– Khôngggggg ! Con không về đâu huhu ! Con không về đâu mà huhu – Vâng đó chính là giọng hét oanh vàng của chị Windy nhà ta
– Ta không cần biết con co 1 tiếng để chuẫn bị đi về VN ngay và lập tức – pama nó quả quyết – Sandy con sẽ về đúng không nào – pama nhìn nó nhìn nếu vs ánh mắt đầy “trìu mến”
-Ok tụi bây chuẩn bị đi 30p nữa phải có mặt – Nó vẫn lạnh lùng trả lời mắt thì cắm vào cái đt ( Tg : chắc là chơi game )
– What ! Mày ĐIÊN ak – Windy và Mindy đồng thanh hét lên
– Ko tao vẫn bình thường nếu ko về thì chắc chắn các pama sẽ đóng băng mọi tài khoảng cũng như xe của chúng ta , con nói có đúng ko pama – nó khẽ cười 1 nụ cười cực kì đểu (Nó : Mi nói gì đó hả Tg : ạ e âu ó ói ì âu hihi )
– Chính xác con rất thông minh – pama Mindy nói với vẻ tự hào vầ con gái nuôi của họ
Nó quay qua nhìn hai con bạn :
– Đi chúng ta dọn đồ thôi
– OK – Hai con bạn nó nói với 1 cái giọng không thể nào thiểu não hơn
Sáng hôm sau tại sân bay Tân Sơn Nhất có 4 nàng tiên – ak ko phải gọi là nữ thần mới đúng – xuất hiện
– Oa đẹp wá
– Thiên thần kìa bây ơi
– Trời nữ thần
– ………………. và rất rất nhìu lời bàn tán về tụi nó
Mindy và Windy thì nhí nha nhí nhảnh chạy lon ton phía trước mà ko bít rằng 2 đứa nó đã vô tình giúp bệnh viện có thêm 1 nguồn thu nhập lớn , nó thì lạnh lùng bước đi như 1 tảng băng di động bỏ lại đằng sau những thằng hám gái đang xịt máu mũi vì cái đẹp lạnh lùng và bí ẩn của nó . Chợt :
– Chào các tiểu thư – 1 ng đàn ông khoảng 40t bước lại
– Chào bác Lee – Cả 3 đồng thanh
– Quản gia Lee chìa khóa nhà và xe bọn cháu đâu ạ – Nó lễ phép hỏi
– Ak đây ạ – Quản gia Lee đưa chìa khóa cho nó rồi nhìn tụi nó đi khuất mới dám đón taxi về
Tụi nó lái 3 chiếc môtô mui trần vs 1 tốc độ kinh khủng thẳng tới địa chỉ đã cho trc – Biệt thư Hoa Hồng
Vừa vào nhà tụi nó lao ngay lên phòng và ngủ 1 giấc tới 4h chiều
(Cuộc vui sắp bắt đầu)