Sổ Bệnh Án

Chương 19: 19: Cuối Cùng Cũng Không Cãi Nhau Nữa



“Cậu chủ Hạ, trên đảo có một hộp sơ cứu, tầng thứ hai có mấy cái bao cao su, nếu cậu cần, thì kiếm hộp tìm thử xem, dùng xong nhớ thưởng cho anh á nha…”
Tin nhắn vừa soạn xong, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng một người.
“Cậu bạn học này.”
Học trưởng có tật giật mình, suýt nữa lật thuyền ngã xuống nước.
Thân thủ đối phương vô cùng nhanh nhẹn, lập tức giữ thuyền ổn định, cười bảo: “Bạn học, doạ cậu rồi à?”
“À, không, không có ạ.”
Học trưởng ngẩng đầu nhìn, đứng trước mặt cậu chàng là một người đàn ông râu quai nón, tuổi chắc độ ba mươi bốn mươi, mặc một chiếc áo len, xỏ dép tông, trông lôi thôi muốn chết, cũng không biết làm gì, nhưng mà trong mắt lại lộ ánh sáng lập loè.
Xỏ dép tông cười hỏi cậu chàng: “Thuyền này của cậu, có dùng được không?”
“À, thuyền hả.” Học trưởng miệng nói bậy nói bạ, “Thuyền, hỏng rồi ạ.”
“…!Hỏng rồi?”
“Đúng thế, đáy thuyền bị thủng, không đi được, chỉ đành dừng ở chỗ nước nông thôi.”
Xỏ dép tông: “Trùng hợp vậy? Cây cầu nổi thông qua đảo của các cậu, hình như cũng hỏng rồi.”
“Đúng thế.” Học trưởng hợp tình hợp lí nói, “Cháu cắt—— khụ, chắc là bị người ta cắt hỏng rồi.

Thế chú là ai?”
Xỏ dép tông nhe răng cười: “Tôi là nhân viên kiểm tra điện lực của trường.

Không nhận được phản hồi, lên đảo xem thử.

Cậu xem, thùng dụng cụ cũng mang tới rồi này.”
Học trưởng vừa nghe là nhân viên trường, hơi chột dạ, ho nhẹ mấy tiếng, nhìn quanh, sau đó lại gần: “Đại ca à, cháu nói thiệt với chú, hôm nay trên đảo có một sinh viên giàu có tỏ tình, bao cả đảo rồi, chú nghĩ xem, chúng ta có thể xen vào, phá hỏng nhân duyên của người ta, làm ra loại chuyện chó chết lừa đảo bỉ ổi này hay không? Không thể đúng chứ.”
Xỏ dép tông thốt nhiên hiểu ra, ánh mắt sáng ngời, cũng rất lắm chuyện: “Ồ, bao cả đảo tỏ tình cơ à.

Lãng mạn thế, mấy người trẻ tuổi các cậu cũng chịu chơi đấy.”
“Cũng không hẳn vậy.” Học trưởng vỗ đùi, hai ngón tay búng búng, chà chà tay, “Chủ yếu là, có tiền.”
Xỏ dép tông cười dài, vậy mà cũng rất hiểu lòng người.
“Thế thì thôi, con thuyền này của cậu, khi nào thì đi được?”

“Chắc phải sau nửa đêm á, chủ yếu là cháu sợ cặp tình nhân bọn họ, một bên tỏ tình, một bên không chịu nổi, mới nếm thử trái cấm, muốn ngừng mà chẳng được, đợi thêm lát cũng ổn mà.” Học trưởng thấy ông chú dễ nói chuyện, cũng lắm chuyện theo.
Đàn ông mà, lúc tụ lại một đám với nhau nói chuyện, khó tránh khỏi mắt phiếm chút nét giảo hoạt.
Học trưởng vô cùng ti tiện nói: “Hay là chú sáng mai hẵng tới, sáng mai họ nhất định rời đi rồi.

Trong đó có một học bá, tuyệt đối không thể nghỉ lên lớp đâu.”
Xỏ dép tông cười lớn khà khà: “Con mẹ nó, mĩ nhân cũng không cản được học bá lên lớp.”
“Thì vậy là đúng rồi, nếu không sao mà là học bá được.”
Ông chú lại nói hai câu với học trưởng, xách thùng dụng cụ rời đi.
Tới chỗ không người, chú dừng lại, châm thuốc, lấy điện thoại từ trong thùng dụng cụ ra, đó là một chiếc máy cục gạch cổ lỗ sĩ nhất, sớm đã không còn xuất hiện trong thành phố: “Alo.

Trịnh đội, cứ thư thả mấy tiếng đi, đêm nay không lên đảo được đâu…!Vấn đề? Không có vấn đề gì hết, chẳng qua có hai sinh viên bao hòn đảo kia để tỏ tình rồi.

Ờ, được thôi.

Tôi biết phải làm gì rồi, sáng mai tôi sẽ lên xem.”
Chú gõ gõ tàn thuốc, bất đắc dĩ thở dài: “Anh nói xem người cung cấp thông tin của chúng ta, cũng cẩn thận quá đi mất, chẳng chịu báo tin gì cả, lần nào tình báo cho chúng ta, còn mẹ nó nhất định phải viết trên lưu bút của sinh viên nữa.

Lại nói cái gì mà như vậy là không khiến người ta để ý nhất…!Ầy…!Được rồi, tôi quay về cục đây, anh nói thử xem tôi tới đây để lấy tình báo còn bị đám con nít nhét đầy miệng cơm chó nữa, tôi làm cảnh sát dễ dàng lắm hả…”
Xỏ dép tông lầm bà lầm bầm rời đi.
Trong hang Đảo Mộng Ảo.
Hang động không lớn, bên trong lại tối, nếu không đột nhiên có trận mưa to giáng xuống, Tạ Thanh Trình cảm thấy dưới tình huống bình thường thì chẳng có ai chịu lại đây cả, nhưng mà lúc anh khom lưng đi vào trong hang, nhận ra mình nghĩ sai rồi.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ của điện thoại, có thể thấy núi giả trong hang đá có mấy thứ trang bị hoạt động ngoài trời thông thường: đèn bão, vải bạt, ghế xếp nhỏ, đèn pin mắt sói, thậm chí còn có một bộ đồ bếp dã ngoại nhỏ.
“Xã hội không tưởng bí mật.”
“Gì cơ?” Tạ Thanh Trình quay đầu lại.
Hạ Dư giơ điện thoại chiếu lên vách đá: “Trên này viết vậy.”
Tạ Thanh Trình lúc này mới phát hiện ra trên vách núi giả ẩm ướt có mấy hình vẽ mà các hiệp khách anh hùng để lại từ xưa tới nay—— tất cả đều là mấy hình vẽ nguệch ngoạc mà các sinh viên xâm nhập vào vùng bí cảnh này để lại.
Mà mấy chữ lưu niệm lớn nhất, chính là “Xã hội không tưởng bí mật”.
Tạ Thanh Trình chẳng chút hứng thú với mấy hình vẽ xấu xí ấy, hai mắt liếc qua, an vị tới cửa hang ngắm mưa.

Nhưng Hạ Dư là người học biên đạo, có chữ xuất hiện trước mặt cậu, cậu thường luôn chịu đọc cẩn thận.
“Sự tích Đại Phật Đà cứu chúng sinh, đản đăng bỉ ngạn (*), sao chẳng độ ta thoát khỏi biển sách?”
(*) Đản đăng bỉ ngạn: chỉ việc thành chính quả trong Phật Giáo hoặc là đạt tới đỉnh cao sự nghiệp công đức.
“Chu tiên sinh tôi yêu một đời, thế nhưng khi quen biết anh đã làm chồng người ta, cầu mà không được, nhung nhớ cuồng điên, cuồng điên không thể nói, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn.”
Hạ Dư soi đèn lên tường, vừa xem vừa đọc, lắc đầu: “Chà nghệ thuật quá, toàn khổ tình vậy.”
Lại chiếu sang bên kia.
Phía bên kia ổn hơn, đủ loại nội dung, cậu lại đọc: “Toán cao cấp sớm ngày cút khỏi chương trình đại học.”
“Mau tốt nghiệp, hy vọng tui có thể thành một đạo diễn lớn.

Cố lên.”
“Ở đây tránh mưa cùng…”
Giọng Hạ Dư bỗng nhẹ bẫng, không đọc nữa.
Tạ Thanh Trình ngược lại còn tò mò: “Cùng cái gì?”
“…!Không có gì.”
Tạ Thanh Trình không tin, quay đầu qua xem, chợt nghẹn lời——
“Ở đây tránh mưa cùng yêu đương,, cảm ơn mối lương duyên trời ban.”
Phía dưới còn ghi tên tên hai vị uyên ương, được một trái tim to bự quây lại với nhau.
Tình cảnh này, không khỏi xấu hổ, khó trách Hạ Dư không đọc tiếp, Tạ Thanh Trình hờ hững bảo: “Có không gặp mấy năm thôi mà cậu đã mắc bệnh có chướng ngại với việc đọc, thấy thứ gì cũng nhất định phải đọc ra bằng được hả.”
“Anh không thấy rất thú vị à? Mấy người này giờ còn không biết ở đâu, có khi quên luôn cả mình khắc mấy nội dung này tại đây rồi.” Hạ Dư nâng tay vuốt ve hàng chữ loang lổ, “Có lẽ có người còn về với cát bụi rồi cũng nên, nhưng những dòng chữ này vẫn còn lưu lại.”
Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói: “Vậy cậu có muốn cũng viết những nét bút của mình, để lại cho đời sau chiêm ngưỡng luôn không.”
Anh vốn định châm chọc một câu thôi, nào ngờ Hạ Dư thật sự cúi đầu nhặt hòn đá nhọn hơi mỏng, tìm vị trí trên vách tường, dường như có hơi đăm chiêu bảo: “Cũng hợp lí phết, anh bảo tôi nên viết gì đây.”
Hạ Dư nói xong, còn liếc mắt nhìn Tạ Thanh Trình, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ không thể che giấu.

Phải ha…!Ở đây tránh mưa cùng yêu đương, cảm ơn mối lương duyên trời ban, dù sao cũng là khởi đầu của câu chuyện cũ cổ điển rực rỡ nghe hoài thành quen, Bạch Xà mỉm cười tới thuyền nhẹ của Hứa Hán Lâm mượn một tán ô, Bernini trải một tấm thảm đỏ cho Nicoletta bước lên.
Nếu ở trong này là Tạ Tuyết, có lẽ đây sẽ là đêm khiến người ta sung sướng, có lẽ họ còn có thể làm theo những người đi trước, hai người học trưởng học tỷ kết duyên trong mưa viết lại bút tích tại nơi này, khắc một câu “Bọn tôi cũng vậy”.
Tiếc là giờ bị nhốt trên đảo là Tạ Thanh Trình.
Thẳng nam với thẳng nam ở với nhau chán hết sức, huống chi quan hệ của họ cũng chẳng phải tốt đẹp gì cho cam.

Tạ Thanh Trình cảm thấy ánh mắt cậu không tốt, nên dùng ánh mắt càng không có thiện ý hơn đáp lại: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Xin lỗi, tôi hết người để nhìn rồi.” Hạ Dư ném hai hòn đá đi, tuỳ tiện ngoáy mấy nét: “Giấc mơ hoá thật.”
Bụi đá bay xuống.
Hạ Dư viết xong, ném đá đi, xoay người lại: “Bác sĩ anh có muốn viết mấy thứ ấu trĩ một lần không?”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình dao động, cuối cùng chuyển qua nhìn màn mưa lớn bên ngoài, trong ánh đèn màu ấm áp như lớp sương mờ ảo, hình bóng sườn mặt anh như tờ giấy huanhua mỏng manh bị gió thổi tung.
“Không cần.

Mơ mộng của tôi là thứ hão huyền thôi.”
“Ồ.” Hạ Dư tuỳ tiện nói, “Vậy anh nói thử xem, thế nào là mộng tưởng hão huyền.

—— Tôi có thể hỏi không? Không mạo phạm anh chứ.”
Gió bên ngoài đột nhiên giật mưa mạnh, Tạ Thanh Trình hồi lâu chẳng nói gì, ngay lúc Hạ Dư cho là anh lười nhiều lời với mình, Tạ Thanh Trình nhìn mưa tụ thành dòng ngoài cửa hang, hết sức bình tĩnh nói câu: “Trước kia tôi không muốn làm bác sĩ.”
“Giờ anh cũng có phải bác sĩ đâu.”
“Thời điểm sớm nhất tôi không muốn học y.”
Hạ Dư lúc này có hơi không ngờ, nâng mắt hạnh lên: “Vậy anh muốn học gì?”
Tạ Thanh Trình đứng dậy quay về trong hang đá, nhìn chằm chằm bốn “Giấc mơ hoá thật” Hạ Dư khắc xuống, sau đó đáp: “…!Lâu quá rồi.

Tôi không nhớ nữa.”
Câu nói dối này của anh chẳng chút thành ý, cực kỳ qua loa, thậm chí ngay cả vẻ buồn rầu trong mắt cũng bị quét sạch, Hạ Dư gần như nghi ngờ anh mượn thời cơ để hạ thấp IQ của mình luôn.
Tạ Thanh Trình quay qua, như thể không muốn tiếp tục chủ đề này, hỏi Hạ Dư: “Có gì ăn không.”
Lúc này đúng là đã qua giờ cơm, Hạ Dư lên đảo có mang theo bánh mousse xoài, đó là bánh cậu vốn làm cho Tạ Tuyết.
Có điều giờ cũng chỉ có thể dâng lên biến thành đồ ăn của hai người họ.
Hạ Dư dù sao cũng chẳng hứng thú gì với Tạ Thanh Trình, nếu Tạ Thanh Trình không muốn nhắc tới kế hoạch cuộc đời mình trước đây, thì cậu cũng chẳng truy hỏi.
Cậu lấy bánh ngọt ra, đưa một miếng cho Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình cũng đói meo rồi, nhìn cũng chả nhìn, nhận bánh ngọt ăn rất nhanh.
“Có khăn tay không?” Tạ Thanh Trình thích sạch sẽ, ăn xong, còn hỏi mượn khăn tay của thư ký Hạ.
Thư ký Hạ đảo mắt nhìn quanh, trông thấy trên vải bạt trùm ghế xếp có một hộp cứu thương, trong mấy hộp kiểu này chắc sẽ có loại gì đó như khăn tay, nên qua đó tìm thử.
Đèn quá mờ, cậu tìm thấy một bao nhìn qua kích cỡ không khác là mấy, nên ném cho Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nhận lấy vừa định mở ra, đột nhiên cảm thấy cảm giác cách đóng hộp không đúng lắm, sao lại là hộp giấy nhỉ?
Nhìn lại cho kĩ.
Tạ Thanh Trình: “……………”

“Sao vậy?”
Tạ Thanh Trình lạnh lùng ném ngược lại hộp Durex cho Hạ Dư.
“Cậu tự nhìn kỹ lại xem.”
Hạ Dư nhìn thử, im lặng mấy giây, lặng lẽ thả lại hộp đó về hòm sơ cứu.
Thực mẹ nó tuyệt quá.
Lại còn có kiểu tình thú mang theo bao cao su giết thời gian nữa cơ.
Cơ mà da mặt hai người về khoản này cũng có hơi dày, khả năng chấp nhận mọi chuyện của Hạ Dư tương đối cao, chẳng qua chỉ là chuyện lặt vặt hơi xấu hổ tí thôi, cũng chẳng có gì to tát cả.
Mà Tạ Thanh Trình thì sao, tính tình anh trầm ổn bình tĩnh, không dễ có cảm xúc lên xuống quá lớn gì, hơn nữa anh vốn là đàn ông đã ly hôn, tuy rằng anh chẳng hứng thú gì lắm với mấy chuyện này, nhưng trông thấy thứ người trưởng thành sử dụng cũng chẳng ngạc nhiên.
Tạ Thanh Trình chỉ nhíu mày lại: “Giờ sinh viên các cậu, sao bậy bạ thế hả.”
“Cũng tạm thôi.” Hạ Dư nhàn nhạt đáp, “Chưa bậy bạ bằng kiến thức anh biết đâu.”
Nói xong, cậu lại để ý tới bên cạnh hộp sơ cứu có đặt một quyển sổ.
“Sổ lưu bút xã hội không tưởng”
Loại sổ này vốn thường đặt trong hốc cây, nội dung lời nhắn phía trước là một khoảng trống để chơi đô mi nô, cho dù người trước đó chắc cũng đã trông thấy hết, nhưng người tới sau vẫn có thể tiếp tục tham gia, nhìn qua cũng khá thú vị.
Đương nhiên, mấy sổ ghi chép này cuối cùng cũng sẽ ngập tràn mấy mối quan yêu đương bạn bè, nội dung hẳn sẽ rất đặc sắc.
Suy nghĩ trong đầu Hạ Dư vừa bật ra, cầm lấy quyển sổ kia, nói với Tạ Thanh Trình: “Bác sĩ Tạ có muốn học hỏi chút không, trong sổ chắc nhiều nội dung lắm á, có thể giúp anh hiểu được mấy người trẻ tuổi bây giờ hơn đấy.”
……
Dù sao cũng chẳng có gì làm, hai người cùng nhau đọc thử.
Quả nhiên, trong sổ này ngập tràn đủ loại bút tích chi chít, chủ yếu là mấy câu nói về tình yêu, ngỏ lời làm bạn, bí mật tỏ tình linh ta linh tinh.
Lật lật, bỗng dưng, Hạ Dư “Hửm?” một tiếng.
“Tạ Thanh Trình, ở đây có người nhắc tới anh nè.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Để nhiệt liệt chúc mừng các em học trò bảo bối khai giảng, truyện này sẽ mở VIP vào mùng 1 tháng 9 nha (??? Đạt được tiếng khóc măng non, thất đức plus)
Tiểu kịch trường “Làm sao để Tạ Thanh Trình mất bình tĩnh”
Tạ Tuyết: Dội nước lên đầu anh trai, hơn nữa còn lấy máy sấy tốn bốn ngàn để mua ra, máy sấy bị hỏng.
Kết luận: Vô dụng, ảnh chỉ nghiêm khắc dạy dỗ bạn mấy câu, chứ không mất bình tĩnh.
Trần Mạn: Trộm hết thuốc lá của ảnh đi hơn nữa chết không nhận tội?
Kết luận: Vô dụng, ảnh sẽ lấy thẳng từ trong quần áo của bạn ra sau đó lạnh lùng châm thuốc.
Học trưởng: Đưa hộp bao cao su làm như khăn giấy cho ảnh?
Kết luận: Vô dụng, ảnh mặc dù có hơi bình đạm, nhưng không phải xử nam, ảnh cũng không xấu hổ, kết quả cuối cùng là ảnh sẽ rất bình tĩnh ném lại cho bạn sau đó yêu cầu bạn nhìn cho kỹ.
Hạ Dư: (Đọc theo kịch bản mà vị tác giả tầm thường đưa cho)…!Tạ Thanh Trình, nếu tôi ngủ với anh thì anh có mất bình tĩnh không?
Tạ Thanh Trình: Chưa tỉnh ngủ hả? Vậy tỉnh dậy rồi đi ngủ tiếp đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.