Cậu trai trẻ đứng cách người đàn ông tầm nửa mét, đôi mắt trợn tròn, ngoan ngoãn nghe lời? Ai học? Ngài học?
Nhìn gương mặt của đối phương, cậu trai trẻ nuốt nước bọt, thật hay giả?
Cậu trai trẻ: “Sếp Diêm, hình như không phù hợp lắm đâu ạ”.
Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn, tiếng nói trầm lạnh: “Cái gì không phù hợp?”
Cậu trai trẻ: “Người không phù hợp ạ”.
Diêm Quan Thương: “Cậu không phù hợp?”
Cậu trai trẻ: “Ngài không phù hợp ạ”.
Diêm Quan Thương:…
Vừa dứt lời cậu trai trẻ đã cảm thấy lạnh gáy, chỉ muốn tự tát cho mình hai cái. Người này nói gì thì cậu phải nghe đó, sao lại nói lời thừa thãi làm gì.
Dù sao đây là lần đầu tiên cậu được mời tới làm loại hoạt động như thế này, bản lĩnh bản thân thực sự chẳng có là bao, đối phương bảo cậu dạy có khác gì bắt giáo viên kém nhất khối kèm học sinh xếp hạng nhất từ dưới đếm lên đâu.
Một kẻ không dám dạy, một kẻ thật sự dám học.
Ánh đèn trong căn phòng riêng của câu lạc bộ u ám, người đàn ông lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, khí chất con người không cách nào xem nhẹ, ngồi trên ghế sofa bọc da, cơ thể to cao ẩn một nửa trong bóng tối.
Tướng mạo người đàn ông này vô cùng sắc nét, cảm xúc mang đến cho người ta đại khái chia làm hai loại: một yêu thì yêu chết, hai sợ thì sợ chết.
Trong giới của bọn họ, Diêm Quan Thương rất nổi tiếng, mặc dù nhắc đến hắn cũng chỉ có mấy chuyện lặp đi lặp lại, nhưng mỗi lần nhắc đến lại gây ra những cuộc tranh cãi không nhỏ.
Đơn giản kể ra thì ngọn nguồn tranh cãi của bọn họ là dáng người và tướng mạo của đối phương. Thân hình và tỉ lệ cơ thể người đàn ông này xem như hàng cao cấp loại một, vai rộng chân dài, vòng eo chó đực, cộng thêm tỉ lệ dáng người đúng chuẩn chín cái đầu, kết hợp khuôn mặt bạo lực của Trương Phi, áp lực hắn mang đến càng tăng thêm không ít.
Sợ thì sợ, ngoại hình Diêm Quan Thương vẫn hấp dẫn không ít người trong giới bọn họ. Thỉnh thoảng nghe thấy có người nhắc vài câu về hắn, chủ yếu nói rằng tướng mạo hắn quá xấu xa và tàn bạo khiến họ luôn cảm thấy mình bị động quỳ dưới chân hắn mà không rõ lý do, họ không khỏi tò mò bản lĩnh trên giường của người đàn ông này như thế nào.
Nhưng đối phương một mực không tìm người tình, cũng không có người yêu, vậy nên bản lĩnh đến cùng là thế nào không ai hay biết.
Cậu trai trẻ nhìn Diêm Quan Thương, nuốt nước bọt, chuyện này có gì mà phải nghĩ, người đàn ông này chơi chắc chắn rất dữ dội – đây cũng là quan điểm được người trong giới bọn họ nhất trí.
Hôm nay lúc đi đến cậu chàng hết sức thấp thỏm, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên cậu đi làm loại giao dịch ác ma bẩn thỉu này. Trước đó trông thấy người khác kiếm được nhiều tiền, cậu mới nảy sinh suy nghĩ dấn thân vào ngành.
Nhưng vừa tới nơi trong lòng cậu đã hối hận. Cậu nhìn người đàn ông cường tráng trước mặt, đờ mờ chứ, thằng cha này mà chơi, cậu chắc chắn sẽ toi đời.
Diêm Quan Thương chờ đến mất kiên nhẫn: “Bảo cậu dạy thì cậu cứ dạy đi”.
Tiếng nói vang lên, cậu trai sợ hãi đến run rẩy: “Vâng… vâng…, để… tôi… tôi dạy cho ngài”.
Nhưng dạng người như thế này sao có thể học ngoan ngoãn nghe lời từ chỗ cậu, ban nãy cậu đáp lời hắn hoàn toàn do quá sợ hãi, còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Có lẽ đối phương muốn chơi trò bi3n thái gì với cậu, dù sao trông dáng vẻ của hắn rõ ràng là thể loại rất biết cách chơi.
Nuốt nước bọt xuống, cậu trai trẻ run chân lết đến.
Lúc này Khoảnh Dao mới nhờ vệ sĩ tìm được vịt mang về, lúc đi trên hành lang cô trông thấy Chu Trạch Tường đang đứng ở một bên từng hơi từng hơi hút thuốc, mà bên chân đối phương còn có một con vịt đang lắc lư trái phải đi dạo quanh người to miệng gào rú.
Vịt béo tròn duỗi cổ ra: “Các cạc cạc cạc cạc!!!!”
Khoảnh Dao tới gần, nhìn con vịt kia, lại nhìn Chu Trạch Tường: “Ông chọc nó giận đấy hả?”
Chu Trạch Tường:?
Khoảnh Dao: “Nó mắng khó nghe ghê”.
Chu Trạch Tường:…
Chu Trạch Tường cúi đầu nhìn con vịt nổi cơn giận dữ, điên cuồng lạch bạch gào:…
Đúng là rất khó nghe.
Khoảnh Dao dẫn theo vệ sĩ định vào trong tìm Diêm Quan Thương. Chu Trạch Tường ngăn cản: “Đừng vào”.
Khoảnh Dao khó hiểu: “Tại sao?”
Chu Trạch Tường: “Lão Diêm đang ở trong đó với “vịt”.”
Khoảnh Dao: “Con vịt đó cũng biết chửi người hả?”
Chu Trạch Tường:…
Chu Trạch Tường mang theo sắc mặt nặng nề kể hết mọi chuyện cho cô nghe, ai ngờ Khoảnh Dao nghe xong, một chút phản ứng cũng không thấy.
Chu Trạch Tường nhíu mày: “Bà không đau lòng vì lão Diêm đã sa ngã à?”
Khoảnh Dao: “Đau lòng cái gì?”
Chu Trạch Tường: “Lão Diêm gọi “vịt” đến đó!”
Sa ngã đến độ này rồi cơ mà!
Khoảnh Dao chẳng thấy thế nào, bình tĩnh bảo: “Ông quên cô nàng tiếp rượu lần trước rồi à?”
Chu Trạch Tường lập tức nghẹn họng. Cậu ta nhớ lại lần trước đó, Diêm Quan Thương và Hoắc Bắc Hành – hai thằng chó đã ép con nhà người ta nâng chai rượu cao quá đầu tập cơ bắp cả đêm.
Khoảnh Dao tự tin cười một tiếng: “Cược không?”
Lời vừa dứt, chỉ nghe được cửa phòng bao “rầm” một tiếng mở tung, cậu trai trẻ nước mắt nước mũi ròng ròng, trong miệng gào khóc: “Tôi sẽ không bao giờ theo cái nghề này nữa, tôi sẽ không bao giờ làm cái nghề này nữa!!! Quá nhục nhã, hu hu hu hu”.
Chu Trạch Tường định đi lên cho người ta ít tiền, ai ngờ cậu trai trẻ từ chối: “Tôi không cần, tôi không cần”.
Chu Trạch Tường:?
Cậu trai trẻ: “Sỉ nhục người ta quá đáng! Sếp Diêm bắt tôi diễn cùng với chai rượu, rõ ràng ngài ấy không coi tôi là con người. Quả nhiên nghề này không dành cho con người. Tôi cần đạo đức. Tôi không muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Tôi muốn một lần nữa quay về đỉnh cao của lòng tự trọng!”
Nói xong, cậu trai còn sợ đám người này không thả mình đi, nhanh chóng cong chân chạy vèo ra khỏi hành lang, biến mất.
Chu Trạch Tường:…
Khoảnh Dao:…
Chu Trạch Tường khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng cười hai tiếng: “Tốt quá tốt quá, cải tà quy chính rồi”.
Khoảnh Dao ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng thế, đúng thế”.
Nội tâm Chu Trạch Tường và Khoảng Dao: Đờ mờ Diêm Quan Thương, quả không hổ là mày.
Thấy “vịt”, à không, thấy cậu trai trẻ vẫn còn ranh giới đạo đức cuối cùng đã đi mất, hai người xách theo con vịt đi vào trong. Chu Trạch Tường không định hỏi có chuyện gì xảy ra, dù sao kẻ nào hỏi kẻ đó sẽ mất mặt trước, thế là cậu ta chỉ hắng giọng một cái, mở miệng khuyên: “Tao cảm thấy mày làm mấy chuyện thế này cũng không có ích gì, chi bằng đừng làm nữa”.
Diêm Quan Thương không mở miệng.
Chu Trạch Tường vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, trước tiên cứ quên tình yêu tình báo của mày đi, lát nữa theo tao sang phố Hoàn An xem xét đất đai bên đó”.
Sau khi rời khỏi công ty, Tô Chiết ra ngoài mua ít hoa quả rồi đi tới cửa tiệm của Tiểu Điềm Điềm. Mùa đông đã bắt đầu sang, Tô Chiết khoác thêm áo bên ngoài âu phục, lúc định rẽ vào con ngõ nhỏ thì bắt gặp Tiểu Điềm Điềm đang bê thùng dụng cụ khập khiễng quay về.
Đối phương sợ lạnh nên đã mặc áo khoác dày rất cồng kềnh, giày tất cũng đổi sang loại dùng trong trời tuyết, trong tay bê một thùng dụng cụ nặng nề.
Tô Chiết nhíu mày đi đến, bàn tay đeo găng tay da màu đen đón nhận thùng dụng cụ trong tay đối phương.
Tiểu Điềm Điềm nhìn người đàn ông thành đạt trước mặt, từ cách ăn mặc đã đoán ra họ là hai con người của hai thế giới: “Đi công tác về rồi à?”
Tô Chiết gật đầu, Tiểu Điềm Điềm gọi anh vào trong nhà: “Cậu đến đúng lúc lắm, hôm nay chúng ta ăn vịt om nước dừa nha, tôi mới học được cách nấu đó”.
Tô Chiết nhìn bước chân khập khiễng của Tiểu Điềm Điềm, lòng càng thêm không hiểu nổi. Tiểu Điềm Điềm quay lại, trông thấy Tô Chiết đang suy ngẫm vẩn vơ.
“Sao thế này, mặt mày ủ rũ vậy?”
Tô Chiết đặt cặp tài liệu vào trong ngăn tủ: “Có chút chuyện không hiểu được”.
Tiểu Điềm Điềm: “Không hiểu chuyện gì?”
Tô Chiết nói thẳng ý nghĩ của mình: “Tình yêu tốt như vậy sao?”
Gương mặt Tiểu Điềm Điềm không hề xuất hiện chút ảm đạm thảm thương nào, anh ta cười, kéo Tô Chiết vào trong nhà: “Ôi cái thằng trẻ ranh to xác nhà cậu, tưởng chậm chạp lắm cơ mà, sao giờ lại tò mò vậy?”
Tô Chiết nhớ lại những cặp tình nhân anh đã gặp ở thành phố Giang cùng những chuyện mẹ anh và Tiểu Điềm Điềm đã từng trải qua, rất rõ ràng, hình ảnh hai bên vô cùng đối lập.
Tiểu Điềm Điềm tò mò, đặt câu hỏi với Tô Chiết: “Có người tỏ tình với cậu à?”
Tô Chiết khẽ gật đầu.
“Đồng ý không?”
“Không đồng ý, tôi không thích người ấy”.
Tiểu Điềm Điềm: “Cậu đã từng thích ai chưa?”
Tô Chiết sững sờ: “Chưa từng”.
Chưa từng thích.
Tiểu Điềm Điềm: “Vậy thì được rồi, chút nữa chúng ta cơm nước xong xuôi, tôi đưa cậu đến một nơi nhé”.
Tô Chiết khó hiểu: “Đi đâu?”
Tiểu Điềm Điềm không nói cho anh biết.
Một tiếng sau, cả hai người cùng nhau đứng trước cổng một quán bar.
Tô Chiết nhíu chặt mày: “Đến đây làm gì vậy?”
Tiểu Điềm Điềm: “Đến để xem cậu có vấn đề gì về tâm lý hay thân thể không”.
Nói xong kéo người đi thẳng vào trong.
Chu Trạch Tường đang bận thương lượng chuyện đất đai với người khác, vừa quay đầu đã thấy Diêm Quan Thương nhìn chằm chằm vào một nơi.
Quán bar ầm ĩ ồn ào, ánh đèn bên trong không sáng cho lắm, nhưng sắc màu thì rực rỡ, người người huyên náo cuồng loạn giữa sàn nhảy. Tô Chiết thích yên tĩnh đi vào chốn này một cái đã cảm thấy hơi khó chịu, chỉ nghe bên tai toàn tiếng ù ù.
Tiểu Điềm Điềm dẫn anh đi tới một chỗ trống ngồi xuống. Lúc trẻ tuổi anh ta từng làm công việc ở nơi này, biết được ở đây có không ít người trẻ tuổi đến sống cuộc sống cuồng loạn về đêm.
Tướng mạo Tô Chiết nổi bật, khí chất của anh lại khác biệt hẳn với bầu không khí trong này, ánh đèn lúc đến lúc đi chiếu lên khuôn mặt, rất ra dáng một kẻ nhã nhặn bên ngoài bại hoại bên trong, vừa xuất hiện đã hấp dẫn biết bao người tiến lên bắt chuyện.
Tô Chiết lịch sự từ chối từng người, mấy kẻ tới rồi lúc đi còn nhìn mặt anh lưu luyến không nỡ.
Tiểu Điềm Điềm: “Không có ai vừa mắt sao?”
Tô Chiết lắc đầu, Tiểu Điềm Điềm đại khái có thể nhìn ra Tô Chiết có vấn đề về mặt tâm lý, chối bỏ tình yêu.
Lúc này trên sàn nhảy có một vũ công nam mặc áo sơ mi trắng và quần dài đang trình diễn khả năng vũ đạo của mình. Anh chàng cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra vùng ngực căng đầy rắn chắc và cơ bắp cuồn cuộn, xung quanh ầm ĩ tiếng hoan hô, cảm xúc khán giả tăng vọt, không ít nam nữ cầm tiền nhét vào l0ng nguc và thắt lưng anh chàng.
Thứ Tô Chiết và Tiểu Điềm Điềm muốn tìm hiểu đã tìm hiểu xong, Tô Chiết bảo Tiểu Điềm Điềm ngồi im đợi mình một lát, sau đó lấy ví tiền ở trong túi quần ra, định đến quầy tính tiền.
Ai ngờ mới đi tới chỗ rẽ đã bị người khác chặn đường, Tô Chiết ngước mắt lên liền đối mặt với cái mặt đen sì của Diêm Quan Thương.
Diêm Quan Thương nhìn cậu vũ công trên sàn, lại nhìn tiền trong tay Tô Chiết.
“Cậu thích người như thế này?”
Giọng nói của hắn lạnh đến khiếp người.
Tô Chiết căn bản không thể ngờ sẽ gặp Diêm Quan Thương ở đây, nét mặt hơi ngạc nhiên.
Chu Trạch Tường vội vàng chạy tới hòa giải: “Người ta phóng khoáng như vậy, nhảy lại đẹp, nhìn qua đã…”
Diêm Quan Thương đẩy cậu ta ra.
Chu Trạch Tường yên lặng rời khỏi sân khấu.
Diêm Quan Thương lạnh lùng nhìn người: “Tôi đang hỏi cậu, cậu thích dạng người như thế này?”
Tô Chiết có thể cảm nhận rõ ràng cơn tức giận của đối phương, nhưng không biết vì ban nãy Tô Chiết chưa đáp hay vì quá phẫn nộ, lần này Diêm Quan Thương không đợi anh trả lời đã lạnh mặt xoay người rời khỏi.
Vừa rồi lúc thấy Tô Chiết đi vào, trong lòng hắn đã bùng lên một ngọn lửa. Hắn không ngờ được rằng, đối phương còn ở lại chỗ này ngắm người nhảy múa.
Diêm Quan Thương chân dài, bước chân cũng lớn, vội vã ra ngoài trong cơn tức giận.
“Sếp Diêm, khi muốn yêu đương với một người, ngài phải bày tỏ được sự chân thành với họ”.
Lời của đối phương vang lên trong đầu.
Tô Chiết không quen ở những nơi như thế này, âm thanh quá lớn chấn động màng nhĩ, làm cho đầu óc của anh cũng chậm chạp hơn một chút.
Ngay lúc Tô Chiết tưởng người đã đi định tiếp tục ra tính tiền, nào ngờ chưa tới năm giây Diêm Quan Thương đã quay trở lại thêm lần nữa.
Tô Chiết rõ ràng nghe thấy người đàn ông thấp giọng chửi tục, sau đó cởi thẳng áo vest bên ngoài, cởi bỏ cúc áo sơ mi, để lộ ra l0ng nguc rắn chắc.
“Nhét vào”.
Tô Chiết trợn tròn mắt: “Gì cơ?”
Diêm Quan Thương: “Con mẹ nó chứ tôi bảo cậu nhét vào”.
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Diêm: Tôi với cậu ta, người nào to hơn?!