Trời đêm lạnh lẽo, ngay lúc Diêm Mãng mới xuất hiện, khuôn mặt Tô Chiết đã nghiêm túc hẳn lên.
Khoảng thời gian quen biết Tiểu Điềm Điềm, trong lúc vô tình thỉnh thoảng anh ta sẽ nhắc đến hoặc nhớ về người đàn ông đang đứng trước mặt anh lúc này. Mà với tình cảnh hiện tại, Tô Chiết lại nhớ đến chuyện anh ta chạy trốn trong bữa tiệc rượu ngày hôm đó. Anh hoàn toàn có thể hiểu được, đối phương nhớ mong người này nhưng không hề muốn gặp lại.
Nhớ thương trong những tháng ngày bình thường là sự thật, nỗi e sợ ngày gặp lại cũng là sự thật. Ký ức tươi đẹp nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở quá khứ, hiện thực luôn đem những thứ u ám tối tăm tr4n trụi hiện ra trước mặt bạn, ép bạn không thể nào không cân nhắc được hơn.
Tô Chiết nhìn Diêm Mãng.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm âm u, giống như một loại thời tiết khiến sống lưng con người phát lạnh.
Tô Chiết bị tóm cổ áo, cổ áo siết chặt khiến cho anh phải phí chút sức lực mới có thể thuận lợi hít thở. Thế nhưng trong đôi con ngươi kia hình như không hề khiếp sợ, còn vươn tay ra ngăn chặn cánh tay của Diêm Mãng.
Giọng nói luôn luôn dịu dàng lễ độ hôm nay lại mang theo sức tấn công, giống như một con sư tử đực đang muốn bảo vệ lãnh địa của mình: “Bạc Điềm đâu rồi?”
Lời mới hỏi ra, Diêm Mãng đã cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười vừa thấp vừa trầm, không có mấy ý cười, nhưng chế giễu và khinh thường lại bày tỏ ra ngoài vô cùng tinh tế.
Rất giống.
Khí thế và sự kiêu ngạo không ai sánh bằng kia giống y hệt Diêm Quan Thương.
Tô Chiết cắn răng, cánh tay đang ngăn chặn người đàn ông kia của anh bắt đầu dùng sức, như một con dã thú đã bị chọc giận: “Bạc Điềm đâu!”
Tô Chiết cố gắng nhìn ra sau lưng gã, nhưng trong cửa tiệm đen thui, giống như hang động tối mù biết ăn thịt người, không có một tia sáng nào.
Diêm Mãng vươn tay kéo anh lại gần, sức lực của Tô Chiết không tính là nhỏ, thậm chí còn hơn kha khá những người đàn ông bình thường, nhưng đối mặt với người trước mắt, anh cũng bị đối phương kéo đến lảo đảo vài bước chân, trượt người trền nền tuyết. Tô Chiết cắn răng cố đứng vững lại.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu khiêu khích: “Còn ở đâu được, không phải vẫn ở trong tiệm đó sao?”
Tiếng nói của gã đầy vui sướng lại khinh thường, giống như một hung thủ ác độc đang khiêu khích người khác.
Câu nói này rõ ràng đang cố ý nói cho Tô Chiết nghe. Là một người đã sống nhiều năm trong giới kinh doanh, giọng điệu thế này lời lẽ thế này có mục đích gì, Tô Chiết nghe là biết.
Anh phải tỉnh táo lại, nếu anh thực sự bị chọc giận thì anh đã đi vào trong bẫy của đối phương.
Đôi mắt nguy hiểm của Diêm Mãng híp lại: “Mày có biết tao đã làm gì ở trong đấy không?”
Lý trí trong đầu đứt đoạn, ánh mắt Tô Chiết lạnh lùng, anh cũng vươn tay tóm cổ áo xốc xếch của đối phương lại: “Con mẹ nó chứ, ông…”
Cánh tay Diêm Mãng dùng sức tóm chặt cổ áo, khống chế Tô Chiết, nhìn chằm chằm gương mặt anh.
Tuổi trẻ, có sức mạnh, được học hành đàng hoàng, có niềm tin có ý tưởng, ngay cái nhìn đầu tiên đã ấn tượng rằng đây là một con người có năng lực có địa vị trong xã hội.
Hai mắt Tô Chiết đầy hung ác, gân xanh trên trán nổi lên.
Diêm Mãng: “Tao đã điều tra về mày”.
Sắc mặt Tô Chiết không thay đổi.
“Tô Chiết, mày có thủ đoạn hơn tao tưởng tượng”. Nhưng mà trong lời nói của đối phương lại chẳng có bất cứ ý tứ khen ngợi nào: “Năng lực không tệ, biết cách lấy lòng mọi người, đứa cháu trai kia của tao cũng bị mày tóm chặt trong lòng bàn tay”.
Nói xong, gã cười một tiếng: “Bản lĩnh không nhỏ”.
Câu nói này tràn ngập nghi ngờ, ganh ghét và lăng mạ, thứ bản lĩnh trong lời gã chỉ điều gì không ai hay biết, cho nên nó có thể làm cho người ta nghĩ theo rất nhiều hướng.
Chỉ cần người nghe lâm vào ngờ vực vô căn cứ thì sẽ phải chịu thua.
Mấy câu châm ngòi này đã đủ k1ch thích lòng người, Tô Chiết trợn mắt nhìn gã, bàn tay siết chặt muốn giữ mình bình tĩnh lại.
“Ngài cũng không kém cạnh gì”.
Nghe thấy xưng hô trang trọng này, Diêm Mãng nhíu mày.
Tô Chiết nhếch miệng nở nụ cười: “Nhưng so với tôi, ngài vẫn còn kém một chút”.
Trên gương mặt của Diêm Mãng cũng nở nụ cười, ánh mắt lại càng thêm hung dữ và ác độc: “Lá gan không nhỏ”.
Tô Chiết: “Nếu nhát gan tôi đã không thể có được ngày hôm nay. Ngài cũng biết người gan lớn có chết cũng là chết no, người gan nhỏ chỉ có thể chết đói. Chỉ cần đó là thứ tôi muốn, tôi hoàn toàn có khả năng biến nó thành của mình”.
Ánh mắt Diêm Mãng tối xuống, giọng nói nguy hiểm vang vang: “Của mày?”
Cậu trai trước mắt gã đeo một cặp kính mắt viền bạc, ánh mắt sắc bén khiêu khích gã: “Cháu trai của ngài cùng người ở trong kia, không phải đều là của tôi hả?”
Khuôn mặt Diêm Mãng căng cứng nghiêm nghị.
“Ngài rời khỏi nhà họ Diêm đã quá mười năm, muốn lấy đồ từ bên người ngài quá đơn giản”, Tô Chiết đối mặt với gã, “Có một số người đã sớm không còn là của ngài nữa.”
Ánh mắt Diêm Mãng đầy âm u, sắc mặt Tô Chiết lạnh lùng: “Ngài hoàn toàn có thể động đến tôi, nhưng để xem đến lúc đó những người kia sẽ chọn ai”.
“Tình cảm của người bên trong với tôi không tệ, cả cháu trai ngài cũng thế, chỉ cần tôi vẫy tay, sẽ như chó vẫy đuôi chạy tới.”
Diêm Mãng giơ tay phải muốn hất Tô Chiết ra, nhưng cánh tay mới dùng sức, giây tiếp theo đã có người ngăn lại.
Tô Chiết nhìn bàn tay chặn ngang giữa hai người, khuôn mặt xuất hiện nét sững sờ. Anh chỉ cảm thấy một sức lực to lớn kéo cổ áo anh ra khỏi khống chế, cơ thể cao to của người tới chặn ngang trước mặt.
Không phải một ai khác, người tới là Diêm Quan Thương, lúc này trong tay đang cầm cặp tài liệu của anh.
Tô Chiết rũ mắt xuống, gương mặt hiếm khi xuất hiện vẻ chột dạ, mà loại chột dạ này ngay giây phút Diêm Quan Thương xuất hiện, nó đã chạy khắp cả cơ thể anh.
Diêm Quan Thương đã nghe thấy chưa?
Mu bàn tay ban nãy chống lại Diêm Mãng của anh vẫn còn hằn lên gân xanh, hiện giờ không biết nên đặt ở chỗ nào.
Anh nhớ tới đêm trắng không thể nào ngủ được cùng nhịp tim rung động của bản thân mình, cũng nhớ tới tính tình kém cỏi của Diêm Quan Thương. Khó có khi anh không dám nhìn vào đối phương đến vậy, mặc dù hiện giờ hắn chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Câu nói ban nãy chỉ là một lời công kích không lý trí, hay nói cách khác nó là lời chọc cho Diêm Mãng nổi giận, là một bước chơi liều không chịu lùi bước, đồng thời cũng là lời lẽ ác độc ti tiện giẫm đạp lên trái tim của người ta.
Có thể nói lời ban nãy là lời nói nhảm nói ra để công kích kẻ khác, nhưng hàm nghĩa trong đó lại không thể nào ngay lập tức giải thích rằng đó chỉ là một lời nói nhảm.
Trong vô hình anh đã tự biến mình thành con người tàn nhẫn mà anh ghê tởm nhất cuộc đời này, anh xem thường những người khác có cái thái độ bẩn tưởi với tình yêu, nhưng mới nãy không phải chính anh cũng như vậy sao?
Anh đem tình cảm của Diêm Quan Thương với mình ra khiêu khích người khác, nói lời tục tĩu khinh miệt người ta, biến tình cảm của Diêm Quan Thương những ngày qua đối với anh thành thứ không đáng một đồng.
Giờ khắc này Tô Chiết không thể nào bình tĩnh tỉnh táo lại, anh chỉ có thể cúi đầu nhìn tuyết trên mặt đất.
Diêm Mãng nhìn Diêm Quan Thương đang chặn trước người Tô Chiết, “Thế nào, những lời ban nãy còn chưa nghe thấy sao? Đuổi tới tận đây làm chó cho nó?”
Bàn tay Tô Chiết đã siết chặt thành nắm đấm.
“Nghe thấy”. Khí thế của Diêm Quan Thương ngang cơ với gã, sắc mặt khó coi, tiếng nói lạnh lẽo mang theo cảnh cáo: “Nhưng cậu ấy không phải người chú có thể động vào”.
Diêm Mãng cười nhạo, tiếng cười nhạo này lọt vào tai Tô Chiết vô cùng chói tai, làm lòng anh khó chịu.
Tô Chiết nhìn cặp tài liệu, lần đầu nghĩ ngợi, giá như thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ không bao giờ để quên đồ.
Nhưng mà chỉ có một mình anh tự biết được, cho đến tận bây giờ thứ anh hối hận không phải chuyện để quên đồ trên xe của Diêm Quan Thương.
Thứ khiến anh hối hận là trái tim đập thình thịch cùng rung động khiến anh suốt đêm không thể nào đi vào giấc ngủ, nó đã biến thành sợi dây thừng cứa vào tim tra tấn anh.
Diêm Mãng nhìn chằm chằm vào Diêm Quan Thương, nhìn được cố chấp trên người hắn, phảng phất như trông thấy chính bản thân gã mười mấy năm trước bỏ gia tộc rời đi.
“Mày rất giống chú”.
Cũng bởi vì giống nhau nên Diêm Quan Thương rất rõ ràng.
Tô Chiết không phải toàn bộ mọi thứ của hắn, đồng thời hắn cũng không phải mọi thứ của anh. Trong đầu mỗi con người không thể chỉ có tình yêu, bọn họ là những sinh vật phức tạp, mỗi ngày họ phải suy nghĩ rất nhiều, tiền tài, công việc, quan hệ, cuộc sống, tất cả mọi thứ đều quan trọng như tình yêu vậy.
Thế nhưng nếu chỉ xét mỗi khoảng trống tình yêu ngự trị, Diêm Quan Thương đã nhét trọn vẹn Tô Chiết vào, hắn không cho phép người thứ hai nào còn một chỗ trống, chứ không phải là hắn không thể.
Diêm Quan Thương không định lùi bước.
Diêm Mãng nhìn hắn, ngay lúc hai người giương cung bạt kiếm, bên trong tiệm vang lên âm thanh cộp cộp của bước chân người giẫm lên sàn gỗ.
Tiểu Điềm Điềm từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại, bước chân run rẩy, khuôn mặt đờ đẫn định đi xuống uống nước. Ai ngờ mới bước chân đến tầng một thì thấy ngoài cửa có ánh sáng chiếu vào, đi đến gần nhìn xem thì phát hiện ngoài cửa có người đang định đánh nhau.
Tiểu Điềm Điềm:!
Anh ta vội vã run rẩy đôi chân vịn tường đi tới: “Mấy người đang làm gì thế?!”
Diêm Mãng nghe thấy tiếng, quay đầu, sắc mặt hung dữ ngang ngược biến đổi: “Sao đã tỉnh rồi?”
Tiểu Điềm Điềm tức giận lườm một cái, không thèm để ý đến gã. Anh ta đứng sau lưng Diêm Mãng, ngó cổ ra ngoài, đầu tiên trông thấy được Diêm Quan Thương, sau đó nhìn thấy Tô Chiết đứng ngay đằng sau lưng hắn.
Tiểu Điềm Điềm kinh hãi, “Tô Chiết!”
Tô Chiết ngẩng đầu.
Nửa giờ sau, Tô Chiết ngồi trên xe ô tô của Diêm Quan Thương, quay về nhà.
Tiểu Điềm Điềm đã hiểu được đại khái tình huống, giải thích với anh Diêm Mãng sẽ không làm anh ta bị thương. Mặc dù Tô Chiết vẫn không bỏ xuống được sự đề phòng đối với Diêm Mãng, nhưng Tiểu Điềm Điềm đã mở miệng, anh cũng không tiện nói gì, nói chuyện với anh ta vài câu liền lên xe quay về nhà.
Bầu không khí trong xe yên ắng vô cùng, Diêm Quan Thương nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần, Tô Chiết chăm chú nhìn cặp tài liệu, đáy lòng hỗn loạn.
Anh vốn cho rằng Diêm Quan Thương sẽ nổi giận, cảm xúc của hắn sẽ bị mất khống chế, hắn sẽ cáu gắt như thường ngày. Nhưng từ khi Diêm Quan Thương xuất hiện, ánh mắt hắn chưa từng dừng trên người anh.
Xe ô tô đi đến nơi, Tô Chiết không hề động đậy.
Diêm Quan Thương khàn khàn nói: “Về đi”.
Tô Chiết: “Xin lỗi”.
Diêm Quan Thương không trả lời: “Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi”.
Tô Chiết siết chặt tay: “Xin lỗi”.
Diêm Quan Thương cắn răng không nhìn anh. Nếu hỏi hắn có tức giận không? Hắn hận không thể lập tức cắn đứt cổ Tô Chiết. Hắn muốn hỏi anh, phải chăng tình cảm của hắn đối với anh không đáng một đồng.
Nếu hắn nói ra những lời như Tô Chiết ban nãy, liệu anh có khó xử như hắn, thương tâm như hắn?
Nhưng ngẫm lại thì thôi đi, ai bảo hắn mặt dày mày dạn thích người ta chứ.
Mấy ngày nữa nguôi giận, thứ gì nên quên hắn sẽ quên. Hắn không cần phải nổi giận dọa người ta. Chuyện vốn đã qua, hiện tại cơn giận không thể giảm, trước kia hắn quen thói mặc kệ tính tình của mình, nếu Tô Chiết còn ở lại chốn này, chính hắn cũng không thể biết được mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Thấy người không động đậy, Diêm Quan Thương nhíu mày. Cánh tay dài vươn ra tháo dây an toàn của người ta xuống.
Khóe miệng Tô Chiết đắng chát, vẫn không chịu động đậy.
Diêm Quan Thương mở miệng đuổi người: “Không đi sao? Hay cậu còn muốn tôi tiễn cậu lên tận nhà?”
Nói xong rồi lại tự hối hận. Ánh mắt hắn hiện lên nỗi hốt hoảng, lái xe cũng bực mình nhắm mắt lại.
Đừng nói nữa ông chủ ơi, ngài tự xem cái miệng của ngài đi kìa.
Ai ngờ Tô Chiết nhìn hắn, lại khẽ gật đầu.
Diêm Quan Thương trợn tròn mắt, Tô Chiết không bối rối chút nào, mở cửa xuống xe: “Đi thôi.”
Người đàn ông giật mình ngẩn ngơ, lái xe hóng hớt hận không thể vỗ đùi, cơ hội tốt quá trời.
Cuối cùng, anh ta thực sự không nhịn được nữa: “Sếp! Đi đi!”
Diêm Quan Thương không để ý đến giọng điệu của lái xe, nhìn Tô Chiết đứng đợi bên ngoài, tháo dây an toàn, xuống xe.
Vào trong nhà Tô Chiết, Diêm Quan Thương to con cao đến gần một mét chín ngồi ngốc trên chiếc ghế sofa đơn.
Nhìn đồ trang trí trong nhà, phong cách đơn giản, phần lớn là màu xám, đồ dùng không nhiều nhưng toàn bộ căn nhà lại gây ấn tượng cực mạnh cho người cảm nhận.
Tô Chiết bưng hồng trà tới, nghiêm túc ngồi cách hắn không xa.
“Chuyện ngày hôm nay là do tôi lỡ miệng, trong lòng của tôi không hề có suy nghĩ như thế, hi vọng sếp Diêm không hiểu lầm”.
Diêm Quan Thương khô khốc cất lời: “Ồ”.
Tô Chiết: “Sếp Diêm còn tức giận sao?”
Diêm Quan Thương quay đầu sang chỗ khác: “Không có”.
Tô Chiết:…
Rõ ràng là có.
Tô Chiết đứng dậy đi đến trước mặt Diêm Quan Thương: “Chuyện tối nay là do tôi không đúng, tôi có thể đền bù cho ngài.”
Diêm Quan Thương cảm thấy không cần thiết, mặc dù tâm trạng hắn đang xấu đến đỉnh điểm, nhưng cũng chỉ qua mấy ngày sẽ quên: “Không cần”.
“Cần”. Tô Chiết nói: “Tôi đang dỗ ngài đấy”.
Cơ thể cao lớn của Diêm Quan Thương cứng đờ, nhìn về phía anh: “Cậu định dỗ thế nào?”
Tô Chiết cúi người, Diêm Quan Thương nuốt nước bọt.
Sau đó âm thanh trầm thấp của anh vang khẽ bên tai.
Vành tai Diêm Quan Thương nóng lên, khuôn mặt mang theo cảm giác công kích cực mạnh kia trong nháy mắt đỏ bừng.
“Không phải sếp Diêm muốn nhìn thấy đùi của tôi hả?”