Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 10: 10: Ú Sinh Bình Đẳng



Nhưng nào có chuyện con trai ghét bỏ bố mình, Tô Chiết thấy cậu con trai cún quay đầu bỏ chạy, vươn tay kéo nó quay về.
Mắt rũ xuống, gương mặt trong trẻo lạnh lùng nghiêm túc nói: “Làm chó không thể nông cạn như thế được”.
Golden tựa như trục quay máy giặt điên cuồng xoay tròn trong ngực Tô Chiết, đầu chó sắp biến thành tàn ảnh, giống như sợ ông bố từ trên trời rớt xuống sẽ đầu độc nó vậy.
Dù sao sau khi vào nhà họ Diêm giá trị nó đã khác xưa, nó chính là Thái tử của gia tộc họ Diêm lông vàng, lên ngôi không nhờ xuất thân, mà nhờ vào đôi mắt mù của anh trai nó.
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong”.
Nét mặt Tô Chiết nghiêm túc, sợ Golden nghe không thấy còn cố ý dán sát nói bên tai chó, phảng phất như tổ chức đa cấp truyền bá đạo thăng thiên, đang khai hóa cho Golden.
Golden: Cứu cứu.
Cô đầu bếp sau khi kiểm tra bánh ú xong xuôi, đang định gọi Tô Chiết đi vào nếm thử một cái, dù sao đứa nhỏ này cũng gói không ít.

Nhưng mới vừa đi ra cô đã nhìn thấy cậu trai lịch lãm phong độ dịu dàng, ăn nói có lễ trong mắt cô, một tay ôm chú cún, một tay cầm bánh ú, hình như đang…!giảng đạo lý!
Cô đầu bếp:!
Trong mắt cô lộ ra sự hoảng sợ.
Quả nhiên người có văn hóa có khác, ngôn ngữ của chó cũng biết.
Cô đầu bếp mang theo tám tầng kính lọc ngắm người, hoàn toàn bỏ qua bé Golden đang liều mạng giãy dụa như cá mắc cạn trong lòng Tô Chiết.
Nhìn thấy dáng vẻ không biết hối hận của Golden, Tô Chiết thở dài: “Trẻ nhỏ khó dạy”.
Nói xong anh phóng sinh cho Golden, gần như móng vuốt mới buông, Golden lập tức co cẳng bỏ chạy, nhưng vì căn phòng quá rộng, nó mất tới mười giây mới thoát được tầm mắt Tô Chiết.
Nhìn bóng lưng cún chạy xa xa, Tô Chiết rơi vào suy ngẫm, đều là bánh ú nhét gạo vào trong lá, bánh của anh nào có khó coi như vậy.
Chẳng qua đó chỉ là thành kiến mà thôi.
Anh vươn ngón tay đẩy mắt kính, sau đó đối mặt với hai món sản phẩm đối lập trong lòng bàn tay mình.
Tô Chiết:…
Hàng thật dáng đẹp nhỏ xinh::)
Tô Chiết quay người định mang bánh ú để lại chỗ cũ, lập tức bắt gặp cô đầu bếp.
Cô đầu bếp thấy anh đã truyền giáo xong, cười nói: “Bánh ú của Tiểu Tô đã chín rồi, bận rộn cả nửa ngày, ăn thử một cái trước xem sao”.
Trong mắt Tô Chiết mang theo lòng biết ơn, anh gật đầu mỉm cười nói: “Cô cũng vất vả rồi ạ”.
Tướng mạo trong trẻo lạnh lùng lại lỗi lạc, dáng vẻ lúc nào cũng phong độ dịu dàng, không biết đã mê hoặc biết bao nhiêu quần chúng, quan trọng hơn là còn biết quan tâm đến người khác.

Cô đầu bếp mang theo tám tầng kính lọc, vội vàng xua tay, cười không ngậm miệng lại được, còn nghĩ giá như con trai mình cũng vậy thì tốt biết bao: “Đây là việc cô phải làm”.
Tô Chiết tới phòng bếp ăn một chiếc bánh, nhưng không ăn bánh của mình làm.
Nguyên nhân bởi vì bánh anh làm, anh không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác, anh muốn ú sinh bình đẳng, không muốn vì mối quan hệ khác mà thiên vị bất cứ cái bánh ú nào.
Tô Chiết cười nhạt lắc đầu, anh đúng là một người công bằng.
Sau khi ăn xong, Tô Chiết cảm thấy hương vị không đến nỗi tệ, anh buông bát đũa, rửa sạch tay, định gọi Diêm Quan Thương vào ăn bánh.

Sáu chiếc bánh còn lại trong đĩa chính là phần bánh dành cho Diêm Quan Thương.
Tô Chiết và cô đầu bếp gói không ít bánh, ít ra cũng tầm hai ba mươi cái, hai phần ba trong số đó đều do Tô Chiết làm.

Từ thời đi học cấp ba Tô Chiết đã hiểu xã hội bên ngoài vô cùng phức tạp, anh muốn bước chân ra xã hội thì nhất định phải chu đáo khéo léo, ở phương diện mà anh không làm hoàn mỹ được thì phải đổi ngay góc nhìn, bình tĩnh bổ sung cho đủ.
Ví dụ như những chiếc bánh ú này, mặt chất lượng không cách nào hoàn mỹ, vậy thì phải thắng về mặt số lượng.
Chính vì hiểu quy tắc sinh tồn, cho nên anh mới biến thành một người có dáng vẻ và tính cách như hiện tại, nghiêm túc bình tĩnh chu đáo mọi chuyện, trong cuộc sống hàng ngày, 99% thời gian anh là Trợ lý Tô, chỉ còn 1% trở lại thành Tô Chiết.
Mà lần này bởi vì sếp gặp tai nạn cần anh phải dùng thân phận giả tới chăm sóc, người phải tiếp xúc không nhiều, cũng không cần phải xử lý các mối quan hệ phức tạp, thế nên anh vô thức gỡ xuống một chút gánh nặng, thoải mái hơn hẳn trước kia.
Ít ra anh không cần ngày nào cũng mặc âu phục thắt cà vạt, không cần ngày ngày chen chúc trên xe bus, đến công ty rồi còn phải cố tình vào nhà vệ sinh vuốt lại nếp nhăn trên áo quần duy trì bề ngoài hoàn mỹ.
Tô Chiết uống một ngụm nước, cảm thấy trái tim nhẹ nhõm hơn nhiều, sau đó anh bỏ phần bánh ú chưa luộc để một bên vào trong tủ lạnh.
Bởi vì gói quá nhiều bánh, ăn một ngày không thể hết, nên vừa rồi đã cố ý để lại một phần.
Mà phần bánh được để lại, chính là bánh ú biến dị của Tô Chiết.
Nói dễ nghe là để lại, nói khó nghe là đã bị trục xuất.
Nhưng chính bản thân anh lại không cảm thấy vậy, dù sao ú sinh bình đẳng, anh không thể phân biệt đối xử.
Diêm Quan Thương ngồi trong phòng khách, hai mắt không nhìn thấy, các giác quan còn lại càng thêm nhạy cảm rõ ràng, trên TV đang phát lại tin tức kinh tế và tài chính, nhưng lại như nước đổ đầu vịt, tâm tư của hắn căn bản không để vào trong đó.
Đặc Luân Tô đã đến đây hơn một tuần, tính toán thời gian cũng đến lúc bắt cậu ta cuốn chiếu rời đi.
Người đàn ông tựa như con sư tử hung hãn muốn bảo vệ lãnh địa của mình, không cho phép người khác tới gần.

Lần này đối phương tới làm hộ lý cho hắn hắn đã rộng lượng với anh, nhưng khoan dung mấy cũng có giới hạn.

Nếu không phải mẹ hắn lúc trước nhiều lần kiên quyết, căn bản hắn sẽ không chịu đồng ý.
Hắn là người cực kỳ chú trọng chuyện riêng tư cá nhân, sự xuất hiện của đối phương hiển nhiên lúc nào cũng đe dọa phá vỡ đi lớp phòng vệ riêng tư của hắn, loại cảm giác bị xâm nhập lãnh địa này khiến cho hắn vô cùng phiền não khó chịu, hắn nhất định phải kiếm cớ đuổi người đi.
Nhưng lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân, Tô Chiết một lần nữa bóp chặt cổ họng, “Cậu chủ”.
Giọng nói của Diêm Quan Thương lạnh lùng, nghe ra được áp lực: “Chuyện gì?”
“Bánh ú chín rồi, ngài có muốn nếm thử không?”
Diêm Quan Thương im lặng trong một chớp mắt.

Hắn nhớ lúc nãy đối phương cũng đi gói bánh ú, ngón tay thon dài gõ gõ, có lẽ đây chính là cái cớ thật hay để đuổi người đi.
Diêm Quan Thương đứng lên, thân hình cao lớn còn cao hơn Tô Chiết đến gần nửa cái đầu.

Tô Chiết không tính là thấp, ước chừng một mét tám mốt, nhưng người đàn ông trước mặt anh ít nhất cũng phải cao tầm một mét tám chín.
Một mét tám chín, gương mặt bạo lực gia đình, tính khí nóng nảy, có quyền có thế.

Ánh mắt Tô Chiết dừng trên lồng ngực rộng lớn, người đàn ông này tập thể dục quanh năm suốt tháng, lúc này phần ngực áo sơ mi đen cài cúc có chút căng chặt, cơ bắp mạnh mẽ hữu lực, quả thật khiến cho người lần đầu tiên gặp mặt sẽ cảm thấy hắn là một người xấu.
Có lẽ đây chính là cánh cửa sổ ông trời đóng lại cho vị con cưng của trời này.
Diêm Quan Thương đi tới phòng ăn ngồi xuống.

Tô Chiết cố ý lấy ra chiếc bánh táo đỏ đặt tới trong đĩa của hắn.
Diêm Quan Thương vươn tay bóp một cái, nhướng mày.
Tô Chiết:?
Có chuyện gì vậy?
Chỉ thấy người đàn ông khô khốc phun ra một chữ: “Đá?”
Tô Chiết chỉ có thể nở nụ cười: “Bánh ú”.

“Cậu định ném xuống sông ném chết Khuất Nguyên hả?”
Tô Chiết:…
Thật xin lỗi, Khuất Nguyên tiên sinh.
Diêm Quan Thương nắm chiếc bánh ú trong lòng bàn tay, căn bản không thể tưởng tượng được hình dạng của nó, nửa tin nửa ngờ: “Thật sự là bánh ú?”
Tô Chiết: “Thiên chân vạn xác!” (vô cùng xác thực)
“Tại sao hình dáng nó không giống những chiếc bánh khác?”
Tô Chiết: “Ngài có biết thuyết tiến hóa Darwin không ạ?”
Diêm Quan Thương:?
Tô Chiết: “Bánh ú có lịch sử ngàn năm”.
“Cho nên?”
“Cho nên nó đã tiến hóa”.
Diêm Quan Thương:…
Diêm Quan Thương không còn gì để nói, bắt đầu tháo dây buộc bánh, quyết định cắn miếng đầu tiên sẽ nói khó ăn, dùng cơ hội này cho đối phương cuốn gói.
Tô Chiết vốn định nhìn xem phản ứng của hắn khi ăn bánh mình gói, dù sao đây cũng là lần đầu anh gói bánh, trong lòng có chút chờ mong.

Nhưng không đợi bánh ú được mở ra, con trai cún của anh đã ngậm bát đến xin miếng cơm ăn.
Hoàn toàn quên đi người bố từ trên trời rơi xuống trước đó còn muốn khai hóa cho nó.
Tô Chiết nói qua một câu, sau đó dắt cún ta đi kiếm lương thực.
Cô đầu bếp sợ Diêm Quan Thương chỉ ăn bánh ú sẽ ngấy, thế nên cô làm thêm ít đồ ăn bưng lên bàn.
Sau khi tháo được dây buộc bánh ú, Diêm Quan Thương cắn một miếng, đang định nói ra lời thoại nghĩ sẵn trong đầu, bàn tay cầm bánh ú lại sững sờ.
“Không phải bánh ú mặn?”
Giọng điệu hắn lãnh đạm, làm cho người nghe không rõ tâm trạng hắn vui hay giận.

Cô đầu bếp đứng bên cẩn thận nói: “Đây là bánh ú ngọt Tiểu Tô cố tình làm cho cậu chủ, nghe nói trước đây ngài chưa từng ăn, thằng bé bảo muốn cho ngài nếm thử.”
“Tiểu Tô xuất phát từ lòng tốt, nếu ngài không thích thì cứ đổi sang bánh nhân thịt”.
Nói xong, cô luống cuống tay chân mở chiếc bánh nhân thịt cho hắn.
Người làm thuê và giúp việc trong gia đình không ai không sợ Diêm Quan Thương, mặc dù người đàn ông này chưa từng hà khắc với họ, nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật lớn, nếu chọc giận hắn sợ sau này quả ngon để ăn cũng không còn.
Diêm Quan Thương nuốt miếng bánh ú ngọt trong miệng xuống: “Không cần”.
Hắn không thích có người làm phiền khi đang ăn cơm, hai ba miếng đã ăn hết bánh ú ngọt, lời thoại nghĩ sẵn định phát biểu biến thành: “…!Thêm một cái nữa”.

Đáy lòng cô đầu bếp lộp bộp: “Tiểu Tô nói…!nói làm bánh ú ngọt cho ngài nếm thử”.
Diêm Quan Thương nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Cô đầu bếp dựng thẳng một ngón tay lên: “Chỉ…!chỉ làm có một cái”.
Diêm Quan Thương:…
Quả thật là nếm thử.
“Cô đi xuống trước đi”.
Cô đầu bếp lui bước rời đi, tiếng bước chân dần xa, đến tận khi hoàn toàn không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, Diêm Quan Thương mới đưa tay định lấy lọ muối mình đặt trên bàn.
Nhưng không đợi hắn chạm được đến thân lọ, một tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.

Hắn nhanh chóng thu tay lại, tựa như nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì.
Tô Chiết đổ thức ăn cho con trai cún quay về, trông thấy chiếc bánh ú ngọt trước mặt Diêm Quan Thương đã biến mất.
“Cậu chủ, ngài ăn hết bánh ú rồi sao?”
Diêm Quan Thương: “Ừ”.
Một âm tiết ngột ngạt nặng nề.
Tô Chiết không kịp chờ đợi, hỏi: “Ngài cảm thấy ăn có ngon không?”
Giọng nói cố ý bóp họng mang theo chờ mong mơ hồ, vị nước đường ngọt ngào dày đặc ngập tràn khoang miệng còn chưa tan đi, ban đầu hắn cảm thấy giọng nói của người kia không được tự nhiên, hiện tại nghe đã thoải mái hơn nhiều, cũng có lẽ là do hắn đã thành thói quen.
Diêm Quan Thương vốn định bỏ qua chờ mong trong giọng điệu người đến, đổ cho đối phương một chậu nước lạnh để người cút đi, nhưng lúc mở miệng ra hắn lại nhớ đến lời cô đầu bếp mới nói.
Cố ý làm bánh, coi như phù hợp với ý tứ trong lòng hắn, không có lý nào lại đuổi người đi.
Hắn im lặng trong một cái chớp mắt: “Cũng tạm được”.
Hai mắt Tô Chiết sáng lên.
Diêm Quan Thương không thích khen ngợi, nói như thế chứng tỏ hắn cảm thấy bánh ú anh gói không tồi, không uổng công anh moi hết táo đỏ trong túi trà ra cho hắn.
“Nếu ngài thích, lần sau tôi sẽ làm thêm cho ngài”.
Từ sau khi gặp tai nạn xe cộ, thính giác của Diêm Quan Thương nhạy cảm hơn không ít, câu nói uyển chuyển mang theo vui sướng của đối phương vang lên bên tai, lỗ tai của Diêm Quan Thương hơi ngứa, hắn khó chịu siết chặt nắm tay lại.
Không ngờ tên nhóc này còn rất tâm cơ, muốn ở lại đến tận năm sau gói bánh ú cho hắn.
Ôi chao, người đàn ông thầm bật cười, nghĩ đẹp quá rồi đấy.
Diêm Quan Thương lười nhác trả lời: “Để nói sau đi”.
Tô Chiết không quan tâm Diêm Quan Thương nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía mấy cái bánh ú biến dị còn lại trong đĩa.
Mặc dù hơi xấu xí, nhưng chắc chắn có một hương vị đặc biệt “điên”..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.