Nhìn thấy đèn sau của chiếc xe phía trước dần dần biến mất, Ôn Hinh bất lực muốn chửi bậy, quay sang hung dữ nhìn Phương Dạ.
“Cô đừng có làm loạn, cuộc đua bây giờ mới bắt đầu!” Phương Dạ bị ánh mắt của cô ấy làm cho giật mình.
Ôn Hinh hừ lạnh nói: “Yên tâm đi, nếu tôi muốn ra tay thì cũng phải chờ đến lúc xuống núi, sẽ dễ chết hơn, đợi xe cứu thương tới nơi thì chúng ta cũng toi đời rồi!”
“Tôi đã nói với cô rồi, tôi đây sẽ không thua đâu!” Phương Dạ cười nhạt, nhấn mạnh chân ga, thì ra phía trước mặt đã là hai mươi tám khúc cua.
Ôn Hinh hô lớn: “Anh đang làm gì đấy, phía trước chính là khúc cua gấp, mau chóng giảm tốc độ lại!”
Tốc độ chiếc xe van đã lên đến tối đa, mặc dù vẫn thấp hơn so với chiếc McLaren, nhưng cũng lên đến một trăm ba mươi, loại xe này mà cua gấp chắc chắn kết cục là xe hỏng người chết!
Phương Dạ một tay điều khiển vô-lăng, không chút lo lắng nói: “Đừng nóng vội, tôi có mù đâu.”
Nhìn thấy chiếc xe van như đang điên cuồng tự sát, tất cả khán giả đều sợ ngây người.
Sau khi tiến vào khúc ngoặt, tay trái của Phương Dạ vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng tay phải thì nhanh thoăn thoắt không nhìn rõ được cử động, dưỡi kỹ thuật điều khiển thần diệu của anh, chiếc xe van lưu loát bẻ cua, hoàn hảo đến từng centimet!
Tất cả khán giả đều hít sâu một hơi, cách chạy xe như thế này rõ ràng là đang đánh cược tính mạng với Tử thần, chỉ cần không cẩn thận một cái là kết cục xe nát người tan!
“Có thể làm như vậy được à?”
“Quỹ đạo chiếc xe thật sự là quá hoàn mỹ!”
“Chẳng lẽ thằng nhóc này không phải bị điên, có thể dùng chiếc xe van đó thắng được chiếc McLaren thật sao?”
“Tôi cảm thấy rất không có khả năng đấy.”
“Qua được rồi à?” Ôn Hinh dường như không dám tin vào mắt mình, một chiếc xe van mà lại có thể ôm được một đường cua mượt mà đến thế sao?
Tốc độ của Phương Dạ vẫn không suy giảm, anh vẫn duy trì một tay lái xe, thoắt cái lại đến một khúc cua khác, lại là một cú cua khét lẹt hoàn hảo không tỳ vết khiến cho khán giả kinh ngạc không thôi.
Hai mươi tám khúc cua giờ chỉ còn một nửa, thông qua gương chiếu hậu, Lưu Phỉ thấy được đèn xe Phương Dạ.
“Cái quái quỷ gì vậy, thằng nhóc này sao có thể đuổi đến đây?” Lưu Phỉ cực kỳ sợ hãi, suýt chút nữa khiến chiếc xe rơi xuống vách núi bên cạnh.
“Anh Phỉ bình tĩnh!” Lý Thất Thất sợ hãi suýt tè ra quần.
Núi Đông Minh tuy không cao lắm nhưng cũng sâu đến bốn năm mươi mét, rơi xuống thì xác định là thịt nát xương tan.
Lý Thất Thất còn trẻ trung xinh đẹp, không muốn chết như vậy đâu!
“Đừng có ồn!”
Lưu Phỉ nghiến răng, gia tăng tốc độ chiếc xe, nhưng trong lúc bẻ cua vẫn vô thức giảm tốc lại.
Thật ra đối với loại đường đua như này, tốc độ trên sáu mươi dặm đã là vô cùng nguy hiểm, anh ta không dám làm giống như người điên Phương Dạ kia dùng tốc độ một trăm dặm bẻ cua.
Thua cuộc là chuyện nhỏ, chẳng may đánh rơi cái mạng này đi mới là chuyện lớn.
Còn chưa đi hết hai mươi tám khúc cua, chiếc xe van đã vượt qua chiếc McLaren rồi.
Nhìn thấy Phương Dạ mặt mũi lạnh tanh ngồi trên ghế lái điều khiển vô-lăng bằng một tay, Lưu Phỉ cảm thấy trái tim của mình tan nát.
Trong lúc chiếc xe van đã về đến đích, chiếc McLaren P1 vẫn còn đang ở giữa đường đua.
Có chơi có chịu, trước sự chứng kiến của mọi người, Lưu Phỉ không thể quỵt nợ, đành phải ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe ra, đồng thời chuyển một ngàn vạn đến tài khoản của Phương Dạ.
Phương Dạ cười híp mắt nhận lấy chìa khóa xe, rồi đưa cho Ôn Hinh vẫn còn chưa hết choáng váng.
“Tiền của tôi, xe cho cô.”
“Cho tôi xe này á?” Ôn Hinh không thể tin vào tai mình.
Đây chính là xe thể thao có giá bán hơn một nghìn vạn đó, cứ thế mà cho cô?
“Không lấy thì thôi, tôi đấu giá luôn ở đây cũng được.” Phương Dạ làm bộ muốn lấy lại.
“Ai bảo không lấy?” Ôn Hinh lập tức nhận lấy: “Coi như là bồi thường tổn thương tinh thần của tôi.”
“Cô bị tổn thương tinh thần lúc nào thế?” Phương Dạ ngạc nhiên hỏi.
“Từ giây phút anh chọn chiếc xe van đó, tinh thần của thôi đã bị tổn thương rồi, đến bây giờ còn chưa hồi phục lại đâu!”
Nhìn chiếc Poison và chiếc McLaren yêu thích của mình lần lượt rời khỏi núi Đông Minh, Lưu Phỉ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Thiệt hại tiền bạc là thứ yếu, đáng sợ nhất là, mình lại thua một chiếc xe van. Đoạn phim hôm nay chẳng mấy chốc sẽ được lan truyền trên mạng, danh hiệu Thần xe núi Đông Minh hoàn toàn chỉ còn là dĩ vãng…
Trở lại quán internet cafe Chiến Hào, ba người Mạnh Hổ còn đang say sưa chơi cùng em gái quản lý mạng quên cả trời đất, có người đẹp ở đây, trình độ chơi PUBG của họ như được nâng cao.
Ôn Hinh mặt mũi hớn hở lập tức miễn phí cho bọn họ, còn hứa hẹn sau này cũng không thu tiền gì, điều kiện chỉ có một, chỉ cần Phương Dạ có mặt!
“Sao tôi nhất định phải có mặt, cô có ý đồ gì với tôi phải không?” Phương Dạ lần này không vui vẻ gì, đối với sự ham chơi của bạn cùng phòng, sợ là ngày nào mình cũng bị kéo đến đây!
“Tôi chả có ý đồ gì cả, chỉ là muốn anh đưa tôi đi chơi thôi.” Ôn Hinh cười híp mắt nói: “Nếu như anh không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì lời nói đó thu hồi lại, về sau anh có đến cũng không được miễn phí, hài lòng chưa?”
“Bà chủ nghe nhầm rồi, Phương Dạ không có ý như thế!” Mạnh Hổ lập tức làm lành nói: “Cô xinh đẹp như vậy, Phương Dạ thích còn không kịp, làm sao có thể không muốn đưa cô đi chơi. Yên tâm đi, sau này ngày nào chúng tôi cũng tới, dù Phương Dạ không đến cũng phải đến.”
“Ư, ư, ư…” Phương Dạ vừa muốn lên tiếng đã bị Đàm Dập Minh, Hồ Phi gắt gao bịt miệng, đành phải bất đắc dĩ khuất phục.
Buổi chiều ngày hôm sau, vừa đi làm Phương Dạ đã nhận được đơn hàng đầu tiên, địa điểm là khu nhà trọ thanh niên cách khu thương mại không xa.
Sau khi chuông cửa vang lên, một cô gái xinh đẹp ra mở cửa.
“Chào bạn, cà phê bạn đặt đã tới.”
“Cám ơn.” Cô gái nhận cà phê, nhìn Phương Dạ trong chốc lát rồi đột nhiên hỏi dò: “Anh là… Phương Dạ phải không?”
“Cô biết tôi sao?” Phương Dạ cũng hơi mơ hồ: “Cô là ai thế nhỉ?”
“Tôi là bạn học thời trung học của cậu đây!” Cô gái cười nói: “Sao thế, trang điểm có xíu mà đã không nhận ra bạn học cũ à?”
“Tôi nhớ ra rồi, cậu là Thẩm Nghiên Nhi!” Phương Dạ cuối cùng đã nhớ ra, cô gái trước mặt chính là lớp trưởng kiêm hoa khôi học đường thời trung học, mấy năm không gặp lại càng xinh đẹp hơn.
“Mãi mới nhớ ra được, uổng công năm đó cậu còn viết thư tình cho tôi!” Miệng nhỏ của Thẩm Nghiên Nhi dẩu lên, trêu ghẹo nói.
Phương Dạ lúng túng cười: “Ha ha ha, có chuyện như vậy sao? Sao tôi không nhớ rõ nhỉ?”
Ở trung học anh bắt đầu biết yêu, lại còn bị ảnh hưởng bởi cốt truyện thần tượng, quả thật có viết thư tình cho không ít các nữ sinh cùng trường, còn có viết cho hoa khôi trường không thì đúng là không nhớ rõ lắm.
Thẩm Nghiên Nhi nhìn anh từ trên xuống dưới: “Tôi nhớ cậu thi đậu vào đại học Hoa Hải cơ mà, sao cậu lại…”
“Tôi chỉ đang làm thêm thôi.” Phương Dạ cười giải thích, “Không phải cậu cũng thi đậu vào Đại học Hoa Hải sao, đang thuê phòng ở cùng bạn trai hả?”
“Đừng có hiểu lầm, tôi lấy đâu ra thời gian tìm bạn trai?” Thẩm Nghiên Nhi thở dài: “Tôi thuê phòng ở đây cũng giống như cậu, chỉ để kiếm tiền thôi.”
“Em trai cậu vẫn chưa khỏi bệnh sao?” Phương Dạ cũng có biết chút ít hoàn cảnh gia đình Thẩm Nghiên Nhi, em trai cô ấy mắc phải một căn bệnh kỳ lạ hiếm gặp, những năm gần đây trong nhà nợ nần chồng chất.
Thẩm Nghiên Nhi gật đầu: “Mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng đã ổn định hơn rồi. Bây giờ tôi phải gom đủ năm mươi vạn để làm phẫu thuật cho nó, bác sĩ nói có tám mươi phần trăm cơ hội có thể chữa trị tận gốc.”
“Còn thiếu nhiều không?” Phương Dạ hỏi: “Trong khoảng thời gian này, tôi cũng tiết kiệm được một ít tiền, hay là…”
“Thôi đi, hoàn cảnh nhà cậu như thế nào tôi cũng biết, nếu như năm đó không phải là vì lo cho em trai thì có khi tôi đã trở thành bạn gái của cậu rồi.” Thẩm Nghiên Nhi mỉm cười nói: “Bây giờ tôi đang làm livestream trên nền tảng Vưu Ngư, thu nhập còn cao hơn cậu đi giao hàng, tuy vậy vẫn cám ơn ý tốt của cậu nhé.”
Phương Dạ im lặng, anh biết Thẩm Nghiên Nhi là một người con gái mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người khác.
“Nếu thế thì cậu cho tôi số phòng livestream của cậu, tôi kéo bạn bè cùng phòng vào cổ vũ cậu cho tăng số người theo dõi, có được không?” Anh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Như thế có làm phiền các cậu quá không?”
“Phiền phức cái gì, bọn họ đều là FA, nhìn thấy người đẹp là không rời được mắt!” Phương Dạ cười nói: “Cho bọn họ mỗi ngày tặng chút quà, cũng không tốn kém bao nhiêu tiền.”
“Vậy được rồi, cám ơn cậu trước nhé!” Thẩm Nghiên Nhi không kiên quyết từ chối nữa.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!