Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 23: Đau Đớn Tuổi Thanh Xuân



“Anh Tô, anh…” Gương mặt đối phương đỏ bừng lên, rõ ràng câu nói của Tô Chiết có sức tấn công rất mạnh.
Vì muốn triệt tiêu sự sùng bái của đối phương với mình, Tô Chiết còn cố ý ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt ác độc xem thường cậu ta.
Thấy vẻ kinh ngạc của cậu ta, Tô Chiết cười lạnh, chắc hẳn đối phương sẽ biết khó mà lui.
Ha, không hổ là mình.
“Vậy quyết định thế nha, sau này em sẽ là chó của anh Tô!”
“Vậy cậu còn không mau mau…” Lời của Tô Chiết mới nói được một nửa đã im bặt, trong giây phút ấy anh không tin được vào những gì mình đã nghe thấy: “Gì cơ?”
Người kia tiến lên một bước, sắc mặt sung sướng, tựa như đã chiếm được cơ hội ngàn năm có một.

“Sau này em sẽ là chó của anh Tô”.
Đây là lời lẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Trong đầu Tô Chiết ong ong không ngừng, tựa như vận mệnh đã vả vào anh một nhát, người luôn liệu sự như thần bình tĩnh tỉnh táo, trên gương mặt lúc này đã có chút khó khống chế nổi, anh giơ tay lên định phản đối: “Đừng…”
Ai ngờ đối phương không hề cho anh cơ hội: “Cám ơn anh Tô”.
Nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng của người ta, trong đó chứa đựng biết bao chờ mong vui mừng, không thể nào hất nước lạnh sang cho được.
Gương mặt Tô Chiết chết lặng: “…!Đừng khách khí”.
Nhưng rốt cuộc đây chẳng phải chuyện tốt gì, dù sao anh cũng không định lôi kéo bè phái, Tô Chiết đành phải làm một bậc thang tạm thời cho người ta bước xuống, “Tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, tôi không có gì tốt để cho cậu, nếu cậu không ngại mất mặt thì tùy cậu thôi”.
Chỉ thiếu điều viết ba chữ “chạy ngay đi” lên mặt.
Nghe thấy chưa, cậu theo tôi, tôi sẽ không đánh nhau hộ cậu, thậm chí không cho cậu chỗ tốt nào, những việc cho không như vậy tôi không thể làm được, thế nên cậu hãy chạy ngay đi!
Thiếu niên đứng ở đó, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh dày hắt lên người, lúc rời đi một cái liếc mắt cũng chưa nhìn sang người khác.
Người kia đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng của anh, không hề động đậy.
Tô Chiết cứ tưởng rằng mình nói xong thì chuyện cũng qua, dù sao có ai lại đi nói ra ngoài tôi là chó của người khác, nói không nên lời mà cũng ngại mất mặt.

Ai ngờ ngày hôm sau khi anh đang đi trên hành lang.
Cách đó không xa có hơn mười người đang vây kín lại.
“Mày nói gì? Nói lại lần nữa xem”.
“Tao là chó của anh Tô”.
“Thật hay giả?
“Anh Tô thừa nhận?”
Đối phương nghe thấy lời chất vấn của người khác, không vui nói: “Đương nhiên rồi!”
“Chuyện này cũng…”
Tô Chiết nghe xong âm thầm lắc đầu, không ngờ có người dám nói ra miệng thật, anh nghĩ nếu như đối phương bị chế giễu, anh có nên bí mật an ủi vài câu hay không, dù sao đây cũng là cái cớ để không nhận đàn em của mình, ai ngờ đố phương lại coi thành thật.
Giây tiếp theo bên tai truyền tới một tiếng hét to: “Quá trâu bò rồi!”
Tô Chiết:???
“Đờ mờ mờ, mày thuyết phục anh Tô bằng cách nào vậy!”
“Anh Tô còn nhận thêm đàn em nữa không, tao cũng đi”.
“Anh Tô nói, anh ấy không nhận đàn em, anh ấy chỉ nhận chó”.
“Được, vậy chút nữa tao đi tìm anh Tô”.
Câu chuyện phát triển thành tình thế ngựa hoang mất cương, trên con đường không hợp thói thường nó càng chạy càng vội, mà không có ai có ý định đứng ra ngăn cản nó lại.
Tô Chiết giơ tay bóp trán, tính toán mình phải nhanh chóng chuồn thôi.
Ai ngờ mấy người kia vừa quay đầu đã thấy Tô Chiết mang vẻ mặt phức tạp đứng đó không xa.
Ánh mắt họ đột nhiên tập trung vào người anh, lông mày Tô Chiết giật giật.
Mấy người đừng đến đây!!!
Cứ như vậy, trường trung học phổ thông Minh Đức xuất hiện một câu danh ngôn không hợp lẽ thường, “Anh Tô của chúng tao không nhận đàn em, nhưng anh Tô có chó đầy đường”.
Mỗi lần nghe được câu nói này, Tô Chiết hận không thể quay lại tát cho chính mình một cái tát, cuối cùng vì ngăn cản những thiếu niên nhiệt huyết kia, anh đem yêu cầu để có được danh nghĩa này kéo lên cao, biến thành ai thi điểm kém thì không bàn thêm nữa.
Lý do vẫn như câu nói lúc trước, đánh nhau kém học tập chắc không ra gì.
Ngược lại, học không giỏi nhất định đánh nhau cũng kém cỏi, không nhận.
Coi như đang làm chuyện tốt cho bọn họ, để họ đem thời gian tập trung vào học tập, đừng quan tâm tới anh nữa.
Cảnh Thuần quen biết Tô Chiết vì một sự việc ngoài ý muốn, lúc ấy cậu ta bắt nạt một bạn học, bị đuổi học chuyển sang trường Minh Đức, nhưng tính tình hung dữ không hề thay đổi, mỗi khi tan học chuyên chọn học sinh có tiền để cướp bóc.
Chuyển tới mấy ngày bắt nạt được ba đứa, nhưng cả ba đều lôi Tô Chiết ra dọa cậu ta, đám đàn em bên người cậu ta nghe thấy cũng thu tay lại.

Lần một lần hai thì cho qua, đến lần thứ ba thì Cảnh Thuần nổi giận, hôm sau gửi chiến thư tới hẹn đánh nhau với Tô Chiết.
Ai ngờ lá thư của cậu ta không tới được tay Tô Chiết, thay vào đó một đám đàn em lại đi tìm cậu ta.
Cảnh Thuần nhìn cả đám người hỏi: “Trong chúng mày thằng nào là Tô Chiết?”
“Anh Tô không đến, chúng tao đến thay”.
Cảnh Thuần nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, chính chủ không đến rõ ràng đang xem thường mình.

Cậu ta nhìn đám người khinh thường nói: “Chúng mày là chó của Tô Chiết sao?!”
Cậu ta cho rằng mình nói thế sẽ làm đối phương tức điên, ai biết đâu lời nói ra, gương mặt người dẫn đầu hội đứng đối diện lại có chút ngượng ngùng.
Cảnh Thuần:???
Kẻ cầm đầu đối diện còn quay sang nói với người bên cạnh: “Móa, miệng nó ngọt ghê”.
Bọn họ còn chưa đạt tiêu chuẩn đấy đâu.
Cảnh Thuần:???
Tao đâu có khen chúng mày!!!

Cuối cùng chuyện này gặp trúng Tô Chiết đi ngang qua, anh dạy dỗ đối phương một chút, cảnh cáo cậu ta không được bắt nạt bạn học xong thì định đi luôn.
Ai ngờ Cảnh Thuần không phục, “Tao đâu có cướp tiền của người nghèo, mấy đứa có tiền lấy của chúng một ít thì đã làm sao?”
Tô Chiết vỗ vỗ vào mặt cậu ta, “Cướp tiền thật mất mặt, nếu là tôi, tôi sẽ tự mình kiếm lấy”.
Hai mắt Cảnh Thuần lộ ra ánh sáng hung hãn: “Vậy dựa vào đâu chúng nó sinh ra đã có tiền, tao thì không có, thật không công bằng”.
Tô Chiết không quan tâm, vỗ bụi đất trên ống quần của mình: “Không công bằng ở đâu?”
“Giống như khi trời mưa, người có tiền từ khi sinh ra không cần vất vả chỉ việc mở ô, còn chúng ta vốn xuất thân không bằng ai chỉ có thể đội mưa vậy”.
Ngày ấy nắng chiều chiếu vào con ngõ nhỏ, Tô Chiết nghe xong quay đầu nhìn cậu ta một cái, không nhịn được khẽ bật cười, tiếng cười kia phảng phất như làn gió mùa xuân: “Cậu nghĩ thế sao?”
Cảnh Thuần có chút mất mặt: “Không thì thế nào?”
Tô Chiết xoay người cất bước ra khỏi con ngõ nhỏ: “Nếu không có ô, chúng ta còn có thể chạy nhanh hơn một chút”.
Cho đến bây giờ, những lời này vẫn một mực khắc ghi trong lòng Cảnh Thuần.
Cũng có thể xem vì câu nói này của Tô Chiết, cậu ta mới có thể đi đến ngày hôm nay, về sau cậu ta mới biết được rằng, anh trai đầu gấu trường này không phải người chuyên bắt nạt kẻ yếu, mà những lúc kẻ yếu nói tên anh ra, còn có thể tự vệ toàn thân trở về.
Về sao cậu ta cũng muốn đi theo Tô Chiết, ai ngờ vừa tới vòng gửi xe đã bị từ chối.
“Không được, anh Tô không nhận đàn em”.
“Vậy bọn mày là cái gì?”
“Chó của anh Tô”.
“…”
Cảnh Thuần hít sâu một hơi, mẹ nó, chó thì chó vậy.
“Có còn nhận thêm người không?”
“Mày thi được bao nhiêu điểm?”
“Chín mươi sáu”.
“Một môn?”
“Tổng điểm”.
“…”
Người nọ nghe xong trực tiếp miễn bàn: “Anh Tô nói thi cử kém cỏi chó cũng không nhận, anh ngại mấy thằng đần”.
Khi đó Cảnh Thuần đã chịu một cú sốc cực kỳ lớn, về sau vì muốn đi theo Tô Chiết, cậu ta phải cố gắng học tập, cũng có thể nói là lúc ấy không ít người giống cậu ta, cắn răng mà học tập, những người kiên trì thành công không một ai không cảm ơn Tô Chiết.
Đến mức ngày Tô Chiết tốt nghiệp chuẩn bị thi đại học, Tô Đản bị ép phải làm nhân viên chuyển phát nhanh, mỗi ngày mang thư về gửi cho anh, bởi vì không người nào biết được phương thức liên lạc của Tô Chiết.
Nhìn người đàn ông trước mặt mình hiện tại, Cảnh Thuần không thể nào kiềm chế được niềm vui trong lòng mình: “Anh Tô, em biết anh không nhớ em, nhưng không sao, anh chỉ cần biết trước kia em đã từng là…”
Thanh xuân đã chết đột nhiên sống dậy tấn công mình.
Tô Chiết vội đưa tay che đi âm thanh hùng hồn của cậu ta.
“Không cần nói ra”.
Cảnh Thuần bày tỏ em hiểu rõ: “Tất cả đều ở trong lòng, phải không anh?”
Tô Chiết:…
Tầm mắt Cảnh Thuần dừng lại trên người Tô Chiết, cho dù cách ăn mặc hay khí chất trên người của anh đều cho cậu ta thấy được rằng anh đã trở thành một người đàn ông thành đạt.
Không hổ là anh Tô, cậu ta biết mà, trước kia cậu ta không hề nhìn nhầm người.
Cảnh Thuần sung sướng trong lòng, vây quanh Tô Chiết: “Anh Tô, anh mang thú cưng đến làm đẹp ạ?”
Tô Chiết nghe thấy tiếng chó sủa trong phòng tắm, người không biết còn tưởng nó đang bị cắt trứng, “…Coi như thế đi”.
“Thế ạ”.

Hai mắt Cảnh Thuần sáng bừng, bảo người cầm thẻ hội viên đến, “Anh Tô, anh cầm đi, cửa hàng này do em mở, sau này anh thường xuyên tới nhé”.
Tô Chiết muốn uyển chuyển từ chối, nhưng đối phương quá nhiệt tình: “Cảm ơn”.

Cảnh Thuần: “Anh Tô, anh lại nói gì thế?!”
“Trong từ điển của anh không có…”
Tô Chiết:…
Lại bắt đầu có gì đó không đúng.
Hiện giờ anh hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, cũng không biết tại sao hồi trước anh lại có thể làm ra chuyện mất mặt đến thế, quả nhiên trăm nhân có quả, hiện tại báo ứng đã đến.
Nhưng nhìn sắc mặt tươi rói sáng sủa của đối phương, Tô Chiết cũng vui thay.

Cảnh Thuần: “Anh Tô, nếu ngày đó không có anh, đã không có em của hiện tại”.
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi”.
Cảnh Thuần sững sờ.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, “Cậu có thể đi tới ngày hôm nay, tất cả công lao đều do chính cậu”.
“Anh Tô…”
Ngay lúc Cảnh Thuần định thổi thêm một đợt nịnh hót, Diêm Quan Thương đã ôm Golden mới được sấy khô ra ngoài.
Vừa rồi ở trong phòng tắm, tiếng kêu của nó không khác gì đang chịu đựng tra tấn.
Tuy rằng không nhìn rõ, nhưng anh cũng có thể đoán được chiến trận hết sức kịch liệt, bởi vì áo sơ mi của người đàn ông đã ướt một mảng lớn trước ngực.
Golden vươn chân bám cổ anh trai, đầu chó xoay tới xoay lui, điên cuồng nức nở, giống như đang tố cáo.
Diêm Quan Thương cau mày, “Tiền đồ đâu hết rồi, tắm rửa mà sợ đến thế hả?”
“Mặt chó cũng bị vất hết rồi”.
“Sau này ra ngoài mày đừng có mà nói cho người khác biết mày quen tao đó!”
Nói thì nói như thế, nhưng bàn tay to của người đàn ông vẫn một mực giữ hai cái chân đạp loạn của em trai hắn lại, tựa như tình anh em máu mủ ruột rà.
Lông mày anh giật giật, lịch sự chào hỏi: “Ngại quá, có chút việc, tôi đi trước nhé”.
Cảnh Thuần nhìn anh, sững sờ: “Anh Tô…”
Đã nhiều năm xa cách mới gặp lại nhau, Cảnh Thuần không nỡ để anh Tô đi mất, cậu ta còn rất nhiều chuyện muốn kể anh nghe.
Nhìn người trước mắt, Tô Chiết đoán được suy nghĩ của cậu ta, lại lần nữa nhẹ nhàng nói: “Sau này nói tiếp”.
Ai ngờ đối phương lại chắn đường không chịu nhường bước.
Tô Chiết liếc cậu ta một cái, thở dài trong lòng, anh nào có muốn.
Sau đó, anh túm áo đối phương, kéo người tới trước mặt, nét mặt khinh thường: “Thế nào? Làm chó ra sao còn phải để tôi dạy cho cậu hả?”
Dứt lời, Cảnh Thuần ngoan ngoãn nhường đường.
Tô Chiết:…
Anh im lặng thầm xin lỗi người ta, sau đó đi tìm Diêm Quan Thương, cùng nhau ra khỏi cửa hàng thú cưng.
Nhân viên cửa hàng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, không rõ tình huống ra sao, vốn tưởng ông chủ tranh chấp với khách hàng, ai ngờ sau khi khách hàng rời đi, ông chủ của bọn họ bắt đầu điên cuồng vặn vẹo trên ghế sofa.
“Anh Tô!!!”
Nhân viên:….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.