Anh khẽ nhướng mày, “Anh nghe nói là bây giờ hai ông bà rất cưng chiều em, sợ là sốt ruột muốn được muốn ôm cháu rồi… Đi thôi!”
Cho đến khi hai người lén lút đi từ trong nhà ra, Lục Dao ngồi trong xe của Hạ Thần Phong vẫn có chút mơ hồ, cô căng thẳng nắm chặt túi xách trong tay, tim đập rất nhanh…
Suốt dọc đường đi, khóe miệng của Hạ Thần Phong đều khẽ cong lên, cho dù là khi đợi đèn đỏ cũng phải quay đầu nhìn Lục Dao giống như là anh thật sự nhìn ra sự bất an của cô, “A Dao, nếu em thật sự chưa chuẩn bị xong…”
“Không, em không hối hận, em chỉ… Rất kích động…” Lục Dao cắn môi, cho dù mặt cô đỏ lên thì cũng phải dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình.
Có thể ở bên cạnh Hạ Thần Phong, Lục Dao không hối hận một chút nào. Chính vì như vậy cho nên tối qua cô mới thả lỏng để mặc cho tất cả xảy ra như vậy.
Hạ Thần Phong vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Lục Dao, anh nhìn đèn tín hiệu giao thông chuyển đổi rồi tiếp tục đi, từ nhà cũ của nhà họ Hạ đến Cục Dân chính phải đi qua vài trung tâm thương mại ở thành phố Bắc, Hạ Thần Phong nhìn cửa hàng đồ trang sức ở bên đường sau đó dừng lại trước cửa một quán ăn nhanh, “Em đợi một lát, anh đi mua đồ ăn sáng.”
Hai người ra ngoài sớm, đến bây giờ sự kích động đã từ từ lắng xuống, quả thật là hơi đói bụng rồi.
Hạ Thần Phong vội vàng chạy vào trong quán ăn nhanh rồi vào trong trung tâm thương mại từ cửa hông. Hơn chín giờ, các trung tâm thương mại gần như là vừa mới mở cửa, rất nhiều gian hàng còn chưa mở, anh đi cả một vòng cuối cùng cũng may mắn tìm thấy một quầy hàng, tên thương hiệu trên biển hiệu là một thương hiệu tầm trung, nhưng bây giờ anh không có nhiều lựa chọn như vậy.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn mua gì?”
Hạ Thần Phong nhìn các loại nhẫn trong quầy hàng, “Dùng để kết hôn, đơn giản một chút, cô có gợi ý nào không?”
Nhân viên quầy hàng lấy ra mấy kiểu, Hạ Thần Phong hài lòng với một kiểu, nhẫn cho nam dẫn đơn giản, bình thường anh cũng có thể đeo khi đi làm, nhẫn nữ có một rải kim cương vụn rất tinh tế, khi thanh toán tiền thì Tiểu Đao gọi điện cho anh, “Anh Phong, sắp 9 giờ 50 phút rồi, anh đang ở đâu?”
“Buổi sáng tôi xin nghỉ…”
“Xin nghỉ?” Tiểu Đao mở to mắt với vẻ không dám tin, vị đội trưởng không bao giờ vắng mặt trong thời gian phá án của cậu hôm nay lại xin nghỉ?
“Sao lại thế?”
“Kết hôn.” Nói xong Hạ Thần Phong ngắt điện thoại sau đó cầm theo một chiếc hộp nhỏ, nhanh chóng đi mua đồ ăn sáng.
Tiểu Đao ngây ngốc cầm điện thoại, Hầu Tử mất kiên nhẫn đẩy cậu, “Anh ấy nói thế nào? Bao giờ thì đến, sắp vào họp rồi…”
“Anh Phong nói buổi sáng xin nghỉ…” Tiểu Đao ngây ngốc trả lời.
“Xin nghỉ?” Hầu Tử ngạc nhiên nhìn Phùng Phàm, “Đội trưởng Phùng, anh Phong xin nghỉ rồi?”
Phùng Phàm ở Cục Cảnh sát cả buổi tối cũng có chút sửng sốt, “Sao cậu ta không nói gì với tôi…”
“Anh Phong nói là anh ấy xin nghỉ để… Kết hôn…” Tiểu Đao nói xong câu này cũng thấy rất hoang mang, “Trời đất! Anh Phong sắp kết hôn?”
Phùng Phàm và Hầu Tử nghe xong cũng rất ngạc nhiên.
Hạ Thần Phong không thông báo trước với mọi người mà đã kết hôn…
Hạ Thần Phong đã đi được gần hai mươi phút, Lục Dao ngồi ở trong xe nhìn xung quanh. Hạ Thần Phong đi mua đồ ăn sáng đã được một lúc lâu rồi, lúc này anh chạy trở về, cô liền vội vàng hỏi, “Nhiều người lắm hả anh?”
Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu, để đồ ăn sáng sang một bên sau đó kéo tay của Lục Dao, anh lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo lên tay cô, nhìn thấy kích thước chiếc nhẫn rất vừa với tay cô, anh liền thở phào một hơi, “Cũng may là nó rất hợp với em, kết hôn sao có thể thiếu nhẫn cưới được?”
Lục Dao vẫn còn sửng sốt, số lần sửng sốt trong hai ngày nay sắp bằng năm ngoái rồi.
Hạ Thần Phong giơ tay lên, tay phải cầm hộp, bên trong có một chiếc nhẫn cho nam, “Đeo vào cho anh đi.”
Ánh mắt của Lục Dao chuyển từ tay trái của mình sang tay của Hạ Thần Phong, cô đỏ mặt, cầm nhẫn lên đeo cho Hạ Thần Phong. Nhìn chiếc nhẫn trên hai tay, hai người ngẩng đầu, không nhịn được mỉm cười với vẻ hơi ngốc nghếch.
Lúc Hạ Thần Phong và Lục Dao đi đăng ký kết hôn cũng không phải thời điểm đông đúc, người ở Cục Dân chính vào buổi sáng cũng không nhiều, làm xong thủ tục mới chỉ khoảng mười rưỡi, Lục Dao cầm cuốn sổ nhỏ màu đỏ mới tinh, gương mặt cô đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Hạ Thần Phong lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay Lục Dao, nhìn Lục Dao mới được “thăng chức” thành người vợ hợp pháp của mình, “Bà Hạ, quãng đời còn lại phiền em giúp đỡ nhiều hơn.”
Hạ Thần Phong đưa vợ của mình về nhà cũ của nhà họ Hạ, trước ánh mắt ngơ ngác của ông nội bà nội, anh tuyên bố việc mình và Lục Dao đã kết hôn.
Hạ lão gia vỗ tay xuống mặt bàn và quát to, “Hai đứa hồ đồ rồi, đi đăng ký kết hôn cũng không nói với người nhà một câu, thằng nhóc này, cháu thật là…”
“Bố, Thần Phong kết hôn với Lục Dao chẳng phải rất tốt sao… Khi bố không vui thì còn có chắt nội nữa mà…”
“Kết hôn là việc lớn, không được, các cháu không chọn ngày sao, tổ chức tiệc cưới ở đâu, phải mời ai. Hai đứa không cần quan tâm, cứ giao cho bà nội và cô của cháu, đúng là hồ đồ mà! Còn cả con bé Lục nữa, cháu cũng hồ đồ theo nó à?”
Hạ lão phu nhân lại cười híp mắt lại và gật đầu, “Đúng vậy, việc phải làm còn nhiều lắm. Không được, Lục Dao à, cháu biết tính mà, cháu xem năm nay có những ngày đẹp nào. Không được không được, cháu không thể tính được, buổi chiều bà sẽ đi tìm người hiểu về chuyện này để xem ngày… Còn nữa, trong nhà cũng phải quét dọn sạch sẽ… Lần này, trong điều hòa cũng phải làm sạch, ôi chao, nhiều việc phải làm lắm!”
Hạ lão phu nhân không quan tâm đến những việc khác, bây giờ bà đang rất vui. Tuy trước đây bà thấy Lục Dao không đủ tốt nhưng khoảng thời gian này bà lại rất thích cô gái nhỏ Lục Dao này, hơn nữa nhờ Lục Dao mà quan hệ của bà và cháu mình đã tốt hơn rất nhiều.
Hạ Tuấn Miểu cười nói, “Được, con đi sắp xếp người đến dọn dẹp cửa thông gió của điều hòa, căn nhà này phải quét dọn cẩn thận một phen rồi…” Quét dọn sạch sẽ để quét hết những điều không may ra khỏi nhà, đón cuộc sống mới đến…
Hạ Thần Phong ngẩng đầu lên nhìn cửa thông gió và cửa thoát gió của điều hòa, anh kẽ cau mày giống như là nghĩ ra điều gì đó, anh đứng lên, vỗ vai Lục Dao, “A Dao, chuyện kết hôn cứ giao cho ông nội bà nội là được, trong Cục Cảnh sát còn có việc, anh đi xử lý trước đây…”
Vú Vương đứng ở một bên che miệng nhìn bóng dáng rời đi của Hạ Thần Phong, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu Hạ cười dịu dàng như vậy đấy…”
Hạ lão phu nhân kéo tay Lục Dao, cười rất thân thiết, còn nhìn chằm chằm vào bụng cô, “Đúng vậy, cháu có phúc, Thần Phong nhà bà cũng may mắn, tuy vừa mới đăng ký kết hôn đã để cháu ở nhà một mình thì không hay lắm, nhưng Dao Dao à cháu phải hiểu cho nó đấy…”