Bởi vì thời gian hai người quyết định ở bên cạnh nhau có đôi phần kỳ diệu, đó là một ngày ngay trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, điều này cũng có nghĩa là, sau ngày hôm nay, cả hai bên sẽ bắt đầu đối mặt với công cuộc yêu xa dài đến một tuần lễ.
Diêm Quan Thương vốn đang vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc tối, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn ngồi xuống một chiếc ghế phong cách cổ điển trầm ngâm.
Lúc này Tô Chiết đang bị một bức tranh sơn dầu trên tường hấp dẫn.
Chu Trạch Tường đi tới nơi, ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy sắc mặt hắn thì nét mặt lộ ra niềm vui: “Thế nào, lần này cũng không thành công hả?”
Chu Trạch Tường hài lòng nhắm mắt lại, mình vẫn độc thân đương nhiên rất đáng sợ, nhưng thằng bạn thất bại thì lòng người lại khoan khoái.
Chu Trạch Tường giơ tay nhận lấy hai ly champange từ nhân viên phục vụ, nhét một ly vào tay Diêm Quan Thương, tự cụng ly với hắn: “Đừng đau buồn”.
Diêm Quan Thương liếc cậu ta: “Không buồn”.
Chu Trạch Tường tỏ ra tao biết hết: “Anh em tốt nhiều năm như vậy, mày giả bộ với tao để làm gì?”
Diêm Quan Thương lạnh mặt: “Tao bảo tao không buồn”.
Chu Trạch Tường không tin: “Mày nhìn mày đi, còn tranh cãi với tao nữa”.
Diêm Quan Thương: “Tao yêu đương rồi”.
Cơ thể Chu Trạch Tường cứng đờ, cậu ta đưa tay giật ly champagne kia lại.
Diêm Quan Thương nhíu mày: “Mày làm gì đấy?”
Chu Trạch Tường: “Mày không xứng”.
Diêm Quan Thương:…
Sau đó ánh mắt Chu Trạch Tường hướng về phía Tô Chiết đang thưởng thức tranh vẽ ở không xa.
Sao có thể yêu đương với nhau rồi?
Trợ lý Tô ơi, cậu hồ đồ quá…
Chu Trạch Tường thở dài: “Nhưng mà tao vẫn vui cho mày lắm”.
Vui đến mức nghiến sắp nát cả răng hàm rồi.
Nhưng nhìn cái mặt thối của thằng bạn thân, Chu Trạch Tường: “Không phải yêu đương rồi à, sao cái mặt mày vẫn còn như vậy?”
Diêm Quan Thương: “Ngày mai bắt đầu nghỉ đông”.
A, mới vừa yêu đương với nhau đã hai nơi cách trở, thật thảm quá đi.
Chu Trạch Tường: “Vậy mày cứ bám lấy người ta không phải là được rồi à?”
Diêm Quan Thương: “Tô Chiết về nhà, tao có thể về theo cậu ấy sao?”
Chu Trạch Tường nhíu mày: “Không thì sao, con dâu có xấu đến mấy cũng phải gặp bố mẹ chồng.”
Nói xong, tự bản thân cậu ta cũng cảm thấy là lạ, nhưng hình như nói vậy cũng đâu có sai. Cái mặt của thằng bạn thân nhà mình đi gặp phụ huynh, bố mẹ nhà người ta vừa lòng mới lạ.
Tô Chiết còn đang ngắm tranh, điện thoại di động trong túi lại reo vang. Anh xem tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, là Tô Đản.
Tiếng nói của Tô Đản bên kia vang lên: “Anh ơi”.
Tô Chiết nghe, “Có chuyện gì vậy?”
Tô Đản nhìn lịch ngày: “Anh, có phải anh sắp nghỉ đông rồi?”
Tô Chiết: “Ừ, ngày mai bắt đầu nghỉ”.
Tô Đản: “Anh, năm nay em về cùng anh nhé. Kỳ thi cuối kỳ của em hoàn thành sớm, vừa lúc sang cùng anh về nhà”.
Tô Chiết đã hiểu: “Được, ngày mai lúc nào em sang?”
Tô Đản tính toán một lát: “Sáng mai đi ạ. Chúng ta ngồi xe đến khoảng tầm bốn năm giờ chiều là có thể về đến nhà. Em đã mua đủ đồ rồi, chữ Phúc với câu đối đã gửi về trước. Ngày mai lúc sang tìm anh, em sẽ tiện đường mua chút thịt với đồ ăn chín”.
Tô Chiết gật đầu: “Không đủ tiền thì cứ bảo anh”.
Tô Đản ngượng ngùng nói: “Em lớn thế này rồi sao có thể đòi tiền anh được, hơn nữa em còn học bổng với lương đi làm gia sư mà”.
Anh trai cậu không dễ dàng gì, mặc dù cậu lên đại học có đi làm thêm kiếm tiền ngoài giờ, nhưng chi phí học đại học của cậu phần lớn vẫn do anh trai chi trả.
Tô Đản nói xong rồi lại do dự: “À mà anh ơi”.
Tô Chiết: “Sao vậy?”
Tô Đản mơ mơ hồ hồ nhắc nhở: “Mẹ dặn nếu anh có đối tượng rồi thì phải dẫn về nhà gặp mẹ đấy”.
Chủ đề nói chuyện của Tô Đản luôn một mực quanh đi quẩn lại chỗ mẹ và anh trai.
Trước giờ thân phận của cậu chính là chiếc điện thoại truyền lời cho hai người họ.
Lần này Tô Chiết nghe cậu nói, trong lòng không còn chống đối như mọi khi, tuy nhiên anh vẫn do dự, hơn nửa ngày mới đáp lời: “Anh biết rồi”.
Nói xong lại trò chuyện dăm ba câu, hai anh em cúp điện thoại.
Trong mắt Tô Chiết, người mẹ kiên cường lương thiện chỉ nhắc chuyện tốt không nhắc chuyện không vui của mình luôn luôn là một người có tâm tư cẩn thận. Chuyện anh chối bỏ tình cảm yêu đương, bà là người rõ hơn bất cứ ai.
Anh có thể nhìn ra nỗi tự trách của mẹ, dù rằng mẹ chưa từng nói với anh một lời, nhưng anh vẫn cảm nhận được. Mẹ anh cảm thấy cuộc hôn nhân của bà không thành công, khiến cho anh trở nên mâu thuẫn với tình yêu đôi lứa, vì thế thỉnh thoảng bà sẽ quan tâm đời sống tình cảm của anh.
Sự thật đúng là như vậy, nhưng trong chuyện này lỗi sai hoàn toàn không ở chỗ bà, người bị hại nhiều nhất trong cuộc hôn nhân đó là chính bản thân bà mới phải.
Cho nên anh chưa từng nảy sinh tranh cãi với mẹ vì chuyện này, mỗi lần đều nhẹ nhàng đổi chủ đề đi. Mà mẹ nhìn thấy anh không muốn nói nữa, bà cũng sẽ không nhiều lời, chờ một khoảng thời gian qua mới bắt đầu nói bóng nói gió lại.
Trong túi ngực của Tô Chiết vẫn còn cài một đóa hoa nằm trên bó hoa Diêm Quan Thương đoạt được.
Màu sắc đóa hoa không tính là diễm lệ mà vô cùng nhã nhặn. Lúc ấy Diêm Quan Thương đỏ mặt đứng cạnh anh, sắc mặt và khí thế hết sức nghiêm túc, hơi căng thẳng ghé sát tai anh nói rằng.
“Em rất giống với đóa hoa này”.
Tô Chiết nghe xong còn sững sờ một thoáng, lần đầu tiên có người so sánh anh với hoa.
Tiệc tối kết thúc, Diêm Quan Thương ngồi ở trong xe suy ngẫm khổ sở, đến khi tới tầng dưới khu Tô Chiết ở rồi, mặc dù lòng khó bỏ nhưng đến cùng hắn vẫn không biểu hiện ra.
Tô Chiết cũng hơi bối rối.
Cuối cùng anh mở miệng gọi: “Cùng lên nhà nhé”.
Cơ thể cao lớn của Diêm Quan Thương cứng đờ, bỗng nhiên quay mạnh đầu nhìn sang chỗ Tô Chiết.
Tô Chiết nhìn hắn: “Sếp Diêm không muốn hả?”
Sao có thể không muốn!
Diêm Quan Thương tháo dây an toàn theo người xuống xe. Hôm nay đến nhà Tô Chiết không hiểu sao còn mất tự nhiên hơn cả hôm trước, thế nhưng mặt mũi hắn vẫn tỏ vẻ mình vẫn rất thoải mái.
Hôm trước hắn đã quan sát một vòng, nhà của Tô Chiết không có phòng dành cho khách.
Điều này có nghĩa đêm nay hai người họ sẽ ở chung một phòng.
Nghĩ đến đây, miệng của hắn hơi khô.
Tô Chiết thì chẳng để ý đến chuyện đó. Anh tìm một bộ quần áo mới trong tủ, dù sao Diêm Quan Thương cũng không thể mặc âu phục ngủ cả đêm.
Sau đó cầm bộ đồ ngủ mới đi ra: “Đi tắm đi”.
Diêm Quan Thương đưa tay nhận đồ, không nói nhảm câu nào theo sau Tô Chiết đi vào phòng tắm. Tô Chiết đứng dưới vòi hoa sen chỉ hắn cách sử dụng, sau đó liền đi ra ngoài.
Đầu tiên anh về phòng thay quần áo, sau đó một mình ngồi trên ghế sofa tự hỏi ngày mai mình có nên dẫn Diêm Quan Thương về nhà cùng không.
Nhưng anh băn khoăn quá đỗi, một vì hai người họ mới yêu đương có một ngày, hai, anh không biết mẹ mình có thể chấp nhận được hay không. Hôn nhân đồng giới mới hợp pháp được hai năm, phần lớn những phụ huynh thế hệ đi trước vẫn chưa chấp nhận được.
Trong lúc suy ngẫm không để ý thời gian đã qua, ngay lúc Tô Chiết còn đang nghĩ ngợi đủ điều, trong phòng tắm vọng ra tiếng gọi.
“Tô Chiết”.
Tô Chiết đáp lời: “Sao thế?”
Diêm Quan Thương: “Trong nhà còn quần áo khác không?”
Tô Chiết: “Không có”.
Tô Chiết luôn mua quần áo vừa với cỡ của mình, không có quần áo quá rộng, khi cầm đồ tới cho Diêm Quan Thương, anh đã cố chọn loại lớn nhất, thế nhưng hỏi đáp xong rồi mà đối phương vẫn chậm chạp chưa chịu ra.
Đầu tiên Tô Chiết gõ cửa một cái, thấy bên trong không có ai đáp lời tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai ngờ đẩy cửa đi vào trong lại thấy người đàn ông đang cúi đầu cài một cái cúc áo trước ngực.
Cổ áo rộng mở, đến ngang vùng ngực thì không chịu cài vào được nữa.
Tầm mắt Tô Chiết dừng trên ngực người ta, thầm nuốt nước bọt, sau đó mới vội vàng dời ánh mắt đi.
Diêm Quan Thương bắt được hành động của đối phương, đột nhiên nhớ tới chuyện hôn nhau lần trước.
“Trợ lý Tô có ý tưởng gì không?”
Tô Chiết cứng đờ người, khuôn mặt cấm dục thanh cao khó có lúc mất tự nhiên vì tâm tư bị chọc thủng.
Diêm Quan Thương tiến một bước, lông mày Tô Chiết nhảy dựng lên: “Sao không cài cúc áo vào?”
Diêm Quan Thương nghiêm mặt: “Chật quá, cài không được”.
Nói xong rũ mắt nhìn anh: “Hay là trợ lý Tô giúp một chút xem?”
Tô Chiết hơi do dự, sau đó cũng đưa tay ra cài cúc áo cho hắn, những thứ khác coi như nhắm mắt làm ngơ.
Ai ngờ cài mãi cài mãi lại thành biến vị, bàn tay vô thức chạm lên nơi khác.
Bầu không khí phòng tắm bỗng chốc không khác gì đang bốc cháy, chờ khi cả hai tỉnh táo lại, Tô Chiết đã chạm tay vào l0ng nguc Diêm Quan Thương, còn bàn tay Diêm Quan Thương thì buông xuống thắt lưng Tô Chiết.
Nhìn vạt áo lộn xộn của người ta, Diêm Quan Thương vô thức nuốt nước bọt.
Tô Chiết liếc hắn một cái: “Sếp Diêm, kích động lắm sao?”
Diêm Quan Thương giả bộ: “Không có”.
Tô Chiết nhấc chân chống đầu gối vào một chỗ: “Thế đây là cái gì?”
Diêm Quan Thương cắn răng.
Mẹ nhà nó.
Hắn quay mặt sang chỗ khác, tiếng nói bực bội: “Bởi vì quá thích em nên mới như vậy”.
Lời vừa nói ra, đổi thành Tô Chiết hơi đỏ mặt, lùi chân lại một bước.
Diêm Quan Thương nhìn thấy sắc mặt người đã thay đổi, nheo mắt, cánh tay ôm chặt eo người, không để người đi.
Diêm Quan Thương: “Phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Tô Chiết mơ màng.
Người đàn ông lại gọi: “Tô Chiết, phải làm sao bây giờ?”
Mặt Tô Chiết nóng bừng: “Cái gì phải làm sao?”
Diêm Quan Thương: “Thích em nên mới vậy”.
Tô Chiết:…
Thằng đàn ông chó xấu xa nhiều mưu mẹo.
Hơn nửa giờ sau Tô Chiết mới có thể rửa sạch tay ra khỏi phòng tắm, trở về phòng lấy quần áo ngủ rồi quay lại phòng tắm tắm rửa cho mình.
Diêm Quan Thương ngồi trên giường chờ người. Chuyện ngủ chung giường hồi đi núi Minh Đức đã từng ngủ, chỉ là lần này tâm trạng tình thế đã khác đi.
Sau khi Tô Chiết ra ngoài, trông thấy Diêm Quan Thương một mét tám chín to cao lực lưỡng đang ngồi ở đầu giường như một nàng dâu nhỏ, đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ.
Tựa như tên chó ban nãy trong nhà tắm không phải là hắn.
Đây cũng là kết quả khi tư duy làm việc lúc thông thường của Diêm Quan Thương va chạm với tình cảm. Hắn là người có thể nhìn ra ngay được lợi ích tốt nhất mà hắn sẽ đạt được, nhưng trên phương diện tình cảm hắn lại ngây thơ vô cùng. Hai thứ này vò lẫn vào nhau, cuối cùng nhào nặn thành tình cảnh mâu thuẫn nhưng rất hòa hợp.
Tên gọi tắt là: không phải một người tốt.
Nhưng sau khi Tô Chiết nói anh sẽ cho Diêm Quan Thương một cơ hội, rất ít khi anh nhìn thấy hắn đánh giá lợi và hại ở chỗ anh, cũng có thể nói hắn hoàn toàn không quan tâm mấy chuyện đó, trừ lúc hai bên thân mật với nhau.
Tô Chiết tự nhiên nằm xuống giường: “Tắt đèn đi”.
Diêm Quan Thương hơi sững người, lời đối thoại này hoàn toàn mới lạ trong cuộc đời của hắn. Hắn đứng dậy tắt đèn, mò mẫm quay về bên giường, sau khi nằm xuống rồi trái tim hẵng còn rung động.
Lúc này Tô Chiết mở miệng: “Có chút chuyện này”.
Diêm Quan Thương nhìn sang phía anh.
Tô Chiết do dự nói: “Ngày mai em phải về nhà, anh… anh có muốn trở về cùng với em không?”
Diêm Quan Thương nghe xong không có phản ứng gì lớn, giọng điệu tự nhiên nói: “Được”.
Nghe thấy giọng điệu của đối phương không có gánh nặng gì, mà ngẫm lại cũng đúng, Diêm Quan Thương xưa nay luôn là người không có gánh nặng.
Tô Chiết nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, không bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng trong đêm khuya, hai mắt Diêm Quan Thương vẫn trợn lớn như hai chiếc chuông đồng.
Về nhà Tô Chiết thì nghĩa là phải gặp bố mẹ người ta, nhưng họ mới yêu đương còn chưa được một ngày mà.
Diêm Quan Thương quay đầu nhìn gương mặt Tô Chiết đang say ngủ.
Em ấy thật lòng yêu mình.
Mặc dù lúc nãy hắn trả lời rất bình tĩnh, nhưng Diêm Quan Thương vẫn có chút lo lắng. Cho tới tận bây giờ hắn chưa bao giờ chú ý đến vấn đề yêu đương, chứ đừng nói chi đến chuyện gặp mặt phụ huynh người yêu của mình.
Tối đêm, Chu Trạch Tường vừa quay về nhà đã nhận được một tin nhắn.
Diêm Quan Thương: “Tao sắp gặp bố mẹ chồng”.
Chu Trạch Tường:…
– —