Hạ Thần Phong lấy một bức ảnh từ trong túi áo ra, đó là bức ảnh trước kia do Lưu Mậu Quốc theo dõi chụp lại được, “Đây là cô gái trước đây cậu muốn bảo vệ?”
Lý Bách kẹp điếu thuốc lá vào giữa hai ngón tay, anh ta nhìn bức ảnh đó với vẻ rất căng thẳng, “Anh…”
“Bức ảnh này là do Lưu Mậu Quốc chụp lại được khi theo dõi cậu. Lý Bách, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể giấu được người có lòng muốn tìm sao?” Hạ Thần Phong ném bức ảnh qua cho Lý Bách.
Nhìn hai người ôm nhau thắm thiết trong bức ảnh, Lý Bách cười khổ, “Anh Phong, đây là lần đầu tiên em muốn đấu tranh vì một người…” Lý Bách biết mình là người của nhà họ Lý, căn bản là không có tư cách để nói ra những lời này, nhưng đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này.
“Cô gái đó là ai? Không phải là nghệ sĩ của công ty cậu chứ…” Hạ Thần Phong cau mày, sau đó thở ra một hơi, “Cậu tự hiểu lòng mình là được rồi…”
Nói xong liền đi vào nhà hàng, không nhìn Lý Bách đang đứng ở cửa nữa.
Đến ngày thứ hai, bố mẹ Ngô Thiến đến cục cảnh sát để hủy án, vì Ngô Thiến đã về nhà. Tiểu Đao nghe được tin này, lông mày cậu nhướng lên, “Trở về rồi à! Vậy thì rất tốt… Tôi đi gặp cô ta để hỏi về tình huống của Ngũ Gia Mẫn.”
Tâm trạng của Ngô Thiến đang rất không ổn định, vì vậy cô ta mới một mình ở trong khách sạn và cũng không muốn đến trường học. Bố mẹ Ngô Thiến thở dài, đưa Tiểu Đao vào phòng.
“Ngô Thiến phải không? Tôi là cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố Tô, Phương Phong Lợi.” Tiểu Đao lấy ra thẻ cảnh sát mới đổi lại được một ánh mắt của Ngô Thiến, “Có thể nói cho tôi biết, tại sao lần này cô lại muốn bỏ nhà ra đi không?”
Ngô Thiến ngồi trên giường, ôm chặt hai chân của mình, vùi đầu vào giữa hai tay, không nói một lời nào.
Sự kiên nhẫn của Tiểu Đao cũng tốt, cậu ngồi xuống ghế xô pha cách đó không xa, “Ngô Thiến, chúng tôi hy vọng rằng cô có thể phối hợp với chúng tôi để phá án. Ngũ Gia Mẫn – bạn cùng phòng của cô đã xảy ra chuyện, cô có biết không?”
“Ngũ Gia Mẫn xảy ra chuyện gì?” Ngô Thiến ngẩng đầu, một đôi mắt phượng vô thần và đôi môi nứt nẻ.
Tiểu Đao nhìn Ngô Thiến, cô ta đang ở trong trạng thái không ổn, “Ngũ Gia Mẫn tự tử trong phòng thí nghiệm của trường.”
“Nhất định là bọn họ… Nhất định là bọn họ…” Ngô Thiến ôm chặt hai chân mình, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng.
“Ai?”
Ngô Thiến cắn môi, dường như đang do dự.
“Ngô Thiến, nếu như cô biết điều gì, hy vọng cô có thể nói cho chúng tôi biết…” Tiểu Đao thấy tâm trạng của Ngô Thiến không tốt, không dám nói quá lớn tiếng.
“Ngày hôm đó, sau khi cãi nhau với Lục Dao thì tôi đã đi ra ngoài tìm Gia Mẫn. Cậu ấy… Cậu ấy trộm bản thiết kế của Lục Dao, đưa cho trường học gửi đi dự thi. Sau đó chúng tôi đi ăn cơm tối, bởi vì không muốn về phòng gặp Lục Dao, nên mới đi KTV ở gần đó hát… Giữa chừng… Tôi đi toilet, lúc trở về thì thấy hai người đàn ông kéo Gia Mẫn ra khỏi phòng, tôi… Tôi chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy sợ…” Ngô Thiến không dám chạy lung tung, cô ta chạy về phòng lấy túi, muốn quay về ký túc xá, nhưng ký túc xá đã đến giờ đóng cửa, cho nên cô ta mới tìm một khách sạn ở gần đó để ở lại.
“Ngày hôm sau, Gia Mẫn tìm tôi, rất vui vẻ nói với tôi là có thể tác phẩm của cậu ấy sẽ đạt giải nhất… Nhưng cuộc thi còn chưa kết thúc… Sau đó Gia Mẫn trở nên rất kỳ lạ…” Ngô Thiến nhớ đến hành động kỳ lạ của Gia Mẫn, sự nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn.
Lần cuối nhìn thấy Gia Mẫn, là lúc cô ta mỉm cười và bước lên một chiếc xe màu đen.
Tiểu Đao ghi chép lại, “Cô có nhớ rõ biển số xe không?”
Ngô Thiến lắc đầu.
“Vậy vì sao cô không quay về trường học?” Nếu lúc đó không phát hiện ra chuyện gì, vì sao Ngô Thiến không trở về trường học?
“Bởi vì tôi nhận được điện thoại của Gia Mẫn… Cậu ấy nói rằng cậu ấy rất sợ, có người muốn hại cậu ấy… Sau đó điện thoại bị tắt… Tôi còn nhớ ánh mắt nhìn tôi trước khi rời đi của những người đàn ông đó. Tôi nghĩ nhất định là những người đàn ông đó… Cho nên tôi không dám quay lại.”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tiểu Đao gọi điện thoại nói rõ tình hình ở đây cho Hạ Thần Phong biết. Nhưng cho dù có những chứng cứ này thì đã sao, Ngũ Gia Mẫn vẫn tự tử, tuy nhiên dường như lý do tự tử bắt đầu trở nên rất kỳ lạ.
Ngũ Gia Mẫn là người của thành phố Tô, bố mẹ Ngũ Gia Mẫn mặc đồ đen đến thu dọn đồ đạc của con gái, nhìn thấy Lục Dao, trên mặt hiện lên sự xấu hổ, “Cháu là Lục Dao phải không? Gia Mẫn nhà bác lấy bản thiết kế của cháu… Bác thay nó gửi lời xin lỗi tới cháu…”
Lục Dao đỡ mẹ Ngũ Gia Mẫn đang khom lưng lên sau đó khẽ lắc đầu, “Bác… tất cả đều là chuyện đã qua.”
Đôi mắt của mẹ Gia Mẫn đỏ hoe, “Thực sự bác không nghĩ ra tại sao Gia Mẫn lại tự tử. Mấy ngày hôm trước, nó vẫn còn vui vẻ sắp xếp lại đồ đạc trong phòng. Tại sao… tại sao giờ lại trở thành như vậy chứ?”
“Sắp xếp lại phòng?” Lục Dao khẽ nhíu mày, mẹ của Gia Mẫn lấy điện thoại di động ra, mở chế độ chỉ có bạn bè xem được trên Wechat, ở đó có ảnh chụp của Gia Mẫn. Thời gian là ba ngày trước khi cô ta tự tử, cô ta mặc một cái áo len cổ cao, cười tự chụp, phía sau là căn phòng cô ta mới trang trí lại.
Lục Dao nhìn vào bức ảnh, trong lòng vô cùng khiếp sợ, “Bác ơi, những thứ này đều là do Ngũ Gia Mẫn mua về ạ?” Trong bức ảnh có rất nhiều đồ trang trí hình thù kỳ lạ, có cả tiêu bản(*) của một con mèo mun.
(*) Tiêu bản: là mẫu vật còn bảo tồn nguyên dạng dùng để nghiên cứu.
Mẹ Gia Mẫn gật đầu, “Đúng vậy, cháu nói xem, mấy ngày trước còn vui sướng nói mình sắp đổi vận, thì sao có thể nghĩ quẩn được chứ!” Nói xong câu này, bà chạm vào bức ảnh của con gái mình, khóc không thành tiếng.
Trong lòng Lục Dao cảm thấy kinh hãi… Trong bức ảnh của Ngũ Gia Mẫn, chiếc giường của cô ta đã được dịch chuyển đến giữa phòng, bốn phía xung quanh không có gì để dựa vào, đây là một điều cấm kỵ trong phong thủy dương trạch(*). Cục phong thủy này dễ gây ra chứng mất ngủ, suy nhược, thậm chí sự sắp xếp một số món đồ còn lại trong căn phòng còn làm cho người ta có chứng hoang tưởng.
(*) Dương trạch: phong thủy của nhà ở, những vấn đề cần xét có rất nhiều như huyệt vị, làm nhà, hướng nhà, cấu trúc nhà, nội thất,… Cần phải xét tất cả các yếu tố mới làm thành phong thủy tốt cho ngôi nhà.
Tại sao đột nhiên Ngũ Gia Mẫn lại bố trí lại phòng… Việc này và việc cô ta tự tử có liên quan gì đến nhau?
Sau khi tiễn bố mẹ của Ngũ Gia Mẫn ra về, Đỗ Hiểu Lan thở dài, “Ngô Thiến nói muốn xin thôi học… Lục Dao, cậu nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lúc này, trong đầu Lục Dao đều nghĩ đến hình ảnh căn phòng của Ngũ Gia Mẫn, cô mở điện thoại di động, không biết mình có nên gọi điện hay không, vì vụ án này đã được kết án.
Dù cho căn phòng đó có bị sắp xếp cục phong thủy hay không thì sự thật cũng là Ngũ Gia Mẫn đã tự tử. Mọi chứng cứ đều chứng minh rằng cô ta đã tự tử.
Nếu nói là Ngũ Gia Mẫn tự sát do ảnh hưởng của cục phong thủy, thế nhưng người bày cục phong thủy cũng chính là Ngũ Gia Mẫn… Ngũ Gia Mẫn là người như thế nào, Lục Dao hiểu rất rõ, cô ta là kiểu người không bao giờ tin vào phong thủy, nhưng tại sao lần này lại thay đổi cách bài trí trong phòng ngủ?
Nhìn phương pháp bày cục, chắc chắn một người bình thường không thể bày được, con mèo mun kia cũng không phải là thứ có thể dễ dàng mua ở bên ngoài. Hơn nữa còn để ở hướng đó, hướng về phía tây, nó gây ra ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe và vận thế của Ngũ Gia Mẫn…
Rốt cuộc là ai?