Tô Chiết ngồi trên chiếc giường to lớn mềm mại, nghe thấy lời người đàn ông nói, khuôn mặt nho nhã xuất hiện biểu cảm khó tin.
Anh lặp lại lần nữa: “Gì cơ?”
Miệng Diêm Quan Thương hơi khô, trên người thì nóng phát hoảng. Hắn lạnh lùng nhìn gương mặt thanh cao kia xuất hiện vẻ ngạc nhiên, men rượu trong người làm cho đáy lòng cũng hỗn loạn.
Đầy đầu hắn là câu hỏi chân người ta có trắng hay không trong bữa tiệc rượu ban nãy.
Mẹ nó, hắn đã nhìn thấy quái đâu mà biết có trắng hay không.
Đôi mắt hắn nhìn xuống phần thắt lưng vô cùng chỉnh tề của người ta, hôm nay Tô Chiết mặc một bộ lễ phục màu đen, âu phục được làm thủ công chất liệu thượng đẳng, mặc trên thân người này không có gì phù hợp hơn được. Chiếc nơ trên cổ áo thắt chặt tỉ mỉ, trên sống mũi là cặp kính viền bạc, lúc không cười còn thanh cao mấy phần hơn bình thường, phần lịch lãm quý ông theo đó biến mất, tựa như hết thảy không có một ai lọt được vào mắt anh, chỉ có thể đứng xa xa nhìn trông một cái.
Mà cũng bởi vì quá mức tao nhã nghiêm chỉnh lại biến thành tương phản quá đỗi rõ ràng với chăn giường xốc xếch phía sau, cực kỳ tác động lên thị giác người đàn ông.
Đối phương càng theo khuôn phép chuẩn mực, càng chú trọng lễ nghĩa thì tình cảnh hiện tại càng thêm bắt mắt.
Diêm Quan Thương không có thói quen đắp chăn, hiện giờ chăn trên giường bị dồn vào một góc, Tô Chiết ngồi ở bên giường ngửa đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đầy khó tin.
Tô Chiết lặp lại lần nữa: “Gì cơ?”
Diêm Quan Thương hơi bực bội, đầu lưỡi đẩy đẩy phần thịt trong má, không mở miệng.
Tô Chiết khó hiểu nhìn hắn: “Ngài bảo tôi c0i quần?”
Diêm Quan Thương trừng phạt anh, anh đã thầm suy ngẫm sau lưng hắn không biết bao nhiêu thời gian, biết bao nhiêu lần. Có khi mỗi buổi tối trước khi đi ngủ anh cũng nghĩ không biết anh sẽ bị tra tấn đến mức độ nào, phải chăng cuối cùng anh cũng sẽ như vị tổng giám đốc kia, bị đẩy đến đường cùng mà suýt chút nữa nhảy lầu tự vẫn.
Anh biết thân phận hộ lý như tầng giấy mỏng dán bên cửa sổ, anh không thể bước qua nó được. Cho nên khi người đàn ông kia không có ý định đuổi việc anh, anh cũng đã suy ngẫm, rốt cuộc tầng giấy mỏng này sẽ có thể có tác dụng như thế nào.
Nhưng anh ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Diêm Quan Thương sẽ dùng chuyện hắn đang nói để trừng phạt anh.
Trợ lý Tô là một quý ông nổi danh trong ngành, chưa bao giờ quần áo không chỉnh tề xuất hiện trước mặt người khác. Mỗi lần anh có mặt, quần áo trên thân và khí chất của anh luôn nổi bật giữa đám đông, dường như vị quý ông này vĩnh viễn phong độ và lịch lãm như vậy.
Nghiêm túc bình tĩnh hơn hẳn người thường, chưa ai từng thấy anh sơ suất không chỉnh tề, ngay khi có người trong ngành cố ý làm khó, anh cũng nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng giải quyết.
Tính tình Diêm Quan Thương ngang ngược, nhưng Tô Chiết lại có thể ở bên cạnh hắn nhiều năm, không kiêu ngạo không tự ti. Tô Chiết được xem như một con át chủ bài trong tay Diêm Quan Thương, là trợ lý đặc biệt xuất sắc nổi danh chưa từng có trong ngành. Có người vốn tưởng thành tích vượt trội lúc mới vào đời chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, nào ngờ đó chỉ mới là bắt đầu cho sự nổi tiếng vang dội của ba chữ trợ lý Tô.
Nhưng lần này Diêm Quan Thương mở miệng lại giống như đang lột đi lớp vỏ ngoài cứng rắn ngụy trang của Tô Chiết.
Tô Chiết đang mặc trên người một bộ âu phục, đó là nghề nghiệp của anh, là tín ngưỡng của anh. Chỉ cần anh ăn mặc gọn gàng lịch sự như thế này, anh mãi mãi là trợ lý Tô người người ngưỡng mộ, quân tử lịch sự.
Cho dù đã đi làm mấy ngàn ngày ngày đêm đêm, âu phục trên người chưa từng một lần xuất hiện nếp nhăn.
Mà bây giờ người đàn ông này lại muốn anh c0i quần?
Đối phương muốn làm nhục anh?
Trong mắt anh, người đàn ông này tuy có tính tình kém cỏi, nhưng hắn không phải người như thế. Vậy mà giờ đây quả thực Diêm Quan Thương đã mở miệng nói ra, Tô Chiết khó hiểu nhìn hắn, lại không phát hiện được chút khinh miệt nào trong ánh mắt hắn cả.
Anh không nhìn thấu người này, không biết người đàn ông đó đang suy nghĩ gì.
Rõ ràng lúc đối phương bị mù mắt, anh cảm thấy anh đã hoàn toàn hiểu rõ hắn. Nhưng lúc này khi thật sự đối mặt với Diêm Quan Thương, anh lại không có khả năng phán đoán ra suy nghĩ của hắn.
Tô Chiết ngồi im ở đó không hề động đậy, nhưng hiển nhiên Diêm Quan Thương đã chọc giận anh rồi. Anh cảm thấy hắn đang xúc phạm chính mình, bàn tay đặt bên giường siết lại, hàng mi dài không vui rũ xuống: “Đây là trừng phạt của ngài?”
Diêm Quan Thương bực bội “Ừ” một tiếng, hành động của hắn hoàn toàn lọt vào mắt Tô Chiết, dường như anh đã phát hiện ra chuyện gì.
Đối phương cũng đang nổi giận, không chỉ giận vì thân phận hộ lý của anh bại lộ mà còn vì chuyện khác. Vẻ mặt hắn mất tự nhiên, thậm chí ánh mắt còn cố ý trốn tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
Tô Chiết quan sát sắc mặt của hắn, càng nhìn càng không hiểu: “Ngài muốn dùng cách đó để nhục nhã tôi sao?”
Lời này mới nói ra, cơ thể cao lớn của người đàn ông cứng đờ. Lần này đôi mắt kia đã nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng muốn bày tỏ thứ gì đó, nhưng cuối cùng lời vẫn không ra khỏi miệng.
Câu trả lời rõ ràng là không phải.
Tô Chiết hơi bất ngờ, sắc mặt đã đỡ khó coi hơn: “Cậu chủ…”
Hiện giờ Diêm Quan Thương cứ nghe thấy đối phương gọi như vậy là trái tim lại ngứa ngáy một lần, cứ như có vô số con vật nhỏ đếm mãi không hết đang bò trong đó.
Loại cảm giác này lặng thầm mài mòn con người, làm hắn mất kiên nhẫn: “Sao?”
Con ngươi lạnh nhạt của Tô Chiết nhìn thẳng vào hắn, thẳng thắn chất vấn: “Tại sao ngài lại bảo tôi c0i quần?”
Đối phương nghiêm túc đứng đắn, trên gương mặt là biểu cảm lúc làm việc, không khác gì một cậu sao đỏ, muốn bóp ch3t tất cả những hành động không đúng kỷ luật.
Diêm Quan Thương quay đầu sang chỗ khác, không đối mặt với anh.
Nhưng mà chính vì hành động của hắn, Tô Chiết lại càng muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
Đứa nhỏ này đến cùng học từ ai cái diễn xuất đi nhục nhã người khác? Mẹ nó không có ở nhà, cậu nó là anh đây không thể ngồi im mặc kệ.
Trước kia Diêm Quan Thương rất coi trọng đối thủ của mình, không bao giờ làm ra hành vi nhục nhã người khác như vậy, ngay cả vị tổng giám đốc từng suýt chút nữa nhảy lầu kia, hắn cũng biết chừa lại mặt mũi cho đối phương.
Tại sao đến chỗ anh thì không giống vậy? Đôi mắt Tô Chiết tối xuống. Mấy ngày nay hai người họ chiến tranh tâm lý với nhau, xem nhau như đối thủ, mặc dù hiện tại anh đã bại lộ, nhưng thứ trừng phạt như ban nãy người kia nói anh sẽ không chấp nhận.
Đổi sang bất cứ trừng phạt nào khác, Tô Chiết sẽ không phẫn nộ đến thế này. Trong mắt anh dâng lên ý tứ hận rèn sắt không thành thép.
Đứa nhỏ trước kia ngoan ngoãn biết bao, chỉ biết ăn mấy cái kẹo, cãi nhau với chó vài câu, rốt cuộc đã học phải thói hư tật xấu ở chỗ nào.
Diêm Quan Thương lúc này không khác gì học sinh cá biệt bị sao đỏ nhìn chằm chằm, mặt thối không nói nên câu, nhưng lại không chịu nhận sai.
Tô Chiết đứng lên, lại gần hắn. Giọng nói của anh lạnh nhạt nhưng từng chữ vang vang: “Tôi cần một câu trả lời hợp lý”.
Diêm Quan Thương:…
Mẹ kiếp, rốt cuộc là người nào đang phạt người nào?
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cấm dục thanh cao, chính là gương mặt này, cái khuôn mặt đầy lạnh lùng này khiến người ta càng nhìn càng muốn kéo anh từ trên sườn núi cao cao xuống. Mà cũng chính vì anh như ngọc như tùng, lạnh nhạt nhã nhặn, người đàn ông kia mới không thể nói ra những lời th0 tục đã nghe được.
Ánh mắt Tô Chiết nghiêm nghị, nhất quyết không định nhường bước: “Cậu chủ”.
Câu này đã biểu đạt tất cả bất mãn trong lòng anh.
Yết hầu Diêm Quan Thương nhấp nhô, hắn cất bước định đi tới phòng tắm. Tô Chiết tiến lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn: “Nếu như ngài không nói, tôi sẽ xem như ngài đang nhục nhã tôi”.
Diêm Quan Thương nhìn người cứ gần sát lại mình, thật sự không chịu nổi nữa, trong người như có lửa đang nướng hắn, giọng nói ngang ngược khàn khàn: “Mẹ nó ông đây muốn ngắm đùi cậu đấy.”
Con ngươi Tô Chiết co lại, vô thức lùi một bước: “Gì cơ?”
Diêm Quan Thương mặt đỏ cổ đỏ, hai tai nóng bừng, suy nghĩ xấu hổ bị hắn nói ra, lại nhìn đôi mắt lạnh nhạt kia xuất hiện kinh ngạc cùng khó tin, hắn chỉ hận mình không thể ngay lập tức biến mất. Hắn nhanh chóng đi vào nhà tắm, “Rầm” một tiếng đóng cửa.
Tô Chiết đứng im tại chỗ, trợn tròn hai mắt. Hơn nửa ngày sau anh mới tỉnh hồn, hàng lông mày nhíu chặt, trên mặt xuất hiện thất thố hiếm thấy, sau đó vội vàng rời đi.
Tô Chiết về phòng, đổi âu phục trên người, vào nhà tắm tắm nước lạnh. Sau đó anh khoác áo choàng tắm đi ra, trùm khăn mặt trên đầu ngồi xuống bên giường. Đôi chân dài duỗi xuôi chống xuống sàn nhà, đuôi tóc chưa lau khô nhỏ nước, kính mắt đặt lên mặt tủ bên cạnh giường.
Câu thích hôm say rượu của Diêm Quan Thương, thế mà lại là sự thật.
Tô Chiết ngồi im ở đó thật lâu không động đậy, tâm loạn như ma, không biết nên suy nghĩ thế nào.
Anh chưa từng nghĩ tới phương diện tình yêu, cũng chưa từng dấn thân vào nó.
Tình yêu trong mắt anh là cảnh tượng mẹ anh chật vật ngã trên mặt đất.
Bà khóc với anh, bà nói, mất hết rồi, mất hết rồi.
Mẹ nói tiền không còn, nhưng trong lòng Tô Chiết lại tự nhủ, nhà của bọn họ cũng không còn, không còn nữa. Người si tình cả đời đau khổ sống trong lời ra tiếng vào, còn người vượt quá giới hạn cùng kẻ thứ ba lại có cuộc đời tự do thoải mái.
Đôi cẩu nam nữ kia ra tay, mà mẹ muốn giữ lại những thứ tốt đẹp cho hai anh em bọn họ, giữ chặt khoản tiết kiệm suốt bao nhiêu năm vào trong lòng, nhưng kết quả bà vẫn chẳng được toại nguyện.
Anh biết có lẽ tình yêu thực sự rất đẹp, anh chán ghét những kẻ không có đạo đức không có ranh giới không chung thủy cùng những kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Hô hấp của Tô Chiết đột nhiên nặng nề hơn hẳn. Thuở ấy anh nhìn không thấu, hiện giờ cũng vẫn không thấu nguyên si, anh không hiểu tại sao có những người vì tình yêu mà biến thành thiêu thân cố lao đầu vào ngọn lửa.
Tô Chiết sẽ không bao giờ chế giễu bọn họ, anh cảm thấy họ dũng cảm, dù sao chính anh cũng chưa từng dám bước một bước chân nào.
Nhưng tình yêu có tốt đẹp không?
Tiểu Điềm Điềm từng bị đánh gãy chân nhưng anh ta chưa bao giờ nói một câu chê trách vị tổng giám đốc đó. Trong mắt Tô Chiết anh cảm thấy không đáng, nhưng trong mắt Tiểu Điềm Điềm lại thoải mái thản nhiên, giống như đã được giải thoát, nói qua thì đã qua rồi.
Nhưng thật sự đã qua rồi sao? Không hề. Người kia đã cắm rễ sâu trong trái tim anh ấy, chưa bao giờ rời đi.
Tô Chiết tâm phiền ý loạn, não bộ như quá tải. Anh bất đắc dĩ thở dài, không biết mình nên tiếp tục đối mặt với Diêm Quan Thương như thế nào.
Đối phương công tư phân minh, chuyện của hai người họ hắn sẽ không bao giờ kéo vào công việc, đây là chỗ tốt duy nhất, nhưng chính bản thân anh lại không biết đối mặt với hắn ra làm sao.
Ngày hôm sau Tô Chiết dậy sớm định ra ngoài mua ít đặc sản cho Tiểu Điềm Điềm. Lúc ra ngoài, anh liếc mắt qua hướng gian phòng của Diêm Quan Thương, thấy cửa lớn đóng chặt, anh không nhìn nhiều thêm, vào thang máy đi xuống tầng.
Tô Chiết đi dạo trên đường phố thành phố Giang hồi lâu, mỗi món đồ thú vị đều mua hai phần, một phần cho mẹ, một phần cho Tiểu Điềm Điềm.
Hai người họ được xem như trụ cột tinh thần của anh.
Lúc mua đồ xong chuẩn bị gửi đồ qua đường vận chuyển, bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện một cậu nam sinh chừng hai mươi tuổi. Cậu ta nhìn anh chằm chằm, sau đó giơ ngón cái khen: “Đẹp trai quá”.
Tô Chiết:?
Cậu nam sinh: “Tô Miểu Miểu, cậu có nghe thấy không, anh trai này đẹp trai dễ sợ luôn á”.
“Đẹp trai hơn bạn trai của cậu những mười nghìn lần, đá bay bạn trai cậu hơn mười con phố”.
Một cô nữ sinh vội vàng đi tới che miệng cậu trai, xấu hổ xin lỗi Tô Chiết: “Ngại quá, anh ấy lại phát bệnh ấy mà, ha ha ha, thật ngại quá ạ”.
Nói xong, cô gái kéo chàng trai rời đi. Tô Chiết nhìn theo bóng lưng hai người họ, chỉ thấy cả hai thân mật gắn bó, hai bàn tay sát bên cạnh nắm chặt lấy nhau.
“Lần sau nếu em còn muốn ngắm trai đẹp, anh sẽ giúp em nhìn cho đủ”.
“Anh có thấy mất mặt không thế hả?”
Chàng trai ngửa đầu lên trời: “Không mất mặt!”
Hai người họ không nhịn được, cùng bật cười, trong mắt đầy ngọt ngào.
Tô Chiết chăm chú nhìn theo họ tìm tòi nghiên cứu, sau đó mới quay đầu sang chỗ khác tiếp tục hoàn thành thủ tục gửi đồ.
Không biết có phải do đôi tình nhân nhỏ kia xuất hiện hay không, đoạn đường này của Tô Chiết càng lúc càng gặp nhiều những cặp tình nhân và cặp vợ chồng. Thậm chí lúc Tô Chiết từ trong tiệm trang sức đi ra, anh còn phát hiện được một màn tỏ tình ở quảng trường cách đó không xa.
Người phụ nữ ôm bó hoa tươi đứng trong trái tim bằng cánh hoa hồng, vui sướng vô cùng tự chụp ảnh, đứng bên cạnh cô là một cậu trai đang sốt ruột đợi chờ.
“Được rồi, thư… thư tình của em chị còn chưa đọc đâu đấy”.
“Cậu đợi chút đã, để tôi đăng ảnh lên trang cá nhân, lần đầu tiên được tỏ tình mà.”
“…”
Sau khi tỏ tình xong, hai người họ cuối cùng cũng chịu ôm nhau, cậu nam sinh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, “Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị!”
Tô Chiết vỗ tay cùng quần chúng vây xem, sau đó mang theo đồ đạc gọi xe, quay về khách sạn.
Cửa thang máy mở ra, anh nhìn thấy bóng hình cao lớn đang đứng trước cửa phòng mình.
Diêm Quan Thương mang theo sắc mặt lạnh lùng, bàn tay nâng lên lại buông xuống, nâng lên lại buông xuống.
Cuối cùng hắn cũng gõ cửa phòng, thấy không có ai đi ra mở cửa, lại gõ thêm vài tiếng.
Diêm Quan Thương: “Sao lại không có ai?”
Tô Chiết yếu ớt mở miệng: “Vì tôi đang ở ngoài này”.
Diêm Quan Thương:…
Hai người mắt đối mắt, bầu không khí đột ngột yên tĩnh đến dọa người. Tô Chiết mở miệng trước: “Sếp Diêm, có chuyện gì không?”
Diêm Quan Thương: “Không có”.
“Vậy tôi về phòng trước.”
Diêm Quan Thương cắn răng, “Có.”
Tô Chiết dừng chân nhìn về phía hắn, gần như đã nhìn thấu mục đích của đối phương. Dù sao nét mặt người kia thể hiện rõ ràng như vậy, anh lại mới gặp người đi tỏ tình, chỉ là khí thế gương mặt này quá mạnh, dễ dàng bị người ta bỏ qua.
“Sếp Diêm muốn đến tìm tôi để nói chuyện yêu đương hả?”
Cánh tay Diêm Quan Thương cứng đờ, không ngờ Tô Chiết lại ngay thẳng như vậy. Hắn nặng nề ừ một tiếng.
Tô Chiết: “Thật xin lỗi”.
Anh tùy tiện kiếm một cái cớ, đẩy mối tình công sở không thực tế này đi: “Tôi thích một người ngoan ngoãn nghe lời chính mình”.