“Hạ lão gia, thực sự cảm ơn ngài.” Lục Sinh Nhất biết nhà họ Hạ đối xử rất tốt với con gái mình, ông cũng thật sự rất biết ơn.
“Đều là người một nhà, cậu Lục đừng khách sáo. Con bé Lục Dao vốn là một cô gái được nhiều người yêu quý, nhưng đúng là hai đứa trẻ này cũng không làm người khác bớt lo được, thế mà lại tự ý đi đăng ký kết hôn… Cậu xem, có phải nên xác định ngày tổ chức hôn lễ không.” Hạ lão gia cười vui vẻ, mặc dù bây giờ nhà họ Lục đã suy tàn, nhưng dù sao danh tiếng vẫn sừng sững ra đó, lúc trước bản thân ông cũng đã thấy tác phong của người nhà họ Lục, hơn nữa Lục Dao thực sự là một cô gái tốt. Bây giờ Hạ lão gia chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là mong sớm được bế chắt.
“Đúng vậy, lúc trước tôi không biết Dao Dao vẫn còn người thân, bây giờ Dao Dao có thể tìm thấy cậu, đúng là tốt quá!” Hạ lão phu nhân ở bên cạnh nói phụ họa, Lục Sinh Nhất nghiêng đầu, nắm chặt tay Lục Dao, “Haiz, là lỗi của cháu, năm đó đã đi nhầm đường, bây giờ cháu thực sự cảm thấy xấu hổ với con gái mình…”
“Bố, đây không phải lỗi của bố.” Lục Dao và Lục Sinh Nhất đã nói chuyện với nhau một ngày, hiểu lầm giữa hai bố con đã được giải quyết, Lục Sinh Nhất vỗ nhẹ vào tay Lục Dao.
“Lão tiên sinh, lão phu nhân, cháu đồng ý với cuộc hôn nhân này, cũng cần phải tổ chức đám cưới, nhưng cháu hy vọng là hãy để đến sau khi chuyện của nhà họ Vương kết thúc. Con gái của nhà họ Lục phải được gả đi trong một khung cảnh tươi đẹp, mấy năm nay cháu cũng tích góp được chút ít, cũng coi như là của hồi môn của A Dao. Cháu cũng mong A Dao có thể kết hôn ở huyện Bình Dao, để bố cháu cũng thấy A Dao hạnh phúc như thế nào.”
Lý Bách lên tiếng, “Chú Lục, à, không phải, chú là người nhà của chị dâu, cháu phải gọi chú là bác Lục mới đúng. Bác cứ yên tâm, công ty của nhà họ Vương đã không còn trụ được nữa rồi, hôm nay cháu và Hình tổng đã lấy được một phần tư cổ phần nhà họ Vương, bắt đầu từ ngày mai cổ phiếu nhà họ Vương sẽ là một màu xanh ảm đạm.”
“Bố, bố cũng yên tâm đi ạ, con cũng đang điều tra vụ án của nhà họ Lục. Bây giờ Vương Quán đã vào tù rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra được nhiều manh mối hơn.”
Nói đến nhà họ Vương, người nhà họ Hạ cũng rất hận cái gia đình quái đản này, lần này biết tin nhà họ Vương sắp xong đời, trong lòng ai nấy đều cảm thấy có chút vui vẻ.
Rất nhiều lúc, khi khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới biết bạn là ai. Một khi chuyện của nhà họ Vương bị phơi bày ra, những người lúc trước hay nịnh hót nhà họ Vương thì lại tỏ ra bàng quan hoặc là ra vẻ không biết gì. Khoảng thời gian này Mạnh Quyên đều cảm thấy rất sợ, bà ta không dám ngẩng đầu lên, một bên mặt của bà ta đã bị Vương Miện đánh mạnh, đến bây giờ vẫn còn đỏ và sưng.
Trước khi đi ra ngoài, Vương Hoằng Tuấn chợt đứng lại và nói, “Dì Mạnh, dì có hối hận không?”
Mạnh Quyên không ngờ rằng có một ngày Vương Hoằng Tuấn sẽ chủ động nói chuyện với mình. Hối hận không? Mạnh Quyên không biết Vương Hoằng Tuấn nói đến chuyện gì, bà ta ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn Vương Hoằng Tuấn đứng ở cửa.
“Bỏ rơi con gái của mình, gia đình của mình để đi theo bố tôi, bây giờ rơi vào tình cảnh này, dì có hối hận không?”
Hối hận không? Sao Mạnh Quyên không hối hận cơ chứ, chỉ là đến bây giờ bà ta không biết mình nên hối hận vì điều gì đây.
Vương Hoằng Tuấn không nhận được câu trả lời, anh ta cũng không muốn nghe câu trả lời. Buổi sáng anh ta đã gửi chuyển phát nội thành tài liệu mà anh ta có đến chỗ Lục Dao, chắc hẳn bây giờ đã đến nhà họ Hạ rồi.
Chỉ cần nhà họ Vương sụp đổ, anh ta có thể chấm dứt cuộc sống sai lầm này.
Sao Vương Hoằng Tuấn lại không biết Vương Miện có ý định muốn mình trở thành người giống ông ta, cướp vợ của người khác chứ. Suy cho cùng thì Lục Dao rất xinh đẹp, cũng là người dễ khiến người khác rung động. Nhưng bây giờ Vương Hoằng Tuấn đã có người yêu, cho dù không thể công khai người đó, nhưng anh ta không muốn cướp vợ của người khác về sống cùng như bố và ông nội anh ta.
Nhà họ Vương đã bắt đầu sụp đổ, hơn nữa một khi đã bắt đầu thì sẽ kéo theo bao hậu quả khác, giống như một dây chuyền domino vậy, rất khó mà dừng lại chứ đừng nói là cứu vãn được. Hạ Thần Phong mang tất cả tài liệu mà Vương Hoằng Tuấn gửi đến Cục Cảnh sát.
Bây giờ trong tay Hạ Thần Phong có ba bản tài liệu, Lục Sinh Nhất cho anh một bản, Lục Dao cho anh một bản, còn một bản là Vương Hoằng Tuấn mới gửi đến. Trong đó, tài liệu của Vương Hoằng Tuấn đều lấy từ phòng đọc sách của Vương Miện, chủ yếu là chứng cứ thuê lính đánh thuê và sát thủ, đây là bằng chứng xác thực nhất. Chính vì có những tài liệu này, Tiết Hoa và Hiểu Lâm đang bị giam giữ ở thành phố Hải cũng không giữ miệng kín như bưng được nữa. Người ta đã tìm ra ông chủ, nếu mình còn không nói thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Theo thông tin mà hai người này khai báo, chứng cứ phạm tội của nhà họ Vương càng ngày càng nhiều, trước đây tất cả mọi người đều không ngờ hiện tượng này sẽ xảy ra.
Về phần đầu khớp xương đó, bác sĩ pháp y vừa nhìn đã biết đó là xương người. Hạ Thần Phong tin rằng đây chính là thi thể của bà nội Lục Dao – Hồng Phi Phi – người đã mất tích nhiều năm trước.
Ba ngày sau, Vương Miện và Vương Lam Phong đã bị cảnh sát đưa đi, Vương Ba Đào bị sốc đến nỗi phải nhập viện một lần nữa. Lúc này Mạnh Quyên đã hoàn toàn điên loạn. Bà ta nhìn Hạ Thần Phong dẫn bác sĩ pháp y đến nhà họ Vương, “Cậu! Các cậu muốn làm gì! Dừng tay lại cho tôi!”
Hạ Thần Phong luôn nghe nói về Mạnh Quyên nhưng vẫn chưa bao giờ được gặp trực tiếp người phụ nữ này. Bây giờ Mạnh Quyên đã không còn trang điểm tinh tế như trước đây, trông bà ta có vẻ tiều tuỵ đi rất nhiều.
Mạnh Quyên biết Hạ Thần Phong, khi thấy Hạ Thần Phong, bà ta đi thẳng về phía Hạ Thần Phong, định kéo tay áo anh, “Chẳng phải cậu là chồng của Lục Dao sao, tôi là mẹ của Lục Dao, cậu không được làm như vậy với tôi!”
Hạ Thần Phong nhíu mày, lạnh lùng nhìn Mạnh Quyên đang gây chuyện. Bác sĩ pháp y mang theo cặp dụng cụ đến trong phòng đọc sách bị khóa ở tầng trên, quả nhiên là bên trong tủ kính có một bộ xương.
“Bà Mạnh, bà chưa bao giờ coi Lục Dao là con gái mình. Trong lòng bà chỉ có mình bà, con đường này là do bà tự chọn, không ai có thể giúp được bà.” Hạ Thần Phong nói xong liền kéo tay Mạnh Quyên ra, để mặc Mạnh Quyên ngồi khóc lóc om sòm ở đó.
Phiên tòa xét xử vụ án diễn ra rất nhanh, nhà họ Vương gần như sụp đổ, công ty du lịch của nhà họ Vương cũng đang trên bờ vực phá sản. Mạnh Quyên muốn gặp Vương Miện và muốn quay về thành phố Cảng, bà ta cảm thấy mình sắp điên mất rồi. Khi tin Vương Hải Dương chết được truyền ra ngoài, Mạnh Quyên đã hoàn toàn phát điên.
Biết tin Vương Hải Dương mất, Vương Hoằng Tuấn đã xuất hiện một lúc. Lúc trước, ông nội gọi điện thoại nói muốn nhìn thấy cây quế, Vương Hoằng Tuấn và Vương Miện đều đoán được, đại nạn của Vương Hải Dương sắp đến, nên mới mặc kệ không quan tâm.
Trong khoảng thời gian này, cuối cùng Lục Sinh Nhất cũng đã trút được gánh nặng, ông cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Theo như Lục Sinh Nhất nói, mặc dù Lục Dao và Hạ Thần Phong đã đăng ký kết hôn, nhưng dù sao thì hai người vẫn chưa tổ chức đám cưới, nên Lục Dao phải chuyển đến nhà ở trước đây của Hồng Đan, căn nhà này là do Lục Sinh Nhất mua, nhưng đứng tên là Hồng Đan, bây giờ Hồng Đan đã về nhà ông ấy, thế nên tên người sở hữu cũng đã được chuyển sang cho Lục Dao.
Lục Sinh Nhất ngồi trên ban công tắm mình dưới ánh nắng mùa xuân, ông cảm thấy rằng ngay cả khi ông không thể nhìn thấy nó thì trong lòng vẫn tràn ngập ánh sáng.
Có tiếng gõ cửa, Lục Sinh Nhất khẽ cau mày, “Có phải A Dao không?”
Lục Dao vừa nói là đi ra ngoài chợ mua thức ăn, chẳng lẽ cô quên mang chìa khóa? Ông mò mẫm từng bước ra mở cửa, một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
“Mạnh Quyên?”