Sổ Bệnh Án

Chương 63: 63: Không Anh Ta Không Thơm



Vườn trường 《 Bách Thái Bệnh 》 được chọn ngày công chiếu lần đầu tiên vào thứ sáu, cảnh sát kia e là cố tình xin nghỉ để đến cùng Tạ Thanh Trình.
Ánh sáng rạp phim chỉ lờ mờ, Hạ Dư ngồi trên vị trí của mình, mặt không cảm xúc nhìn hai người trước mắt.
Cậu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, ở Hỗ Đại có không ít người ăn mặc kiểu này, vì cũng có nhiều ngôi sao nhí xuất đạo minh tinh để nhập học tại học viện nghệ thuật, ở trong trường họ cũng thường hay ăn mặc như thế.

Sinh viên bình thường nom đẹp trai chút thôi cũng không thích xuất đầu lộ diện, khẩu trang đen kèm mũ là không thể thiếu.
Nên Tạ Thanh Trình cũng chẳng để ý tới nam sinh phía sau.
“Trần Mạn, bắp rang của em này.”
“Cảm ơn anh.”
Hạ Dư khoanh tay dựa vào bên thành ghế, vừa nhướng mày lên.
Trần Mạn.
Ra tên khốn này tên là Trần Mạn à…
Hạ Dư chợt nhớ tới cuộc gọi lúc trước cậu nghe giúp Tạ Thanh Trình.

Khi đó hiện trên màn hình điện thoại…!Hình như là cái tên này thì phải?
Đúng, chính là cái tên này.
Khuôn mặt vốn đã lành lạnh của cậu càng tụt xuống mấy độ, cặp mắt hạnh dưới khẩu trang đen và mũ lưỡi trai tựa như ngưng thành sương lạnh.

||||| Truyện đề cử: Tiên Sinh |||||
Cậu không nói thêm gì nữa, hờ hững nhìn hai người trước mắt.
Cậu biết Trần Mạn là người quen của Tạ Thanh Trình, nhưng quen thuộc tới nhường này vẫn khiến cậu không thoải mái.
《 Bách Thái Bệnh Sinh 》 là bộ phim kỷ niệm ngày thành lập trường mà y khoa Hỗ Châu bắt tay chế tác cùng Hỗ Đại, chỉ chiếu mỗi trong trường, nói cách khác, mấy người tới xem hầu hết là sinh viên Hỗ Đại và y khoa Hỗ Châu mà thôi.
Thế tên cảnh sát đã tốt nghiệp này tới làm gì?
Lại nói chứ, Trần Mạn anh ta có làm gì không? Anh ta là chỉ đạo diễn xuất hay là cảnh sát giữ trật tự? Chẳng phải gì cả.
Thế anh ta tới chung vui làm gì chứ.
Tâm lí Hạ Dư bây giờ vặn vẹo hết mức.
Cậu có một mặt cắn chết cũng không thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, cho rằng ham muốn của mình dành cho Tạ Thanh Trình chỉ đơn giản là ham muốn sinh lí bình thường, cậu nhung nhớ là chuyện dây dưa điên cuồng ấy, chứ không phải là Tạ Thanh Trình.
Nhưng về khía cạnh khác, cậu lại vì tính độc chiếm của nam giới thúc giục, cảm thấy thứ mình đã ăn thì người khác không được chạm vào, cho dù bản thân không cần nữa, cũng chẳng tới lượt kẻ khác rớ tay vô.
Nên ánh mắt cậu nhìn Trần Mạn bây giờ rất lạnh lẽo, như con sói nhìn chằm chằm con mồi linh cẩu của mình.
Trần Mạn thấy cổ nhói nhói, vô thức xoa xoa, quay đầu nhìn thử.
Tạ Thanh Trình: “Sao thế?”
Trần Mạn: “Không sao ạ…!Tự dưng nổi da gà thôi.

Chắc do điều hòa mở thấp quá.”
Cậu chàng ngồi xuống cạnh Tạ Thanh Trình.
Phim bắt đầu chiếu.
Phim tổng hợp, mấy đoạn phim ngắn cắt ghép lại thành một bộ tổng hợp, chỉ thêm mỗi mấy đoạn ảnh đen để nối tiếp, xâu chuỗi câu chuyện của từng người lại với nhau.
Phim dài hai tiếng, các bạn học xem rất tập trung, vì toàn bộ những người tham diễn đều là người trong trường mình hết, thấy tình tiết giật gân nào, mọi người cũng khó tránh lại muốn đùa giỡn với những người liên quan, nên trong rạp phim ồn ào hơn phòng chiếu bình thường rất nhiều.
Cả quãng thời gian ấy Hạ Dư cũng chẳng xem bộ phim ra sao, chỉ nhìn Tạ Thanh Trình từ phía sau miết.
Cậu chọn chỗ hơi lệch phía sau Tạ Thanh Trình, như thế có thể cẩn thận trông thấy gương mặt Tạ Thanh Trình rồi.
Giữa màn ảnh sáng tối, đường nét gương mặt mạnh mẽ lạnh lùng ấy như phủ một tấm lụa mỏng, ánh sáng trên lụa mỏng thay đổi liên tục, khiến khuôn mặt Tạ Thanh Trình nhìn qua tưởng như bảo vật chìm trong làn nước, làn da căng mịn tản ra gợn nước lăn tăn.
Hầu kết Hạ Dư giật nhẹ.
Anh ta đúng là khó nhìn.
Cậu nghĩ như thế.
Nhìn một tên đàn ông lạnh nhạt gần tới thế, đúng là khổ sở như đang tự trừng phạt mình.
Nhưng ánh mắt cậu lại chưa từng rời đi, trừng phạt mình thì trừng phạt tới cùng luôn đi.
Mãi cho tới lúc Tạ Thanh Trình nhìn màn hình, hơi nhíu mày lại, Hạ Dư mới nhận ra trên màn ảnh đã chiếu tới đoạn mình xuất hiện rồi.
Cảnh diễn của cậu kể cũng không nhiều.

Sau khi biên tập cắt ghép thì lại càng ít hơn.
“Anh yêu em tới nhường nào? Anh sẽ buông bỏ thứ gì vì em?”
Hạ Dư và học trưởng trên màn ảnh đang thầm thì lời yêu.
Đoạn đó chính là đoạn Tạ Thanh Trình từng tập, giúp Hạ Dư bắt mạch diễn lại lần nữa.
Đoạn cốt truyện kèm theo cảnh hôn.
Giờ quay đầu nhìn lại, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư đều thấy hơi vi diệu.
Khi đó hai người họ tới hôn phớt thôi còn thấy tởm nữa…
Nhưng lúc phim công chiếu thì sao?
Chuyện họ không nên làm, cũng đã làm hết cả rồi.
Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình rủ mi xuống, như thể Hạ Dư trong phim gợi lại cho anh kí ức không thoải mái nào đó, anh dời ánh mắt đi.
Một lát sau, thậm chí còn nhắm hai mắt lại luôn.
Hạ Dư: “…”
Lúc này chắc là Tạ Thanh Trình cũng không được khỏe lắm, mặt hơi hóp lại, cằm còn chút râu xanh nhạt, chưa cạo sạch cho lắm.
Anh nhắm mắt trong một thoáng, đầu đã hơi nghiêng về phía trước.
Vậy mà ngủ mất rồi…
Hạ Dư ngồi ở hàng ghế phía sau nhìn anh, lòng bực bội, nghĩ sao mà ồn ào như thế mà anh cũng có thể chợp mắt được vậy?

Lại qua khoảng mười mấy phút, hình như Trần Mạn tính bàn về nội dung với Tạ Thanh Trình, nên nghiêng đầu qua tính nói chuyện với anh Tạ của cậu ta.

Kết quả vừa quay đầu, đã thấy Tạ Thanh Trình cúi mặt, ngủ rất say rất say.
Trần Mạn: “…”
Rạp phim mở điều hòa thấp quá, cậu lo Tạ Thanh Trình vừa mới phát sốt, thân thể sẽ không chịu nổi.
Cậu cảm thấy anh Tạ của cậu là người mạnh mẽ tới thế, tình trạng cơ thể mấy năm nay lại càng ngày càng không tốt.
Cũng chẳng biết là do hút nhiều thuốc quá, hay áp lực công việc anh tạo cho bản thân quá lớn, gần đây Tạ Thanh Trình cứ ho khan mãi, hơn nữa thị lực cũng chẳng còn tốt như trước kia.
Thậm chí có rất nhiều lần, Trần Mạn trông thấy anh đọc sách nhìn máy tính cũng đeo kính, mà thị lực Tạ Thanh Trình khi xưa, hình như là 5.35: 1.0.
Trần Mạn thở dài, khẽ khàng cởi áo ra, rất cẩn thận khoác lên người Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư u ám lạnh lùng nhìn theo.
Cậu càng nhìn càng không thoải mái, cơn giận lấn chiếm lên cũng ngày càng nặng.
Nhưng chẳng qua bao lâu, Trần Mạn nhìn Tạ Thanh Trình, không nhịn được làm ra một chuyện khác, khiến sợi dây căng chặt trong đầu Hạ Dư đứt phựt luôn.
—— Trần Mạn cẩn thận, cẩn thận, nhẹ nhàng chạm lên bàn tay Tạ Thanh Trình đặt trên thành ghế phòng chiếu.
Đầu ngón tay Tạ Thanh Trình giật nhẹ.
Anh mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng anh thật sự quá mệt mỏi, mấy ngày nay anh chịu nhiều giày vò tới thế rồi——
Manh mối về nguyên nhân cái chết của cha mẹ chỉ vừa mới xuất hiện trước mặt anh đã đứt đoạn.
Anh vừa định thật lòng coi Hạ Dư là người thân bên cạnh mình, đã bị Hạ Dư dùng cách điên cuồng như thế để trả thù.
Chuyện Tần Từ Nham tưởng đã chìm sâu vào bùn lắng, rồi chợt thành sóng to gió lớn xoay mình càn quét lần nữa.
Thông tin cá nhân bị tiết lộ, bị phun sơn đỏ vẽ bậy, hàng xóm vô tội gần nhà bị liên lụy…
Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của những bạn bè người thân gần gũi bên cạnh anh lặng im không lên tiếng.
“Anh à, tới bọn em mà anh cũng không nói thật được hay sao…”
Anh không thể.
Nhiều chuyện ập xuống như thế, khắp cả thế giới, nhân gian rộng như vậy, anh chẳng thể nói với ai được cả.
Anh là kẻ ngậm miệng giữ kín bí mật, trong vực sâu cao lớn, xưa nay chẳng để ý ánh sáng có lọt xuống được hay không.
Những chuyện này, áp lực như thế, chồng chất lên nhau, trên trời dưới đất, ngoài Tạ Thanh Trình ra, e là chẳng có bất cứ ai kiên cường được như anh.
Anh rất thờ ơ, vô cùng bình tĩnh, chẳng còn thấy khổ nữa, cũng không thấy ấm ức.
Anh thậm chí chẳng thấy cô độc.
Từ đó tới giờ lâu vậy rồi, một giọt nước mắt anh cũng chẳng để nó rơi xuống dễ dàng.

Thẳng nam toxic tới chết mang quan niệm giới tính rất cổ hủ, anh cho rằng, mềm yếu là chuyện của phụ nữ, cũng là chuyện của đám đàn ông rác rưởi, chẳng liên quan gì tới anh.
Anh như thể chẳng cảm thấy đau.

Mà thân thể anh đến cùng cũng chỉ là máu thịt, dù sao thì vẫn cảm thấy mệt.
Anh quá mức mệt mỏi, nên lúc Trần Mạn chạm vào tay anh, anh chỉ giật nhẹ đầu ngón tay trong vô thức.
Tạ Thanh Trình không tỉnh dậy.
Trần Mạn cũng chẳng xem phim, cứ nhìn anh như thế, trong lòng ngập tràn cảm xúc.

《 Bách Thái Bệnh Sinh 》 vừa hay chiếu tới phân cảnh tình cảm đồng tính, cũng chính là đoạn Hạ Dư diễn kia.
Trần Mạn xem mà xúc động vô cùng, cậu cảm thấy hiện thực cũng rất giống với đoạn phim ấy, tình cảm giữa đồng tính đúng là khó có thể nói ra khỏi miệng.

Cậu thích Tạ Thanh Trình, mà chẳng dám nói.
Giờ phút này vì Tạ Thanh Trình đã ngủ say, lại vì nỗi lòng bị phim làm cảm động, Trần Mạn dù sao cũng nhận chút mê hoặc, cậu cúi đầu, tập trung nín thở, phủ cả bàn tay mình lên trên mu bàn tay của người đàn ông ấy.
Ngón tay đan xen với ngón tay.
Lòng bàn tay nắm lấy mu bàn tay.
Đó là chuyện Hạ Dư đã làm với Tạ Thanh Trình lúc trên giường.
Hạ Dư chìm hẳn vào trong bóng tối, chỉ có mỗi làn da là trắng nõn.
Cậu đeo khẩu trang, chẳng ai thấy cả gương mặt cậu được cả, cảm xúc như hộp thuốc màu bị đạp đổ.
Cậu còn chẳng muốn liếc nhìn Trần Mạn lấy một cái, đúng là nực cười, thứ rác rưởi gì đây, tên háo sắc! Một tên đồng tính luyến ái, lúc trước ở nhà ăn sao cậu lại không nhận ra?
Tên cảnh sát này được nhiêu tuổi? Hai mươi mấy? Thích Tạ Thanh Trình mà anh ta không thấy khẩu vị của mình nặng quá à?
Hơn nữa cả hai người họ đều làm nam.
Đúng là khiến người ta khinh thường…!
Còn Tạ Thanh Trình nữa.
Không phải bình thường cảnh giác lắm à? Cứ ngủ như chết thế?
Bị người ta chạm tay thế kia mà còn chẳng cảm thấy, phế vật!
Tâm lí Hạ Dư đã vặn vẹo như bức tranh của Munch*.
(*Munch: Edvard Munch là một họa sĩ người Na Uy thuộc trường phái tượng trưng, một người làm nghề in đồng thời là một nghệ sĩ tiên phong trong trường phái biểu hiện.)
Cậu chẳng nói lời nào, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của Tạ Thanh Trình, còn cả bàn tay Tạ Thanh Trình bị Trần Mạn nắm lấy.
Sau đó——
Cậu không thể chịu nổi nữa.
Mắt thấy Trần Mạn đang nhìn Tạ Thanh Trình say mê, nghiêng mặt qua, cách khuôn mặt người đàn ông bị màn ảnh phủ một tầng sáng xanh nhạt ngày càng gần…
Ngủ tiếp thì anh chính là tên ngốc!
Hạ Dư giữa cơn giận đùng đùng, sao ngồi nổi nữa, túm lấy ly nước soda chanh đá cậu mang tới chỗ ngồi, chẳng nói hai lời, đổ thẳng luôn xuống đầu Tạ Thanh Trình!!
Trần Mạn: “…!!”
Tạ Thanh Trình: “…”
Hành động tiến tới gần Tạ Thanh Trình của Trần Mạn bị cắt ngang, lập tức ngồi thẳng người dậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc trắng lúc xanh.
Mà Tạ Thanh Trình vốn chẳng biết xảy ra chuyện gì, anh đang ngủ ngon tự dưng bị đổ một ly soda xuống đầu, lạnh tới thấu tim.
Cảnh sát nhỏ cũng không nhịn nổi, quay đầu giận dữ nói: “Cậu bị sao đấy? Cậu làm cái gì thế hả?!”
Hạ Dư đè vành mũ xuống rất thấp, chân dài vắt chéo nhau ngồi phía sau, thờ ơ lại lịch sự đáp: “Xin lỗi nhé, cầm không chắc thôi.”
Giọng cậu nhẹ, tình hình lại hỗn loạn, còn kèm theo cả tiếng phim, Tạ Thanh Trình với Trần Mạn không ai nhận ra thân phận của cậu.

Trần Mạn cau mày nói với Hạ Dư: “Cậu nhìn anh ấy đi! Anh ấy ướt hết cả rồi kìa!”
“…! Không sao đâu.” Tạ Thanh Trình vẫn khá bình tĩnh, nếu là hành động bất cẩn của sinh viên ghế sau, nổi giận cũng chả có ích gì.
Nhưng anh đúng là bị xối ướt nhẹp, Trần Mạn ngồi cạnh anh thì chả sao cả, sinh viên kia không nghiêng không lệch đổ hết vào người anh, chẳng mất một giọt nào.
Tạ Thanh Trình nhìn sơ mi cùng áo khoác mùa thu ướt sũng trên người mình, thở dài, cúi đầu nói với Trần Mạn: “Anh tới hậu trường tìm Tạ Tuyết mượn máy sấy.

Em tự ngồi đây xem trước đi.”
Sau đó anh rời khỏi chỗ.
Hạ Dư nhìn bóng dáng anh đi càng lúc càng xa trong bóng tối, cuối cùng biến mất khỏi lối thoát hiểm nối với hậu trường chiếu phim, cậu yên lặng ngồi im một hồi, mặt không đổi sắc đứng dậy, đi theo.
Tạ Thanh Trình mượn dùng phòng hóa trang ở hậu trường.
Nếu rạp phim Hỗ Đại đang diễn kịch nói, nơi này sẽ có cảnh tượng người tới người lui bận rộn nhất, nhưng giờ chỉ là chiếu phim, phòng hóa trang không dùng tới, chẳng có ai cả.
Tạ Thanh Trình tìm Tạ Tuyết lấy chìa khóa, Tạ Tuyết giật mình thon thót: “Anh à, sao anh ướt nhẹp thế này?”
“…!Sinh viên hàng ghế sau không cẩn thận làm đổ nước, không sao đâu.

Anh mượn máy sấy.”
“À, được ạ, có mấy bàn máy sấy đấy, loại cố định trong phòng thay đồ là tốt nhất, anh đi xem thử xem.”
Tạ Thanh Trình vào trong luôn.
Bên trong có ba phòng thay đồ, đều là kiểu máy sấy treo cố định trên tường, mấy năm trước Hỗ Đại mới tu sửa, hiệu trưởng còn rất có lòng mà lắp thêm mấy đèn cảm ứng cho phòng thay đồ, Tạ Thanh Trình kéo rèm bước vào đã thấy ánh đèn màu đồng sáng lên, chiếu lên mặt kính trong veo rõ nét.
Đúng là nhếch nhác thật, chẳng những quần áo ướt, tóc cũng ướt đẫm.
Tạ Thanh Trình kéo rèm che nhung Velvet màu đỏ lại, gỡ cúc cài áo ướt nhẹp.
Người đàn ông trong gương rất cao lớn, vai rộng eo thon, sơ mi bị thấm ướt dán sát vào dáng người thon gọn.

Nhưng quãng thời gian này, anh quả thực quá tiều tụy, sau khi cúc áo sơ mi cởi ra hết có thể trông thấy anh thật sự gầy đi rất nhiều, làn da cũng nhợt nhạt tưởng như trong suốt, cả người anh gần như chẳng có chút huyết sắc hiện rõ, ngay cả môi cũng nhạt màu.
Trong phòng thay đồ có một chiếc ghế tròn để thay quần áo, lúc người ta đi giày thay đồ thì dùng, nhưng Tạ Thanh Trình đã quen tỏ vẻ kiên cường, anh thà đứng còn hơn, nên anh cứ đứng vậy mà mở máy sấy, sấy mái tóc ngắn cùng áo sơ mi ướt nhẹp của mình.
Tiếng ồn quá vang, có người tới, anh cũng chẳng nghe thấy.
Mãi cho tới lúc rèm nhung Velvet bị xốc lên, đèn cảm ứng đón khách sáng lên một lần nữa.
Tạ Thanh Trình chợt quay đầu, lại đối diện với đôi mắt của Hạ Dư.
“Tạ Thanh Trình.”
Hạ Dư nhẹ giọng nói.
Cậu tháo mũ và khẩu trang ra, lộ gương mặt hết sức đẹp trai, nhưng lại vô cùng âm trầm.

Nam sinh ăn mặc đơn giản, chỉ một chiếc áo thu nhẹ nhàng, quần jean, thậm chí còn đi giày đá bóng.
Tạ Thanh Trình xem xét cậu từ đầu tới chân, chợt hiểu ra——
“…!Khi nãy là cậu?!”
Hạ Dư cười cười, trong ánh mắt lại chẳng chút ý cười.
Cậu chen vào phòng thay đồ, giữ lấy tay Tạ Thanh Trình, đột nhiên đẩy anh lên trên gương phòng thay đồ.
“Là tôi, tiếc là anh nhận ra muộn quá.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.