Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 14: Hoàng Hoa Đại Khuê Nam



“Mày…” Chu Trạch Tường bày tỏ nét mặt không dám tin, cậu ta biết đối phương là chó nhưng không nghĩ lại chó đến như vậy.
“Mày thấy mày có xứng với con hamster nhỏ tao tặng cho mày không?!”
Diêm Quan Thương chẳng hề để ý, “Mày có thể mang nó về”.
Chu Trạch Tường lập tức nhỏ giọng: “Thôi mày cứ giữ lại đi”.
Khoảnh Dao đứng bên:…
Bánh ú chưa ăn hết Chu Trạch Tường còn phải trở về nhà, trong nhà có mẹ già đang đợi.

Mặc dù hamster để lại cho Diêm Quan Thương chắc chắn cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng, nhưng mang về thì sẽ mất mạng ngay và luôn.
Chu Trạch Tường nhìn điện thoại di động của đối phương, vô cùng tò mò người mới nãy vừa trò chuyện với Diêm Quan Thương là người nào.

Trước giờ chuyện tình cảm của đối phương cậu ta chưa từng hỏi qua, nhưng cũng chưa từng thấy có người nào bên cạnh hắn, hoặc do hắn thường xuyên thay đổi, hoặc là một mực không có người nào.
Chu Trạch Tường nhòm dưới ngó phải Diêm Quan Thương vài lần, cái thằng chó này dáng dấp hơi hung dữ, tính tình cũng kém cỏi, tuy không có ưu điểm gì, nhưng thắng ở cái có tiền của, người một lòng yêu đương chẳng thấy đâu, nhưng người muốn bò giường nó có một đống.
Năm trước đi công tác cho một dự án, vừa lúc gặp được Diêm Quan Thương cũng có việc cần xử lý bên kia, cậu ta muốn gặp mặt ăn một bữa cơm, hai người đều uống một chút nhưng hẵng còn tỉnh táo.

Cậu ta nhớ rõ lúc ấy, khi Diêm Quan Thương mới mở cửa ra, trong phòng đã có một người trần tru0ng nằm sẵn.
Liếc mắt qua thì thấy giông giống một ngôi sao nhỏ trên truyền hình.
Lúc ấy cậu ta khiếp sợ không khác gì trông thấy một người vốn câm điếc bẩm sinh bỗng mở miệng nói chuyện, căn bản không nghĩ tại sao trong phòng Diêm Quan Thương lại có người, tưởng rằng mình đã gây phiền phức cho chuyện tốt của thằng bạn nên định bỏ đi, nhưng bước chân chưa kịp nhấc, đã nghe được Diêm Quan Thương văng tục.
“Mẹ nó”.

Gân xanh trên cần cổ của hắn cũng nổi hết lên, hiển nhiên đối với hắn chuyện này là một chuyện nhục nhã, nỗi chán ghét cùng cực làm cho hắn lập tức quay đầu, gọi vệ sĩ ném người ra ngoài cửa.

Cuối cùng gian phòng kia cũng không ở lại, đổi thẳng sang khách sạn khác.
Lúc ấy Chu Trạch Tường còn đầy miệng hỏi han, Diêm Quan Thương trả lời thẳng: “Tao không có hứng thú với món hàng cho không này”.
Kẻ tặng người kia đoán rằng Diêm Quan Thương có hứng thú hoang dã hơn, tặng phụ nữ không thành, lập tức đổi giới tính.

Không biết kẻ tặng người này là ai, nhưng ngay hôm sau Diêm Quan Thương lại được tặng một cậu trai biết diễn kịch biến mình thành một người thuần khiết kiên trinh.

Cậu ta vẫn nhớ được cái dáng vẻ thối hoắc của Diêm Quan Thương lúc đó, tựa như hoàng hoa đại khuê nữ bị đùa cợt, đen mặt xoay người bỏ đi.
Ai không biết còn tưởng rằng hắn mới là một cậu trai thuần khiết kiên trinh.
Bạn bè bên cạnh không ít người đã lấy chuyện này ra cười vào mặt hắn, thế nhưng về phương diện ấy thằng chó này cũng xem như chịu thiệt thòi.
Thế nên cậu ta hết sức tò mò, đến cùng người nào mới có thể khiến cho một Diêm Quan Thương đã mù mắt giữ lại bên cạnh.

Người đàn ông này có lòng tự trọng rất cao, cho dù mắt mù rồi sẽ khỏi nhưng hình tượng hiện tại của hắn cũng là dáng vẻ không ra gì, chắc chắn người kia có thủ đoạn không đơn giản, mà đúng thôi, chỉ nghe giọng nói vừa rồi cũng biết đó là người không đơn giản.
Chu Trạch Tường nhìn Diêm Quan Thương hỏi: “Lúc nãy ai gọi cho mày thế?”
Diêm Quan Thương không để ý tới câu hỏi của cậu ta, một tên hộ lý thì có gì để nói, huống hồ người đó còn là một tên hộ lý hai lòng.
Sớm muộn gì hắn cũng tìm lý do đá người ra cửa.
Có vẻ câu hỏi sẽ không nhận được câu trả lời.
Chu Trạch Tường xua tay coi như thôi, nhưng không định bỏ đi ý nghĩ trong đầu, dù sao chuyện đến tai cậu ta chỉ là sớm hay muộn, cũng không biết ngày cậu ta biết chuyện, người này còn ở bên cạnh Diêm Quan Thương nữa không.
Chu Trạch Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời không còn sớm, định đứng dậy rời đi.
“Vậy bọn tao về trước nhé, mày cố dưỡng bệnh cho khỏe, nhớ ăn bánh kem tao mang đến.

Tao đặt hai hộp bánh kem đó, chính tao còn chưa ăn đâu, lát nữa về nhà sẽ nếm thử.

Nếu mày nhàm chán quá thì gọi điện trao đổi hương vị tâm đắc với tao nha”.
Thấy Diêm Quan Thương định đứng lên, Chu Trạch Tường đưa tay ấn hắn trở về: “Thôi, thằng chó, mày khách khí làm quái gì, anh em cần gì mày tiễn chứ, cứ ngồi đi”.
Không nghĩ mù một cái có lương tâm hẳn.
Diêm Quan Thương mặt không đổi sắc, môi mỏng phun ra: “Tao muốn đi uống nước”.
Chu Trạch Tường:…
Quả nhiên tuyệt không khách khí chút nào.
Chu Trạch Tường suy sụp mặt mày, dưới sự ngăn cản của Khoảnh Dao mới bỏ đi ý định đem hộp bánh quay về, hùng hổ xông ra mở cửa.
Khoảnh Dao đã sớm quen, cùng người đi ra ngoài, chờ đi được một đoạn mới không kiềm chế được nỗi tò mò: “Lần đầu tiên tôi hóng được chuyện tình yêu của Diêm Quan Thương đấy”.
Chu Trạch Tường nhún vai: “Ai mà chẳng vậy”.
“Trước đó tôi vẫn cho rằng…” Khoảnh Dao muốn nói lại thôi.
Chu Trạch Tường khó hiểu: “Cho rằng gì chứ?”
Khoảnh Dao bối rối một hồi, không biết mở miệng ra sao, dù họ có thân thiết thế nào cũng sẽ không để mình vượt qua ranh giới hỏi chuyện riêng tư của bạn.

Cô nhỏ giọng thì thầm một câu bên tai Chu Trạch Tường.
Chu Trạch Tường trợn mắt lên: “Nó vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nam?!”
Khoảng Dao đưa tay đập cậu ta một cái: “Ông nhỏ giọng thôi!”
Chu Trạch Tường không thể tin nhìn Khoảnh Dao: “Chính bà nghĩ thử xem, lời này của bà có thể là sự thật hả?”
Khoảnh Dao nhíu mày: “Sao lại không thể, nói không chừng cậu ấy lại là một người đàn ông của gia đình đấy”.
Nét mặt Chu Trạch Tường chết lặng, “Trông nó chẳng giống người tốt chút nào…”

Khoảnh Dao:…
Mặc dù nói thế cũng không sai, nhưng gương mặt kia dù đẹp trai đến mấy cũng vẫn là một gương mặt bạo lực gia đình.
Khoảnh Dao vẫn cố duy trì suy nghĩ của mình, “Biết đâu đấy, dù sao tôi cũng chưa từng thấy bên người cậu ấy có một ai”.
Nhiều năm qua, cho dù ở tiệc rượu hay vũ hội, Khoảnh Dao chưa từng trông thấy Diêm Quan Thương dẫn theo người bạn nào, không phải thư ký thì là trợ lý, luôn cung kính với hắn, cũng không nhìn ra được hành động khác thường.
Chu Trạch Tường lại không cho là vậy: “Không thể nào, năm nay nó đã hai mươi chín, sang năm thì tròn ba mười, dù cho không hợp thói thường đến đâu cũng không thể…”
Huống hồ kẻ tặng người cho Diêm Quan Thương không ít, chẳng qua đối phương không muốn nhận của không công, nhưng chắc gì hắn đã không chịu chủ động, không thể nào là hoàng hoa đại khuê nam được.
Khoảnh Dao nhún vai, “Chắc gì đã không thể”.
Chu Trạch Tường: “Bà cũng đừng quên, hồi đầu năm tới câu lạc bộ, lão Diêm và Hoắc Nhị đã bảo người hầu rượu ở lại thêm”.
Khoảnh Dao lập tức bày tỏ thái độ từ chối không muốn nhận: “Ông đừng nhắc tới chuyện mất mặt đó nữa có được không?”
Chu Trạch Tường: “Sao lại mất mặt?”
“Ông nghĩ hai người bọn họ bảo người ở lại trong phòng làm gì?”
Hôm đó cậu ta say quá, không nhớ kỹ: “Không phải để rót rượu sao?”
“Rót cái beep, con gái nhà người ta khen cơ bắp chúng nó luyện thật tốt, hai thằng chó kia bắt người ta ở lại cầm bình rượu luyện cơ bắp một đêm”.
Chu Trạch Tường:…
Thật xin lỗi, tôi uống nhiều, tôi có tội.
Nhưng cũng còn tốt, lúc mất mặt như thế cậu ta bất tỉnh nhân sự rồi, không thì ai nói cậu ta quen hai thằng chó này, cậu ta cũng không dám nhận.
Chu Trạch Tường yên lặng nhìn Khoảnh Dao: “Bà vất vả rồi”.
Khoảnh Dao: “Không sao, số khổ đã quen”.
“…”
Hai người họ đi ra cổng chính, lái xe rời khỏi.
Sau khi Tô Chiết xuống khỏi xe bus thì đi bộ vào trong khu biệt thự.

Bởi vì trước đó đã gọi điện thoại biết được khách đã đi, trong lòng anh không còn lo lắng.
Không biết hôm nay con trai cún sống qua một ngày thế nào, ra ngoài rồi thỉnh thoảng anh lại nhớ đến nó, không biết đã ăn hết hai bát thức ăn cho chó chưa, có uống nước đầy đủ rồi chứ, không biết có được dắt đi dạo hay không.
Thương thay tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.
Tô Chiết lắc đầu thầm cười nhạt, vừa đi vào khu nhà không bao lâu, anh đã nghe thấy ở trong bụi cỏ bên cạnh có một đợt âm thanh ầm ĩ không hề nhỏ, giống như có một vật gì đó lúc nào cũng có thể xông ra.
Tô Chiết lập tức cảnh giác, đôi mắt chăm chú quan sát động tĩnh của bụi cỏ.
Một giây sau, một chiếc đầu chó nhô ra.
Tô Chiết:…
– —
Hôm nay Tô Chiết không ở nhà, nhà lại có khách tới chơi.

Golden không có ai dắt ra ngoài dạo.

Cô giúp việc trong nhà biết Tô Chiết thích con cún này, mỗi ngày đều phải chải lông cho ăn cơm, chỉ cần không phải ngày mưa giông thì đều dắt nó đi dạo.
Hôm nay Tô Chiết không ở nhà, cô giúp việc thấy Golden nằm sấp trên mặt đất cạnh chân Diêm Quan Thương, suy nghĩ trong lòng một lúc lâu.

Bình thường ngoài công việc của mình, người giúp việc trong nhà gần như không bao giờ nói chuyện với Diêm Quan Thương, một là không dám, hai là cảm thấy đối phương sẽ không để ý đến họ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đi tới cẩn thận hỏi thăm: “Cậu chủ, hôm nay Em Trai vẫn chưa ra ngoài đi dạo, hiện tại mới hơn sáu giờ, ngài có muốn dắt nó đi một lát không, vừa lúc đi bộ tiêu cơm”.
Nói xong, trái tim của cô cũng nhảy lên tận cổ họng, sợ mình nói sai câu nào, chọc giận cậu chủ.
Diêm Quan Thương nghe lời cô nói, đôi chân dài duỗi ra xác nhận vị trí của Golden, giọng điệu bình thản: “Mang dây dắt chó tới cho tôi”.

Golden đột nhiên bị đá một cái vào mông:…
Cô giúp việc nghe hắn nói, vội vàng đi lấy.
May mà cú đá lúc nãy không có mấy sức lực, Golden không thèm quan tâm, hấp tấp theo lưng người đàn ông cùng đi ra ngoài.
Diêm Quan Thương tự mình mò mẫm hồi lâu đeo kính cùng mũ lên, sau đó mới cầm dây dắt chó ra khỏi cửa.
Đi trên đường chưa được bao lâu đã nghe được một giọng nói quen thuộc.
Lúc này Tô Chiết đang dùng giọng nói đã được biến đổi cúi người nhỏ nhẹ lý luận với một con chó: “Ngại quá, nhà tao có dân bản địa rồi, không thể nuôi mày được”.
“Thật sự không thể nuôi mày được, chúng ta không hợp nhau”.
“Mày đi đi, anh thích hình mẫu lạnh lùng một chút”.
“Đứng im ở đó, đừng yêu nữa, không lịch sự chút nào”.
“Tao đã có chó rồi, xin mày hãy tự trọng”.
Diêm Quan Thương:…
Nhưng con chó kia cứ liên tục cọ lên đùi Tô Chiết, Tô Chiết nhìn nó có chút ngứa tay, nhưng vẫn cố chấp ép ham muốn của mình xuống.
Anh không thể làm bất cứ chuyện gì có lỗi với con trai cún.
Dù sao gia đình có đứa con thứ hai sẽ có lúc quên mất đứa con thứ nhất, huống hồ anh mới làm bố của cún Golden nửa tháng, sao có thể làm ra chuyện không chịu trách nhiệm đến vậy!
Nhưng con chó bên ngoài này không hề đơn giản, gần như là cố tình đến bên lấy lòng của anh.
Tô Chiết do dự, còn đang nghĩ xem mình có nên chạm nhẹ vào tai nó một cái không, cách đó không xa đã vang lên tiếng chó sủa.
“Gâu! Gâu Gâu!!!”
Tô Chiết vừa nghiêng đầu, “…”
Khá lắm, chính chủ tới rồi.

Chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặt áo phông quần đen, vai rộng chân dài, cổ tay rắn chắc quấn sợi dây.

Tô Chiết nhìn thấy người đến thì đứng dậy, mà con chó kia sau khi bị Golden dọa, chỉ mất mấy giây thôi đã chạy không còn bóng dáng.
Anh quay đầu nhìn về phía một người một chó, toàn thân đều tản ra khí thế thối hoắc, giống như mới tới bắt gian.
Diêm Quan Thương mặt thối là vì vốn đã thối, còn cái mặt thối của Golden không cần nghĩ cũng biết nguyên do.
Thực tế thì động vật chuyện gì cũng hiểu.
Tô Chiết nhanh chân đi tới bên cạnh Diêm Quan Thương: “Cậu chủ, ngài dắt chó đi dạo sao?”
Diêm Quan Thương lạnh nhạt lên tiếng.
Hiển nhiên còn chưa vui lòng sau tuyên ngôn đầu tường của người nào đó.
Sau đó Tô Chiết cúi đầu nhìn về phía Golden, thấy gương mặt to của cún giận dỗi.
Tô Chiết:…
Tô Chiết vội vàng cúi người nói bên tai con trai cún: “Mày cũng nghe thấy rồi đúng không, lúc nãy tao đã từ chối nó”.
“Tao nói với nó tao không thể nuôi nó, thức ăn trong nhà chỉ đủ mình mày thôi”..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.