Sổ Bệnh Án

Chương 67: 67: Anh Ta Là Gay



Ác long không nhà để về, muốn qua đêm tại nơi của con người.

Ra vẻ năn nỉ, rồi lại ôm chặt Tạ Thanh Trình không buông, mang đầy hàm ý muốn nếm trải hết những thứ mới mẻ chưa được thử ở trong phòng thay đồ.
Rồng đánh dấu một người, nhưng người kia quay đầu đã rửa sạch dấu vết của mình, rồng không vui, đập đập đuôi, đương nhiên muốn đánh dấu anh lại lần nữa.
Mấy giờ sau.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình tan rã, nằm trên gối.
Tuy rằng anh đã dựng lại một lớp tường thành phòng thủ cho tâm lí lần nữa, lựa chọn qua loa rồi chấp nhận, trên mặt sinh lí vẫn không thể chịu nổi.
Mà giờ, anh bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của bản thân khi tiếp tục mối quan hệ này với Hạ Dư chỉ vì giải quyết trở ngại làm tốn thời gian của anh rốt cuộc có phải là sai lầm hay không.
Vì thể lực tiểu súc sinh kia đúng là quá tốt.
Thật sự đã ảnh hưởng tới sự sắp đặt của anh.
Hạ Dư lười biếng nằm cạnh anh, ngón tay quấn lấy mái tóc đen hơi dài của anh.
“Anh à.

Biểu hiện của em lúc nãy có được không.”
“…”
Dục vọng thiếu niên tràn trề, chỉ cần nhìn thấy dù chỉ một tia tình dục hiện trên gương mặt Tạ Thanh Trình, cứ như có dòng điện xẹt qua từ dưới xương cụt Hạ Dư, mệt mỏi gì cũng chẳng nhớ tới nữa, tinh lực thằng nhóc trẻ tuổi này cứ như xài mãi không hao, chỉ muốn càng nhiều hơn.
Không hề giống với Tạ Thanh Trình chịu lên giường chỉ đơn thuần vì muốn tống cổ cậu đi.
Bây giờ, thân thể Tạ Thanh Trình với cậu chính là một loại thuốc an thần.
Cho dù Tạ Thanh Trình có nói lời tàn nhẫn, thái độ dứt khoát lạnh lùng, chỉ cần Hạ Dư ngủ với anh, người sẽ bình tĩnh lại, tính tình cũng trở nên rất tốt.
Tâm tình cậu vừa thả lỏng, một khắc tranh chấp khi nãy, như thể chẳng còn là gì.
Trần Mạn cũng chẳng là cái gì cả.
Dù sao Trần Mạn cũng đâu có ăn được, thèm chết anh ta đi.
Ánh mắt Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình lúc này dịu dàng hơn rất nhiều, là cái kiểu dịu dàng vụn vặt nứt vỡ từ sự âm trầm ngày thường, rất đơn thuần, tựa như một thiếu niên mười chín tuổi bình thường chìm trong tình yêu.
Tiếc là Tạ Thanh Trình chẳng nhìn cậu.
Hạ Dư lại gọi anh: “Tạ Thanh Trình.”

Tạ Thanh Trình không phản ứng.
Hạ Dư chạm nhẹ lên khóe môi anh: “Anh đau không?”
Tạ Thanh Trình không để ý tới.
Hạ Dư lại ôm eo anh, hôn lên vai rồi tới xương quai xanh của anh: “Anh thoải mái không?”
Tạ Thanh Trình để ý tới cậu, Tạ Thanh Trình đáp: “Cậu có thể cút chưa?”
Hạ Dư cười cười, mà rất vô sỉ: “Tôi mệt lắm rồi, tôi cố gắng làm như thế, anh không thông cảm cho tôi được ư? Tôi muốn ngủ cùng anh một lát.”
Chẳng cho thương lượng lại chút nào, ngoài miệng không, trên tay cũng không, cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình thực sự rất chặt.
Tạ Thanh Trình lạnh lùng nhìn trần nhà, sau hồi lâu nói: “Giờ cậu chẳng thấy đàn ông ghê tởm tí nào luôn ha.”
“Tôi có ghê tởm nhé.”
Tạ Thanh Trình cười lạnh: “Tôi thấy chuyện cậu làm nào có khác gì đồng tính luyến ái.”
Mặt Hạ Dư đen lại, yên lặng hồi lâu, cậu đáp: “Chuyện này đâu có giống thế.”
“Sao mà không giống.”
Thiếu niên rất cố chấp, như cố gắng chứng minh gì đó: “Tôi cũng chỉ làm thế với anh thôi.”
“…” Tạ Thanh Trình chậm rãi chuyển tròng mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt Hạ Dư, chỉ là tầm mắt rất lạnh, lạnh như cả cặp vừa phủ tuyết, “Cậu làm với tôi thì không phải đồng tính luyến ái chắc, cậu mẹ nó có thấy vớ vẩn không hả.”
Sắc mặt Hạ Dư càng khó nhìn, sâu trong lòng cậu cũng biết vậy là sai rồi, chẳng qua là già mồm cãi lí thôi, nhưng cậu vẫn chọn giả vờ không trông thấy suy nghĩ trong lòng mình.
Cậu nói: “Tôi đâu thích tên đàn ông khác, tôi chỉ chịu làm với mình anh thôi.”
“Tôi không cần người khác.”
“Tạ Thanh Trình, tôi không thích đàn ông.”
“Cậu mù à, tôi là đàn ông đấy.”
“Anh đâu giống thế, anh là ngoại lệ.”
Tạ Thanh Trình trầm mặc một lát, trong giọng ẩn bóng dao hung ác lạnh như băng: “Vì sao?”
Hạ Dư cũng không biết lí do, chẳng lẽ là do lần đầu làm nên rung động à? Mấy lời này đương nhiên không thể nói ra.

Cậu chính là “Hạ Dư ngủ với rất nhiều phụ nữ” mà.
Nên cậu thuận miệng đáp: “…!Anh…!Anh đẹp trai.”

“Cảm ơn, nếu như tôi tự rạch mặt, có phải chúng ta có thể kết thúc trò chơi nhàm chán này rồi không.”
Cậu nhóc không ngờ câu mình thuận miệng nói ra lại nhận được phản ứng như thế, chợt hoảng hốt, bật dậy cúi xuống nhìn anh: “Tạ Thanh Trình!”
Nhưng ngay sau đó lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình, chỉ nhận được vẻ bình tĩnh: “Không, anh không làm vậy đâu.”
“Sao tôi lại không làm.”
“Anh là người biết tiếc mạng sống.

Anh coi mạng sống rất quan trọng.”
Đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình chậm rãi nhắm lại, hầu kết trượt trượt: “Ngại ghê cậu bạn nhỏ à, tôi coi nhẹ mạng sống của mình.”
Hạ Dư bỗng hung dữ, ngực như bị cái gì đập vào, cậu hạ giọng, lạnh giọng nói bên tai Tạ Thanh Trình: “Nếu anh mà dám làm thế, tôi sẽ nhốt anh lại, che kín mặt anh, sau đó giày vò anh tới chết–!”
Tạ Thanh Trình mở mắt, cặp mắt đào hoa kia lạnh lùng nhìn Hạ Dư: “Cậu thích gương mặt tôi vậy từ khi nào thế? Trước khi đâu có thấy cậu khen tôi đẹp.”
“…”
Hạ Dư không trả lời được.
Cuối cùng cậu chỉ nói với Tạ Thanh Trình đầy hung dữ: “Anh, anh cũng đâu cần phải làm tới mức hủy dung vì tôi chứ, chẳng lẽ tôi chướng mắt anh tới vậy cơ à?”
Tạ Thanh Trình không đáp, hồi lâu sau, giọng tựa như dòng nước băng chảy qua hơi ấm còn vương trên đệm giường, anh cười lạnh: “Việc này kể cũng đúng.”
“Cậu còn định làm gì nữa, Hạ Dư.” Trong giọng anh mang theo tiếng thở dài.
Hạ Dư vô cớ thấy không thoải mái.
Cậu không thích anh gọi cậu là Hạ Dư.
Cậu nhận ra Tạ Thanh Trình không gọi cậu là nhóc quỷ lâu lắm rồi– Từ sau đêm ở hội sở, đã không gọi thế nữa.
Vì cảm giác khó chịu kiểu ấy, Hạ Dư lại dây dưa với Tạ Thanh Trình thêm một lát, khi bừng tỉnh trời đã tối đen.
Lúc chạng vạng, Trần Mạn có gọi điện tới.
Cậu chàng vẫn không yên tâm về tình hình giữa Hạ Dư và Tạ Thanh Trình trước đó, muốn hỏi xem thế nào rồi.
Tạ Thanh Trình đương nhiên không thể nói thật với Trần Mạn, nên bảo: “…! Chẳng có gì hết, trước đó có chút hiểu lầm, giải thích xong là ổn rồi.”
Trần Mạn lại nói chuyện linh tinh vài câu với Tạ Thanh Trình, sau đó bảo tan tầm mấy hôm nữa muốn qua chỗ Tạ Thanh Trình ăn cơm rang Dương Châu.
Hạ Dư nghe loáng thoáng cuộc đối thoại giữa họ, sau đó lúc Tạ Thanh Trình cúp máy, hôn lên bờ môi lành lạnh của Tạ Thanh Trình– Trần Mạn chỉ nghe thấy đôi môi ấy nói chuyện, cậu thì lại có thể ngậm lấy hôn lên, biến đôi môi lạnh băng thành ướt át nóng bỏng.
“Anh Tạ.” Cuối cùng cậu kéo dãn khoảng cách giữa mình với Tạ Thanh Trình, hô hấp hai người đều còn chút dồn dập không khống chế được, nhưng tròng mắt Tạ Thanh Trình lại lạnh ngắt.

Hạ Dư nhìn chằm chằm cặp mắt kia, sau đó nói: “Anh dậy làm cơm rang cho tôi có được không? Muốn thêm một bát cháo nữa.”
“…”
Tạ Thanh Trình nghĩ, từ chối.
Trong mắt Hạ Dư có khói mù vì Trần Mạn mà phủ lên, ngoài miệng vẫn cò kè như làm nũng: “Anh muốn tôi đi, thì tôi ăn xong sẽ đi.”
Cho dù là giữa đồng giới hay khác giới, bên chủ động sau khi sướng cả một đêm xong rồi, cũng hiếm khi yêu cầu bên thụ động rời giường nấu cơm.
Người bình thường sẽ tự mình vào bếp rửa tay nấu canh, hoặc là gọi phục vụ khách sạn mang cơm tới, cho dù có là hôn quân cổ đại sủng hạnh cung nữ, sau khi xong việc ít nhất cũng dặn dò chúng thái giám hầu hạ người ta.
Nhưng Hạ Dư không biết xấu hổ, thuộc trường hợp đặc biệt.
Mà Tạ Thanh Trình thì sao?
Tạ Thanh Trình vốn muốn mắng cậu, nhưng anh thật sự mệt lắm rồi, nhìn Hạ Dư thôi cũng ghét– Mà cãi cọ thì phí sức, giờ anh lườm Hạ Dư một cái thôi cũng chẳng có sức nghĩ để làm.
Huống chi anh cũng không muốn để Hạ Dư cảm thấy mình bị giày vò kiệt sức, anh luôn cảm thấy mình rất chuẩn men, lại hiếu thắng.
Tạ Thanh Trình vì để cậu cút sớm một chút, chẳng nói một lời đã rời giường nấu cơm, khuôn mặt bình tĩnh tới mức như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Eo anh rất mỏi, cảm giác khó chịu càng khôn kể, nhưng mấy thứ khó chịu này đều bị Tạ Thanh Trình giấu nhẹm vào trong, giờ nhìn từ gương mặt anh, Hạ Dư chỉ có thể thấy sự hờ hững vô tận.
Như một vùng đất hoang, kẻ xâm lấn đào ba thước đất, cũng chẳng tìm thấy bất cứ món bảo vật gì khiến người ta vui mừng khôn xiết.
Hạ Dư mặc quần áo xong đứng dậy tới bếp nhìn anh, lòng từ bình tĩnh chẳng hiểu sao lại hóa thành nôn nóng, từ nôn nóng tới mất mát, lại từ mất mát tới mờ mịt, cậu trầm mặt dựa cạnh khung cửa, không ngừng lải nhải, lấy chuyện này để giảm bớt cảm giác phiền muộn trong lòng mình.
“Tạ Thanh Trình, cho ít dầu mè thôi.”
“Tạ Thanh Trình, thái hành nhỏ chút.”
“Tạ Thanh Trình, đừng cho muối vào sớm quá.”
“…”
Cậu cố tình kén cá chọn canh, nhưng cậu thật ra chẳng biết nấu cơm, Lỗ Ban xách rìu lớn trước cổng, ra lệnh có chút lí lẽ nào cả.

Cậu cho rằng người đàn ông này cũng sẽ như lúc trước, quay đầu mắng cậu–
Nhưng người đàn ông chẳng làm thế.
Cậu nói gì, Tạ Thanh Trình cũng thờ ơ làm y vậy, như sau khi đã ghét bỏ tới cực hạn, đáp ứng mà chẳng nói một lời, đuổi cổ đi không lưu chút tình cảm.
Loại trầm mặc này trái ngược với Tạ Thanh Trình khi xưa còn chịu cãi cọ với cậu, càng khiến Hạ Dư buồn phiền trong lòng.
Cậu đi tới, chợt ôm lấy eo Tạ Thanh Trình từ phía sau, nghiêng mặt hôn lên cổ Tạ Thanh Trình, tay đặt trên cổ tay Tạ Thanh Trình, ép anh buông muỗng nấu cháo ra.
Tạ Thanh Trình vốn chẳng để ý tới cậu từ đầu, mắt đào hoa lặng lẽ nhìn bếp ga bập bùng ánh lửa màu xanh.
Cuối cùng chắc bị Hạ Dư quấn lấy phát phiền thật, cũng chẳng quay đầu lại, lạnh lùng vứt ra một câu: “Cậu tính động dục hay tính ăn cơm.”
Nhưng anh càng lạnh nhạt, Hạ Dư lại như càng thấy thú vị, mùi nước sát trùng cũng như hóa thành pheromone nồng đậm, thật ra cậu không định thú tính tới như thế, cậu trước mặt người khác luôn là vẻ quần áo chỉnh tề– Chính xác hơn, là trước khi lên giường với Tạ Thanh Trình, cho dù có ở sau lưng người ta, cậu vẫn rất ga lăng, không hề chạm vào nữ sắc gì đó.
Tạ Thanh Trình như trưởng bối dẫn cậu vào sâu trong khu rừng địa đàng, cho dù bắt nguồn từ nguyên nhân gì đi chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn là anh để cậu bước vào nơi đó, sau khi thiếu niên bước vào chợt hiểu ra cái gì, dục vọng đơn thuần nhất trong xương cốt bị châm lửa bùng lên.

Sau đó cậu chẳng có lúc nào là không nhớ tới người đàn ông đầu tiên chứa đựng mình, liều chết triền miên ở nơi cấm địa ngập thú dục, nhấm nháp sự kích thích mới mẻ đối với cậu.
Hạ Dư rủ mắt, hôn lên sau gáy anh, nói: “Hầm cháo thêm một lát nữa đi.”
Trời lạnh cuối thu, bệ bếp bật lửa, trong phòng ấm hơn ngoài phòng nhiều, cửa sổ thủy tinh kiểu cũ cũng vì vậy mà phủ một tầng hơi nước trắng, trong ngoài chẳng nhìn rõ thứ gì.
Nhưng bất chợt, có một bàn tay chống lên cửa sổ thủy tinh, bàn tay kia trắng hơn của băng tuyết, khớp xương thon dài, lúc chống lên mặt trên khẽ giật nhẹ, nhìn lại cẩn thận, còn có thể trông thấy đôi tay kia chống lên cửa sổ thủy tinh rung nhè nhẹ.
Sau đó một tay khác nhìn qua có vẻ trẻ trung hơn phủ lên, phủ lên mu bàn tay vốn ở đó, năm ngón tay bao trùm lên năm ngón tay, siết lấy thật chặt, giờ chẳng cần nhìn kỹ nữa, cửa sổ rung lên dữ dội, gần như bên vực nguy hiểm, sẽ bị rung tới vỡ vụn.
Đúng lúc này, trong phòng vang tiếng trầm đục, hai tay kia đều rời khỏi khung cửa sổ thủy tinh, trên thủy tinh để lại một dấu tay trong veo, lúc hơi nước mới còn chưa kịp bao phủ, xuyên qua dấu bị lau thành ấy, có thể lờ mờ trông thấy người đàn ông trên bệ bếp bị lật thành tư thế nằm ngửa, có thể trông thấy mái tóc đen của anh tán loạn, bờ vai rộng, ánh mắt lại chuyển lên, có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt thanh niên trước bệ bếp vô cùng nóng bỏng.
Lúc chú rồng cô độc nhai nuốt nhân loại bị bái tế trên giường đá, có phải cũng là biểu cảm cuồng nhiệt lại si mê ấy?
Đáp án là lặng yên, tựa như sương mù trong trời gió tuyết tối mờ mùa đông, vết trong veo trên cửa kính bị che phủ rất nhanh.

Bên trong đã xảy ra chuyện gì, cửa sổ phủ hơi nước rất dày, nên chẳng ai trông rõ, giọng bọn họ rất thấp, cố tình kìm nén, bởi vậy cũng chẳng ai có thể nghe thấy…
Cuối cùng, một tiếng rên đè nặng khó nhịn chợt len ra khỏi khe hở nhỏ bé nơi bệ cửa sổ, hơi lạc giọng, vùi trong gió tuyết.
Bóng đen đong đưa, ngắm hoa trong sương, là mái tóc màu đen, hình bóng xanh ngọc, quấn quít nghiệt duyên, như có người bế người còn lại lên.
Ác long cúi đầu, dùng chiếc miệng chằng chịt vết thương, hôn lên hàng mi của nhân loại.
Trong phòng quá nóng, dư vị ấm áp như hóa thành một hồ nước ấm, thấm đẫm hai người họ.
“Sau này đừng làm cơm cho Trần Mạn nữa.”
Giọng Hạ Dư lẫn chút thở gấp, tựa con thú hoang, có hơi cứng đầu, còn mang chút vẻ thần kinh.
“Tôi không thích anh ta, anh ta là tên gay đáng ghét.”
Cậu vẫn còn mặt mũi để nói câu này– Rõ ràng mình làm chuyện không nên làm, cậu lại có mặt mũi để ghét bỏ nói người khác là gay.
Tạ Thanh Trình vừa làm xong đã đẩy cậu ra, anh nguội lạnh rất nhanh, chỉ có mỗi ngực còn phập phồng dồn dập, xuyên qua tóc mái ẩm ướt cũng thấy ánh mắt rất lạnh, lạnh tới mức khiến người ta buốt thấu tim.
“Lui một vạn bước, Hạ Dư.

Cho dù em ấy là gay cũng tốt hơn cậu.” Cuối cùng anh rốt cuộc chịu hé môi, mở miệng gần như chẳng chút gợn sóng nói với Hạ Dư, “Cho dù em ấy là gay, cũng chưa từng có biểu hiện hứng thú không dứt với tôi như thế.

Đâu như cậu.”
Dừng một chút, mỉa mai thấu xương.
“Hay cho một kẻ.” Từng từ bình tĩnh, lại như dao cắt.

“Từ đầu tới cuối, thích người khác giới.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.