Sổ Bệnh Án

Chương 236: 236: Học Trò Của Tạ Bình



Anh xoay người lại, đôi mắt vẫn hơi phiếm hồng liếc qua phía cảnh sát kia, nói ra từng chữ một, gọi tên của anh ta——
“Lý Vân?”
“…” Cảnh sát kia hơi khựng lại, mỉm cười, “Sao lại nhận ra thế.”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình liếc qua tay đối phương, cho dù rất nhanh, nhưng vị cảnh sát này vẫn nhạy bén nhận ra được.
“À…” Cảnh sát nhìn cổ tay mình, có hơi đăm chiêu.
Tạ Thanh Trình: “Tôi nghĩ là tôi không nhận sai đâu.”
Lý Vân im lặng mấy giây, rủ tay xuống, mỉm cười: “Đúng thế.

Cậu không sai.

Tôi không ngờ là cậu vẫn nhớ tôi đấy, Tạ Thanh Trình.”
Lý Vân, vốn là học trò của Tạ Bình.
Anh ta và anh trai của Trần Mạn – Trần Lê Sinh tốt nghiệp trường cảnh sát cùng khóa, sau đó lại hi sinh vì nhiệm vụ.
Cũng như Trần Lê Sinh, lúc đang học Lý Vân đã thể hiện tài hoa hơn người, anh ta trời sinh thông minh, thủ đoạn cao siêu, nếu không phải khả năng mai phục kém hơn Trần Lê Sinh một chút, cái danh đứng đầu trường cảnh sát phải là anh ta mới phải.
Sau khi Lý Vân thực tập trong cục cảnh sát, trải qua mấy vụ án, lãnh đạo đều cho rằng anh ta rất ưu tú, bởi vì anh ta làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ đâu đánh đó, nhiệm vụ giao cho anh ta dù khó khăn đến mấy, anh ta đều hoàn thành rất xuất sắc.
Khi đó có cảnh sát hình sự thâm niên đánh giá anh ta, bảo anh ta trời sinh để làm cảnh sát.
Nhưng người thầy Tạ Bình lại luôn giữ khoảng cách nhất định với anh ta, đây cũng là lý do vì sao Tạ Thanh Trình quen biết rõ Trần Lê Sinh hơn, lại không có nhiều quan hệ với Lý Vân.
Lúc ban đầu, Tạ Thanh Trình tuổi nhỏ còn chưa hiểu vì sao cha mình lại đối xử khác biệt với hai học trò như thế.
Mãi cho tới một ngày——
“Cảnh sát Tạ à? Anh ấy ở tầng bốn đấy, cháu lên đó tìm thử xem.”
Khi đó là buổi tối, Tạ Thanh Trình nhỏ đã làm xong bài tập ở cục cảnh sát muốn đi tìm Tạ Thanh Trình, dì lao công tiện tay chỉ đường cho anh, Tạ Thanh Trình cứ thế lên tầng.
Tầng bốn là nơi trước kia anh chưa từng tới, nơi đó có buồng tạm giam lẫn phòng thẩm vấn, mấy chú cảnh sát canh gác bình thường cũng bảo anh tránh xa ra.

Nhưng hôm ấy là ngoại lệ, năm đó là năm 2000, Hỗ Châu có sự kiện bắn pháo hoa chúc mừng một nghìn năm, thời khắc ngàn năm hiếm gặp, lúc pháo hoa nở rộ, bầu trời đêm rực sáng tựa ban ngày, khi giọng MC kích động vang lên trong TV, tới cả các cảnh sát trực ban cũng không nhịn được tới trước cửa sổ, ló đầu ra chứng kiến thời khắc thay đổi lịch sử này.
Vì thế chẳng ai chú ý tới có một cậu bé nho nhỏ đến, Tạ Thanh Trình cứ thế đi sâu vào trong hành lang tầng bốn.
“Cha ơi? Cha…”
Có lẽ vì hai bên đều là rào sắt lạnh lẽo sừng sững, ánh đèn lại tối, Tạ Thanh Trình còn rất nhỏ không nhịn được nhỏ giọng gọi Tạ Bình.
Đột nhiên, anh nghe thấy phía trước có tiếng động.
Anh tưởng là cha mình, vì thế vội chạy qua đó, kết quả còn chưa mở cửa, cảnh tượng ngoài song sắt đã khiến cho lòng anh run lên——
Trong phòng có một gã đàn ông trung niên cánh tay săm trổ, Tạ Thanh Trình biết gã ta, là một tên buôn ma túy bị cục cảnh sát bắt được.

Gã buôn ma túy này rất cứng miệng, nghe đâu là thầm mến bà chủ của chúng, thế nên thẩm vấn suốt bao nhiêu ngày gã đàn ông cũng không chịu để lộ chút thông tin nào về đội của chúng cả.
Xuyên qua hàng rào lạnh băng, Tạ Thanh Trình thấy phạm nhân bị một lớp gì đó trắng bệch phủ trên mặt, nhìn kỹ, hình như là giấy vệ sinh có thể lấy đại ở bất cứ chỗ nào trong phòng.

Giấy lau bị thấm ướt, dính sát vào mặt gã buôn ma túy, làm hắn hít thở không thông, cũng không thấy rõ thứ gì cả, mà Lý Vân thì sao?
Thực tập sinh lúc ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi—— Đang cầm một tách trà tráng men, ngón tay trắng tuyết tao nhã cầm quai chén, môi khẽ mở, hơi nóng tản ra, Lý Vân chậm rãi uống một ngụm trà nóng, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm gương mặt bị phủ giấy của gã tội phạm kia.
Chân phạm nhân không ngừng co giật đá qua, giật rồi lại giật, tựa như cá sắp chết.
Lý Vân nhẹ giọng nói: “Anh giai à, nước sắp khô luôn rồi đấy, rốt cuộc anh có nói hay không vậy?”
Chén trà nâng bên mặt gã đàn ông, cố tình dùng thân chén chạm nhẹ vào gương mặt gã.
“Nếu anh mà không nói, tôi không ngại mời anh uống thêm ít trà đâu, nhưng mà không biết mạng của anh có chịu nổi không nhỉ?”
“Mày là đang ép cung! Mày đang bức cung!” Gã buôn ma túy điên cuồng gào lên, “Tao… Tao phải tố cáo này làm trái luật! Tao phải khiếu nại! Chúng mày… Lãnh đạo của chúng mày đâu? Gọi lãnh đạo của chúng mày tới… Á!!”
Lời còn chưa dứt, nước trà ấm áp đã đổ lên mặt gã, thấm ướt khăn giấy kia một lần nữa.
Lý Vân còn ngại chưa đủ, lại phủ thêm một tờ giấy ướt nữa lên mặt gã, hô hấp của gã buôn thuốc phiện càng khó khăn hơn, thở cũng không thể nâng giấy ướt lên được một chút nào nữa, tới giọng cũng không kêu ra được.

Gã điên cuồng giãy giụa, tiếng còng tay xích chân vang ầm ầm, lại không làm được gì cả.
Lý Vân tới gần gã, dán vào tai gã lạnh nhạt nói: “Trái luật? Một kẻ buôn thuốc phiện như anh mà nói tôi làm trái luật à?”
Tay anh ta nâng lên, vuốt nhẹ cổ gã buôn thuốc phiện.
“Tôi còn chưa tính là cảnh sát đâu, anh đừng có lấy việc tố cáo ra đe dọa tôi.

Thêm nữa, tôi lại kể cho anh thêm một chuyện này, camera ở nơi đây hỏng mất rồi, muốn sửa xong thì mất nhiều ngày lắm đấy, anh đoán xem chuyện tôi làm này có ai trông thấy không? Nếu anh không thở nổi mà chết ở đây đi nữa, có ai đứng ra làm chứng cho anh nào? Theo tôi biết thì anh không cha không mẹ chẳng vợ chẳng con, thật sự cho rằng sẽ có kẻ điều tra nguyên nhân cái chết của anh à?”
Giọng càng hạ càng nhỏ, trong tiếng pháo hoa cùng tiếng hoan hô bên ngoài truyền tới, có vẻ lại càng kỳ dị.
“Thông suốt sớm chút, có nên khai thông tin tình báo ra hay không… Anh bảo vệ bà chủ của anh như thế cô ta cũng nào có biết, tôi thấy trong mắt cô ta vốn chẳng hề có anh đây, chết vì cô ta thế này có đáng hay không?”
Phạm nhân giãy giụa càng lúc càng mạnh, tiếng kêu bật ra khỏi cổ ngày càng thê lương.
Ánh đèn lạnh lẽo phủ xuống người họ, bóng dáng hai người bị kéo dài vặn vẹo, trải xuống tận ngoài rào sắt, ngừng lại trên người Tạ Thanh Trình tuổi nhỏ, như vở rối bóng đáng sợ khó tin, điên cuồng nhảy múa.
Tạ Thanh Trình mở to hai mắt, đầu trống rỗng, thu hết vào đáy mắt…
Đúng rồi.
Anh nhớ lại—— Cảm giác khi ấy bản thân phát sốt mới đi tìm Tạ Bình, mà lại bị cảnh quá mức đáng sợ này kích thích tinh thần của anh, trời đất trước mắt anh quay cuồng, cuối cùng nhớ rõ nhất chỉ có vết bớt trên cổ tay Lý Vân kia, anh nhìn thấy Lý Vân bóp cổ gã buôn thuốc phiện, tựa như có thể kết thúc tính mạng của một người sống này bất cứ khi nào.
Bàn tay nắm quyền sinh sát ấy, thậm chí chẳng hề giống sinh viên trường cảnh sát, mà như tay của người đọc sách, yếu ớt không xương.
Trên cổ tay, có một vết chu sa lớn như đồng xu.
Vết bớt như hóa thành con nhện đỏ, nằm trên cổ tay tái nhợt của Lý Vân, khắc sâu vào trong trí nhớ của Tạ Thanh Trình…
Thoáng cái đã qua hai mươi năm.
Giờ phút này, Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt mình, gương mặt người đàn ông đã già, đã không nhìn ra được dáng vẻ tuấn tú đẹp mắt năm ấy nữa, nhưng anh dựa vào vết chu sa trên cổ tay kia, vẫn có thể nhớ lại bóng hình người này sâu trong trí nhớ.

Lúc này cẩn thận nhìn gương mặt này, quả nhiên vẫn có thể ngờ ngợ trông thấy đường nét khi xưa.
Tạ Thanh Trình nhớ rõ khi đó bản thân vừa sốt vừa bị dọa, cậu bé như gặp ác mộng, ngất xỉu, sau khi tỉnh lại anh đã nằm trong phòng truyền dịch ở bệnh viện, cha mẹ đều ở bên cạnh.
Anh kể lại cảnh mình nhìn thấy bên ngoài cửa phòng tù với cha, khiến anh khắc sâu ấn tượng đó là, khi ấy vẻ mặt cha anh rất kỳ quái, tuy là giận dữ, nhưng hình như cũng không thấy lạ gì về cách làm việc của Lý Vân.

Chờ tới khi anh lớn hơn một chút, anh đã hiểu rằng từ ban đầu cha anh đã cảm thấy phẩm chất của Lý Vân có vấn đề, thanh niên này trông thì biếng nhác lại trầm tĩnh, không tranh không đoạt, nhưng có vài hành vi của anh ta khiến Tạ Thanh Trình cảm thấy rất quá đáng, còn vô nhân đạo.

Cái sự cay nghiệt này khiến Lý Vân hoàn thành nhiệm vụ quyết đoán hơn hẳn những người khác, nhưng trong mắt Tạ Bình, thật ra đây chẳng phải chuyện gì tốt.
Về sau Tạ Bình nói với Tạ Thanh Trình, cho dù không ai tin rằng Lý Vân thật sự dùng thủ đoạn khiến người ta không thở nổi để ép cung, nhưng để cẩn thận, bọn họ vẫn đã chuyển Lý Vân sang vị trí khác rồi.
Gã buôn thuốc phiện kia bị phán tù chung thân, mãi cho tới tận lúc tuyên án, gã cũng không khai ra người trong lòng mình.

Lý Vân biết thế, chỉ thản nhiên bảo một câu: “Ngu không độ nổi.”
Trong kết quả đánh giá thực tập của Lý Vân, Tạ Bình nói một đoạn rất sâu xa, Tạ Bình bảo rằng Lý Vân chỉ thích hợp với ban kỹ thuật, không phù hợp với con đường khác, lại càng không phù hợp kề vai chiến đấu cùng với đồng đội.
Trong rất nhiều nhiệm vụ, anh ta đều làm việc rất khác người, cứ như chẳng hề quan tâm tới bất cứ thứ gì hết cả, “đạt được mục đích” là thứ duy nhất anh ta theo đuổi.
Người như thế chẳng ai tin tưởng nổi, cũng không ai có thể kiểm soát.
Gia đình Tạ Thanh Trình vẫn luôn hời hợt với Lý Vân, lúc Tạ Thanh Trình nghe được tin tức liên quan tới anh ta lần nữa, đã là mấy năm sau—— Lý Vân chết rồi.
Khiến người ta bất ngờ là, vì hiểu biết của mọi người dành cho Lý Vân, năng lực cá nhân của anh ta rất cao, lại không có tinh thần đoàn đội cho lắm, hiểu rất rõ thế nào là người khôn giữ mình, anh ta hẳn phải là kiểu người khó xảy ra chuyện bất trắc nhất mới phải.

Nhưng anh ta thật sự rơi xuống vực sâu trong một lần hành động truy kích, chết trong vụ nổ xe lớn.
Mọi người điều tra vụ án, phát hiện khi đó vậy mà anh ta lại đang điều tra về vụ án Trần Lê Sinh hy sinh.
Anh ta lạnh nhạt với mọi người, tới cả Trần Lê Sinh cũng thờ ơ, có điều là bạn cùng khóa, lại chung ký túc xá đại học, Lý Vân đúng là có qua lại với Trần Lê Sinh nhiều hơn người khác một chút thật, Trần Lê Sinh là người trầm tĩnh đoan chính, đối xử rất tốt với người ngoài, vì thế mọi người trong cục cảnh sát cho rằng có lẽ Lý Vân coi Trần Lê Sinh là đồng đội, chỉ là anh ta không giỏi biểu đạt thôi.
Chỉ có một vài người ôm theo chút ít nghi ngờ trong lòng.
Ví dụ như Tạ Thanh Trình, bởi vì anh đã trông thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của Lý Vân, thế nên lòng cũng hơi nghẹn, khó mà tưởng tượng nổi Lý Vân đã ôm tâm lý thế nào để đánh đổi tính mạng điều nguyên nhân cái chết của đồng đội được.

Cơ mà nên tôn trọng người đã khuất, ngoại trừ một vài cảnh sát hình sự có thâm niên công khai bày tỏ thái độ nghi ngờ về cái chết của Lý Vân ra, những người khác cũng không tiện nói gì hết cả.
Cho tới bây giờ——
Không ngờ Lý Vân lại xuất hiện.
Sau hai mươi năm anh ta “chết” vì Trần Lê Sinh, lại xuất hiện trước mặt Tạ Thanh Trình một lần nữa, xuất hiện trên hòn đảo nổ ra đại chiến Mandela, muốn bọn họ lên xe của anh ta, bảo là yêu cầu của tổ chức.
Cho dù Tạ Thanh Trình vẫn chưa thể phân tích được rõ ràng, nhưng sự đề phòng của anh đã nâng cao, lặng lẽ nắm lấy cổ tay Hạ Dư, kéo Hạ Dư ra phía sau mình.
Anh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào Lý Vân, ánh mắt chuyển từ vết bớt trên cổ tay Lý Vân sang gương mặt lưu lại nhiều dấu vết của trước kia.
“Anh vẫn luônn làm việc cho tổ chức trong bóng tối hay sao.”
Lý Vân nhàn nhạt đáp: “Hai mươi năm.”
“Vì sao phải dùng cách như thế.”
“Chuyện này dài lắm.” Lý Vân bảo, “Không thể kể rõ với cậu ngay ở đây được.

Nếu cậu muốn nghe, thế lên xe đi, quay về thuyền đã, cậu có thể từ từ hỏi chuyện của tôi với tổng chỉ huy cho rõ.

Hay là cậu thà cãi lệnh, cố tình ở lại nơi này?”
Anh ta nói xong, xem xét bàn tay nắm lấy cổ tay Hạ Dư của Tạ Thanh Trình, còn cả bờ môi tái nhợt hơn hẳn vì vừa vùng thoát khỏi Huyết Cổ của Tạ Thanh Trình nữa—— Anh ta im lặng, chờ đôi môi kia cho anh ta một đáp án.
Hạ Dư vẫn chưa rõ chuyện gì, chỉ biết Tạ Thanh Trình chắc chắn quen người trước mắt, lúc quan sát, chợt thấy tay Tạ Thanh Trình nắm lấy tay cậu khẽ giật nhẹ, bụng ngón tay vuốt qua, lại hơi động, như đang ám chỉ gì đó.
Hạ Dư nhất thời không động đậy, mắt hạnh của cậu lướt qua một vòng, tầm mắt im lặng đặt trên đầu ngón tay Tạ Thanh Trình, tập trung nhìn ngón tay Tạ Thanh Trình gõ nhè nhẹ lên trên cổ tay cậu.
Cùng lúc ấy, Tạ Thanh Trình khẽ ho khan, sau một lát, anh nói với Lý Vân: “Tôi chọn ở lại.”
“Vì sao?”
“Chẳng lẽ anh sẽ bỏ rơi đồng đội của anh hay sao, cảnh sát Lý.”
Lý Vân không trả lời ngay, mà chỉ hỏi: “Cho dù đây là lệnh của tổng bộ à?”
Tạ Thanh Trình đáp: “Cho tới tận giờ tôi cũng chưa từng là một cảnh sát thực thụ.

Lệnh của tổng bộ gì đó chẳng có tác dụng gì với tôi hết cả.”
“…”
“Anh có thể đi báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi đấy, Lý Vân.” Tạ Thanh Trình nhìn chăm chú vào đôi mắt người đàn ông này, “Quay về đi.”
“Cậu cố tình không đi?”
“Không đi.”
Lý Vân im lặng dựa vào cửa xe, anh ta vừa quan sát hành động của Tạ Thanh Trình, nhất là động tác đầu ngón tay Tạ Thanh Trình gõ nhẹ lên cổ tay Hạ Dư, vừa đưa tay hút hết điều Marlboro, lúc tàn thuốc rơi xuống đất, lửa vụn bắn lên, anh ta bỗng ngửa đầu bật cười ha ha: “… Tạ Thanh Trình, đúng thật không hổ là cậu mà.

Mã Morse với nhóc bạn trai nhỏ của cậu hay thật đấy nhỉ, cậu còn định giả vờ tới khi nào nữa?!”
“!!”
Tựa dao găm lộ ra vào giây cuối cùng, những lời này vừa nói xong, mũi tên bất chợt xé gió lao ra, phá nát bầu không khí căng thẳng.
Một vài chuyện gần như đồng thời xảy ra——
Xe Jeep phía sau Lý Vân bất chợt nổ máy, chở Trần Mạn chạy thẳng về phía rừng rậm tối đen.
Tạ Thanh Trình chợt lao lên trước, muốn ngăn xe lại, cũng lớn tiếng nói với Hạ Dư: “Ra tay đi!!”
Giây tiếp theo, Hạ Dư bất chợt nâng tay dính máu tươi lên, chỉ thẳng về phía Lý Vân, dùng sức mạnh của Huyết Cổ ra lệnh: “Anh quỳ xuống ngay!”
Bất ngờ chỉ xảy ra trong giây lát.
Lý Vân mở tròn hai mắt, lảo đảo nghiêng về phía trước, Hạ Dư quát lên với gã lái xe đang đạp chân ga phóng vùn vụt tới rừng rậm kia: “Dừng xe lại! Mau dừng xe lại!!”
Lúc này, không biết có phải vì lý do khoảng cách hay không, xe Jeep không hề bị sức mạnh của Huyết Cổ ảnh hưởng, vẫn phá tan sự cản trở của Tạ Thanh Trình và Hạ Dư, chở Trần Mạn ý thức không rõ phóng đi vèo vèo.

Sắc mặt Tạ Thanh Trình thoáng thay đổi, muốn đuổi theo, bỗng nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói u ám——
“Trò chơi đến đây hẳn là cũng nên dừng rồi.”
Tạ Thanh Trình quay phắt đầu lại, nhìn thấy khóe môi Lý Vân chậm rãi kéo thành nụ cười nhạt lạnh lẽo, sau đó hờ hững nâng mắt lên, đứng dậy khỏi đất, phủi bụi bặm, anh ta cũng không bị ảnh hưởng bởi Huyết Cổ!!
Lý Vân khép mở môi, lạnh nhạt nói với Hạ Dư và Tạ Thanh Trình: “Ngại ghê, dáng vẻ bị khống chế là tôi đùa các cậu đấy.

Lâu rồi không chơi đùa với hậu bối thế mà.”
“…”
“Tiếc quá nhỉ.

Huyết Cổ không có tác dụng gì với tôi đâu.”

Hạ Dư: “… Trên người anh có nhẫn Triệt Tâm?!”
“Nhẫn Triệt Tâm?” Lý Vân cười khẽ, “Không.

Tôi nào cần tới thứ như thế.

Tiện thể nói một câu này——“
Anh ta liếc mắt nhìn hành động đưa tay ra sau lưng của Tạ Thanh Trình: “Không cần dùng mấy trò vặt đùa giỡn với tôi nữa đâu, bởi vì trong máu mấy cậu đã chảy thành phần nước nghe lời thế hệ mới nhất rồi.

Các cậu ra lệnh cho tôi cũng vô dụng thôi, mệnh lệnh của tôi lại có hiệu quả với mấy cậu hơn đấy.”
Hạ Dư không tin, xanh mặt nói: “Không thể nào…! Từ bao giờ lại…”
Cậu với Tạ Thanh Trình rất chú trọng đồ ăn thức uống, nhất là trước khi quyết chiến, Hạ Dư có thể chắc chắn mình chưa từng nếm thử thứ gì bị nghi ngờ hạ độc hết cả.
“Ồ? Cậu không tin à?”
Lý Vân mỉm cười, trong nụ cười kia vẫn mơ hồ hiện dáng vẻ tươi đẹp năm ấy, giờ phút này, anh ta lại như thực tập xinh trẻ tuổi ưa nhìn tựa như con rắn muốn khiến gã buôn ma túy không thở nổi mà chết bên trong gian tù.

Nụ cười của anh ta rất tàn nhẫn, nguy hiểm, như nụ hoa anh túc khắp núi rừng ở nơi quê hương anh ta.
Người đàn ông này cũng chẳng giải thích, anh ta dùng hành động thực tế chứng minh anh ta không hề nói dối: “Thế thì không bằng chúng ta cùng thử xem sao nhé.”
Lời nói ra khỏi miệng, bỗng dưng thay đổi——
“Ngủ đi.”
Hai chữ chém đinh chặt sắt, mệnh lệnh hạ xuống.

Tạ Thanh Trình và Hạ Dư lại đột nhiên cảm thấy đầu có cảm giác choáng váng rất nặng, cảm giác ấy rất đáng sợ, tựa như có lượng lớn thuốc tê lan tràn trong cơ thể bọn họ, cướp lấy ý thức chỉ trong giây lát.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, bọn họ nghe thấy Lý Vân u ám nói một câu mập mờ đầy sâu xa——
“Tạ Thanh Trình, cậu không lựa chọn buông bỏ cậu ta khiến tôi rất tán thưởng đấy.

Nhưng tiếc thật, không chung lý tưởng khó cùng đường, tôi không thể không làm địch với các cậu được… Thế nên, chỉ e đây đã là lần gặp mặt cuối cùng giữa hai người các cậu rồi.”
… …
Lần gặp mặt cuối cùng?
Có ý gì… Sao lại trúng độc nước nghe lời được… Rõ ràng đã rất chú ý, sao mà lại…
“Đừng mà… Không được… Đừng là lần gặp mặt cuối cùng…” Bỗng dưng một câu nỉ non bay vào trong tai Tạ Thanh Trình, tựa như gợn sóng chậm rãi lan ra trong lòng anh.
Ý thức Tạ Thanh Trình đã rất mơ hồ, nhưng anh vẫn quay đầu lại, nhìn về phía thanh niên bật ra câu nỉ non này.
Là Hạ Dư cũng đã sắp không chịu nổi.
Ý thức Hạ Dư đã mơ hồ, đôi mắt cũng có vẻ tan rã đến lạ, nhưng chú rồng nhỏ cô độc vẫn cố tình dùng chút sức lực cuối cùng tiến lên, muốn giữ chặt lấy tay Tạ Thanh Trình: “Đừng là lần gặp mặt cuối cùng, anh chỉ vừa mới ôm em một cái thôi… Anh ơi…”
Nhưng trước mắt ngày càng tối đen, như bươm bướm sa phải mạng nhện, vốn không thể giãy giụa nổi.
Tạ Thanh Trình nhìn thấy tay kia của cậu lấy thứ gì đó ra khỏi túi áo, vươn về phía mình, như đang cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại đưa cho bản thân, thanh niên nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em xin lỗi, em lại làm liên lụy anh rồi… Em…”
Cậu chưa nói xong câu.
Hoặc cũng có thể là Tạ Thanh Trình chưa nghe hết câu, tựa như thuốc mê đã bắt đầu ngấm trước khi bắt đầu phẫu thuật, đến thời điểm nhất định, ý thức con người sẽ biến mất trong nháy mắt.
Tạ Thanh Trình chỉ nhớ rõ vẻ mặt gần như thương tâm cuối cùng của Hạ Dư, sau đó chẳng biết thêm gì nữa, trước mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.