Siêu Cấp Shipper

Chương 5: Mùi vị của rượu này không ngon lắm



Nếu là Phương Dạ của trước đây, nói không chừng anh đã nửa đường bỏ cuộc, nhưng bây giờ, đừng nói là khách sạn năm sao, dù có cao cấp hơn anh cũng có thể ăn!

Tuy anh vẫn có chút không vui, Lâm Sương Sương này không phải không biết gia cảnh của anh, gọi bạn bè đến cũng thôi đi, lại chọn ăn mừng ở nơi đó nữa, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho anh mà!

Sau khi đắn đo một hồi lâu, anh vẫn trả lời: “Cậu quyết định là được, tôi không có ý kiến!”

“Được, vậy thì tôi sẽ sắp xếp, buổi tối gặp nhau, nhớ đến sớm một chút nhé!”

“Được, tôi đã đặt bánh sinh nhật rồi, đến lúc đó sẽ cùng nhau lấy.”

“Ừm.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, đột nhiên người bên cạnh Lâm Sương Sương bật cười phá lên.

“Ha ha ha ha, Sương Sương à, tôi phát hiện Phương Dạ này cũng khá dễ thương đấy, lại còn đồng ý nhanh như vậy nữa chứ?” Lương Tiểu Lệ cười nói.

Một người bạn khác tên Đỗ Thiến cũng nói: “Tôi thấy cậu ta là một tên giao hàng ngốc nghếch, cũng không tra xem khách sạn Thụy Hào là chỗ nào à, chi phí thấp nhất của phòng là mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, tôi thật sự muốn nhìn xem sắc mặt của cậu ta khi nhận hóa đơn, ha ha ha thật sự rất mong đợi!”

“Như vậy không tốt lắm đâu, cậu ấy chỉ là một sinh viên nghèo, có hơi quá đáng không?” Người bạn cuối cùng tên là La Na khá hiền lành, cô ấy còn đồng cảm với Phương Dạ.

“Nghèo thì ý thức cũng nghèo, không có tiền còn muốn theo đuổi hoa khôi của chúng ta, mơ mộng quá rồi đấy?” Lương Tiểu Lệ chế nhạo: “Hôm nay chỉ là để cậu ta chấp nhận trước sự khắc nghiệt của xã hội. Điều này thực ra vì muốn tốt cho cậu ta, đợi đến sau khi tốt nghiệp sẽ tự biết bản thân hơn, sẽ không suy nghĩ viễn vông mỗi ngày nữa.”

“Tôi đồng ý với những lời của Tiểu Lệ.” Đỗ Thiến khen ngợi.

“Nhưng nếu cậu ta không thanh toán được thì phải làm sao?” La Na nhỏ giọng nói.

“Yên tâm nhé La Na, A Kỳ đã nói rồi, chỉ là muốn doạ cậu ta một chút mà thôi, đương nhiên ít tiền này sẽ không làm khó được cậu ta đâu.” Lâm Sương Sương vừa bôi kem dưỡng mắt vừa cười nói.

“Ồ ồ ồ, từ khi nào đã trở nên thân thiết như vậy, thậm chí còn gọi là A Kỳ?” Đỗ Thiến nói với giọng điệu chua chát.

Chu Kỳ là hotboy của trường, rất nhiều nữ sinh đều có ấn tượng tốt với anh ta.

“Nhiều chuyện.” Lâm Sương Sương liếc nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục trang điểm cho mình…

Sau khi tan làm, Phương Dạ lái xe đến tiệm bánh để lấy bánh sinh nhật.

Trên đường lái xe đến trước khách sạn, anh đã nhận được lời mời của Ôn Hinh.

“A lô?”

“Đại thần, bây giờ anh có rảnh không?” Giọng nói ấm áp ngọt ngào vang lên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh có thể đến chơi PUBG với tôi không?”

“Không rảnh, lần sau nhé!”

Còn tưởng là chuyện gì quan trọng, nào ngờ lại kêu mình chơi game với cô ấy, có lầm hay không chứ?

“Anh…” Giọng nói trong điện thoại trở nên tức giận, khó khăn lắm mới kìm được ý định ném điện thoại đi.

Dù gì mình cũng là một cô gái xinh đẹp, nhưng lại không được chào đón như vậy sao?

Cô ấy vỗ nhẹ vào ngực: “Không tức giận, không tức giận…”

Chiếc xe Poison vô cùng bắt mắt từ từ chạy vào khách sạn Thụy Hào, bảo vệ không bảo Phương Dạ lái xe vào bãi đậu xe, mà thay vào đó để anh dừng lại ngay ngoài cửa lớn khách sạn. Như vậy không những có thể thu hút người khác, thể hiện quyền lực của khách sạn, mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho các khách quý, thực sự đạt được rất nhiều mục đích.

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ mặc bộ đồ rẻ tiền trên người bước xuống xe, bảo vệ cũng không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào.

Mấy năm nay người càng giàu càng bình dân, anh ta đã gặp qua những người khác mặc quần short, đi dép lê và lái xe thể thao. Phương Dạ như vậy cũng chẳng khác gì họ.

Sau khi đến phòng mà Lâm Sương Sương đã đặt trước, ở trong phòng bốn cô gái đang chuyện trò vui vẻ.

“Phương Dạ đến rồi, đến đây đến đây, mau ngồi xuống bên này đi!” Lương Tiểu Lệ mời anh ngồi vào vị trí ở giữa Lâm Sương Sương và La Na, bánh sinh nhật cũng được Đỗ Thiến đặt lên trên bàn nhỏ uống trà bên cạnh.

Vài người biết Phương Dạ giao hàng, vì vậy có chút coi thường anh, ngoài Lâm Sương Sương và La Na ngay từ đầu đã nói chuyện với anh mấy câu ra thì anh chỉ có thể ngồi ở đó chơi điện thoại.

Đã gần đến bảy giờ rồi, tác dụng phụ tăng cường cơ thể của Phương Dạ là anh rất nhanh đói, anh không nhịn được hỏi: “Khi nào có thể lên món vậy?”

“Chờ một chút nữa nhé, bọn Chu Kỳ và Trương Tử Khải còn chưa đến mà.” Lâm Sương Sương thờ ơ nói.

Sau khi Phương Dạ nghe thấy những lời này, trong lòng đã hiểu rõ vài phần. Quả nhiên Trương Tử Khải không lừa anh, nhìn thái độ này của Lâm Sương Sương thì tám chín phần là xác nhận mối quan hệ với Chu Kỳ rồi.

“Phương Dạ, tôi còn có chút đồ ăn vặt này, cậu có muốn no bụng trước không?” La Na đưa đến một túi bánh quy.

“Cảm ơn!” Phương Dạ không khách sáo nhận lấy, anh thật sự rất đói.

Nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của anh, mấy người Lâm Sương Sương, Lương Tiểu Lệ càng khinh thường anh hơn, chỉ có một mình La Na là rót cho anh một ly trà.

Vừa ăn xong một túi bánh quy thì cửa phòng được mở ra, một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai cùng với Trương Tử Khải và em gái tóc vàng bước vào, trong tay còn cầm một bó chín mươi chín đóa hoa hồng.

Sau khi nhìn thấy Chu Kỳ, đôi mắt của bốn cô gái đồng thời bừng sáng lên.

“Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe, vì vậy tôi đến muộn rồi.” Chu Kỳ cười nhẹ rồi đưa hoa hồng trong tay cho Lâm Sương Sương: “Sương Sương, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng xinh đẹp!”

“Cảm ơn!” Sau khi ngửi thấy mùi hương của hoa hồng, Lâm Sương Sương vô cùng rung động. Đây mới là người bạn trai mà cô ta tha thiết ước mơ.

Sắc mặt của Lương Tiểu Lệ và Đỗ Thiến đều cực kỳ hâm mộ, họ chỉ hận không thể đổi vai diễn với Lâm Sương Sương.

Chu Kỳ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, sau khi liếc mắt nhìn Phương Dạ như không hề tồn tại thì anh ta đã ngồi xuống cạnh Lâm Sương Sương ở phía bên kia.

Tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi, nhân viên phục vụ đã sớm bắt đầu lên món, tổ yến vây cá, tôm hùm Úc…

Mặc dù trước đây Phương Dạ chưa từng ăn những món này, nhưng ít nhiều anh cũng từng thấy trên mạng. Dù sao cũng chỉ là một chữ: Đắt!

Thấy sắc mặt không khác thường của anh thì mọi người đều cho rằng anh chưa từng thấy qua, vì vậy không biết được giá trị của những món ăn trên bàn này.

Nhưng như vậy thì càng tốt, đợi đến khi thanh toán hóa đơn, mọi người có thể thưởng thức muôn kiểu biểu cảm kinh hoàng của anh…

“Sương Sương, bạn học này là bạn trai của cậu sao, tại sao không giới thiệu cho tôi vậy?” Chu Kỳ cười nói.

“Cậu ấy là Phương Dạ, là bạn của tôi, cũng là sinh viên năm tư.” Lâm Sương Sương cố ý không thêm chữ trai.

“Ồ?” Chu Kỳ đưa tay về phía Phương Dạ: “Làm quen một chút nhé, tôi là Chu Kỳ.”
“Xin chào.” Phương Dạ bắt tay với anh ta rất nhẹ nhàng.

“Tình cảm của cậu Phương cũng không tệ đấy, vậy mà lại đặt tiệc sinh nhật của Sương Sương ở đây, thực sự chịu tiêu tiền đấy!” Chu Kỳ vừa cố ý nói vừa lén lút đặt tay lên trên đùi của Lâm Sương Sương, cô ta hoàn toàn không có ý từ chối.

“Không có gì đâu, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì tốn tiền hay không không quan trọng.” Phương Dạ cười nói.

Nụ cười điềm nhiên như không này khiến Chu Kỳ mừng thầm, từ từ cười nhé nhóc, đợi đến lát nữa cậu sẽ khóc đấy!

“Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy một chiếc Lamborghini Poison ở bên ngoài khách sạn, cậu Phương có biết chủ nhân là ai không?”

“Không biết.” Phương Dạ giả vờ ngu ngơ, anh không biết rằng ban ngày Trương Tử Khải đã nhìn thấy tất cả rồi, anh ta còn nói suy nghĩ của mình cho anh họ: Phương Dạ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một chiếc xe thể thao, chắc chắn là vì tối nay muốn chở Lâm Sương Sương!
Sở dĩ Chu Kỳ đưa ra chủ đề này là bởi vì muốn vạch trần “âm mưu” của anh, sau đó làm cho anh bẽ mặt trước tất cả mọi người.

Tôi đã mở đường cho cậu rồi, ai biết được tên này lại không lấy chiếc xe thuê ra để khoe khoang chứ?

Nhìn thấy Phương Dạ không giống như dự đoán, Chu Kỳ có chút cảm giác bất lực như đấm vào bông vải, anh ta quay đầu trừng mắt nhìn em họ.

Trương Tử Khải cũng hiểu ý, lập tức lớn giọng nói: “Không phải chứ Phương Dạ, ban ngày rõ ràng tôi nhìn thấy cậu lái chiếc Poison đi mà, chẳng lẽ là tôi hoa mắt sao?”

Phương Dạ lái xe thể thao sao?

Khi vừa nói dứt lời, đám người Lâm Sương Sương đều lộ ra sắc mặt không thể tin được.

Số tiền một lần giao hàng của tên này đoán chừng không đủ tiền xăng cho một phút chạy của chiếc xe thể thao đó?
“Đúng vậy!” Phương Dạ trịnh trọng nói: “Nhất định là cậu bị hoa mắt rồi!”

Trương Tử Khải không có cách nào, người ta cắn chết cũng không thừa nhận, bản thân còn có thể làm gì chứ. Chẳng lẽ yêu cầu bảo vệ khách sạn giúp kiểm tra camera sao?

Người ta giúp mới lạ đó!

“Không phải thì không phải, nào nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng Sương Sương đi!” Chu Kỳ cũng không muốn vướng bận chuyện này nữa, anh ta cầm ly đứng lên.

Sau khi mọi người cụng ly, đột nhiên Chu Kỳ cau mày.

“Cậu Phương, hình như mùi vị của rượu vang đỏ mà cậu gọi không ngon lắm?”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.