Ngày hôm sau, Y Thoa đến sở cảnh sát hỏi rõ thiếu úy Nhậm Thừa Hân. Quả nhiên như những gì cô đã nghi ngờ, chính cô ấy đã nói Cố Nam Vinh biết chuyện cô và Hạc Đệ đang yêu nhau. Tuy nhiên Thừa Hân cũng không phải cố ý làm như vậy.
Sau khi từ Macau trở về, Cố Nam Vinh đã nói với Thừa Hân rằng anh ấy muốn tỏ tình với cô thêm một lần nữa. Từ trước đến nay Nam Vinh xem nữ thiếu úy như một người em gái trong đội, thấy cô ấy khá thân thiết với cô nên Nam Vinh muốn hỏi ý kiến Thừa Hân về màn tỏ tình sắp tới.
Nhưng nào ngờ, Thừa Hân đã yêu thầm Nam Vinh từ lâu mà anh ấy chẳng hề hay biết.
Nghe chính miệng người trong mộng nói muốn tỏ tình với Y Thoa thêm một lần nữa, Thừa Hân không chịu đựng được đã kích nên đã nói cô đã yêu Uông Hạc Đệ, dù anh ấy có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn là con số không. Thừa Hân mong muốn anh ấy hãy thoát khỏi mộng tưởng, nhìn nhận vào thực tế để bản thân đón nhận tình cảm mới, thay vì cứ mãi chìm đắm trong vô vọng.
Không thể chấp nhận Y Thoa đã có người thương. Nam Vinh bán tín bán nghi về lời nói của Thừa Hân nên anh ấy đã quyết định gặp cô để hỏi rõ. Kết quả đã khiến Nam Vinh thất vọng khi cô thật sự có tình cảm với Hạc Đệ. Tình cảm đơn phương suốt nhiều năm qua cũng đã đến lúc phải khép lại.
Hôm nay là ngày nghỉ của cả hai, Y Thoa tranh thủ dậy sớm để nấu ăn cho anh. Tối qua anh phải thức khuya làm việc nên đến giờ vẫn chưa tỉnh giấc. Đang cặm cụi nấu ăn cùng với đầu bếp thì cô chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Người giúp việc nhanh chóng ra mở cổng. Khi ở cùng anh cô cảm thấy mình luôn được chiều chuộng và nâng niu. Mọi việc đều đã có người giúp việc trong nhà làm cả, cô chẳng cần động đến móng tay. Y Thoa nghe tiếng xe lăn bánh vào sân nhà có chút ồn ào nên đã bước ra ngoài xem thử. Người giúp việc nhìn thấy cô thì vội chạy đến nói nhỏ:
– Cô Y Thoa à, Uông phu nhân và cậu ba đến.
Như một tiếng sét vừa đánh ngang tai, ngay trước mắt cô, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dáng vóc thanh tao bước xuống từ chiếc xe hơi hạng sang. Trên tay bà ấy cầm một chiếc túi xách đắt tiền, chiếc đầm suông hơi xòe nhẹ càng tôn lên sự sang chảnh, quý tộc của người phụ nữ trung niên.
Đưa tay hạ chiếc mắt kính đen thời thượng, bà ấy từ tốn bước vào trong nhà cùng Triệu Tường.
Cô chợt nhận ra em trai anh đã lái xe đưa bà ấy đến đây, dù chưa rõ có chuyện gì nhưng Y Thoa cảm thấy vô cùng lo lắng khi lần đầu tiên đối diện với phụ huynh của anh.
Giữa cả hai đã xảy ra rất nhiều chuyện và trước đây cũng đã sống chung được một thời gian. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô gặp mẹ của anh mà còn là đích thân bà ấy đến đây, cô chưa kịp chuẩn bị gì cả nên cảm thấy rất hồi hộp lẫn hoang mang. Triệu Tường nhìn thấy cô liền nở nụ cười rồi nói:
– Chào chị dâu.
Cô gật nhẹ đầu đáp lễ, thấy Uông phu nhân bước đến gần, cô vội cúi đầu:
– Dạ…con chào phu nhân. Con là…
Bà ấy mà không hề báo trước, cô cũng chẳng nghe anh nói gì đến việc này nên bây giờ cô đang rất bối rối, đến cả lời nói cũng ấp úng thiếu tự tin.
Trái ngược với suy nghĩ căng thẳng trong cô, tuy bề ngoài của Uông phu nhân rất cao sang quyền quý, toát lên vẻ khó gần nhưng bà ấy lại vô cùng thân thiện.
Uông phu nhân nhìn cô rồi nở nụ cười tươi, gương mặt tỏa ra sự hiền hậu nhã nhặn:
– Thì ra con là Y Thoa, vợ sắp cưới của Hạc Đệ. Cái thằng nhóc đó mãi vẫn chưa đưa con về nhà ra mắt nên hôm nay mẹ bảo Triệu Tường đưa mẹ đến đây thăm hai đứa. Mà chồng con đâu rồi? Hôm nay là chủ nhật, đừng nói là nó bận việc đấy.
Cô ngỡ ngàng nhìn “mẹ chồng” vì mức độ đáng yêu của bà ấy. Chẳng những không gây khó dễ hay tỏ thái độ khó chịu mà còn xưng hô với cô bằng “mẹ – con”. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy Uông phu nhân đã thừa nhận cô chính là con dâu của mình.
Y Thoa vội mời mẹ chồng vào nhà, cô nhanh nhẹn đi lấy nước cho bà ấy rồi nhỏ nhẹ giải thích:
– Hạc Đệ vẫn đang ngủ, để con lên phòng gọi anh ấy dậy. Bọn con dự tính sẽ chọn một ngày thích hợp để về ra mắt hai bác. Hôm nay bác gái đột ngột đến nên chưa kịp chuẩn bị gì cả…
Uông phu nhân nâng tách trà uống nhẹ một ngụm rồi xoa tay:
– Người một nhà cả mà, con đừng khách sáo như vậy. Nếu Hạc Đệ chưa thức thì cứ để nó ngủ đi, ngày thường thằng bé đã phải làm việc rất vất vả. Mà sao lại gọi là bác, phải gọi là mẹ chứ.
Cô mỉm cười đáp lời:
– Dạ, mẹ.
Triệu Tường cũng nở nụ cười đồng tình:
– Đúng đó chị dâu, chúng ta là người một nhà cả mà.
Xem ra Triệu Tường cũng rất lanh miệng, thay đổi cách xưng hô trơn tru như vậy, lúc trước còn gọi cô là “thím nhỏ”, bây giờ thì một tiếng, hai tiếng cũng “chị dâu”.