17: Xếp Thứ Nhất Từ Dưới Đếm Lên
Đội quân của Hải tộc đã biến mất không dấu vết ngay lập tức khiến Lục Úc Niên bắt đầu nghi ngờ rằng Cố Trạch Ngư chính là vị Hải vương mà họ nói.
Anh thăm dò hỏi Cố Trạch Ngư thi thể là cái gì, liền thấy Cố Trạch Ngư đột nhiên nhào tới trên giường, hai chân chụm lại đung đưa lên xuống nói: “Một con cá không biết bơi.”
Lục Úc Niên bị bộ dạng vụng về của cậu chọc tức đến mức kéo mắt cá chân của Cố Trạch Ngư lật cậu lại, Cố Trạch Ngư cho rằng đây là một trò chơi đóng kịch, vì vậy cậu vén áo lên cắn vào miệng, ưỡn cái bụng mềm ra nói: “Nhìn kìa, một con cá chết lộn bụng.”
“Tôi thực sự nên trói cậu lại như thế này rồi cho cậu thấy những người điên khác.” Các pheromone có hương vị rượu Rum của Omega được phát ra từ các tuyến, đôi mắt của Lục Úc Niên đỏ lên vì sự bồn chồn khi mang thai, anh vô thức che tuyến thể để tránh pheromone tràn ra ngoài kích hoạt lại thời kỳ mẫn cảm Alpha.
Nhưng Cố Trạch Ngư đã ngửi thấy nó, cậu đứng dậy vòng tay qua cánh tay của Lục Úc Niên, mũi cậu di chuyển đến cổ anh, cẩn thận ngửi nói: “Có vẻ như anh rất cần pheromone của tôi.”
Lục Úc Niên đã mất rất nhiều sức lực trong trận chiến, bây giờ anh giống như một cái vỏ trống rỗng, cần được lấp đầy bằng pheromone nhẹ nhàng của Alpha.
Nhưng anh không chắc quan hệ tình d*c với Cố Trạch Ngư có phải là công tắc đánh thức Hải thần hay không, anh không muốn nghe người đó nói điều gì đó khó hiểu vào lúc này.
Nhưng Cố Trạch Ngư căn bản không biết, cậu hơi nhón chân đem bờ môi ẩm ướt áp lên môi anh, từng chút một dùng đầu lưỡi cạy hàm răng Omega ra.
Cậu trông rất dễ thương, động tác cũng rất tốt, trong khi hôn lên môi Lục Úc Niên, cậu ngước mắt lên nhìn biểu cảm của Lục Úc Niên.
Cậu sợ Lục Úc Niên sẽ tức giận, nhưng hôn xong cậu lại không thể dừng lại, hơi thở của Lục Úc Niên càng thêm nặng nề, cái bụng tròn của anh áp vào giữa hai người.
Thấy anh cau mày, Cố Trạch Ngư vô thức lùi lại nhưng Lục Úc Niên đã nắm gáy cậu lại, hôn đáp trả một cách quyết liệt.
Pheromone nhẹ nhàng của Alpha được truyền qua nước bọt, Lục Úc Niên dùng tay kia ôm chặt Cố Trạch Ngư, treo cậu lơ lửng trên không trung để không đè x uống bụng anh.
Cố Trạch Ngư cẩn thận hôn lên tuyến thể lộ ra của anh, ngửi mùi pheromone nồng nặc mùi rượu Rum, nhàn nhạt nói: “Tôi có thể cắn ngươi ở đây không? Anh tám nói, chỉ khi anh bị đánh dấu vĩnh viễn, anh mới có thể thực sự là Omega của tôi.”
……………
……………
Lục Úc Niên vuốt v3 bụng mình, đứa trẻ bên trong đang đấm đá loạn xạ, anh biết nếu đánh dấu vào lúc này sẽ có nguy cơ sảy thai, nhưng loại kiến thức y học này lại không thể giải thích được rõ ràng cho kẻ ngu ngốc này hiểu.
Anh chỉ có thể lạnh giọng nói: “Tôi không muốn bị cậu đánh dấu vĩnh viễn.”
…………….
Trong một khoảnh khắc, Lục Úc Niên đã nghĩ rằng Cố Trạch Ngư vì câu nói này mà tức giận, anh quay đầu định giải thích với Alpha phía sau, nhưng thấy Cố Trạch Ngư dụi đầu vào cổ anh với vẻ mặt hài lòng, cậu nói: “Nếu không thì anh đánh dấu tôi? Được hông, được hông?”
Lục Úc Niên không buồn giải thích với cậu tại sao Omega không thể đánh dấu Alpha, từ đây về sau, chỉ sợ cậu sẽ phải tìm hiểu tất cả các biên niên sử của thế giới ABO.
Anh đột nhiên cảm thấy Cố Trạch Ngư cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, làm sao biết anh nghe xong câu này sẽ tức giận.
Anh không biết sinh nở không có ấn ký đối với một Omega khó như thế nào, hiển nhiên ngay từ đầu chính là người này nói không muốn đánh dấu anh.
Bất luận là ngu xuẩn hay là điên cuồng, từ đầu đến cuối đều là Cố Trạch Ngư không phải sao?
Lục Úc Niên ôm cánh tay của Lục Úc Niên chìm vào giấc ngủ sâu, Lục Úc Niên nhìn cậu ngủ một cách yên bình, vuốt v3 mái tóc mềm mại của cậu thở dài quyết định mời mười hai anh em của Cố Trạch Ngư đến sau khi trở về doanh trại để hỏi về lai lịch của Cố Trạch Ngư.
Ngay cả khi cậu thực sự là vua của Hải tộc, cậu vẫn là Alpha của Lục Úc Niên, còn là cha của đứa trẻ chưa chào đời trong bụng anh.
Anh bắt đầu hiểu tại sao anh trai của Cố Trạch Ngư nhất quyết muốn gửi cậu đến bên cạnh mình, Lục Úc Niên sẽ không cho phép bất cứ ai mang cậu đi, chỉ có anh mới có thể bảo vệ con cá nhỏ ngốc nghếch của mình.
Khi quân đội rút lui, Bùi Tú Nhiên liền biến mất.
Người phụ tá đến báo cáo, hắn nói rằng trong phòng của anh ta có một vũng nước, có mùi tanh và ngọt của nước biển.
Lục Úc Niên chia một đội để đuổi theo anh ta, Cố Trạch Ngư lo lắng đến mức không ăn được, chỉ có thể dỗ dành Omega của mình nói: “Đừng sợ, Bùi Tú Nhiên có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm.
Có thể là người yêu cũ tìm anh ấy để nói chuyện quá khứ.
Vài ngày sau anh ấy quay lại một mình thôi.”
Cố Trạch Ngư vừa cầm đũa lên, lại đặt xuống nói: “Không đúng, bác sĩ Bùi không phải đang hẹn hò với Hải Ngư sao? Làm sao anh ấy có thể bỏ trốn cùng người khác?”
Lục Úc Niên đang có tâm trạng tốt, anh dùng đũa gắp món trứng bác của Cố Trạch Ngư nói: “Hải Ngư là ai?”
“Bác sĩ Bùi nhặt được nhân ngư Alpha á, dung mạo rất xinh đẹp.” Cố Trạch Ngư nuốt một ngụm cơm, phồng má nói.
“Ồ, con cá biển đó.
Cậu ta là thứ gì vậy? Bùi Tú Nhiên làm sao có thể thích cậu ta được?” Lục Úc Niên liếc nhìn Cố Trạch Ngư nói một cách tinh nghịch: “Xếp thứ hai trong bảng xếp hạng Alpha yếu nhất cùng với Alpha có năng lực cao cấp, cậu ta xứng sao?”
“Xếp thứ hai? Vậy ai là người đầu tiên?” Cố Trạch Ngư mở to mắt hưng phấn hỏi.
Lục Úc Niên nhìn cậu thật sâu, không thể trả lời câu hỏi này của cậu.
______________
Tiểu kịch trường
(Đã cắt bỏ một phần)
Cố Trạch Ngư: Hải Ngư tôi nói cho cậu biết, vợ tôi nói cậu xếp thứ hai trong tất cả Alpha yếu nhất.
Hải Ngư: Ai là người thứ nhất?
Cố Trạch Ngư: Anh ấy không nói với tôi nên tôi cũng không biết.
Nhân tiện, Bùi Tú Nhiên của cậu đã bị cháu trai cậu bắt đi rồi.
Hải Ngư:!!!!!!!.
18
Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!