân Đình vì thế mà ngày càng đâm rễ cao ngạo cắm sâu vào nhân cách.
Vũ Vân Đình sấn tới, vừa định buông lời mắng mỏ thì nhìn thấy cô với tay cầm lấy cây dao gọt trái cây trên bàn, tay còn lại giữ lấy trái táo đỏ mọng, nhẹ nhàng tumg trái táo lên không trung. Bàn tay cô thoăn thoắt nhanh nhạy, chỉ trong chớp nhoáng đã nhắm chuẩn xác mà đưa mũi dao ghim chặt vào quả táo trước khi nó kịp rơi xuống đất.
Ả ta nhìn thấy liền xanh mặt, không đợi người phụ nữ kia buông lời xàm ngôn, cô hạ giọng, dáng vẻ ngây thơ lúc này hoàn toàn tan biến.
– Kẻ nào động đến tôi thì kết cục sẽ như quả táo này.
Cô liếc mắt nhìn ả, tâm trạng của Vũ Vân Đình thoát chốc trở nên sợ sệt. Đúng lúc vài nữ nhân viên khác bước đến chạm vào vai cô ta. Đang lo lắng lại bất ngờ bị động vào người, cô ta giật mình thốt lên:
– Chuyện gì vậy?
Những nữ nhân viên hốt hoảng, vội cất lời:
– Phó giám đốc à, chị sao vậy?
– Chị có sao không?
– Chúng tôi chỉ muốn mời chị sang kia nhảy thôi mà.
Cô ta cố trấn tĩnh bản thân, luồng “sát khí” toát ra từ cơ thể cô khiến Vũ Vân Đình thoát lạnh cả người, cô ta lắp bắp:
– Được…chúng ta mau sang kia đi.
Từ trước đến nay cô ta ngạo mạng, khinh người, chưa từng biết sợ ai. Nhưng chẳng hiểu vì sao Vũ Vân Đình lại e dè trước thái độ sắc lạnh, lời nói chẳng chút nể nang cùng hành động hăm dọa táo bạo từ cô.
Cô ta vừa rời đi, một giọng nói khác lại tiếp tục tiếp cận Y Thoa, lần này là âm thanh từ một người đàn ông.
– Hết đóng vai ngây thơ rồi sao? Không sợ Uông Hạc Đệ nhìn thấy à?
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông với dáng vẻ hóa trang thành Joker đang bước đến ngồi cạnh mình. Dù lớp makeup trắng toát cùng son môi đỏ kéo dài gần đến tận mang tai khiến miệng hắn ta trông rộng một cách kinh dị nhưng cô vẫn nhận ra danh tính của hắn.
Thái độ của cô vô cùng bình thản, thay vì trả lời câu hỏi của kẻ kia, cô đã nói sang chuyện khác.
– Quả thật anh cũng ở đây. Diện mạo này cũng rất hợp với anh đấy.
Người đàn ông kia ngồi xuống ghế, uống nhẹô một ngụm rượu, ánh mắt say mê nhìn cô:
– Nhìn em trong bộ trang phục này, tôi không quen mắt chút nào. Đừng bảo là Uông Hạc Đệ bắt em mặc nó.
Trái ngược với một Y Thoa hồn nhiên, ngây ngô, cô nở nụ cười nửa miệng, thờ ơ đáp:
– Chuyện đó anh quan tâm làm gì?
Biết người con gái này phũ phàng, sắt đá, anh ta bắt đầu nói về công việc để kéo dài cuộc nói chuyện:
– Ông chủ nói em hãy tranh thủ hoàn toàn nhiệm vụ, sớm trở lại với tổ chức. Không được có bất kỳ mộng tưởng nào khi ở cạnh Uông Hạc Đệ.
Cô bĩu môi, tỏ ý bất cần:
– Câu sau là ông chủ nói, hay là anh đang mượn danh ông chủ để giáo huấn tôi?
Thấy cô đã bắt được bài nên châm chọc, anh ta nghiêm giọng:
– Đây không phải chuyện đùa. Nếu em phát sinh tình cảm với kẻ thù, thì chỉ có con đường chết.