Ngồi tượng lưng vào lồng ngực rắn chắc, lắng nghe từng nhịp tim của người đàn ông bên cạnh đang đập đều đặn, cảm giác trong cô xao xuyến lẫn do dự đến rối bời.
– Chuyện chúng ta sống cùng nhau, ba của anh có nói mẹ anh biết không?
Thật ra cô đã muốn hỏi về chuyện này từ lâu, nhưng vì cứ e ngại không biết mở lời thế nào nên cứ mãi chần chừ. Nhân tiện đang trong khoảnh khắc ngọt ngào thắm thiết, cô cũng muốn hỏi rõ xem sao. Anh hôn lên tóc cô, trông cả hai chẳng khác nào đôi vợ chồng son mới cưới.
– Mẹ tôi biết rồi.
Anh đáp lời đầy bình thản nhưng lòng cô lại chẳng hề nhẹ nhàng. Bản thân Y Thoa cũng chẳng rõ vì sao giờ đây cô lại không muốn mẹ của Hạc Đệ nghĩ cô là loại phụ nữ lăng loàn, trắc nết.
– Vậy…bà ấy nói thế nào?
Nhìn gương mặt âu lo của cô, người đàn ông không giỏi nắm bắt tâm lý phụ nữ như anh quả thật có chút khó hiểu.
– Nói thế nào…ý cô là sao?
Chuyện này vốn dĩ có hơi kỳ cục, thoạt nghe qua còn nghĩ là trái với “luân thường đạo lý”, cô đã cố nói giảm nói tránh nhưng anh vẫn không hiểu, chỉ đành phải nói rõ ràng.
– Dù sao tôi và Uông Binh Thành cũng đã ký giấy kết hôn. Mẹ anh biết tôi sống cùng anh, phản ứng của bà ấy thế nào?
Anh vòng tay một ôm lấy eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào đầu Y Thoa. Nếu nói Uông Hạc Đệ khô khan không hiểu tính ý phụ nữ thì cũng hơi oan ức cho anh. Biết cô đang lo lắng nghĩ suy, anh từ tốn nói rõ.
– Lần tôi về Uông gia ăn cơm cùng gia đình nhân dịp sinh nhật, tôi đã giải thích rõ với mẹ. Xưa nay bà ấy không quản chuyện của tôi, chỉ cần tôi thấy điều mình làm là đúng thì mẹ sẽ hết lòng ủng hộ.
Cô nghe anh nói vậy thì trong lòng lập tức nhẹ nhõm bội phần. Dù sao chuyện giữa cô và hai chú cháu Uông Hạc Đệ cũng rất dễ gây hiểu lầm. Điều làm cô ngạc nhiên hơn cả chính là lối suy nghĩ phóng khoáng, thoải mái đến từ mẹ anh. Ắt hẳn Uông phu nhân là tuýp người phụ nữ rất hiện đại, quan điểm và tư duy mới mẻ, không đi theo lối mòn hay bảo thủ trong tính cách mới có thể chấp nhận chuyện phức tạp như thế. Bên cạnh đó, Uông phu nhân chắc chắn là người mẹ hết mực yêu thương con cái nên bà ấy luôn sẵn sàng ủng hộ mọi quyết định của anh.
– Mẹ của anh…thật sự nghĩ thoáng như vậy sao? Bà ấy không có thành kiến với tôi à?
Anh nở nụ cười, qua câu hỏi của Y Thoa, anh nhận ra cô rất quan tâm đến cách nhìn nhận của mẹ anh về cô.
– Xưa nay mẹ luôn tin tưởng và ủng hộ mọi quyết định của tôi. Nhưng thật ra, bà ấy không phải mẹ ruột của tôi và Triệu Tường.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh, nghe cách gọi mẹ đầy gần gũi và thâm tình như vậy, cô nào ngờ Uông phu nhân không phải mẹ ruột của Hạc Đệ.
– Vậy chẳng lẽ bà ấy là mẹ kế của anh?
Anh gật đầu, tâm trạng ôn nhu khi nhắc đến kế mẫu:
– Đúng vậy. Mẹ ruột của tôi đã mất cách đây mười lăm năm rồi. Tuy bà ấy là mẹ kế nhưng lại yêu thương anh em tôi chẳng khác nào mẹ ruột. Khi ba tôi đến với bà ấy, cả hai đã thống nhất với nhau sẽ không có con chung để toàn tâm toàn ý chăm lo cho tôi và Triệu Tường.
Nghe anh kể về Uông phu nhân, cô cảm thấy thật cảm kích bà ấy. Người phụ nào cũng mong muốn có được mụn con ruột với chồng để mái ấm gia đình trọn vẹn, sau này có thể an hưởng tuổi già bên con cháu. Nhưng Uông phu nhân lại chấp nhận nuôi con riêng của chồng, hy sinh thanh xuân vì cha con của anh. Y Thoa thật sự tò mò và muốn một lần gặp mặt người mẹ hiền cao cả của anh.
– Thật hiếm có người phụ nữ nào làm được như bà ấy.
Anh nâng ly rượu uống cạn rồi gật đầu:
– Đúng vậy, tôi và Triệu Tường xem bà ấy như mẹ ruột. Mẹ có nói khi nào tôi rảnh rỗi thì đưa cô đến gặp mẹ.
Vừa nghe xong câu nói cô liền thấy căng thẳng, dù qua những gì anh kể, cô cảm nhận Uông phu nhân rất hiền hậu, dễ tính, cô cũng muốn gặp bà ấy xem sau, nhưng khi nghĩ đến chuyện đối diện với mẹ anh, cô liền thấy bối rối khó tả. Có lẽ vì cả hai chưa có danh phận rõ ràng, chỉ sống với nhau theo cách cuộc đời đưa đẩy, anh cũng chưa từng nói lời thích cô chứ đừng nói đến chuyện đường hoàng tỏ tình với nhau. Cô nào biết anh đã từng ở trước mặt Vũ Vân Đình khẳng định cô chính là bạn gái của anh.
– Gặp mẹ của anh…nhưng tôi lấy tư cách gì để đến gặp bà ấy?
Cô bất chợt thốt ra câu hỏi từ tận đáy lòng của mình, vừa nói dứt câu, Y Thoa liền trấn tĩnh lại rồi thấy xấu hổ vô cùng: “Chết rồi, mình hỏi như vậy có phải quá lộ liễu không?”.
Anh nở nụ cười nhìn cô, lần này dường như Hạc Đệ hiểu rất rõ ý nghĩa trong câu nói của cô, anh chai mặt hỏi ngược lại:
– Thế cô muốn gặp bà ấy tôi với tư cách là gì của tôi?