Khi chỉ còn lại một người canh giữ, Hiểu Đồng khẽ nói thầm vào tai Anh Kỳ:
– Cô có muốn thoát khỏi đây không?
Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng một cái rồi gật đầu, Hiểu Đồng cũng khẽ gật đầu rồi thì thầm tiếp:
– Vậy thì hãy nghe lời tôi, tôi bảo làm gì cô làm đó.
Sau đó, cô thì thầm vào tai của Anh Kỳ:
Tên gác cửa đang thiu thiu ngủ gật thì đột nhiên nghe tiếng kêu cứu, hắn hoảng hốt vội xông vào. Cảnh tượng đập trước mắt hắn là Hiểu Đồng đang cắn vào tay Anh Kỳ đến chảy máu, hắn liền quát:
– Con kia, mày làm gì vậy hả?
Hắn liền lao đến, Hiểu Đồng đã đoán trước thể nào hắn cũng dần cô một trận nên vội vàng xoay lưng lại cắn chặt răng chờ đợi cơn thịnh nộ của hắn. Kết quả là lưng cô hứng nguyên cái mũi giày nhọn hoắt của tên này, cả người cô va đập mạnh vào bức tường, vầng trán rớm máu, Hiểu Đồng chỉ kịp “Á” lên một tiếng rồi đau đớn ngất xỉu, trước khi ngất xỉu cô nở một nụ cười, thật may mắn cô đã kịp xoay lưng nếu không rất có thể hắn đã đá vào bụng của cô rồi.
– Dậy ăn cơm đi! – Hiểu Đồng đang mê man thì có ai đó dùng gót chân đá đá vào chân khiến cô tỉnh dậy. Thấy cô đã tỉnh, tên gác cửa liền nói:
– Lần sau tao mà còn thấy mày cắn nó nữa là chết với tao.
Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân vẫn còn ê ẩm, nhất là vầng trán vẫn còn đau nhức. Cú đập hồi nãy không hề nhẹ nhàng như cô tưởng, nhưng cũng may cô ngất xỉu nên hắn ta không bồi thêm cú nào nữa. Dùng ánh mắt căm thù ném về Anh Kỳ, Hiểu Đồng nói:
– Nếu không phải tại cô ta thì tôi cũng đâu bị bắt.
– Cô em nói cũng phải. Ra nông nỗi này cũng phải tức giận rồi, nhưng muốn nổi cơn thịnh nộ thì nhằm vào người khác canh gác thì hãy trút, đừng trút vào phiên canh giữ của anh mày. Tụi mày có bề gì thì anh mày khó lòng yên ổn, có biết chưa?
Hiểu Đồng không nói gì. Cô co người xuýt xoa cơn đau của mình.
– Được rồi ăn cơm thôi, đứa nào ăn trước?
– Tôi muốn ăn trước. – Anh Kỳ lên tiếng chen vào.
– Tùy cô, ăn cho mắc nghẹn chết luôn đi! – Hiểu Đồng cố ý châm chọc.
Tên gác cửa khẽ cười trước mâu thuẫn của hai con tin. Thông thường vào lúc này bọn họ nên đoàn kết cùng tìm cách thoát thân, không ngờ hai kẻ ngốc này lại ở đây tranh cãi với nhau. Hắn ta mở trói cho Anh Kỳ xong thì quay lưng đi đến ghế ngồi.
Anh Kỳ được mở trói thì liếc nhìn Hiểu Đồng, cô nhận được cái gật đầu của Hiểu Đồng thì khẽ cắn môi bước lại lấy hộp cơm ăn. Nhưng…
– Ây da…
– Có chuyện gì? – Tên gác cửa cảm thấy phiền phức với hai con tin như thế này, liền lên tiếng hỏi:
– Anh xem, cô ta cắn vào tay tôi đau quá, không còn sức để mà cầm nổi cái muỗng. – Anh Kỳ vừa nói vừa chìa bàn tay bị cắn cho tên gác cửa xem, quả thật nó hơi sưng.
Tên gác cửa nhíu mày bực bội, chẳng lẽ hắn phải đến đút cơm cho cô ả ăn sao, đang còn phân vân thì Anh Kỳ lại lên tiếng tiếp:
– Bảo cô ta đến đây đút cơm cho tôi ăn, cô ta làm thì cô ta phải chịu. Tôi muốn cô ta phải hầu hạ tôi. – Anh Kỳ dùng cái giọng tiểu thư của mình ra lệnh.
– Cô đừng có mơ. – Hiểu Đồng giả vờ phản đối.
Tên gác cửa ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
– Cô nói cũng đúng, cô ta làm thì cô ta phải chịu. Cô mau lại đút cơm cho cô ta ăn đi! – Hắn ta ra lệnh, rồi rút súng từ trong túi quần ra hơ hơ trước mặt hai người nói tiếp:
– Nhưng nếu hai cô lộn xộn thì coi trừng không được ăn cơm trắng gạo trong nữa mà phải ăn đạn chì đó, biết không hả?
Hiểu Đồng giả bộ miễn cưỡng đi đến và chìa tay ra cho tên gác cửa mở trói. Hắn ta cất cây súng cẩn thận rồi cởi trói cho Hiểu Đồng. Vậy là Hiểu Đồng vừa ăn cơm vừa đút cơm cho Anh Kỳ ăn. Ăn xong, cô giả vờ tốt bụng nói:
– Để em giúp anh trói cô ta lại. Siết cho thật chặt, để cho tay cô ta không còn cảm giác gì luôn.
– Cũng được, nhưng tôi sẽ kiểm tra. – Tên gác cửa phá ra cười khoái tra gật đầu nói nhưng cũng không quên cảnh giác.
– Quay lại đây coi! – Hiểu Đồng nạt lớn Anh Kỳ.
Rồi cô lấy dây bắt đầu trói Anh Kỳ lại, Anh Kỳ cũng phản kháng vài cái, quấn rất nhiều vòng, siết thật chặt. Sau đó ra hiệu cho tên gác cửa lại xem.
Xem xong hắn ta khá hài lòng rồi lấy dây trói tay Hiểu Đồng lại. Cô ngoan ngoãn để yên, sau đó chờ đợi màn đêm chìm dần theo thời gian.
Hiểu Đồng giả vờ ngủ, đợi cho tên gác cửa ngủ say, cô mới bắt đầu mở mắt và đá nhẹ vào chân Anh Kỳ. Anh Kỳ đang mơ màng bị làm tỉnh giấc định lên tiếng phàn nàn thì Hiểu Đồng ra hiệu cho cô im lặng. Hiểu Đồng liền thì thầm chỉ dạy Anh Kỳ cách mở dây trói ở tay mình. Cách buộc dây này là Hiểu Đồng học được từ một người bạn của Vĩnh Phong, thường thấy trong các chương trình biểu diễn ảo thuật, các nhà ảo thuật giả vờ bị cột tay rồi thoát ra nhanh chóng. Cũng may Hiểu Đồng vẫn còn nhớ.
Cô căng thẳng nhìn Anh Kỳ tháo dây, chỉ sợ mình quên một chỗ nào đó thì công toi. Khi sợi dây bỗng rơi khỏi tay Anh Kỳ, Hiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô và Anh Kỳ nhìn nhau vui mừng. Anh Kỳ nhanh chóng mở dây trói cho Hiểu Đồng. Liếc nhìn sang tên gác cửa, hắn vẫn đang ngáy khò khò đều nhịp.
Hai người nhẹ nhàng đi tới, Hiểu Đồng hít thở thật sâu trước khi đưa tay với lấy khẩu súng đang nhô ra từ trong áo của tên gác cửa, tên này quả thật là quá khinh thường hai người họ. Bàn tay cô run run rút nhẹ ra, tên gác cửa vẫn ngủ say không hay biết gì. Hiểu Đồng trở khẩu súng lại rồi giơ cao lên giáng xuống thật mạnh cái báng súng vào đầu tên gác cửa khiến hắn tắt luôn tiếng ngáy.
Vội vàng trói hắn ta lại, sau đó hai người lần mò xuống bên dưới. Khi đi ngang qua một căn phòng, Hiểu Đồng chợt nghe tiếng rè rè của máy fax, cô đẩy nhẹ cửa vào xem. Đưa cây súng cho Anh Kỳ, cô bảo Anh Kỳ đến bên ngoài canh chừng.
Thật không ngờ đó chính là những chứng cứ cho thấy rằng bọn chúng đang cấu kết nhau *** hại tập đoàn Nguyên Thành Phong và những bằng chứng giao dịch mua bán trái phép vũ khí và buôn lậu. Hiểu Đồng thấy tim đập mạnh, chỉ cần có những chứng cứ này thì Vĩnh Thành sẽ thoát nạn.
Lục tìm xem còn những chứng cứ khác nữa hay không, quả nhiên là còn khá nhiều. Bọn này quả thật quá sơ ý, cứ thế này mà không có ai canh giữ, nhưng nhờ vậy cô mới có thể dễ dàng lấy được. Sao chép những tài liệu đó lại, Hiểu Đồng đưa hết vào trong một cái USB mà cô tìm thấy được. Cô hồi hộp chờ đợi các dữ liệu được copy sang. Mải lo làm cô không chú ý phía sau cô có một bóng đen đang từ từ phủ lên.
Khi Hiểu Đồng cảm nhận được một hơi thở và một màn tối bao trùm thì quá muộn. Cô cứ nghĩ không ai canh giữ nơi này, cô đã quá sơ ý rồi, cô khẽ nhắm mắt chờ đợi sự trừng phạt cho tội xâm chiếm.
“Bốp…”
Anh Kỳ đã bắt chước Hiểu Đồng, giơ cao báng súng và phang mạnh vào đầu tên này một cái thật mạnh bằng tất cả sức lực mà cô có. Hắn ngã xuống như một trái mít chín. Hiểu Đồng và Anh Kỳ cùng nhìn nhau cười. Đột nhiên cả hai người họ cảm thấy thân thiết vô cùng.
Cuối cùng cũng xong, Hiểu Đồng mừng rỡ rút cái USB ra, cầm lấy mớ giấy tờ rồi cùng Anh Kỳ chạy xuống dưới lầu. Lần này họ cẩn thận hơn, xem trước ngó sau coi còn có tên nào nữa không. Thật may mắn, có lẽ bọn chúng coi thường hai cô gái bị trói nên chỉ để lại hai tên canh gác. Mở được cánh cửa lớn, Anh Kỳ và Hiểu Đồng mừng rỡ, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát thân được, nhưng khi chạy ra bên ngoài thềm thì Hiểu Đồng mới thấy từ xa một ánh đèn xe hơi đang chạy tới. Nỗi thất vọng ập đến, bọn chúng về sớm hơn cô dự định. Vậy thì cô và Anh Kỳ khó có cơ hội thoát thân.
Quay sang Anh Kỳ, Hiểu Đồng thấy cả người Anh Kỳ đã cứng đờ vì sợ hãi, bàn tay nắm chặt vào nhau lạnh toát. Hít một hơi thật sâu, nghĩ thật nhanh, Hiểu Đồng quyết định.
Cô nắm lấy tay Anh Kỳ rồi khẽ nói.
– Anh Kỳ, nghe tôi nói. Hãy trở vào trong nhà trốn thật kỹ ở một góc nào đó. Mình tôi sẽ dụ cho bọn chúng đuổi theo mình. Đợi bọn chúng đi xa thì cậu cứ theo con đường này mà chạy, đừng bao giờ quay đầu lại. Gặp được ai đó thì nhờ họ giúp đỡ, báo cảnh sát ngay, có rõ không?
– Nhưng mà… – Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng lo sợ.
– Đừng lo, tôi sẽ không sao đâu. Tin tưởng tôi đi, tôi biết cách đối phó với họ. – Hiểu Đồng vội trấn an Anh Kỳ rồi nhét vào tay Anh Kỳ cái USB màu xanh cùng mớ giấy tờ bằng chứng nói: – Anh Kỳ, bây giờ tính mạng của tôi và sự vô tội của Vĩnh Thành đều nằm trong tay cô cho nên xin cô đừng do dự nữa. Chỉ cần cô chạy thoát khiến bọn chúng lo sợ thì chắc chắn tính mạng của tôi sẽ không sao.
– Vậy thì để tôi… – Anh Kỳ định lên tiếng… thì Hiểu Đồng đã ngăn lại:
– Không! Tôi chạy nhanh hơn cô, tôi có thể lừa chúng đi thật xa, cô sẽ có đủ thời gian bỏ chạy.
Anh Kỳ khẽ gật đầu nhìn gương mặt xanh xao, vầng trán bầm dập và ánh mắt cầu xin của Hiểu Đồng.
– Mau… cô mau vào trong trốn đi! – Hiểu Đồng bèn giục khi thấy ánh đèn càng lúc càng đến gần.
Nhưng khi Anh Kỳ quay lưng vào bên trong thì Hiểu Đồng khẽ gọi:
– Anh Kỳ!
Anh Kỳ quay lưng lại.
– Tôi trả Vĩnh Phong lại cho cô, hứa với tôi hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. Có được không? Cô đã hy sinh vì anh ấy, chắc chắn sau này Vĩnh Phong sẽ hiểu.
Anh Kỳ run lên môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng Hiểu Đồng đã đẩy cô vào bên trong rồi đóng cửa lại vì ánh đèn xe chỉ còn cách họ có vài chục mét. Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu rồi hét lớn lên:
– Anh Kỳ chạy mau, bọn chúng về rồi. Cố gắng chạy đi, chạy mau đi!
Rồi Hiểu Đồng cố tình nấn ná vài giây rồi mới lao ra cổng chạy về một phía thật nhanh. Chạy, chạy và chạy…
Hiểu Đồng cố sức chạy, một tay giữ chặt lấy bụng. Cô cố gắng dụ bọn chúng ra thật xa căn nhà, gắng kéo dài thời gian để Anh Kỳ có thể chạy thoát. Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ ảo soi rọi, Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe đã quẹo và đang đuổi đến gần sát. Ánh đèn xe đang chiếu đến gần cô, chỉ một chút nữa thôi Hiểu Đồng sẽ bị bắt và bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra Anh Kỳ không có chạy cùng với cô, chúng sẽ đuổi theo và nhanh chóng bắt được Anh Kỳ. Vậy thì tất cả mọi điều cô làm đều trở nên vô ích.
Không thể để bị bắt bây giờ, dù chân đã mỏi, lồng ngực như bị ai nén chặt, cổ họng khô khốc, phần bụng bắt đầu nhói đau, Hiểu Đồng vẫn cố sức chạy, tay vẫn ôm chặt lấy bụng mình. “Cố gắng thêm một chút, một chút nữa. Con à, dù con chưa định hình, dù con vẫn chưa thể nghe được mẹ nói gì, mẹ vẫn không muốn xa con, con ngoan cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nha.”
Hiểu Đồng thấy ánh đèn đã che hết bóng của cô dưới đất thì lập tức chạy sang một hướng khác. Cô lẩn trốn vào những hàng cây rậm rạp khiến chiếc xe không thể đi tiếp được. Bọn chúng tức tối nhìn theo cô **** mắng, cuối cùng phải xuống xe đuổi theo.
Đường không hề dễ đi chút nào, Hiểu Đồng cắm đầu chạy nên bị vấp rất nhiều lần nhưng cô cố gượng lại để không bị vấp ngã. Những bước chân đau nhói, những vật cản bên dưới, gặp phần bụng dưới của cô đau nhói. Mái tóc rối lên quệt vào phần mồ hôi đầm đìa trên gương mặt. Hiểu Đồng cố sức chạy trong tiếng gió lạnh gào thét bên tai, tiếng hơi thở gấp gáp của bản thân, tiếng bước chân nặng nề chậm chạp.
Nhưng dù chỉ còn một hơi thở cô cũng phải cố bước đi, màn đêm chính là bạn đồng hành của Hiểu Đồng lúc này, giúp cô ẩn mình tốt nhất. Cô chạy về nhiều hướng không có hướng nào cố định, cũng không biết mình chạy đi đâu, cô chỉ biết chạy và chạy. Chạy để kéo dài thời gian. Cô biết chắc chắn bản thân không thể thoát được, điều đáng sợ sẽ chờ cô một khi chúng bắt được cô.
Nhưng dù cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng Hiểu Đồng cũng không thể thi được với những bước chân mạnh mẽ ở phía sau. Những bước chân càng lúc càng gần, những tiếng **** mắng nãy giờ rõ ràng từng âm ngữ. Hiểu Đồng biết bọn chúng vô cùng tức giận cho nên nếu bắt được nhất định sẽ bị chúng dần cho một trận. Cô lo sợ nghĩ, nếu bọn chúng mà ra tay chắc chắn cái bào thai không dễ dàng giữ được. Cô không muốn mất đứa con đầu tiên của mình, cô cắn chặt răng quyết định đứng lại.
Thở hổn hển quay lại nhìn bọn chúng. Hiểu Đồng nhận ra là có ba tên tất cả, cả ba đều có gương mặt chai lì dữ tợn đang nhìn Hiểu Đồng với những ánh mắt hung hăng tàn bạo. Chúng cũng dừng lại trước mặt cô. Hiểu Đồng cảm thấy run lên trước ánh nhìn như muốn giết người đó. Cô thở hồng hộc nhìn bọn chúng không chớp mắt, nuốt khan nước miếng đau cả cổ họng lùi lại mấy bước.
Một tên tiến về phía cô tay đưa lên cao định đánh, miệng **** mắng:
– Con khốn, dám chạy à!
Nhưng khi hắn ta sắp đưa tay chạm vào cô thì Hiểu Đồng cảm thấy bầu trời tối sầm đang quay cuồng quấn lấy, cuốn cô vào màn đêm của nó. Cô từ từ ngã xuống. Trong cơn mơ màng, Hiểu Đồng cảm thấy tên nào đó vác cô lên vai rồi thúc giục đồng bọn quay về.
Một xô nước lạnh buốt được tạt vào mặt Hiểu Đồng khiến cô rùng mình thức giấc. Cô mở mắt ra nhổm người ngồi dậy, trước mặt cô là những gương mặt đáng sợ, cô hoảng hốt lùi ra sau nhưng lưng bị đập vào bức tường phía sau. Trong lúc nhăn nhó vì đau thì một gương mặt già nua nhưng gian xảo và cực kỳ đáng ghét hiện ra.
Vẫn cái bộ dạng kẻ cả ấy, vẫn cái bản mặt giả dối ấy. Hiểu Đồng nghiến răng nói:
– Là ông.
– Chào cháu gái, lâu quá không gặp. – Giám đốc Giang cười cười nhìn Hiểu Đồng, ánh mắt nham hiểm của ông ta phủ trùm lên Hiểu Đồng.
– Sao ông có thể ra tù sớm như vậy? – Hiểu Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn giám đốc Giang hỏi.
– Haha, đó là nhờ mãnh lực của đồng tiền đó cháu à. Mặt trái của pháp luật là như vậy, chỉ cần cháu có tiền vun đắp, chuyện thoát khỏi nhà tù sẽ dễ dàng thôi. Tuy nhiên ta vẫn không thể quên được những năm tháng cay đắng ở trong đó, vì vậy mới tìm cách trả lại cho cháu và bọn kia. – Lão đang cười cợt nói bỗng nghiến răng gằn từng chữ đến đáng sợ.
Hiểu Đồng nghe lão Giang trả lời thì run lên cầm cập, lão nhìn cô ánh mắt đắc ý cười:
– Cháu sợ sao?
– Xin lỗi nhưng tôi không đủ bản lĩnh để sợ. – Hiểu Đồng nhếch môi cười ngạo nghễ, cô đã ngồi thẳng dậy, nét mặt không khuất phục nhìn lão.
Nghe Hiểu Đồng nói, gương mặt lão Giang hơi tái lại nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười. Sau đó lão trầm mặt hỏi:
– Con bé Anh Kỳ đâu?
– Tôi không biết. Lúc bỏ chạy, thì tôi chỉ lo chạy thoát thân chứ làm gì để ý đến cô ta. Ai cũng biết tôi và cô ta ghét nhau ra mặt mà. – Hiểu Đồng quệt mặt trả lời.
– Mày còn đóng kịch. – Lão Giang bắt đầu thay bộ mặt giả tạo của mình để trở lại với bộ mặt thật của lão. – Tụi mày giả vờ gây hấn với nhau để bọn nó mất cảnh giác rồi nhân lúc tụi nó sơ ý thì đào thoát. Chỉ tại bọn đàn em của tao vô dụng nên mới bắt được có mình mày. Nói đi, tụi mày đã biết được những gì rồi.
– Ông đoán xem bọn tôi đã biết được những gì rồi. – Hiểu Đồng cười cợt hỏi khiêu khích.
– Mày… – Lão Giang tức giận trợn mắt nhìn Hiểu Đồng nhưng sau đó hắn thả lỏng người ra bắt đầu lấy giọng uy hiếp: – Mày khôn ngoan biết điều một chút đi, thành thật khai báo ra, tao sẽ tha cho cái mạng của mày.
– Ông nghĩ ông đủ sức uy hiếp được tôi sao? Tôi đâu có ngu ngốc đến nỗi mong được ông tha mạng khi biết được tất cả các mối làm ăn phi pháp của ông chứ. Điều thông minh nhất của tôi chính là im lặng, chừng nào tôi chưa nói cho ông biết Anh Kỳ đang ở đâu thì ông sẽ không giết tôi. Bởi vì một khi, ông tìm được cô ấy, chính là lúc tôi và cô ấy bị ông giết người diệt khẩu. Tôi nói vậy có đúng không?
– Mày đừng đắc ý quá, người của ta sẽ nhanh chóng tìm ra con nhỏ đó thôi. Nó có chạy đằng trời cũng không thoát được khỏi tay của tụi tao đâu. Lúc đó mày sẽ chết. – Lão hầm hừ đe dọa.
– Bắt được cô ấy thì sao chứ? Ông nghĩ bọn tôi có nhiều thời gian để chạy trốn như vậy sao không chạy mà để các ông bắt chứ. Đơn giản là vì chúng tôi muốn chuyển bằng chứng phạm pháp của ông đến tay người khác. Chỉ cần bọn tôi có chuyện, người đó nhất định sẽ biết được và báo cảnh sát ngay. – Hiểu Đồng cười lạnh nói.
“Bốp…”
– Mày còn muốn gạt tao. Ở đây không có mạng làm sao tụi bây gửi đi được chứ? – Lão cười hừ nói.
– Cuối cùng ông cũng biết hóa ra mình bị gạt nãy giờ à? – Hiểu Đồng bị tát một cái thật mạnh, khóe môi cô chảy ra một vệt đỏ nhưng cô kìm nén cơn đau nhìn lão Giang tức tối tiếp tục cười cợt.
– Mau đi tìm con bé kia cho tao! – Lão tức giận hét lên rồi chỉ tay vào Hiểu Đồng nói: – Tìm được con bé đó, tao sẽ cho mày xuống suối vàng gặp ba ******.
– Cứ tự nhiên. – Hiểu Đồng cười đáp, thái độ bình thản vô cùng khiến lão Giang tức giận phải bỏ đi.
Thấy lão Giang bỏ đi, Hiểu Đồng mới thở phào, tạm thời lão sẽ không động đến cô cho đến khi tìm được Anh Kỳ. Nghĩ đến Anh Kỳ, Hiểu Đồng khẽ rùng mình. Nếu như cô ấy bị bắt được, vậy thì… cô không dám nghĩ tiếp.
Anh Kỳ sau khi nghe tiếng xe đuổi theo Hiểu Đồng càng lúc càng xa thì lao ra khỏi nhà bằng tất cả sức lực mà cô có. Cô cũng cắm đầu chạy theo con đường mòn. Cô không dám có một giây dừng lại, cứ chạy mệt thì đi, hết mệt lại chạy, theo con đường cái xa thật xa mà đi. Vừa đi vừa thở hổn hển, lồng ngực đau nhói, bàn chân cô đã chảy đầy máu, nhức nhối tê dại vô cùng. Cô cảm thấy vừa đói vừa khát, môi cũng khô nẻ, mồ hôi đầm đìa. Nhưng cơn gió đêm thổi qua người cô xâm nhập vào cái thân thể đầy mồ hôi của cô tạo thành những cơn ớn lạnh kinh hồn. Dù vậy cô vẫn cắn chặt răng lê từng bước chân. Tay vẫn nắm chặt cái USB và mớ bằng chứng cùng cây súng Hiểu Đồng đưa cho.
Nhưng cô không ngờ rằng, dù mình có cố sức chạy thoát thế nào thì bọn chúng vẫn đuổi theo kịp bóng dáng của cô. Từ xa nghe tiếng xe vọng đến, Anh Kỳ hoảng sợ cực độ. Cô vội vàng chạy, nhưng cô không dám chạy theo đường lộ nữa. Cô băng qua ven đường mà đi, lẩn trốn trong những bóng cây rậm rạp. Cho đến khi cô không còn sức nữa, tưởng chừng như sắp gục ngã, cô nhìn thấy một cái chòi, mừng rỡ chạy đến nhưng không có ai ở đó. Cảm giác thất vọng cùng mệt mỏi ập đến, Anh Kỳ ngồi xuống góc bên trái nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Không ngờ một lát đó của cô cho đến khi trời sáng. Cô nghe tiếng xe đỗ cái két bên ngoài cái chòi thì giật mình thức dậy, hoảng hốt vô cùng muốn tìm chỗ núp nhưng không có chỗ nào cả. Và một tên đàn em bước vào nhìn cô với ánh mắt đe dọa đáng sợ.
Hắn ta chạy đến tát cho Anh Kỳ mấy cái rồi nắm tóc cô lôi đi trong sự kháng cự yếu ớt của Anh Kỳ. Nhưng ngay lúc đó một bóng người lao vào giằng co với tên kia, giải cứu cho cô.
Đầu tóc rũ rượi vì bị tên kia nắm chặt đến đau nhức vô cùng, Anh Kỳ thấy choáng váng đầu óc. Đến khi nhận thức được thì cô mới biết người cứu cô chính là Tuấn Kiệt. Cậu và tên kia đang giằng co với nhau, cuối cùng Tuấn Kiệt bị tên kia đấm cho mấy đấm choáng váng. Anh Kỳ thấy vậy vội vơ lấy khúc gỗ bên cạnh đập vào lưng tên này mấy cái, nhưng vì sức cô quá yếu, cộng thêm mệt mỏi nên không tài nào đánh ngất được tên kia. Hắn buông Tuấn Kiệt đang quằn quại dưới đất rồi đứng phắt dậy nhìn Anh Kỳ với ánh mắt giết người. Cô hoảng sợ lùi lại, giơ khúc gỗ định đánh tiếp nhưng bị hắn ta chụp lấy. Hắn tức giận trả lại cho cô một gậy. Anh Kỳ hoảng sợ đưa hai tay lên đỡ nhưng sau đó, cô nghe một tiếng “hự” rất lớn. Tuấn Kiệt đã thay cô lãnh phát gậy kia.
Tuấn Kiệt kìm nén cơn đau, cậu lao vào tên kia, quyết giành lấy cây gậy trong tay hắn. Hai bên lại giằng co quyết liệt. Hắn ta nhanh chóng đè Tuấn Kiệt xuống dưới và bóp cổ cậu. Tuấn Kiệt cố giãy giụa nhưng không tài nào thoát được.
Anh Kỳ thấy Tuấn Kiệt như vậy thì hoảng loạn. Cô ngó dáo dác xung quanh, chợt nhìn thấy cây súng đang nằm lẫn trong đống giấy tờ, cô vội chụp lấy và không kịp suy nghĩ, hướng nó về phía tên đó bóp cò.
“Pằng…”
Một luồng máu phun ra, hắn ta ngã xuống. Anh Kỳ sợ hãi lui lại vài bước rồi run rẩy buông súng ra, hai chân khuỵu xuống.
Tuấn Kiệt ho sặc sụa sau khi được giải thoát, cậu cố bò đến gần Anh Kỳ, ôm lấy cô thật chặt và an ủi cô. Anh Kỳ khóc lớn trong vòng tay Tuấn Kiệt, cô cảm thấy thật may mắn khi được gặp cậu.
– Sao ông lại đưa tôi đến đây? – Hiểu Đồng lên tiếng hỏi giám đốc Giang sau khi cô nhận ra nơi hắn đưa cô đến. Đó chính là công trình đang xây dựng của tập đoàn Nguyên Thành Phong, nơi mà ông Văn Trác đã nhường lại để lấy 2% cổ phần. Công trình đang bị tạm dừng thi công do việc điều tra Vĩnh Thành nên rất vắng vẻ.
– Cháu gái, cháu rất thông mình mà, lần này thử đoán xem? – Giám đốc Giang cười nheo mắt nhìn Hiểu Đồng hỏi.
– Mục đích của ông là lật đổ Nguyên Thành Phong, đây là nơi tập trung tiền bạc của họ, ông đưa tôi đến đây, mục đích là phá hủy nơi này. – Hiểu Đồng nhìn ông ta đáp.
– Đoán giỏi lắm! – Nụ cười của lão Giang vụt tắt. – Ta rất thích những kẻ thông minh. Nhưng ta chẳng thể nào thích cháu được
– Cảm ơn, tôi không cần ông thích! – Hiểu Đồng lạnh lùng đáp.
– Haha… cháu đoán xem, hôm nay ta tìm ai đến cứu cháu? – Lão Giang nhìn cô cười cười hỏi.
Tim Hiểu Đồng thoáng ngừng đập, cô gườm mắt nhìn lão dò xét. Chiếc xe chở cô và lão đi rất ít người, cũng không có xe nào theo sau. Vậy thì người chúng tìm chắc chắn không phải Vĩnh Phong, vì cậu dư sức đối phó với bọn người này. Đột nhiên Hiểu Đồng nhận ra một điều khiến cô run lên:
– Chẳng lẽ ông dụ Vĩnh Thành đến đây?
– Ta thật là ghét cháu, lần nào cũng đoán trúng. – Lão Giang phá ra cười, ánh mắt liếc nhìn cô bén như dao cạo.
– Ông kêu anh ấy đến đây làm gì? Xin ông hãy buông tha cho anh ấy, anh ấy không đắc tội gì với ông hết. – Hiểu Đồng vội vàng van xin lão.
– Haha… thằng đó đúng là không đắc tội với tao, nhưng ai kêu nó là con trai của Triệu Vĩnh Nguyên, anh trai của Vĩnh Phong làm gì. Hai cha con nhà đó là người mà tao hận nhất. – Hắn gầm lên giận dữ khiến Hiểu Đồng dù bình tĩnh đến đâu cũng phải run bật lên.
– Tại sao ông lại hận bác Nguyên? – Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi. – Chẳng phải ông và bác ấy cùng hợp tác với nhau hại công ty của ba tôi hay sao?
– Hợp tác với hắn ta, không đời nào. Triệu Vĩnh Nguyên là con người ngay thẳng, hắn đời nào lại thông đồng với loại người như ta, huống hồ ta và hắn còn chưa hề gặp nhau lần nào. – Lão Giang cười giễu cợt.
– Vậy kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau việc phá hủy công ty nhà tôi là ai? – Hiểu Đồng không ngừng thắc mắc. – Rõ ràng chính bà Mai Hoa nói với tôi, chính Triệu Vĩnh Nguyên là người đứng đằng sau vụ này mà.
– Bà Mai Hoa… haha… cháu gái á, cháu tin những lời bà ấy nói sao? Nói cho cháu biết cũng không sao, bà ấy mới chính là kẻ chủ mưu đích thực. Năm xưa bà ta tức giận vì việc ông Vĩnh Nguyên vẫn cứ quyến luyến mẹ của cháu nên đã nói với vợ ông Vũ Triết và hắn đã nhờ ta âm thầm phá hoại. Sau đó tất nhiên ta nhận được một số tiền kha khá.
– Tất cả chỉ vì tiền mà ông làm cái việc thất đức đó ư?
– Cũng vì bà ấy nữa? – Lão Giang đáp với vẻ trầm buồn. Gương mặt bỗng trầm xuống.
– Ai?
– Bà Mai Hoa.
Hiểu Đồng sửng sốt vô cùng khi lão Giang thốt ra ba tiếng ấy. Cô lờ mờ nhận ra điều gì đó trong đôi mắt buồn bã của lão.
– Ông yêu bà ấy? – Hiểu Đồng hỏi dù cô đã biết đáp án.
Lão Giang không trả lời, ông im lặng chìm trong trầm tư. Hiểu Đồng nhất thời cũng không muốn phá hủy giây phút này. Lát sau lão Giang đứng dậy nói:
– Được rồi, thôi bỏ đi. Cứ ngoan ngoãn ở đây chờ đợi anh hùng của cháu đến cứu.
– Không được, ông không thể làm hại Vĩnh Thành, nếu ông hận Triệu Vĩnh Nguyên cướp người đàn bà của ông thì cũng không liên quan đến anh ấy. Vĩnh Thành không phải con trai của Triệu Vĩnh Nguyên.
Lão Giang nghe xong, quay phắt lại hỏi:
– Cô vừa nói gì?
– Tôi nói Vĩnh Thành không phải là con của ông Vĩnh Nguyên và bà Mai Hoa. – Cô hít một hơi thật sâu nói.
– Sao lại thế được? – Lão Giang kinh ngạc hỏi lại.
– Nếu ông không tin có thể hỏi Vũ Quỳnh, cô ta chính là người gửi giấy xét nghiệm cho Vĩnh Thành, trong đó nói rõ anh ấy không phải con ruột của ông Vĩnh Nguyên. – Hiểu Đồng lập tức nói rõ, cô hy vọng nghe xong, lão Giang sẽ tha cho Vĩnh Thành.
Lão Giang cứ lắc đầu không tin. Nếu Vĩnh Thành không phải con trai Triệu Vĩnh Nguyên vậy thì cậu chính là…
Lão Giang vội vàng chạy đi tìm Vũ Quỳnh nhưng cô ta đã đi đâu mất rồi. Lão Giang nôn nóng muốn xác nhận lại mọi việc, ông quyết định đến tìm gặp bà Mai Hoa.
– Có phải tất cả là toàn bộ sự thật không hả? Các người đã lợi dụng tôi để hại anh Vĩnh Phong? – Vũ Quỳnh tức giận nhìn cái tên đã lừa gạt mình chất vấn
– Vậy thì sao? – Tên này cười khinh bạc hỏi lại?
Sự thật đã rõ, Vũ Quỳnh cảm thấy tức giận vô cùng, không ngờ cô lại ngu ngốc để bọn người này lợi dụng. Cô tức giận lao vào hắn ta cấu xé, nhưng… bốp… Cô bị té ngã sấp xuống đất.
– Tao nói cho mày biết, đừng có mà nổi cơn điên không đúng lúc như vậy. Biết điều thì ngoan ngoãn im lặng cho tao, nếu không tao sẽ cho mày đi theo tụi nó, biết không? – Hắn ta giận dữ chỉ vào mặt cô gầm lên.
Vũ Quỳnh run bắn cả người, cô nhìn hắn ta đầy sợ hãi.
– Cút ngay cho tao! – Hắn ta giận dữ ra lệnh.
Vũ Quỳnh vội vàng đứng dậy bỏ đi, nhưng trước khi đi, cô ném lại cho hắn ta ánh mắt căm thù. Thấy Vũ Quỳnh đã đi mất, tên này liền quay lại sau lưng mình. Có một bàn thờ ở đó, bên trên có hình của một gã đàn ông với khuôn mặt bặm trợn vô cùng. Hắn thắp một nén nhang cúng vái rồi nói:
– Đại ca, bây giờ là lúc Hải trả thù cho anh.
“Tụi tao chờ mày đến, nên nhớ nếu tao biết mày báo cho người khác thì tụi tao sẽ giết nó.” Vĩnh Thành vừa lái xe vừa nhớ lại lời hăm dọa của bọn người kia. Từ lúc hay tin Hiểu Đồng bị bắt cóc, cậu không ngờ mình lại nhận được điện thoại của bọn chúng. Không một chút do dự, cậu phóng xe chạy đến chỗ hẹn theo yêu cầu của bọn chúng.
Chiếc xe dừng lại trước khu công trình xây dựng, Vĩnh Thành quan sát xung quanh, dường như rất yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó là tiếng xe tiến đến gần, cậu liền quay lại và phát hiện người theo sau chính là Hạ Khanh. Cậu cau mày nhìn cô hỏi:
– Em đến đây làm gì, em theo dõi anh à?
– Em sợ anh có chuyện nên đi theo. – Hạ Khanh vội vàng giải thích. – Em thấy anh nhận được tin nhắn xong liền bỏ đi. Em biết anh đang giấu mọi người chuyện gì đó, chắc chắn liên quan đến Hiểu Đồng nên âm thầm đi theo.
– Đồ ngốc, đã biết là nguy hiểm vậy mà vẫn đi theo anh sao? Em mau trở về đi! – Vĩnh Thành gắt lên.
– Em không về. Nếu có nguy hiểm, em càng nên ở lại. – Hạ Khanh thẳng thừng nói.
– Tội gì em phải làm như vậy chứ? – Vĩnh Thành mím môi hỏi cô.
– Bởi vì em yêu anh. – Hạ Khanh nhìn vào mắt Vĩnh Thành đáp, cô không muốn giấu giếm tình cảm của mình nữa. – Dù có nguy hiểm thế nào, dù có phải chết, em cũng muốn được ở bên cạnh anh. – Nói rồi cô khóc nức nở, tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã nói ra.
Vĩnh Thành thở dài bước đến bên cạnh Hạ Khanh giúp cô lau nước mắt, giờ phút này trái tim cậu khẽ rung động.
Vĩnh Thành đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Hạ Khanh, lòng cảm thấy đau xót. Một người con gái tốt như thế, lại vì cậu mà đau khổ, vì cậu mà cam tâm chấp nhận lao vào nguy hiểm. Nhưng cậu lại không thể tiếp nhận tình cảm này nên trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.
– Hạ Khanh, anh biết em đối xử với anh rất tốt. Nhưng mà em theo anh đến chỗ nguy hiểm thế này thì thật ngốc nghếch. Lỡ như em có mệnh hệ nào, anh sẽ đau lòng lắm. Huống hồ lần này anh đến đây để cứu Hiểu Đồng, vẫn còn chưa biết bọn chúng muốn gì. Em ở đây không chừng bọn chúng lại bắt luôn em uy hiếp anh, như vậy càng nguy hiểm hơn… Cho nên… nghe lời anh trở về đi! – Vĩnh Thành thở dài nói.
– Nhưng mà anh chỉ có một mình ở đây, em không yên tâm… – Hạ Khanh vẫn do dự.
– Đừng lo, bọn chúng bắt cóc Hiểu Đồng chỉ để đưa ra yêu cầu nào đó. Chỉ cần anh chấp nhận mọi yêu cầu của chúng là được. Mạng người quan trọng hơn là tiền bạc, anh sẽ không vì chuyện gì mà để bản thân gặp nguy hiểm đâu. Em yên tâm trở về đi! – Vĩnh Thành nhẹ nhàng an ủi, khuyên lơn Hạ Khanh.
– Hãy hứa là dù thế nào, anh cũng phải trở về bình an! – Hạ Khanh nhìn Vĩnh Thành hít một hơi thật sâu, cô không khóc nữa, cô không muốn Vĩnh Thành chứng kiến mãi sự yếu đuối của cô vào giây phút này, điều đó càng khiến cậu lo lắng thêm.
Vĩnh Thành vội vàng gật đầu cho Hạ Khanh yên tâm, sau đó mở cửa xe cho cô vào. Nhưng khi Hạ Khanh định chui vào xe thì nhận ra hai người họ đang bị bao vây.
– Thật ngại quá, các vị đã vào đây thì không thể quay lại được đâu. – Một tên cầm dao vỗ vỗ vào đầu, đểu giả buông một câu đe dọa.
Bà Mai Hoa đang ngồi trong nhà lo lắng, từ khi Hiểu Đồng xảy ra chuyện, Vĩnh Phong và Vĩnh Thành ra ngoài mãi không thấy về. Ông Vĩnh Nguyên thì bị mệt nên lên trên lầu nằm nghỉ.
Đột nhiên cánh cửa nhà bà bị bật ra, một người đàn ông xăm xăm bước vào mặc kệ sự can ngăn của người gác cổng. Bà Mai Hoa nhìn thấy người đó thì tái mặt, người run lên vì tức giận đứng lên mắng:
– Ông đến đây làm gì, ai cho ông vào đây?
Giám đốc Giang mặc kệ, ông bước thật nhanh đến, hai tay nắm chặt lấy hai bả vai bà Mai Hoa, nghiến răng hỏi:
– Bà mau nói cho tôi biết, Vĩnh Thành là con của ai?
– Giờ này ông còn hỏi tôi chuyện này hay sao? Chẳng phải lần trước ông đã dùng chuyện này uy hiếp tôi, ép tôi phải giúp ông. Cuối cùng thì Vĩnh Thành bị ông hại chút nữa phải ngồi tù. Ông là tên ********! – Bà Mai Hoa không giữ được vẻ điềm tĩnh của mình, lao vào đấm ông ta trút giận.
Giám đốc Giang sững sờ trước lời mắng nhiếc của bà Mai Hoa. Cả đời ông chưa bao giờ thấy run như lần này, ông yếu ớt giải thích:
– Tôi uy hiếp bà… chuyện đó là việc bà đã từng ở với tôi mà thôi.
Đến lượt bà Mai Hoa sửng sốt. Nếu ông ta không biết, vậy thì ai là người gửi giấy xét nghiệm ADN đến cho Vĩnh Thành. Nhưng giám đốc Giang không quan tâm điều bà Mai Hoa đang nghĩ, ông nắm chặt vai bà hỏi lại lần nữa:
– Bà mau nói cho tôi biết, Vĩnh Thành là con ai?
– Nó là con của tôi. – Một giọng nói uy quyền từ phía trên vọng xuống.
Hai người quay mặt nhìn lại, ông Vĩnh Nguyên từ từ bước xuống chậm rãi. Tuy phải chống gậy vì sức khỏe còn yếu nhưng ông bước đi uy phong vô cùng. Ông bước đến bên bà Mai Hoa, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà vỗ về rồi mỉm cười dịu dàng hiền hậu. Sau đó ông nhìn sâu vào mắt bà Mai Hoa nói:
– Vĩnh Thành mãi mãi là con trai của hai chúng ta.
Bà Mai Hoa mỉm cười rạng rỡ, lần đầu tiên bà cảm thấy mình rất hạnh phúc. Bà cũng vỗ vỗ vào bàn tay ông. Hai bàn tay tuy chưa phải già nua nhưng cũng bị năm tháng tàn phá, lần đầu tiên cảm thấy hơi ấm từ bàn tay người kia.
Giám đốc Giang chứng kiến cảnh tượng đó có chút đau lòng nhưng trong lòng đã hiểu được Vĩnh Thành là con ai. Ông ngây người một lúc rồi nói:
– Vậy là… vậy là… – Người ông bỗng rùng mình một cái khi nghĩ đến việc Vĩnh Thành đang ở chỗ nguy hiểm, ông lao ra cửa sau khi buông ra câu:
– Nguy rồi… Vĩnh Thành…
Khi tỉnh dậy, Vĩnh Thành cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng và xung quanh hơi nóng đến nghẹt thở. Cậu nhớ lại lúc bị bọn chúng bắt vào một căn phòng, ép phải ký tên vào một số giấy tờ gì đó rồi bị bọn chúng đánh đập một trận cho đến khi bất tỉnh.
Cái nóng bao trùm khiến cậu nghẹt thở và ho sặc sụa. Trong làn khói mờ mịt cậu nhìn thấy một bóng dáng đang ra sức đẩy cửa để thoát ra. Miệng luôn gọi “Vĩnh Thành, mau thức dậy đi.”
– Hạ Khanh! – Vĩnh Thành khẽ gọi tên cô khi nhìn rõ người trong làn khói đó là ai.
– Vĩnh Thành anh tỉnh rồi sao? – Hạ Khanh mừng rỡ reo lên. – Chờ một chút, em đẩy cánh cửa này gần ra rồi.
Vĩnh Thành nhìn quanh thì mới biết họ đã bị nhốt vào kho đông lạnh chưa được hoạt động. Cánh cửa của kho đông lạnh rất nặng. Lửa bao trùm khắp nơi nhưng nơi cậu nằm là nơi an toàn nhất. Cậu thấy gương mặt Hạ Khanh đầy mồ hôi, bộ đồ công sở màu xanh rất thanh lịch của cô cũng bám đầy bụi dơ bẩn. Gò má cô vẫn còn sưng đỏ, chắc chắn là bị bọn chúng đánh. Điều đặc biệt là hai bàn tay của Hạ Khanh dường như rộp đỏ cả lên. Vĩnh Thành giật mình nhìn kỹ lại, lòng thấy đau đớn. Cô vì muốn cứu hai người mà không ngại đau đớn chạm vào cánh cửa nóng như lửa kia.
– Anh giúp em… – Vĩnh Thành cố sức đứng dậy và đi tới cùng hợp lực với Hạ Khanh.
Nhưng khi cánh tay vừa ra sức đẩy thì một cảm giác đau đớn lan đến khiến cậu rên rỉ. Chưa bao giờ Vĩnh Thành oán trách cánh tay tàn phế của mình lúc này, cậu cắn răng kìm nén cùng Hạ Khanh đẩy cánh cửa sắt nặng hơn núi này.
Không khí bị lửa đốt cháy gần như cạn kiệt, họ dần dần đuối sức, cánh cửa cũng chỉ nhúc nhích một chút rồi dừng lại. Thất vọng vô cùng, họ cùng nhìn nhau, ánh mắt thiết tha, sau đó nhoẻn miệng cười. Họ chấp nhận, chấp nhận cùng nhau đi đến chân trời mới. Hai người họ ôm chầm lấy nhau, Vĩnh Thành vuốt nhẹ mái tóc đã dính đầy mồ hôi của Hạ Khanh, cô ngồi tựa vào lòng cậu, hạnh phúc mỉm cười vì tình yêu của cô đã có hồi đáp. Hoạn nạn và sinh tử có nhau, họ mãn nguyện nhắm mắt lại chờ đợi.
“Kétttttt…”
Cánh cửa bỗng mở ra, trong mơ hồ họ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
– Tụi mày vẫn nhanh nhạy như xưa nhỉ? – Một tên hằn học, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm, môi nhếch lên sự gian xảo mỉm cười khi nhìn thấy những gương mặt đã từng đối đầu và chiến thắng chúng. – Chỉ tiếc rằng lần này tụi mày chỉ có con đường chết thôi. Tụi bây có bao nhiêu đây người đúng là không đủ để bọn ta giãn gân giãn cốt. – Hắn ta nhìn vào bọ họ thì chỉ thấy có bốn người thì cười mỉa.
Vĩnh Phong sau khi nhận được điện thoại của Tuấn Kiệt và Anh Kỳ đã cùng Thiên Minh, Thế Nam, Quốc Bảo nhanh chóng chạy tới nơi. Cậu nheo mắt nhìn kỹ kẻ trước mặt mình, hóa ra hắn ta chính là tên Hải, cái tên áo xanh – trợ lí đắc lực của tên đại ca, kẻ đã hành hạ Hiểu Đồng không thương tiếc. Nghe hắn nói thì giận dữ bảo:
– Mày đừng vội đắc ý. Lần này tụi tao không ngu ngốc mà đối chọi với tụi bây như xưa. Tụi tao sẽ để pháp luật trừng trị bọn bây.
– Pháp luật… haha… Tụi tao chính là pháp luật ở đây. – Tên Hải cười phá lên. – Nói pháp luật với tao thì chờ nhận xác của con bồ mày đi.
– Mày… – Vĩnh Phong tức giận định xông tới. Số lượng người của bọn chúng không nhiều, cậu tự tin bốn người bọn họ dư sức đối phó.
Nhưng Thiên Minh đã giữ tay cậu lại:
– Bình tĩnh đi, chờ người của chúng ta đến rồi hãy ra tay. Bọn chúng có con tin trong tay, nếu manh động sẽ làm nguy hại cho Hiểu Đồng.
– Sao hả, sao không ra tay? Sợ à? – Tên Hải cười giễu cợt khiêu khích nói.
– Mau thả người ra… – Vĩnh Phong gằn giọng trừng mắt nhìn hắn ra lệnh.
– Thả người… – Tên Hải cười làm vẻ suy nghĩ. – Mày muốn thả ai: Hiểu Đồng… bé Đường hay anh trai Vĩnh Thành của mày?
Bốn người Vĩnh Phong kinh ngạc vô cùng, rồi tức giận nhìn chúng đầy căm thù.
Không những bắt Hiểu Đồng mà chúng còn bắt cả Vĩnh Thành và bé Đường.
– Thằng khốn! – Quốc Bảo nghiến răng mắng.
– Để tao nói cho tụi bây thêm một bí mật nữa nha, đó là mấy anh em trong giang hồ của tụi bây sẽ không đến đây đâu, kể cả cảnh sát. Trước khi tiến hành bắt cóc, tụi tao đã cài gián điệp vào rồi, hắn ta sẽ chỉ cho bọn kia đi theo một hướng khác và cắt đứt mọi liên lạc với cảnh sát. – Dừng lại một lát, hắn đắc ý cười. – Nói cách khác tụi bây nhất định phải chết trong tay tao.
Ánh mắt bốn người bọn họ nhìn chúng đầy tức giận, hận không thể ăn gan uống máu chúng ngay lập tức.
– Được, người tụi bây hận là bọn tao. Vậy thì bọn tao chấp nhận để tụi bây xử, thả ba người kia ra đi! – Thế Nam bước lên phía trước nói.
– Thả người… dễ vậy sao? – Tên Hải cười đểu cáng đáp. – Mục đích của tụi tao là hành hạ tụi bây cho đến chết mà, làm gì có chuyện thả người dễ đến vậy.
– Bây giờ mày muốn sao? – Thiên Minh lên tiếng hỏi, cậu cố gằng kìm cơn giận xuống.
– Đại ca tao vốn rất thích chơi trò thử thách. Bây giờ tao cũng muốn tạo ra vài thử thách nữa cho tụi bây chơi. Thắng thì cứu người, thua thì chịu chết. Sao hả, tụi bây muốn chơi không? – Tên Hải hất đầu khoái chí hỏi.
– Trò chơi gì? – Vĩnh Phong đanh mặt hỏi.
– Quy tắc cũ thôi. Hiểu Đồng bị nhốt ở khu bên kia, tụi bây lần lượt qua từng trạm thử thách thì đến gặp tao và Hiểu Đồng. Vĩnh Phong, tao chờ mày ở đích cuối cùng, nếu mày đến trễ thì chờ nhặt xác của bọn họ đi nha. Hy vọng mày không làm tao thất vọng.
Nói xong, tên Hải chui vào xe, chạy mất về phía bên kia xí nghiệp. Vĩnh Phong và ba người kia định đuổi theo nhưng đã bị mấy tên đàn em bao vây. Vậy là một trận chiến đổ máu lại xảy ra. Đã lâu rồi bọn họ không đánh đấm gì, bây giờ ra tay dường như động tác có phần chậm chạp, nắm tay có phần tê dại nhưng họ vẫn quyết tâm giành phần thắng.
Vài tên ngã xuống đất rên rỉ, chỉ còn lại vài tên trụ lại. Quốc Bảo bèn hét lên:
– Đi đi… ở đây giao cho em.
– Cẩn thận! – Thiên Minh vỗ vai Quốc Bảo nói.
Quốc Bảo gật đầu, họ lên xe đuổi theo tên Hải. Quốc Bảo cúi xuống nhặt con phớ dài dưới đất lên, sau đó cởi áo quấn chặt chuôi phớ và tay để nó hợp nhất không rời. Cậu nhìn bọn kia với ánh mắt đầy nộ khí nói:
– Đứa nào muốn chết thì tới đây.
Vốn dĩ Quốc Bảo đã thắng thế nhưng bị một tên đang nằm dưới đất đã tỉnh lại chồm lên chém lén cậu từ phía sau, một vết ngay lưng và một vết vào chân. Đau đớn hét lên, Quốc Bảo loạng choạng lùi lại phía sau. Bọn kia thừa thế lao tới, Quốc Bảo chỉ có thể vừa đỡ vừa lùi lại, cuối cùng té xuống đất. Một tên lao tới chém xuống nhưng bất ngờ có người cho hắn ta một đạp ngã lăn quay. Người đó đỡ Quốc Bảo dậy rồi cười nói:
– Không ngờ cũng có lúc cậu thảm hại đến vậy.
Quốc Bảo đứng dậy nhìn lại người đã cứu mình, người đó chính là người bạn chơi thân từ nhỏ của cậu – Đại Bình. Một chút ngỡ ngàng kinh ngạc, một chút vui mừng, Quốc Bảo không tin vào trước mắt mình thì Đại Bình cười nói:
– Lâu rồi, không cùng cậu song kiếm hợp bích, xem thử lần này có còn ăn ý như xưa không?
Quốc Bảo khẽ cười gật đầu. Đại Bình cúi xuống nhặt con phớ lên, cả hai cùng xoay người nhìn bọn kia với khí thế áp đảo khiến cho chúng sợ hãi.
Cả ba người bọn họ lên xe đuổi theo thì giữa đường đã có người chờ họ với cho thử thách thứ hai. Quy luật chơi nhanh chóng được nói rõ.
– Đi đi… để anh chặn. – Thiên Minh giục Thế Nam và Vĩnh Phong.
Hai người họ xuống xe, men theo đường chạy tiếp. Thiên Minh ở lại cùng chuẩn bị một cuộc liều mạng với tên kia. Thử thách lần này là hai xe ở hai đầu cùng chạy về phía nhau, bên nào ra khỏi lề đường thì sẽ thua. Một cuộc thử thách tính gan lì, nếu như không chiến thắng thì không lấy được chiếc điện thoại trên tay tên kia thì hắn ta sẽ báo cho tên Hải ngay lập tức và Hiểu Đồng sẽ gặp nguy.
Thiên Minh nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía đối diện. Nhả cần, giật số, sau đó phóng xe lao về phía trước không một giây dừng lại. Ánh mắt cậu nhìn thẳng chiếc xe màu xám trước mặt, cứ thế lao đến. Bên kia, tên này cũng lao đến với tốc độ tương tự, nếu như hai xe lao vào nhau, chắc chắn sẽ xảy ra một tai nạn thảm khốc.
Thiên Minh nghĩ đến món nợ mình nợ Hiểu Đồng, cậu cắn chặt môi quyết tâm không dừng lại. Trong giây phút đó cậu nhìn thấy bé Phong và Trúc Diễm đang cùng nhau nắm tay chờ cậu về. Chỉ cần lần này có thể chiến thắng, cậu sẽ cùng họ một hạnh phúc vĩnh cửu.
Khi hai xe chỉ còn cách nhau mười mét, Thiên Minh hít một hơi thật sâu lấy tinh thần chờ đợi một cơn chấn động kinh hồn. Nhưng ngay khi giây phút tưởng chừng sự va chạm như sấm sét xảy ra thì đột nhiên tên kia sợ hãi quặt tay lái qua phía khác rồi đâm sầm vào bức tường nát tan. Tuy vậy chiếc xe của Thiên Minh cũng bị trượt dài một đoạn, dù thắng lại kịp thời cũng không tránh được va đập mạnh. Toàn thân đau ê ẩm, chân của Thiên Minh bị va đập mạnh khiến các đốt dây chằng bị tác động mạnh gây nhức nhối.
Thiên Minh khẽ cười, cậu đã hoàn thành sứ mệnh.
Thế Nam cùng Vĩnh Phong chạy tới nơi thì nơi đó đang bốc cháy, nghĩ rằng Hiểu Đồng, bé Đường và Vĩnh Thành có thể bị mắc kẹt trong đám lửa nên hai người vội chia hai ngả chạy đi cứu người. Vĩnh Phong đang tìm bình chữa cháy thì từ chỗ cầu thang, có bốn người đang đi xuống. Nhìn kỹ thì mới nhận ra đó là Tuấn Kiệt và Anh Kỳ đang dìu Vĩnh Thành và Hạ Khanh. Cậu vội vàng chạy lại phụ giúp.
– Cũng may tôi và Anh Kỳ thấy Vĩnh Thành và chị Hạ Khanh chạy vào nên mới chạy tới cứu kịp. Bọn chúng đã cử người đứng đây canh gác, cũng may bị tôi đánh ngất.
– Tuấn Kiệt vừa giải thích vừa đặt Vĩnh Thành ngồi xuống khi nhìn thấy Vĩnh Phong.
– Vĩnh Thành… anh không sao chứ? – Vĩnh Phong khẽ lay người Vĩnh Thành.
Vĩnh Thành và Hạ Khanh từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy Vĩnh Phong, Vĩnh Thành đã chụp lấy tay cậu thều thào:
– Mau đi cứu Hiểu Đồng…
– Em biết rồi, để em đưa anh đi ra xe trước. – Vĩnh Phong gật đầu hốt hoảng nói.
– Không cần đâu… – Vĩnh Thành lắc đầu. – Anh không sao hết, mau đi cứu Hiểu Đồng đi.
– Giúp tôi đưa họ tới bệnh viện. – Vĩnh Phong nhìn Tuấn Kiệt khẽ cầu khẩn.
Vĩnh Phong đang cùng Tuấn Kiệt dìu Vĩnh Thành đứng dậy, Anh Kỳ cũng dìu Hạ Khanh bước đi. Họ không hề biết rằng cái tên canh gác đã bị Tuấn Kiệt đánh ngất xỉu đã tỉnh lại và theo lệnh phải giết chết Vĩnh Thành cho bằng được trước mặt Vĩnh Phong. Hắn ta rút cây súng ra nhắm Vĩnh Thành mà bắn. Thế Nam đang chạy đến thấy vậy liền hô to:
– Vĩnh Phong cẩn thận.
Cả nhóm quay đầu lại nhưng tất cả đã muộn. Phát súng đã vang lên xé gió, bay thẳng một đường nhắm vào Vĩnh Thành. Nhưng ngay giờ phút quyết định thì một bóng người phi tới che chắn cho Vĩnh Thành.
Một tiếng “hự” lớn vang lên kèm theo một dòng máu đỏ tươi tuôn tràn, người đó ngã xuống. Tên sát thủ định bắn tiếp phát nữa nhưng Thế Nam đã lao đến chụp lấy cánh tay chỉ lên trời vì vậy phát súng thứ hai đã chỉ thiên. Hai bên giằng co cuối cùng Thế Nam cũng hạ được tên kia.
– Tại sao ông lại cứu tôi? – Vĩnh Thành ngỡ ngàng nhìn giám đốc Giang đang nằm trên vũng máu.
– Lại gần ta, cho ta nhìn con một chút. – Giám đốc Giang chìa bàn tay đầy máu của mình ra, ánh mắt yếu ớt nhìn Vĩnh Thành khẽ gọi.
Một chút gì đó chạy xuyên qua người Vĩnh Thành khi nhìn vào đôi mắt thiết tha đó, cậu khẽ quỳ xuống bên cạnh giám đốc Giang, nắm lấy bàn tay đầy máu của ông bằng cánh tay gần như tàn phế của mình.
– Ta xin lỗi… đã hại con ra nông nỗi này! – Lão Giang thều thào. – Hãy tha thứ cho ta… con thật giống ta hồi còn trẻ.
Vĩnh Phong và Vĩnh Thành kinh hoàng nhìn lão Giang. Môi Vĩnh Thành mấp máy…
– Chẳng lẽ ông là…
– Ta xin lỗi, ta biết không thể nào bù đắp lỗi lầm của mình đã gây ra cho con được nhưng mà ta cầu xin con, hãy nghĩ tình ta sắp chết mà tha thứ cho ta có được không? – Giám đốc Giang thều thào van xin.
– Không đâu… ông sẽ không chết đâu. Nếu muốn tôi tha thứ thì ông phải cố gắng sống. – Vĩnh Thành đau đớn rơi nước mắt, tay cố gắng ngăn dòng máu đang tuôn.
– Đừng như vậy. Hãy để ta chết đi… suốt cuộc đời ta gây ra quá nhiều điều ác cho nên ông trời mới bắt ta chết. Nhưng ta thấy rất hạnh phúc vì trước khi chết có thể nhìn thấy con. – Lão Giang nắm chặt lấy tay Vĩnh Thành, sau đó mắt ông từ từ khép lại.
– Ba… ba… – Vĩnh Thành đau đớn gọi. – Ba đừng chết mà, nếu muốn bù đắp thì hãy cố gắng sống. Con muốn có một người cha, dù là xấu hay là tốt thì người mãi mãi là ba của con. Làm ơn đừng bỏ con… ba ơi!
– Haha… trước khi chết, ba có thể nghe được tiếng con gọi thì ba đã mãn nguyện lắm rồi. – Lão Giang thều thào, đưa tay vuốt mặt Vĩnh Thành rồi mi mắt khép chặt lại, bàn tay rơi xuống thinh không.
Vĩnh Thành đau đớn khóc thét lên gọi… Hạ Khanh và Anh Kỳ cũng không cầm được lòng mà khóc nức nở.
“Đùng…”
Một tiếng súng được bắn ra từ một góc sân thượng vang lên. Tên Hải đang đứng trên đó nhìn Vĩnh Phong vẻ mặt thách thức nói:
– Lên đây đi, Vĩnh Phong. Tao đợi mày lâu rồi.
– Lo cho họ giùm mình. – Vĩnh Phong nhìn Thế Nam yêu cầu, rồi không đợi Thế Nam đáp đã quay đầu hướng sân thượng mà chạy.
Khi Vĩnh Phong chạy đến nơi thì thấy Hiểu Đồng và bé Đường đang bị cột ở hai góc của sân thượng.
Cậu quay người nhìn Hiểu Đồng, hai tay cô bị trói chặt kéo ngược lên cây cột phía trên. Trên cột có gắn một cái ròng rọc. Đầu dây còn lại được đính trên một cái khoen tròn. Dưới chân cô là một tấm ván đặt bấp bênh trên thành lan can của sân thượng. Hiểu Đồng đứng ở một đầu của tấm ván, đầu kia được giữ lại tạo sự thăng bằng bởi một sợi dây, sợi dây này được luồn dưới một thùng sắt nặng và đầu này của sợi dây cũng được đính chặt vào một cái khoen tròn.
Hai khoen tròn này có một sợi dây thừng bậc trung thòng qua khiến cho chúng sát vào nhau, sợi dây thừng bậc trung này ở hai đầu cũng có hai khoen tròn. Bên kia bé Đường cũng bị buộc chặt bởi cách thức y như vậy.
Và ở bốn cái khoen tròn của hai sợi dây thừng bậc trung này được nối với nhau bằng một sợi dây thừng cực đại, sợi dây thừng cực đại này lại được cột vào một cái cây trụ ngay chỗ tên Hải đứng.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong với ánh mắt cực kỳ hoang mang và lo sợ, cô khẽ mếu máo nói:
– Đồ ngốc, sao anh lại đến đây một mình!
Cậu nhìn Hiểu Đồng đầy yêu thương khẽ cười nhưng không đáp. Giữa hai người yêu thương nhau đôi khi chỉ cần một cái nhìn, một cái chớp mắt cũng đã nói hết tất cả. Vĩnh Phong quay đầu nhìn bé Đường, con bé không khóc nhưng ánh mắt đầy sợ hãi. Dù có gan dạ, dù có mạnh mẽ thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Lần đầu tiên, Vĩnh Phong nhìn kỹ bé Đường, bé Đường lúc nhỏ khá giống Hiểu Đồng nhưng càng lớn, lại có nhiều nét riêng biệt, nhất là đôi mắt. Đôi mắt của bé Đường càng lớn càng giống cậu. Đây có phải là vì bé là em gái ruột của cậu mà cậu cảm nhận như thế không? Cậu vẫn biết rõ điều này từ lâu rồi nhưng cậu không nhìn nhận, cậu sợ cái sự thật này. Nhưng giờ đây cậu lại vui mừng vì điều này là sự thật.
Có lẽ vì họ có cùng dòng máu cho nên ngay lần đầu tiên gặp, thấy bé Đường bị lạc cậu mới động lòng trắc ẩn mà ra tay cứu giúp. Cũng vì vậy mà cậu có thể gặp được Hiểu Đồng.
Nhìn ánh mắt của bé Đường như đang cầu cứu khiến Vĩnh Phong trào dâng cảm xúc đau đớn mãnh liệt, đứa em gái của cậu, đứa em đáng thương chưa bao giờ được thừa nhận.
Cả hai người đều bị dây trói chặt, dây trói cứa vào tay để lại những vết thâm tụ tím ngắt, Vĩnh Phong thấy mà đau lòng.
– Mày muốn gì? – Vĩnh Phong quay đầu nhìn tên Hải đầy căm hận.
– Tao muốn gì hẳn mày phải biết chứ? – Tên Hải cầm khẩu súng xoay vòng vòng trước mặt vẻ khiêu khích. – Đại ca của tao vì tụi bây mà phải bỏ mạng trong tù, tao nhất định phải báo thù.
– Đại ca mày chết trong tù thì cứ đi tìm những người quản tù hay mấy thằng bạn tù làm đại ca mày chết mà trả thù. Sao lại tìm tụi tao? – Vĩnh Phong hằn học đáp.
– Nếu không phải tụi bây thì đại ca tao đâu có bị bắt rồi chết oan ức chứ. – Tên Hải ánh mắt long lên sòng sọc mắng.
– Là do hắn tự chuốc lấy, trách ai được chứ. – Vĩnh Phong cả cuời nói.
– Cấm mày xúc phạm đại ca tao! – Tên Hải gần như nổi điên.
– Mau thả hai chị em họ ra! – Vĩnh Phong đanh mặt nghiến răng nhìn tên Hải đầy tức giận ra lệnh.
– Không thả. – Tên Hải cũng đanh mặt lên thách thức đáp. – Muốn tao thả cũng được. Chấp nhận trò chơi của tao để cứu họ chứ?
– Trò chơi gì? – Vĩnh Phong lạnh băng đáp.
– Rất đơn giản, chỉ cần khi tao thả sợi dây này ra mà mày có thể chụp được trong thời gian ngắn nhất thì có thể cứu hai người bọn họ. Để xem sức ngươi có thể kéo được cả hai người bọn họ hay không? – Tên Hải cười nham hiểm quay đầu nhìn Hiểu Đồng và bé Đường rồi đưa mắt nhìn nơi nối hai đầu sợi dây trói họ, đôi mắt ánh lên tia gian xảo đầy thâm ý.
– Vĩnh Phong, hãy chụp lấy đầu dây bên phải! – Hiểu Đồng đột nhiên hét lên ra lệnh.
Vĩnh Phong còn chưa rõ ý Hiểu Đồng nên ngoảnh đầu nhìn kỹ sợi dây lần nữa. Cậu giật mình phát hiện ra một điều. “Hóa ra là như vậy. Trò chơi đơn giản này nhưng có thể chết người như chơi.”
Chỉ cần hắn ta giật dây một cái, sợi dây thừng lớn này sẽ buông ra, hai sợi dây bậc trung cũng vì vậy mà buông ra khỏi sợi dây đang giữ tính mạng của hai chị em Hiểu Đồng.
Chỉ cần đầu dây giữ hai đầu dây của họ thả ra, họ lập tức sẽ rơi xuống. Nếu cậu chụp kịp thì may ra có thể cứu họ, còn nếu không kịp thì… Vĩnh Phong không dám nghĩ tiếp. Nhưng có một điều Vĩnh Phong có thể chắc chắn, tên Hải sẽ không dễ dàng đứng yên cho cậu cứu hai chị em họ.
Tên Hải nhìn Vĩnh Phong một cách thong thả, môi nhếch lên đầy giễu cợt chờ đợi.
– Sao hả, suy nghĩ xong chưa? Chấp nhận hay không chấp nhận?
Vĩnh Phong không trả lời, cậu bặm môi, nghiến răng nghiến lợi nhìn tên Hải đang đắc chí mà hận không thể giết chết hắn ta ngay lập tức.
– Đúng là hơi khó nghĩ thật, em gái và người yêu… – Tên Hải bắt đầu khiêu khích.
– Vĩnh Phong, em xin anh, hãy cứu lấy bé Đường! – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong mếu máo van nài.
Vĩnh Phong hết nhìn sang cô rồi nhìn sang bé Đường đang bắt đầu rơi nước mắt. Một đứa bé mới hơn bảy tuổi đang sắp sửa đối mặt với cái chết mà không kêu gào, la hét mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Vĩnh Phong đưa đôi mắt đầy thương xót nhìn bé Đường.
Giờ phút này, lại bắt Vĩnh Phong phải lựa chọn, một sự lựa chọn đầy đau khổ.
– Thế nào, quyết định cứu ai đây? Cứu người yêu thì hai người sẽ sống trong đau khổ dằn vặt suốt trước cái chết của em gái của cả hai người. Cứu em gái thì ngươi sẽ mãi mãi sống trong đau khổ khi chứng kiến người yêu chết trước mặt mình. À quên nói cho ngươi biết một chuyện, người yêu của ngươi đang có thai, chắc là con của ngươi. – Tên Hải đểu giả cười nói, môi hắn ta nhếch lên đầy thâm hiểm khi chứng kiến biểu hiện đầy phân vân đau khổ của Vĩnh Phong, hắn ta cố ý nói thêm một sự thật cho Vĩnh Phong biết.
Vĩnh Phong đứng ngây người, cậu quay người nhìn Hiểu Đồng với một ánh mắt ngây dại. Trong giờ phút này, cái tin này thật là một cú sốc lớn, là tin vui hay là tin buồn. Thật sự Vĩnh Phong không biết cảm xúc của mình trước thông tin này là như thế nào. Cậu sắp được làm cha, một đứa bé là con của cậu và Hiểu Đồng, là kết tinh tình yêu của hai người, là niềm hạnh phúc vô bờ của cậu.
Đúng lí Vĩnh Phong rất vui mừng, rất hạnh phúc khi hay tin này nhưng mà trong hoàn cảnh này, cái tin này lại khiến cậu càng lo sợ hơn. Tại sao lại là giờ phút này.
– Vĩnh Phong, nếu anh cứu em, em sẽ hận anh suốt đời. – Hiểu Đồng nghiến răng nhìn Vĩnh Phong lạnh lùng nói.
Khóe môi Vĩnh Phong giật giật, ánh mắt thoáng vẻ bất lực nhìn Hiểu Đồng. Hiểu Đồng đã không cho cậu một sự lựa chọn. Cô đã quyết định thay cậu.
– Đừng rề rà nữa, quyết định xong chưa? Tao đếm đến ba đó. – Tên Hải bắt đầu gầm gừ đếm.
– Lập tức hắn ta kéo sợi dây thừng lớn đang cột vào cây cột gần hắn, rồi hơi thả lỏng tay cho nó rơi ra nhưng nhanh chóng chụp lại khiến cho mọi người một phen hoảng sợ.
Vĩnh Phong siết chặt tay lại. Cậu không nhìn khẩu súng trên tay hắn mà nhìn sợi dây trong tay hắn, lòng dạ như bị thiêu đốt.
– Bắt đầu lại nào… một… hai… ba… – Tên Hải vừa đếm đến ba thì thả sợi dây ra và lùi sang một bên, Vĩnh Phong không chần chừ thêm nữa, cậu lao nhanh tới chụp lấy sợi dây đang từ từ tháo mình ra khỏi cây cột và bắt đầu chuyến hành trình chết chóc.
Hiểu Đồng và bé Đường cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu đầy sợ hãi của mình.
“Đùng…”
Tiếng súng vang lên gây chấn động một góc trời, một dòng máu phun ra nơi bắp chân Vĩnh Phong khi cậu lao đến. Sợi dây thừng lớn đã rời khỏi cây cột và bốn cái khoen ở hai sợi dây thừng bậc trung bắt đầu tách nhau ra, hai đầu khoen của hai sợi dây quấn vào nhau cũng đang bắt đầu tách rời.
Mặc cơn đau tê rát ở bắp chân, Vĩnh Phong cắn chặt răng lao tới chụp lấy bốn cái khoen kia. Cậu ngã sõng xoài ra mặt đất. Sợi dây được buông ra, hai chị em Hiểu Đồng bất giác bị hất ngược ra phía sau rồi suýt trượt chân ra khỏi tấm ván nhưng cũng may, ngay lúc đó Vĩnh Phong chụp kịp kéo hai người lại.
Hiểu Đồng lo lắng quay sang nhìn bé Đường, rồi thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy con bé không sao. Cô lập tức quay người nhìn Vĩnh Phong, máu từ bắt chân Vĩnh Phong chảy ra đỏ cả một vùng khiến Hiểu Đồng chết lặng.
“Đùng…”
Tiếng súng lại vang lên lần nữa nhằm ngay bả vai phải của Vĩnh Phong. Một tiếng rên lớn vang lên xé hết ruột gan Hiểu Đồng. Cô đau lòng đến độ tim gần như vỡ ra khi những giọt máu lại tiếp tục chảy ra từ trên người Vĩnh Phong. Cái cảm giác đau đớn lan tỏa ra khắp cơ thể, như thể người chịu phát súng đó chính là cô. Nước mắt rơi nhiều đến nỗi cô mất luôn cảm giác lạnh lẽo mặn chát đang rơi vào khóe miệng của mình.
– Vĩnh Phong! – Hiểu Đồng gào tên cậu trong đau đớn, ánh mắt cô nhìn Vĩnh Phong đầy tuyệt vọng.
Thì ra đây chính là trò chơi của hắn ta, dùng cô để từ từ hành hạ Vĩnh Phong. Hiểu Đồng căm phẫn nhìn tên Hải.
Nhìn sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt Vĩnh Phong, răng cậu cắn chặt lấy môi, mắt khẽ khép hờ để cố hết sức giữ đầu dây có hai chị em họ. Hiểu Đồng đau đớn đưa ra quyết định, cô run rẩy yếu ớt nói:
– Vĩnh Phong thả dây ra đi!
Vĩnh Phong nghe tiếng nói của Hiểu Đồng, cậu mở mắt ra nhìn cô. Ánh mắt hiện rõ sự đau đớn nhưng vẫn ẩn chứa cái nhìn yêu thương, muốn mở miệng đáp nhưng lại không đủ sức, cậu mỉm cười lắc đầu.
Người cậu đã đầm đìa mồ hôi, mặt trắng bệch, môi tím tái chẳng khác gì một cái xác sống cả. Toàn thân cậu run rẩy, tuy vậy hai tay vẫn giữ chặt lấy bốn đầu khoen. Cố gắng gượng người ngồi dậy, cho đến khi ngồi dậy được, máu chỗ cậu ngã xuống loang ra thành một vũng đỏ thẫm, cậu thở hồng hộc như người chết ngạt muốn tìm chút không khí còn sót lại.
– Em xin anh hãy thả ra đi, Vĩnh Phong! Đừng có ngốc nữa, buông dây ra và chạy đi. Anh làm vậy chỉ có chết mà thôi. – Hiểu Đồng lần nữa van xin trong nước mắt.
Nhưng Vĩnh Phong run rẩy ngang bướng lắc đầu, bặm môi giữ chặt. Tên Hải nãy giờ vẫn đang quan sát thì lấy làm thích chí cười nham hiểm. Hắn bước đến đá vào vai phải của Vĩnh Phong ngay chỗ bị bắn.
– Á… – Vĩnh Phong đau đớn hét lên một tiếng, bàn tay đang nắm chặt đầu dây của bé Đường bật ra, sợi dây bị thu lại phía sau.
– Bé Đường! – Hiểu Đồng trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn bé Đường đang bật ra khỏi tấm ván dưới chân và rơi xuống.
Bé Đường rơi xuống, nhưng thật may mắn, Vĩnh Phong đã nhào tới chụp kịp. Cậu cố sức giữ lại với cánh tay bị thương của mình vì vậy mà máu từ đó lại tuôn ra nhiều hơn.
– Mày khá lắm, chịu đựng lâu vậy.
– Tôi xin anh, hãy tha cho họ đi được không? – Hiểu Đồng thấy cổ họng mình khô khốc khi nói lời cầu xin với tên Hải. – Xin anh đó, hãy tha cho họ đi, anh muốn tôi làm trâu làm ngựa sao cũng được.
– Tha cho hắn ta à? – Tên Hải hỏi lại với giọng bỡn cợt, rồi quét mắt nhìn Vĩnh Phong đầy căm hận. – Đừng nằm mơ. Chính vì hắn mà đại ca của tao phải chết. Tụi bây có biết là không có đại ca, tao đã chết mất xác từ lâu rồi hay không. Đối với tao đại ca vừa là cha vừa là anh. Cho nên… – Hắn gằn giọng nhìn Vĩnh Phong rồi bước lại đạp vào cái chân bị thương của cậu chà xát thật mạnh làm máu không ngừng chảy ra, Vĩnh Phong đau đớn hét lên. – Cho nên tao muốn để cho tên khốn này chịu đủ sự hành hạ đau đớn tao mới cam lòng.
– Đừng mà, tôi xin anh! – Hiểu Đồng đau xót rên lên, trước mặt cô là an nguy của Vĩnh Phong, đằng sau cô là bé Đường đang trên bờ vực, con bé đã ngất xỉu vì sợ hãi.
– Van xin anh cũng vô ích thôi cưng à, lo cho bản thân mình trước đi, bây giờ là tới lượt cưng. – Hắn đểu giả nhìn Hiểu Đồng cười, rồi quay lại nhìn Vĩnh Phong nói: – Lần này tao nên bắn vào đâu nhỉ, bắn vào đầu mày hay là bắn vào cánh tay còn lại của mày đây?
Tên Hải nói xong liền đưa tay vuốt vuốt cằm ra chiều suy nghĩ sau đó nhìn Hiểu Đồng, khóe môi nở nụ cười gian ác.
– Tao quyết định rồi, phải để cho mày chứng kiến cái cảnh người con gái mày yêu và em gái của mày chết trước mắt mày thì mới thú vị. Để xem lần này tao bắn vào tay trái của mày thì mày còn chịu được nữa hay không.
Vừa nói hắn ta vừa lùi lại mấy bước, tay đưa súng lên nhắm vào cánh tay trái của Vĩnh Phong. Khi mà hắn ta chuẩn bị bóp cò, toàn thân Vĩnh Phong run lên, ánh mắt đầy tia giết người nhìn tên Hải, nhưng thái độ của cậu chỉ càng khiến hắn ta thích chí hơn mà thôi.
– Đừng mà, tôi xin anh! – Hiểu Đồng khóc ngất lên, toàn thân không ngừng run rẩy. Cô cắn chặt môi quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn thêm lần nữa. Cô tự trách, nếu như cô không xuất hiện, vậy thì Vĩnh Phong sẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và bình yên.
Ngay khi tên Hải bóp cò thì hai bóng người xuất hiện sau lưng hắn ta.
Tuấn Kiệt chụp lấy tay cầm súng của tên Hải giơ lên cao, phát súng nhằm vào Vĩnh Phong vì vậy mà bắn lên không trung tạo ra một âm thanh xé gió. Ngay khi Tuấn Kiệt và tên Hải đang giằng nhau khẩu súng trên tay hắn thì Anh Kỳ đã đập vào người hắn ta một gậy thật mạnh khiến hắn choáng váng ngã xuống. Khẩu súng vì vậy cũng rơi xuống văng ra xa.
Ngay lúc đó, sức chịu đựng của Vĩnh Phong đã đến giới hạn, cậu ngã xuống, tay buông lỏng bốn đầu dây mà bản thân sống chết giữ nãy giờ lúc nào không hay. Cậu quay người lại muốn giữ lại nhưng cậu không còn đủ sức nữa, đau xót nhìn Hiểu Đồng bật ra khỏi tấm ván và rơi xuống, cậu hét lên tiếng gọi tuyệt vọng:
– Hiểu Đồng…
Hiểu Đồng đang nhắm mắt rồi chợt thấy cả người nhẹ bẫng rơi xuống, sau đó nghe tiếng hét của Vĩnh Phong. Cô mở mắt ra cảm thấy khóe mắt cay cay bởi luồng không khí mạnh hất vào mặt. Cô bèn khép mi lại đón chờ cái chết đến gần, trong lòng thốt lên một câu: “Vĩnh Phong, vĩnh biệt”.
Nhưng ngay sau đó cô bỗng thấy bị siết mạnh và kéo giật lại, người cô đập mạnh vào bức tường.
Tuấn Kiệt và Anh Kỳ đành bỏ mặc tên Hải ở đó chạy đuổi theo sợi dây của bé Đường và Hiểu Đồng. Tuấn Kiệt nhanh chân chụp lấy sợi dây của Hiểu Đồng kéo cô lại kịp thời trước khi sợi dây rơi xuống. Cậu thở phào nhìn sang Anh Kỳ.
Anh Kỳ cũng đã chụp được sợi dây của bé Đường trước khi rơi xuống, cô cũng quay đầu lại nhìn Tuấn Kiệt rồi nở nụ cười vui mừng.
Cả hai nhìn nhau cùng gật đầu rồi dùng hết sức kéo hai chị em Hiểu Đồng lên. Bé Đường còn nhỏ lại gầy nên Anh Kỳ nhanh chóng cứu được cô bé lên. Tuấn Kiệt khá vất vả kéo Hiểu Đồng lên vì cậu sợ cô va đập mạnh vào tường sẽ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng của Hiểu Đồng. Anh Kỳ vội vàng đặt bé Đường xuống, chạy đến cùng Tuấn Kiệt phụ giúp kéo Hiểu Đồng lên.
Hai người họ không biết rằng sau cú đập choáng váng, tên Hải bắt đầu tỉnh lại, hắn thấy hai người họ đang hợp sức cứu Hiểu Đồng thì nhìn thấy khẩu súng liền lao đến chụp lấy nhắm hướng họ bắn. Nhưng Vĩnh Phong đã nhìn thấy, cậu cố gắng hết sức lao đến, hai bên giằng co quyết liệt nhưng Vĩnh Phong đã kiệt sức, khẩu súng dần dần bị tên Hải chĩa về phía đầu cậu.
Và trước khi tên Hải kịp bóp cò thì một tiếng súng vang lên sau lưng hắn. Hắn ta gục xuống đất ngay lập tức. Trong cơn mơ màng, Vĩnh Phong nhìn thấy Vũ Quỳnh đang cầm súng đứng đó. Chính cô đã cứu cậu, Vĩnh Phong từ từ khuỵu xuống.
Anh Kỳ và Tuấn Kiệt cũng cứu được Hiểu Đồng lên và đang đưa cô tới bên Vĩnh Phong. Hiểu Đồng ngồi sụp xuống bên cạnh Vĩnh Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Vĩnh Phong mừng rỡ khi thấy Hiểu Đồng không sao rồi từ từ khép mắt lại.
– Vĩnh Phong, xin anh, mau tỉnh lại đi! – Hiểu Đồng kinh hãi kêu lên, cố lay người cậu nhưng Vĩnh Phong không động đậy. Tuyệt vọng, đau đớn và mệt mỏi, sau đó cô cũng ngất đi trên thân hình toàn máu của Vĩnh Phong.
Minh Thùy hối hả chạy vào phòng cấp cứu, tim cô đập mạnh từng hồi vì lo lắng và sợ hãi. Nhưng khi cô mở cửa bước vào, cô nhìn thấy một thân người đang nằm trên giường, trên người che phủ một cái khăn trắng tinh. Cô rùng mình một cái rồi bất động, mắt trân trân vào cái gương mặt đang nằm kia.
Gương mặt trắng bệch, thân người dường như đã không còn sự sống nữa. Phút giây này, tim Minh Thùy vỡ ra từng mảnh đau đớn rồi cứa vào ruột gan. Một Quốc Bảo thường trêu chọc cô, coi cô như osin, một Quốc Bảo thẹn thùng, gãi đầu mắc cỡ khi tặng cô sôcôla. Rất nhiều hình ảnh của Quốc Bảo chạy ngang đầu Minh Thùy, đủ cung bậc cảm xúc: vui có, buồn có, giận dữ có nhưng hiện rõ trong đầu cô là hình ảnh nụ cười rạng rỡ như trẻ con được quà của cậu.
Minh Thùy rất ít khi khóc, vậy mà giờ đây nước mắt rơi nhiều hơn hai mươi năm cô đã sống. Cảm giác đau lòng tột độ này là gì?
Minh Thùy lao đến bên giường Quốc Bảo ôm chặt lấy cậu khóc nức nở. Cô tức giận cung tay đánh thật mạnh vào ngực cậu mếu máo mắng:
– Đồ tồi, anh đúng là đồ tồi. Tại sao, tại sao lại lựa chọn thời điểm này mà chết chứ? Tại sao lại là lúc em biết mình yêu anh chứ? Đồ xấu xa…
– Thật không, có thật là em yêu anh không hả? – Giọng nói có phần vui mừng vang lên trên đầu Minh Thùy.
Cô giật mình nhỏm dậy, sao đó nhìn Quốc Bảo đang mở mắt, nụ cười nở trên môi rạng rỡ nhìn cô.
– Anh anh… anh chưa chết? – Minh Thùy run run kêu lên yếu ớt.
– Ai nói em, anh chết? – Quốc Bảo cau mày nhìn Minh Thùy hỏi.
– Cái anh chàng đeo mắt kính nói em mau vào nhìn mặt anh lần cuối. – Minh Thùy ngơ ngác nói.
Quốc Bảo biết ngay đó chính là Đại Bình, khóe môi bỗng nhếch lên nụ cười cảm kích. Nếu Đại Bình không nói vậy thì chưa chắc Minh Thùy sẽ nói ra tình cảm trong lòng. Cậu quay người nhìn Minh Thùy yêu cầu:
– Nói lại cho anh nghe câu lúc nãy đi!
– Câu… câu gì chứ? – Minh Thùy đỏ mặt ấp úng giả vờ không hiểu hỏi.
– Thì là câu: “Tại sao là lúc em biết mình…” đó. – Quốc Bảo mỉm cười gian nhắc lại.
– Em quên mất rồi… – Minh Thùy đỏ mặt xấu hổ vội vàng bỏ trốn. – Anh không sao rồi, em đi thăm chị Hiểu Đồng đây.
– Á… – Quốc Bảo đột nhiêm ôm lấy chỗ băng bó của mình rên lên, mặt mày nhăn nhó đầy đau đớn.
Minh Thùy lo lắng vội vàng quay lại bên Quốc Bảo hỏi:
– Anh sao rồi, có đau lắm không?
Quốc Bảo thừa cơ hội nắm chặt lấy tay Minh Thùy không cho cô chạy trốn. Minh Thùy đỏ mặt tía tai muốn rút ra nhưng không thể đành bặm môi đánh vào ngực Quốc Bảo một cái mắng:
– Đồ lưu manh, lừa đảo.
Quốc Bảo cười phá lên, vòng tay ôm chặt lấy Minh Thùy, để cô tựa vào lòng cậu, nghe tiếng tim đập rộn rã của cậu. Cậu khẽ thảng thốt:
– Minh Thùy, anh yêu em.
Trái tim Minh Thùy khẽ run lên điệu nhạc hạnh phúc, chầm chậm ngẩng đầu nhìn Quốc Bảo khẽ nói:
– Em cũng yêu anh.
Sau đó hai người trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào đầy hương vị của hạnh phúc. Tình yêu của họ giờ mới bắt đầu.
Tất cả mọi người đều tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu cầu mong cho Vĩnh Phong qua cơn nguy cấp, chỉ có Anh Kỳ và Tuấn Kiệt ở bên chăm sóc Hiểu Đồng.
Anh Kỳ ngồi im lặng nhìn sắc mặt tái xanh của Hiểu Đồng nhớ lại lời thì thầm trong cơn mê của cô khi được đưa đi cấp cứu: “Làm ơn cứu Vĩnh Phong… con của tôi…”
Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác hối hận cho hành động ích kỷ xấu xa của mình. Cái thai của Hiểu Đồng may mắn giữ lại được nhưng sức khỏe suy yếu như vậy, còn Vĩnh Phong thì sống chết chưa rõ. Hai người họ đẹp đôi như vậy, yêu thương nhau như vậy, chỉ vì sự chiếm hữu và sự ích kỷ của cô mà đã khiến họ sống trong đau khổ phân chia, thậm chí đối mặt với cái chết.
Cô nhìn Tuấn Kiệt nước mắt giàn giụa khóc:
– Tất cả là lỗi tại em, nếu em không chặn đường đòi nói chuyện với Hiểu Đồng thì cô ấy và Vĩnh Phong sẽ không ra nông nỗi này.
Tuấn Kiệt choàng tay qua vai vỗ về an ủi:
– Đồ ngốc, không phải tại em đâu. Bọn chúng đã có kế hoạch trước, dù không có em thì lúc khác bọn chúng cũng sẽ bắt Hiểu Đồng thôi. Mục đích của bọn chúng vốn dĩ là trả thù mà…
– Nhưng mà…
– Yên tâm đi, Hiểu Đồng và Vĩnh Phong sẽ không sao đâu. – Tuấn Kiệt vội cắt ngang lời Anh Kỳ, cậu không muốn cô lo lắng và dằn vặt, nhưng cậu cũng âm thầm ngẩng mặt lên cao thở dài.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người liền xúm lại xung quanh mấy vị bác sĩ vừa bước ra.
– Bác sĩ, cậu ấy sao rồi? – Thiên Minh lên tiếng hỏi.
Những người còn lại im lặng nín thở lắng nghe, vị bác sĩ cởi khẩu trang ra nhẹ nhàng đáp:
– Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng cậu ấy mất máu quá nhiều nên tạm thời bị hôn mê sâu.
– Vậy thì chừng nào con trai tôi mới tỉnh lại? – Ông Vĩnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Bà Mai Hoa bên cạnh siết chặt cánh tay ông từ nãy giờ cũng thả lỏng ra, hai người nhìn bác sĩ dò hỏi.
– Chưa rõ lúc nào sẽ tỉnh lại, cái này thì còn tùy vào sức khỏe và nghị lực của bệnh nhân. – Bác sĩ trả lời rồi vội vàng bỏ đi.
Lúc Hiểu Đồng tỉnh lại, cô vui mừng khi biết mầm sống trong bụng mình vẫn tồn tại, nhưng khi nghe kể tình trạng của Vĩnh Phong thì mặt cô đầy vẻ đau buồn. Dù sức khỏe yếu vô cùng, cô vẫn nhất quyết đi thăm Vĩnh Phong.
Nhìn thấy Vĩnh Phong nằm im bất động trên người đầy vết băng bó, trên mũi còn đặt ống thở oxi, Hiểu Đồng cảm thấy đau lòng vô cùng. Cô muốn một mình bên cạnh Vĩnh Phong nên tất cả mọi người lui ra ngoài.
Hiểu Đồng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Vĩnh Phong áp vào mặt mình, để mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay cậu. Sau đó cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã có chút hồng của Vĩnh Phong.
Nếu như Vĩnh Phong không gặp cô, không yêu cô, có lẽ anh sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô sinh ra đã mang một ngôi sao xấu, cuộc đời đầy đau khổ cho nên Vĩnh Phong mới bị cô kéo vào vòng khổ nạn của mình. Đã bao nhiêu lần anh đối mặt với tử thần vì cô và đã nhiều lần bị cô làm tổn thương.
Tất cả là tại cô, nếu như cô còn tiếp tục ở bên cạnh Vĩnh Phong, anh sẽ còn chịu nhiều đau khổ. Hiểu Đồng khẽ chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, cô đau đớn hạ quyết tâm.
***
– Con quyết định đi thật sao? – Ông Văn Trác nhìn Hiểu Đồng lo lắng.
Cô cắn chặt môi khẽ gật đầu, tay đưa lên xoa bụng, cô đã quyết tâm.
– Nhưng còn…
– Con sẽ nuôi nó, sẽ cho nó tất cả. – Hiểu Đồng mỉm cười khẳng định quyết tâm của mình
Ông Văn Trác không thể nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ lắc đầu thở dài.
Cuối cùng cô cũng quyết tâm kể hết mọi sự thật về bé Đường cho ông Vĩnh Nguyên biết. Cô sợ bé Đường đi theo mình sẽ gặp nhiều bất hạnh. Ông Vĩnh Nguyên khá choáng váng khi biết được sự thật. Ông xúc động nghẹn ngào khi nhìn thấy bé Đường, ông ôm chầm lấy Hiểu Đường vuốt ve trong sự ngơ ngác của con bé.
Lát sau, ông buông bé Đường ra cho con bé chạy đi chơi rồi bình tĩnh nhìn Hiểu Đồng nói:
– Bé Đường mãi mãi là em gái của cháu. Ta không xứng đáng là ba của nó, ta chưa từng cho nó một ngày hạnh phúc. Hãy đưa nó đi theo con. Hãy yêm tâm, bé Đường theo con mới là hạnh phúc của nó.
– Vâng… – Hiểu Đồng gật đầu, cô không nói gì thêm nữa, quay lưng dắt tay bé Đường ra đi.
Bà Mai Hoa ôm lấy cánh tay ông Vĩnh Nguyên vỗ về, ông cũng quay lại nhìn bà dịu dàng rồi vỗ lên tay bà.
Hiểu Đồng mở cửa bước vào phòng bệnh của Vĩnh Phong. Căn phòng im lặng chỉ có tiếng máy móc phát ra nhè nhẹ. Hiểu Đồng bước đến bên cạnh Vĩnh Phong nắm lấy tay anh thì thầm:
– Vĩnh Phong em xin lỗi, em buộc lòng phải rời xa anh. Nếu còn ở cạnh anh, em không biết mình còn gây thêm cho anh đau khổ gì. Xin anh hãy quên em đi, tìm một cô gái tốt hơn em ở bên cạnh anh. Em sẽ nuôi dạy con chúng ta thật tốt.
Cô nhẹ nhàng cầm cái chụp oxi của Vĩnh Phong ra, đặt lên môi cậu một nụ hôn, nước mắt cô rơi xuống.
Hiểu Đồng ra đến cửa thì quay đầu nhìn lại Vĩnh Phong một lần nữa:
– Vĩnh Phong, tạm biệt!
Hiểu Đồng vừa đóng cửa xong thì trong phòng, những ngón tay Vĩnh Phong đột nhiên nhúc nhích.
Ra khỏi bệnh viện, Hiểu Đồng nhắn một tin nhắn cho Anh Kỳ: “Hãy giúp tôi chăm sóc cho Vĩnh Phong. Chúc hai người hạnh phúc”.
Sau đó cô bước vào trong xe của Tuấn Kiệt đang chờ sẵn, bé Đường cũng đang ngồi trong xe chờ cô. Tuấn Kiệt quay xuống nhìn cô hỏi lần nữa:
– Em quyết định ra đi thật sao?
– Ừ. – Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt gật đầu, tay cô nắm chặt tay bé Đường, từ hôm nay cô và bé Đường sẽ rời khỏi đây mãi mãi. Hai người họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở phương trời mới.
Tuấn Kiệt cùng hai chị em Hiểu Đồng bay đi, họ không cho ai biết họ đi lúc nào và đi đâu. Cả ba đứng chờ tời giờ làm thủ tục. Hiểu Đồng ngồi đó nhìn lại bầu trời này lần cuối. Cô cũng từng đến sân bay này nhưng trong một tâm trạng khác, lần đó, cô là người đưa tiễn, lần này cô là người ra đi.
– Xin lỗi, anh lộn giờ, chúng ta đến sớm một tiếng đồng hồ rồi. – Tuấn Kiệt ngượng ngượng nói.
– Không sao, chúng ta chờ vậy.
Một tiếng nữa cô sẽ rời khỏi nơi đau lòng và cũng là nơi hạnh phúc nhất này.
Thời gian như đang giễu cợt cô nên cứ chầm chậm trôi qua. Mỗi phút giây đều như dao đâm vào lòng, đau nhức không chịu nổi. Cô đưa tay chạm nhẹ bụng mình, cảm giác có chút hơi ấm tình mẫu tử đang tỏa ra.
Cuối cùng tiếng loa phát thanh kêu gọi những người đi chuyến bay đó chuẩn bị vào làm thủ tục. Hiểu Đồng nắm tay bé Đường theo Tuấn Kiệt chuẩn bị bước vào bên trong.
Đột nhiên… một bóng người xuất hiện trước mặt họ.
Ngay sau đó, tiếng bé Đường reo lên:
– Anh Vĩnh Phong…
Vĩnh Phong từ trong đám đông từ từ bước ra, dù bước chân vẫn chưa thật cân bằng nhưng ánh mắt, nụ cười đã che lấp bước chân khập khễnh của cậu. Vĩnh Phong từ từ tiến đến trước mặt Hiểu Đồng vẫn đang sững sờ đến bất động nhìn chằm chằm vào cậu.
– Em lại muốn rời xa anh lần nữa sao? – Vĩnh Phong khàn giọng hỏi, ánh mắt tràn ngập sự đau buồn và oán giận.
– Em… – Hiểu Đồng nghẹn lời không thể thừa nhận trước ánh mắt đau đớn của Vĩnh Phong.
– Nếu em bỏ đi lần nữa, anh sẽ hận em suốt đời. – Vĩnh Phong nghiến răng gằn từng chữ nói.
Hiểu Đồng ánh mắt đã nhạt nhòa nhìn Vĩnh Phong, môi run run không nói được lời nào.
– Nếu muốn đi thì hãy trả tim lại cho anh. – Vĩnh Phong khẽ khàng nói tiếp: – Em đã để nó ở đâu?
– Trái tim của anh, em đã giấu vào một góc tận cùng rồi. – Hiểu Đồng hít một hơi, đau đớn đáp.
– Nếu muốn ra đi thì cứ bóp nát nó để nhẹ lòng hơn. – Vĩnh Phong mỉa mai nói.
– Sẽ có cô gái tốt hơn em ở bên cạnh anh. Anh Kỳ, cô ấy rất yêu anh, huống chi cô ấy vì anh mà phải chịu nỗi đau quá lớn. Anh nên ở cạnh chăm sóc cho cô ấy và quên em đi. Em đã hứa sẽ trả anh lại cho cô ấy. – Hiểu Đồng vẫn kiên quyết nói.
– Được, nếu đó là điều em muốn. – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng giận dữ nói, sau đó móc trong túi ra một tờ giấy nhét vào tay Hiểu Đồng rồi bình thản nói: – Vĩnh biệt!
Cậu quay lưng bỏ đi trong tiếng gọi nhỏ của bé Đường. Tim Hiểu Đồng đau nhức vô cùng, cô nức nở mở tờ giấy trong tay ra, đó là thư của Anh Kỳ gửi cho cô.
“Gửi Hiểu Đồng!
Tôi muốn nói với cô nhưng không biết phải đối mặt với cô thế nào. Tôi thành thật xin lỗi, nếu như tôi không xen vào giữa cô và Vĩnh Phong thì có lẽ hai người đã hạnh phúc bên nhau rồi.
Thật ra tôi đã gạt cô và Vĩnh Phong. Năm đó, Vĩnh Phong vì say rượu nên ngủ ngay bên cạnh tôi, giữa chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì cả. Sáng hôm đó Vĩnh Phong tưởng rằng giữa tôi và anh ấy đã xảy ra chuyện bởi vì tôi đã đến kỳ ngay đêm đó. Còn cái thai là tôi gạt anh ấy vì muốn giữ chân anh ấy, chuyện sảy thai rồi mất khả năng sinh đẻ cũng là do tôi bịa ra.
Vì vậy, Hiểu Đồng, cô không cần áy náy gì cả mà hãy hạnh phúc bên cạnh Vĩnh Phong. Sóng gió giữa hai người đã kết thúc rồi, hãy cho mình và Vĩnh Phong một cơ hội để nắm bắt hạnh phúc. Tôi ở chân trời khác cũng sẽ chúc phúc cho hai người.
Thân!
Anh Kỳ.”
Hiểu Đồng buông tờ giấy trong tay mình, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong, cô nấc nghẹn một cái rồi lao đến ôm chặt Vĩnh Phong từ sau lưng, thều thào:
– Em xin lỗi, Vĩnh Phong em xin lỗi!
Vĩnh Phong đứng im một lúc cảm nhận vòng tay ấm áp của Hiểu Đồng, muốn rút người ra nhưng bị cô ôm chặt, cậu ngửa mặt nhìn lên thở dài.
– Vĩnh Phong! – Tiếng Hiểu Đồng khẽ gọi.
Vĩnh Phong không dằn được quay lại kéo Hiểu Đồng vào lòng mình ôm chặt, khẽ thì thầm bên tai cô:
– Đừng đi có được không, nếu em rời xa anh, anh sợ mình sẽ không sống nổi bởi vì cùng trời cuối đất, anh chỉ yêu một người là em thôi. Còn con chúng ta, em nỡ để cho nó không có cha sao? – Vĩnh Phong thì thầm những lời tha thiết bên tai Hiểu Đồng.
Đôi mắt Hiểu Đồng rưng rưng, bị cái ôm của Vĩnh Phong làm vỡ òa. Hiểu Đồng nức nở gục trên vai Vĩnh Phong khóc.
Từ lúc Vĩnh Phong xuất hiện, cô đã biết mình sẽ không thể nào rời đi được nữa.
Xung quanh họ, những người bạn thân thương đã bao bọc.
Mọi người trong sân bay đều nhìn họ vỗ tay vui mừng hò reo vì cuối cùng hai người yêu nhau đã có thể sum họp bên nhau.
Tuấn Kiệt khẽ mỉm cười chuyền tay cho Quốc Bảo chiếc va ly của Hiểu Đồng, Minh Thùy nắm tay bé Đường. Tuấn Kiệt chào mọi người rồi một mình bước lên máy bay, một mình cậu lại tiếp tục bước đi con đường chu du tìm những phong cảnh đẹp.
Đột nhiên bên cạnh Tuấn Kiệt có một bóng hình ngồi xuống.
– Cùng nhau đi, có được không? – Anh Kỳ nhìn Tuấn Kiệt mỉm cười rạng rỡ.
Tuấn Kiệt không trả lời khẽ nắm lấy tay cô, cậu sẽ không cô độc nữa.
Cũng cùng lúc đó, mọi người nhận được hai tin nhắn, Vĩnh Thành và Hạ Khanh sẽ bay sang Mỹ tiến hành điều trị bàn tay của cậu, Đại Bình thì đưa Vũ Quỳnh rời đi, rời khỏi nơi kinh hoàng này, quên đi ký ức giết người của cô.
Tất cả mọi đau đớn khổ sở cuối cùng cũng kết thúc. Họ bắt đầu một cuộc sống mới. Có thể nói, nỗi đau nào, sóng gió nào cũng có thể vượt qua. Điều quan trọng là mọi người có biết nắm tay nhau cùng vượt qua hay không!
THE END