Sổ Bệnh Án

Chương 271: Phiên Ngoại 2: Tình Yêu Si Mê Chốn Hỗ Châu (9)



Tạ Thanh Trình đưa Hạ Dư tới quán bar nhạc Jazz ở khách sạn Hòa Bình.

Trong cuộc sống hơn ba mươi năm, anh chưa bao giờ chủ động đưa ai đi hẹn hò bao giờ, kể cả là kiểu trong sáng thế này, hôm nay là ngoại lệ.

Hạ Dư kinh ngạc nhìn anh gọi hai chai rượu vang, một vài món đồ nhắm, chờ sau khi phục vụ xác nhận thực đơn rời đi rồi, Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt hạnh mập mờ không rõ trong ánh nến của Hạ Dư.

“Nhìn anh làm gì.” Tạ Thanh Trình cởi một chiếc cúc áo sơ mi, dựa vào lưng ghế da.

Trong tiếng hát xa hoa trụy lạc lại kiều diễm, gương mặt đường nét rõ ràng, đẹp trai nghiêm túc của anh trông như thể không có gì là gần gũi với người khác hết cả.

Quán bar không cấm hút thuốc, Tạ Thanh Trình châm một điếu, gác tay lên bàn rượu gỗ của quán bar, ánh mắt càng lúc càng quyến rũ người ta nhìn Hạ Dư qua lớp khói, giọng trầm thấp nói: “Trên mặt anh có gì à?”

“Không có.” Hạ Dư bị thứ sức hút đáng chết của anh làm cho nhất thời đầu váng mắt hoa, “Nhưng không ngờ anh sẽ đưa em đến nơi này.”

Hiếm khi Tạ Thanh Trình nói đùa mấy câu ý tứ sâu xa: “Vài hôm nữa là em vào đại học rồi, trước ngày khai giảng thả lỏng một chút cũng là chuyện nên làm thôi.”

Nhóm nghệ sĩ nhạc Jazz chơi những bài tình ca đã ngân nga khắp bến Thượng Hải suốt bao thập kỉ, hơn mười năm trước, Hạ Dư từng một mình lắng nghe, sau đó cậu lại cùng đến thưởng thức với Tạ Thanh Trình.

Trong hai năm Hạ Dư bặt vô âm tín ấy, Tạ Thanh Trình một mình đến quán bar này, lời hát “Yêu anh hận anh” lọt vào tai đều hóa thành tiếng thở dài buồn bã của thiếu niên ngày xưa.

Mãi cho tới hôm nay, Tạ Thanh Trình chủ động mời Hạ Dư đến nơi này.

Tình ca mới đúng là tình ca, nỗi đau ấy cuối cùng cũng có thể được chữa lành.

Rượu vang mang lên, Tạ Thanh Trình rót cho Hạ Dư một ly, màu rượu lay động trong ly thủy tinh, Hạ Dư trông thấy sắc đẹp trưởng thành của Tạ Thanh Trình còn khiến người ta mê say hơn cả màu rượu.

Tạ Thanh Trình khẽ nâng máu đỏ tươi tựa hoa hồng sóng sánh lên cao.

Cụng ly, khẽ chạm vào cùng Hạ Dư.

Sau khi uống một ly này, người đàn ông chợt đứng dậy, vươn tay ra cho Hạ Dư, tựa như Hạ Dư mời anh vào năm đó, ngập tràn phong độ: “Anh có thể mời em nhảy một điệu chứ.”

Hạ Dư chỉ nhận thấy Tạ Thanh Trình có điểm khác thường, lại không nhận ra Tạ Thanh Trình vì sao lại khác thường.

Giáo sư Tạ hiếm khi chủ động như thế, dâng cả màu rượu lẫn sắc đẹp tới trước mặt cậu, nhóc con không chịu nổi, cuối cùng bị giáo sư Tạ chuốc rượu, đến cuối có hơi ngà say, cũng hơi mơ màng.

Thật ra với độ cảnh giác của Hạ Dư, cậu sẽ không bất cẩn uống nhiều trong quán bar, nhưng Tạ Thanh Trình ở bên cạnh cậu, thế nên cậu rất an tâm, rượu vang, tình ca, còn cả đôi mắt đào hoa kia đều hóa thành thuốc mê làm lòng cậu chao đảo, dần dần biến thành Tạ Thanh Trình nói gì thì cậu làm theo cái đó.

Lúc mơ màng cậu cảm thấy Tạ Thanh Trình dẫn cậu rời khỏi quán bar, cậu tưởng rằng họ sẽ về nhà, nhưng lúc ý thức mơ màng, hình như cậu nghe thấy Tạ Thanh Trình nói với quản lý sảnh chính của khách sạn một câu: “Đúng, là căn phòng đã đặt trước vào hôm nay.”

Hạ Dư nhíu mày, trong đầu bùng ánh lửa vụt qua, nhưng lại nhanh chóng trôi sạch theo mùi hương sát trùng nhàn nhạt trên quần áo Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình quả thật đã đặt trước một căn phòng, định dành cho Hạ Dư một bất ngờ sau khi họ cùng dạo chơi công viên trò chơi Disney. Đây là điều anh đã chuẩn bị xong xuôi từ trước.

Từ lúc trông thấy bài đăng của Hạ Dư trên diễn đàn, Tạ Thanh Trình đã quyết định sẽ cố hết sức thỏa mãn một vài sở thích của Hạ Dư. Sau khi anh lý trí suy xét, thật ra cũng khá là cởi mở về phương diện này, chẳng qua chỉ là xu hướng sở thích trên giường thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Tuy rằng sau khi anh xem xong sở thích của Hạ Dư thì thấy đúng là khó mở miệng thật, nhưng nói về tổng thể, ngoại trừ một vài thứ anh không muốn làm ra, những điều khác đều chấp nhận được.

Cuộc đời của bác sĩ là chữa bệnh cho bệnh nhân không ngừng, bởi thế Tạ Thanh Trình nhìn chuyện gì cũng quen suy ngẫm bằng góc độ điều trị—— Kết quả anh tổng hợp được sau khi suy ngẫm chính là chuyện này lợi lớn hơn hại, có thể đem lại lợi ích dài lâu cho mối quan hệ của bọn họ, thế nên anh bằng lòng thực hiện.

Kiểu tình BDSM này, là một bác sĩ học ngành tâm lý, Tạ Thanh Trình cũng hiểu được, mà mấy ngày qua anh nghiên cứu sâu xa hơn nhiều, hiểu biết càng rõ ràng hơn.

Thật ra là thông qua trói buộc lẫn dạy dỗ, bạo dâm lẫn chịu ngược, đạt tới k1ch thích cực độ mà cả hai phía đều có thể nhận được. Loại chuyện như thế này hoàn toàn không có gì đáng để ngạc nhiên hết cả.

Hình như là bài viết của Hạ Dư trên diễn đàn vẫn chưa viết xong, Tạ Thanh Trình chỉ biết cậu thích BDSM, nhưng Tạ Thanh Trình cũng không biết rõ rốt cuộc Hạ Dư thích làm người dạy dỗ hay thích làm người bị dạy dỗ nữa.

Anh không biết Hạ Dư thế nào, nhưng lại hiểu rõ mình ra sao.

Tạ Thanh Trình là nam giới có khả năng khống chế d*c vọng rất cao, đã quen tỉnh táo, bình tĩnh, thế nên anh định làm chủ nhân dẫn dắt, cũng chính là S.

Đèn trong khách sạn bật tối mờ, giờ đã một giờ sáng. Tạ Thanh Trình chuẩn bị xong hết mọi thứ, anh đặt phòng hai ngày, đặt những thứ cần thiết vào phòng đã thuê từ trước. Hiện giờ anh đã tắm rửa xong, thay đồng phục thí nghiệm trắng tuyết, áo sơ mi, cà vạt, quần tây, giày da lên lần nữa, mọi thứ đều chỉnh tề.

Hai tay anh đan vào nhau, vắt chéo đôi chân dài đậm khí chất, ánh đèn vàng cam phủ lên gương mặt anh một tầng sáng tựa như bộ phim truyền hình cũ, từ hàng mày vầng trán đến mũi rồi cằm đường nét sắc bén phía trên cùng, kéo mãi tới tận đôi giày nam công sở bóng loáng tận phía dưới.

Tạ Thanh Trình ngồi trên chiếc ghế bành cổ điển in hoa mềm mại, nhìn Hạ Dư nằm trên giường.

Anh đã cho Hạ Dư uống thuốc giải rượu, cũng đã kiên nhẫn chờ đợi rất lâu rồi, có lẽ một lát nữa người này sẽ tỉnh thôi.

Quả nhiên, ngay lúc Tạ Thanh Trình vừa nghĩ vậy xong, thanh niên trên giường lớn hỗn loạn khẽ cử động, chầm chậm mở mắt ra——

Hạ Dư bỗng dưng bật dậy: “Tạ Thanh Trình! Gì… Gì thế này?!”

Sau khi nói xong cậu đã phát hiện tay mình bị trói chéo ra sau lưng, mà Tạ Thanh Trình đang mặc đồng phục nghiên cứu ngồi đối diện cậu, nhìn vào cậu đầy bình tĩnh.

Thấy Hạ Dư tỉnh rồi, Tạ Thanh Trình chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Là điều mà em muốn đúng chứ?”

Hạ Dư ngẩn ra suốt mấy phút, hoảng hốt thoáng liếc qua laptop Tạ Thanh Trình đặt trên tủ đầu giường của mình, laptop đã mở, đang dừng ở ngay trang diễn đàn nước ngoài kia.

Ánh sáng vụt qua trong đầu, Hạ Dư lập tức mẹ nó hiểu ra hết toàn bộ!

Tạ Thanh Trình đứng dậy, đi tới trước giường cậu, cúi xuống nhìn gương mặt cậu, bảo: “Xin lỗi, anh cũng chỉ trùng hợp trông thấy lịch sử trình duyệt thôi, anh không định lừa em.”

Trên người anh có hương rượu nhàn nhạt, lúc cúi người xuống, Hạ Dư có thể cảm nhận thấy hơi thở ấm áp trên người anh.

Giọng nói quyến rũ trầm thấp gây si mê kia như bàn tay vô hình, chạm tới sợi dây trong lòng Hạ Dư, ngón tay thon dài trắng nõn gảy nhẹ dây đàn, lại khiến nỗi lòng người trẻ tuổi run lên bần bật.

Vốn dĩ Hạ Dư viết cái diễn đàn này là chuẩn bị cố tình cho Tạ Thanh Trình trông thấy, cậu biết tính cách của Tạ Thanh Trình, cưỡng ép thì nhất định không có được, phải đổi cách khác, quanh co nói cho anh biết tới sở thích mình khao khát.

Mấy thứ BDSM gì đó, váy cưới tình thú nè, dạy dỗ cực hạn nè, còng tay play nè, đều là mấy thứ cậu cố tình viết cho Tạ Thanh Trình thấy, định chọn một ngày đẹp trời tạo thành việc máy tính không đóng “trùng hợp bắt gặp”.

Nhưng cậu còn chưa viết xong cơ mà!

Cậu còn chưa kịp viết rõ, cậu hi vọng Tạ Thanh Trình bị giày vò bị còng tay, hi vọng Tạ Thanh Trình bị dạy dỗ tới cực hạn, hi vọng Tạ Thanh Trình bị mình ch1ch tới mức sắp l3n đỉnh lại bị ngừng lại, muốn bắn mà bắn chẳng ra, muốn vươn tay xuống tự thủ cũng không làm nổi, chỉ có thể mềm nhũn chịu giày vò, chờ tới khi sự sung sướng lớn lao ấy dần rút xuống, cậu sẽ lại ch1ch anh tới mức run rẩy cả người, không ngừng co giật bằng dư*ng vật của mình.

Sau khi lặp đi lặp lại suốt bao lần, cho dù Tạ Thanh Trình có kiên cường hơn chắc chắn cũng không chịu nổi cầu xin cậu đâm vào, chủ động để miệng nhỏ m*t lấy dư*ng vật thô cứng, cuối cùng bị ch1ch tới mức quỳ gối trên giường khóc lóc rên lớn, giọng khàn khàn sướng tới mức khóc không thành tiếng.

Mẹ nó, cậu chưa từng hi vọng mình bị trói lại, bị Tạ Thanh Trình chơi cái trò cực hạn play sắp l3n đỉnh rồi lại chợt dừng gì đó đâu nhé?

Trái ngược hoàn toàn luôn rồi!!

Đầu Hạ Dư còn hơi nhoi nhói sau cơn say, cậu nhíu mày, vừa định giải thích hiểu lầm này với Tạ Thanh Trình, đã cảm thấy Tạ Thanh Trình cúi đầu xuống, nghiêng mặt qua, dán sát vào tai cậu chậm rãi bảo: “Thật ra em có mong muốn gì, sau này có thể thẳng thắn nói cho anh biết, anh không muốn em có điều gì đó chẳng dám nói ra với anh đâu.”

Theo hơi thở trầm thấp ấy, giọng nói quyến rũ đượm hương khói thuốc, tay Tạ Thanh Trình buông xuống, chạm lên quần thể thao của Hạ Dư mà chẳng đổi sắc mặt.

Cho dù chuyện này cũng không đi theo hướng phát triển được Hạ Dư vạch ra từ ban đầu, nhưng Tạ Thanh Trình mặc blouse trắng dài quy củ, ngồi bên giường cậu tựa như khi xưa, còn chuẩn bị chơi BDSM với mình thật sự vẫn k1ch thích vô cùng. Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình, lại bị anh chọc ghẹo như thế, dư*ng vật đã cư0ng cứng từ lâu, dựng quần thể thao lên thành một khối cao cao, trĩu nặng, sự mập mờ lẫn quyến rũ ngập tràn trong bầu không khí.

Mà lúc nơi kia chợt bị Tạ Thanh Trình chạm vào qua lớp quần, Hạ Dư không khỏi hít ngược một hơi, tới cả màu mắt cũng thay đổi, càng trở nên sâu hơn hẳn.

Câu “Anh Tạ, anh hiểu lầm rồi” vốn định nói ra, giờ lại chẳng thể nào nói ra được nữa.

“Giỏi lắm. Ngoan.”

Tạ Thanh Trình xoa đầu cậu, trong giọng mang theo chút cảm giác áp bức của nam giới trưởng thành đứng trên địa vị cao đã lâu.

Tay anh thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, đượm vẻ nam tính, vuốt v3 nhè nhẹ trên nơi càng lúc càng cư0ng cứng lên của Hạ Dư, cách lớp quần thể thao vuốt v3 dư*ng vật dần dữ tợn, gần như đã để lộ hình dáng khiến người ta sợ hãi ra ngoài. Hạ Dư bị anh vuốt có chút không chịu nổi, nhíu mày ngồi trên giường, không nhịn được bật thành tiếng thở d0″c trầm thấp dồn dập, vầng trán trơn nhẵn bắt đầu rịn mồ hôi lạnh lấm tấm, sắc mặt cũng ửng đỏ lên bất thường.

Tất cả những điều này Tạ Thanh Trình đều thu cả vào mắt rõ ràng lại bình tĩnh.

Nhưng anh vẫn mở lời hỏi tựa lúc khám bệnh khi xưa: “Nói cho anh biết, em không thoải mái ở nơi nào.”

… …

… …

Một đêm trôi qua, khi mặt trời dần sáng tỏ, Hạ Dư cúi người, nắm lấy bàn tay đẫm mồ hôi của anh, đan mười ngón vào nhau, sau đó hôn lên đôi môi khẽ hé ra thở d0″c của Tạ Thanh Trình cuốn theo cả d*c vọng lẫn tình yêu.

“Cảm ơn anh nhé, anh à…”

Tất cả của cậu vẫn ở trong cơ thể anh, dư*ng vật cậu, t1nh dịch, tình yêu, nhiệt huyết, thâm tình, cả cơ thể lẫn linh hồn cậu đều giao hết cho người dưới thân cậu mà chẳng giữ lại gì trong cuộc phóng túng điên cuồng như thuở sơ khai này.

“Tạ Thanh Trình, anh là người đẹp nhất trên đời, là người duy nhất em yêu, chẳng ai thay thế được.”

Trong sự triền miên vô hạn, cậu hôn anh, ở chốn Hỗ Châu bị mê hoặc bởi không khí đắm say, nơi bến Thượng Hải đã chứng kiến vô số yêu hận tình thù suốt cả trăm năm qua, trong căn phòng khách sạn có lịch sử lâu đời—— Cậu làm anh, yêu anh, ôm anh, bắn vào trong anh, hôn sâu anh.

Mà giờ phút này, cậu siết lấy tay anh, đưa tới bên môi mình, mi ướt mồ hôi, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón áp út của người đàn ông đã bị cởi bộ váy cưới ra một nửa, cả người đầy dấu vết của ái dục.

“Anh là người yêu em, không ai có thể thay đổi chuyện này được hết cả.”

Trời đã sáng. Ráng mây đỏ nhạt.

Hạ Dư chìm trong sương mù của tình d*c và tình yêu, trong sự si mê mơ màng, ôm lấy Tạ Thanh Trình, xuyên qua ô cửa sổ sát đất, nhìn mặt sông Hoàng Phố gờn gợn ánh vàng kim cùng phong cảnh Hỗ Châu.

Cậu lại thành kính hôn lên môi người yêu cậu, lòng như được tia nắng ban mai chiếu sáng, giờ phút này ngập tràn sự ấm áp vô hạn. Sự ấm áp này lan tràn ra khắp người cậu, cậu nói——

“Tạ Thanh Trình, em mãi mãi yêu anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.