Editor: tuanh0906
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào khắp phòng. Mai đỏ trong bình đã đổi thành hoa cúc trắng, thuần khiết mong manh dễ vỡ, cánh hoa trắng như lụa khẽ rung rinh trong gió.
Mấy người ngồi yên lặng, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Liễu Phất Y trọng thương mới khỏi, sắc mặt còn có chút tái nhợt: “Lý huynh, nén bi thương.”
Đáy mắt Lý Chuẩn có hai quầng thâm, có chút tiều tụy ngồi trên ghế nhìn chằm chằm mặt đất, cổ họng hơi lăn một chút, không nói cái gì.
Tiểu thư Lý phủ mới phát tang, quan tài còn chưa tới đầu gối người lớn, vú già đồng tử bi thương khóc ba ngày, lúc này đều đã chết lặng.
“Hoa nở hoa tàn đều có lúc, không phải do người.” Giọng Mộ Dao sâu thẳm vang lên như một tiếng thở dài, nàng quay đầu nhìn sang một bên.
Làn váy tươi đẹp như cánh hoa trải dài trên đất, thân hình người phụ nữ yểu điệu như rắn nước, bộ ng ực đầy đặn trắng nõn, trên cổ áo cài một bông đóa hoa trắng.
Thập nương tử ngồi dưới đất, trên cần cổ thon dài là chiếc cằm nhọn và đôi môi trái tim hồng hào, phía trên là sống mũi cao thẳng, chóp mũi tinh xảo, hai hàng mi dày quyến rũ, ánh mắt long lanh.
Gương mặt này vốn dĩ khuynh đảo chúng sinh.
“Mộ cô nương, ta không lừa ngươi.” Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của nàng vang lên: “Nhà ta ở Linh Khâu, ta xếp thứ mười, tên là Phỉ Thập nương tử. Hồ tộc Phỉ gia không thích xuất thế*, đời đời con cháu ẩn cư núi rừng, yêu khí là yếu nhất trong Hồ tộc.”
*xuất hiện trước mắt người đời.
Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh chậm rãi xoa khuôn mặt hồng hào của mình: “Có phải các ngươi không thể tưởng được lại có Hồ yêu sống với bộ dạng như ta?”
Lý Chuẩn theo tiếng nhìn sang khuôn mặt diễm lệ của nàng, vẻ mặt phức tạp.
“Từ nhỏ ta khao khát thế giới bên ngoài nên đã một mình ra cửa, lang thang khắp nơi.”
Tiểu hồ ly một đường lăn lộn, một đường vấp ngã, cuối cùng dừng lại ở Giang Nam mưa bụi như tranh vẽ.
“Lý phủ ở Giang Nam là xa hoa nhất, đình viện có chín mươi chín loại hoa thơm, còn có một tiểu nam hài đẹp như búp bê sứ… Ta không nỡ rời đi nên đã lén lút đào một cái động Hồ ly trong sân và ở lại đó.”
Mộ Dao nói: “Những gì ngươi nói với ta đều là ngươi tận mắt nhìn thấy?”
Thập nương tử bi ai cười gật đầu. Vị thương nhân trẻ tuổi đó từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử*, gia tài bạc triệu, phong lưu phóng khoáng, không biết ưu sầu là gì, gặp ai cũng cười. Khi còn nhỏ thích leo trèo hái hoa, làm mặt quỷ trêu chọc mấy cô bé hàng xóm. Nhưng sau khi lớn lên lại chung tình nhất, hết lòng chăm sóc cho vợ cả Phương thị.
*người con kiêu ngạo của trời.
Sinh động như vậy… chính là con người.
“Ta… đã yêu chàng từ rất sớm. Nhưng ta biết nhân yêu thù đồ*, từ xa nhìn hắn lớn lên, thành hôn, sinh con, vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn. Đây hẳn là kết cục tốt nhất.”
*người và yêu khác biệt.
Nhưng trời có mưa gió thất thường. Dường như ông trời không muốn làm cuộc đời Lý Chuẩn quá trôi chảy nên đã cố tình cướp đi tính mạng của Phương thị. Người con gái nàng liều chết giữ lại, cũng là một đứa trẻ đau ốm sống dở chết dở.
Trong một đêm Lý Chuẩn già đi gần mười tuổi.
“Ta thấy A Chuẩn chỉ còn một mình… Ban đêm ngồi trong sân ôm Sở Sở, không chịu buông tay. Sợ con bé chết yểu, hắn dùng hết của cải tìm thầy trị bệnh thắp hương. Nhưng ta biết, Sở Sở sống không được bao lâu.”
Trong đêm tối đó, vạn vật chìm trong im lặng, nhũ mẫu ngủ gật, đứa trẻ vừa mới một tuổi đột nhiên phát bệnh, chưa tới mười lăm phút mặt mũi đã tím tái, không còn hô hấp.
Nàng thấy vậy, lòng nóng như lửa đốt, mượn ánh trăng lúc canh ba hóa thành người, nhưng chỉ kịp kịp bế đứa trẻ đã lạnh ngắt lên chạy khắp nơi tìm thầy chữa bệnh.
“Ta đi khắp các y quán trên đường bọn họ đều nói với ta không cứu được nữa, hài tử đã chết, nếu muộn hơn một chút thi thể sẽ cứng lại…”
Hàng mi dài và dày của Thập nương tử rũ xuống, đôi môi khẽ mở: “Ta biết, Sở Sở chết rồi, A Chuẩn chắc chắn sẽ rất đau lòng. Ta sao có thể để hắn khổ sở. Ta nhớ trong tộc họ Phỉ có chiêu hồn bí thuật, có thể cứu sống người chết, nhưng ta tuổi còn nhỏ, không đủ Yêu lực để sử dụng nó.”
“Cho nên…… ngươi đi tìm Huyễn yêu?”
“Các tỷ muội trong Yêu tộc mách cho ta rằng Huyễn yêu ở sườn núi Kính Dương là thiên địa đầu thai có sức mạnh rất lớn. Nó có thể cho mượn rất nhiều yêu lực, có điều phải trả giá.”
Nàng cười tự giễu: “Ta suốt đêm chạy tới sườn núi Kính Dương, cầu kiến Huyễn yêu. Nhưng không hiểu sao lần đầu tiên nhìn thấy ta, nó rất không hài lòng.”
Huyễn yêu đương nhiên không hài lòng.
Nó do thiên địa sinh ra, gần như muốn làm gì thì làm, nhưng thiên địa cũng hạn chế sức mạnh của nó nên nó không có thực thể, không thể hóa thành người. Ngay cả một con tiểu Hồ yêu không đủ tu vi cũng có thể biến thành hình người xinh đẹp, khiến nó vô cùng đố kỵ.
“Nó đồng ý cho ta mượn yêu lực, nhưng có hai điều kiện. Một là làm ta đi chùa Hưng Thiện cũ ở ngoại thành Trường An, thu thập thi cốt người chết đưa đến sườn núi Kính Dương cho nó hút.” Nàng nghiêng đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc: “Ta từng hỏi nó, nó nói đây là thù lao người trước đó mượn yêu lực trả cho nó.”
Mộ Dao gật đầu. Lúc đó, Đào Huỳnh không có nơi nào để nhờ giúp đỡ, đành quay sang đi đường ngang ngõ tắt, dùng tính mạng của bản thân và giáo chúng làm cái giá, cầu xin Huyễn yêu ban sức mạnh cho hai chiếc răng của Đào Ngu, biến xá lợi tử giả thành nguồn sức mạnh tà ác.
Bởi vì Huyễn yêu không thể hóa hình nên không thể rời khỏi sườn núi Kính Dương, thi cốt của giáo chúng là do Thập nương tử thay nó di chuyển.
“Điều kiện thứ hai…” Nàng ngừng lại một chút, châm chọc cười nói: “Huyễn yêu thích gương mặt của ta.”
Lý Chuẩn nghẹn ngào một chút: “Ngươi…”
“Thực ra ngoại hình chẳng là gì với ta cả.” Thập nương tử ngửa đầu nhìn xà nhà: “Nếu có thể đổi lấy mạng sống cho Sở Sở vậy thì cho nó cũng được.”
“Mặt đã cho Huyễn yêu, ta đành phải đi tìm ở chỗ khác. Ta đi lên núi, sau đó tìm được một con cá chép tinh mới chết không lâu. Ta bèn mượn xác nó, trở thành bộ dạng mà các ngươi nhìn thấy. “
Nàng cười nói tiếp: “Ta giả mạo là y nữ, thực ra là dùng chiêu hồn cấm thuật cứu Sở Sở. Tuy nhiên, dùng cấm thuật này cứu người cái giá rất lớn, người thi chú mỗi ngày phải dùng một giọt máu đầu tim để nuôi dưỡng. Vì vậy ta đành phải lấy thân phận y nữ, tạm thời sống trong Lý phủ, mỗi ngày tự mình sắc thuốc cho Sở Sở.”
Lý Chuẩn mím chặt môi, trong mắt là suy sụp và mê mang, dường như cũng đang đắm chìm trong hồi ức… Trước ngực nàng có một vết sẹo, hắn từng hỏi, nàng chỉ mơ hồ nói là khi còn nhỏ vô ý bị thương…
Thập nương tử nhìn mười ngón tay thon dài của mình.
Ai có thể nói rõ được chữ “duyên”. Khi nàng xinh đẹp như hoa chưa chắc Lý Chuẩn đã thích. Nhưng đoạn thời gian nàng dùng gương mặt buồn cười của cá chép tinh, chịu sự chỉ trỏ và cười nhạo của người khác, cực nhọc ngày đêm chăm sóc tiểu nữ hài thì Lý Chuẩn lại bị sự cẩn thận và lương thiện của nàng đả động.
Có được tình yêu của hắn thì dù người khác có xem thường thế nào cũng chỉ là mây khói thoảng qua.
“Khi ta biết mình có thể luôn ở bên cạnh A Chuẩn, làm thê tử của hắn, ta đã lập tức thề rằng sẽ dùng tính mạng để yêu hắn. Nhà của hắn chính là nhà ta, con gái hắn chính là cốt nhục của ta. Ta làm đương gia chủ mẫu, xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp. Chỉ cần ta sống một ngày thì sẽ giữ mạng Sở Sở một ngày.”
“Nhưng yêu lực của ta không thể duy trì thuật chiêu hồn lâu như vậy nên ta đành phải lừa A Chuẩn… đưa cả nhà chuyển đến sườn núi Kính Dương.”
“Nhưng ngươi không biết Huyễn yêu không thể dùng mặt của ngươi, đang tức muốn hộc máu. Nó thấy tiểu nữ hài hồn phách đã ly thể một nửa liền nảy sinh ý xấu.”
Tiểu nữ nhi mà nàng dùng cấm thuật cứu về, dần dần đã không còn là Sở Sở.
Tu hú chiếm tổ, tất cả đều diễn ra trong im lặng. Nhưng đôi vợ chồng trẻ mới cưới không hề phát hiện, vẫn tưởng rằng mọi chuyện viên mãn, ngày lành còn ở phía trước.
Lý Chuẩn đứng lên, từng bước đi đến trước mặt Thập nương tử, ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt đen sáng như ngọc đau đớn nhìn nàng: “Nếu đã định phải mất đi, có cố giữ cũng không được… Tội gì nàng phải như thế…”
Thập nương tử khẽ cười, đáy mắt tràn đầy đau thương: “Nếu chàng muốn giữ lại ta liều chết cũng sẽ giúp chàng giữ.”
“Hoang đường.” Lý Chuẩn cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng dậy, xoay người sang chỗ khác.
“A Chuẩn.” Thập nương tử gọi lại hắn, ngón tay vuốt v e đóa hoa màu trắng trên vạt áo, ánh mắt trống rỗng: “Xin lỗi.”
“Nàng không có lỗi với ta.” Vẻ mặt của hắn cũng có chút trống rỗng.
Người trước mặt thực ra đã quen biết hắn từ hai mươi năm trước. Lãng phí hơn nửa cuộc đời, sinh sinh tử tử, vì hắn bịa ra một giấc mộng hão huyền.
Mà hắn thân là người trong cuộc, lại hoàn toàn không biết gì. Năm năm cùng chung chăn gối, không biết gương mặt thật của đối phương.
“A Chuẩn…” Thập nương tử lại gọi một tiếng, nàng rũ mi, suy nghĩ hồi lâu, dường như mọi lưu luyến đều hóa thành tiếng thở dài chua xót: “Năm năm qua có thể làm nương tử của chàng, mỗi ngày đều là ngày ta vui sướng nhất.”
Lý Chuẩn trầm mặc không nói, tay nắm thành quyền.
“Ta xin lỗi vì đã lừa gạt chàng.” Nàng thở dài một hơi, ánh mắt trống rỗng nhìn phương xa, như trút được gánh nặng: “Một hồi đại mộng, cuối cùng sẽ có lúc tỉnh lại. Nhân yêu thù đồ, bây giờ phu thê hai ta từ biệt đôi đàng…”
“Ai muốn cùng nàng từ biệt đôi đàng?”
Lý Chuẩn đột nhiên quay người lại, ngắt lời nàng, hốc mắt đỏ lên: “Khi thành hôn nàng nói sẽ ở bên ta cả đời, nàng muốn nuốt lời sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thập Nương tử bỗng tái nhợt, hai giọt lệ trong suốt rơi xuống, thấm ướt làn váy tuyệt đẹp.
Hắn duỗi tay nắm cằm nàng, rũ mắt nhìn nàng chăm chú, sắc mặt phức tạp, môi hơi run rẩy.
Không ngờ hắn lại nghẹn ngào.
Dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Nếu trước đây không quen biết thì từ hôm nay chúng ta lại làm quen một lần nữa nhé.”
“Được không… Phỉ Thập nương tử.”
– ———
Lăng Diệu Diệu ngồi ở mép giường Mộ Thanh, khuấy thuốc trong bát, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào múc một ngụm nếm thử, khuôn mặt tức khắc nhăn nhó: “Phù phù phù…”
Mộ Thanh mặt đầy phức tạp nhìn nàng: “Đó là thuốc của ta, cô uống làm gì?”
“Ta không được kiểm tra nhiệt độ sao…” Khi mở miệng oán giận, đầu lưỡi nàng vẫn còn tê dại, vị chát đọng lại trong miệng không đi, nàng không nhịn được đặt bát thuốc lên bàn: “Không được, thuốc này không thể uống, đắng chết người.”
“Sao lại không thể uống?” Hắn bưng lên đang định uống một hơi cạn sạch, đột nhiên dừng lại, tay run lên, đặt bát lại lên bàn.
“Làm sao vậy?” Lăng Diệu Diệu lập tức căng thẳng” “Tay ngươi cũng bị thương sao?”
Thiếu niên vuốt cổ tay mình, dừng một chút, sau đó mới cúi đầu mơ hồ “ừ” một tiếng.
Hắn không nhớ trên tay có thương tích, chẳng lẽ ở dưới kẽ nứt lúc kéo nàng, quá dùng sức cho nên trật khớp…
Lăng Diệu Diệu nhìn cổ tay áo hắn: “Bị thương ở đâu?”
Hắn trầm mặc vài giây, vành tai hơi đỏ lên: “Nói cô cũng không biết.”
Nàng chán nản thở dài, uể oải bưng bát lên, đưa thìa đến bên miệng hắn: “Vậy buổi chiều ngươi phải gọi Mộ tỷ tỷ đến xem. Bây giờ tạm chắp vá như vậy đi.”
Mộ Thanh cúi đầu, vô cùng chắp vá mà uống thuốc.
Trong phòng nhất thời an tĩnh không tiếng động.
Uống được hai ngụm, hắn bỗng nhiên rũ mắt mở miệng: “Đầu ta cứ phải xoay, mệt quá.”
“……” Lăng Diệu Diệu cạn lời nhìn hắn, quả thực không thể tưởng tượng một người chỉ cần động cằm cúi đầu uống thuốc mà cũng có thể thấy mệt: “Ta giơ tay còn mỏi đây.”
Hắn liếc nàng một cái, lời ít ý nhiều: “Cô ngồi vào trong một chút.”
Lăng Diệu Diệu cúi đầu nhìn, thấy đầu gối mình đã cong tới mép giường, nếu vào trong nữa…
Nàng dứt khoát đá hai chiếc giày ra, trực tiếp khoanh chân ngồi lên giường, lên rồi mới cảm thấy mình có hơi quá không khách khí, muộn màng mà bổ sung một câu: “Không ngại chứ?”
Mộ Thanh cúi đầu nhìn cái bát trong tay nàng: “…… Đừng nói nhiều.”
Lăng Diệu Diệu xoay người, chậm rãi dịch tới bên cạnh hắn, hắn lùi vào trong nhường chỗ cho nàng.
“Quả nhiên thế này thoải mái hơn nhiều.” Lăng Diệu Diệu than một tiếng, xoa tay hầm hè, gần như đối diện với sườn mặt hắn, nàng đưa thìa tới, hắn lại đột nhiên ngậm miệng làm nước thuốc trực tiếp đổ ra ngoài, từ khóe miệng chảy xuống cổ hắn.
“Ấy….” Nàng nhanh tay cầm lên chiếc khăn tay ở mép giường hứng nước thuốc trượt xuống, từ cổ hắn lau lên tới bên miệng hắn, sau đó dứt khoát trực tiếp chặn miệng hắn lại, oán hận nói: “Ngươi còn nói ta mồm mẻ, ta thấy ngươi mới là mẻ thật, lúc nên để nước vào đóng cái gì hả?”
Bốn ngón tay nàng ấn xuống khăn tay, trên chiếc khăn tay màu trắng là đôi mắt đen long lanh của hắn, không chớp mắt nhìn nàng, lông mi mảnh dài.
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Diệu Diệu có chút mất tự tin: “Ngươi… không lẽ ngươi cảm thấy thuốc này quá đắng, không uống được sao?”
“……” Lông mi hắn khẽ run lên, nhìn mặt nàng không nói lời nào.
Nàng đặt bát thuốc lên bàn, một tay che miệng hắn, một tay nhanh chóng từ trong lòng ngực móc ra một cái túi giấy, mở ra, cầm hai quả mứt táo dính nhau nhét vào miệng hắn, sau đó lại bịt miệng hắn lại, sợ hắn kháng cự nhổ ra, một lúc sau mới nghiêng đầu hỏi: “Ngọt không?”
Tay thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, nàng buông khăn tay, hắn đã im lặng nuốt mứt táo xuống.
Lăng Diệu Diệu lau tay, lại bưng bát lên, dẫn dắt từng bước: “Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh, Mộ tỷ tỷ tự tay bốc phương thuốc tình yêu cho ngươi, ngươi còn không mau uống hết?” Nàng hơi há miệng, thề chứ nàng đối tiểu đệ đệ ở nhà trẻ cũng không kiên nhẫn như vậy: “Aaaa.”
Hắn nhìn nàng khẽ nhếch môi, nửa ngày sau mới phun ra một chữ: “Ngọt.”
“……”
Nghẹn một hơi vào phổi, Lăng Diệu Diệu muốn quăng bát. Sao lại có người cung phản xạ dài như vậy?
Lần này Mộ Thanh uống thuốc, vô cùng không suôn sẻ, một thìa thuốc hắn phải chia ra làm ba ngụm mới uống xong, thúc giục hắn thì hắn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Nóng.”
“Ta vừa mới uống thử, không nóng.” Lăng Diệu Diệu hận sắt không thành thép, cái thìa gần như dí vào môi hắn, hận không thể rót hết cho hắn: “Nếu không… nếu không ngươi tự thổi đi…”
“……” Hắn nhìn thuốc sau đó lại nhìn nàng một cái, ánh mắt tràn ngập khiển trách, đến nỗi Lăng Diệu Diệu cũng có chút băn khoăn, cuối cùng đành phải hứng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào kiên nhẫn chờ thêm mười phút.
Lại đút, hắn vẫn thường xuyên ngậm miệng, làm cho nước thuốc chảy giàn giụa.
“Sao ngay cả uống thuốc ngươi cũng không biết vậy?” Lăng Diệu Diệu bực, căm giận cho hắn xem khăn tay dính đầy nước thuốc màu nâu, đôi mắt hạnh sáng ngời tức giận lườm hắn.
Mộ Thanh nhìn nàng một cái, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, trong mắt đầy vẻ oan ức: “Quá đắng.”
Nàng không lời nào để phản bác, nghĩ lại hương vị vừa rồi, thuốc này đúng là rất khó nuốt, lại đành im lặng xúc tiếp, mồ hôi trên trán lại bị gió thổi khô.
Uống xong một bát thuốc, ước chừng mất 45 phút, nàng chờ đến mức đã không còn biết giận.
Thu bát lại, rất giống đánh xong một trận chiến, nàng xoa cổ tay đau nhức, sau đó mới nhớ ra cái gì: “Đúng rồi, vòng thu yêu của ta…”
Mộ Thanh nghe vậy, từ cổ tay trái tháo ra vòng thu yêu của nàng, ngẩng đầu nhìn lên, lại ngơ ngẩn.
Nàng nắm tay, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, duỗi đến trước mặt hắn.
Động tác theo bản năng của nàng không phải đưa tay ra nhận mà là… muốn hắn đeo lên.
Hắn do dự hồi lâu, ánh mắt không khỏi bị cổ tay nàng hấp dẫn, khớp xương cổ tay hơi nhô ra, làn da mịn màng bóng loáng, hơi lộ ra một chút mạch máu màu xanh, nhìn lên trên toàn bộ cánh tay đều trắng nõn mềm mại, ẩn sâu trong cổ tay áo màu xanh lông công.
Hắn do dự một lúc, nhưng vẫn không nhịn được mà nắm lấy cổ tay nàng.
Lăng Diệu Diệu không hiểu ra sao tự nhiên bị hắn nắm tay, ngay sau đó cảm giác được đầu ngón tay hắn vuốt v e vài cái trên cổ tay nàng, làm tay nàng phát ngứa, trong lòng cũng như có móng vuốt cào lên.
Cảm giác đó tựa như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới…
Yêu thích không buông tay.
Khoảnh khắc năm từ này hiện lên trong đầu, nàng bỗng giật mình một cái… Sao có thể sinh ra loại ảo giác vớ vẩn như vậy?
Mộ Thanh cũng đột nhiên rút tay lại, ánh mắt tựa hồ không biết đặt vào đâu.
Lăng Diệu Diệu vẫn còn ngơ ngác vươn tay: “Vừa… vừa rồi đó là?”
Hắn nắm vòng thu yêu trong tay, lông mi run rẩy, ngữ khí lại rất bình tĩnh: “Không có gì… ta sợ không vừa nên đo kích cỡ.” Ngay sau đó, hắn kéo cổ tay nàng tới, nhanh chóng đeo vào, không liếc nhìn nàng nữa.
Lăng Diệu Diệu chột dạ, đưa tay ôm mặt mình, sau đó sờ cổ tay, miệng lẩm bẩm: “Gần đây đúng là ta béo hơn một chút… nhưng cũng không đến nỗi không đeo vừa chứ.” Nàng dừng một chút, chọc chọc hắn: “Vậy sao lần trước ngươi không đo?”
“……” Hắn tạm dừng một giây, sau đó đột nhiên kéo chăn ra nằm xuống, xoay người về phía trong màn, tránh nàng thật xa: “Cô về đi.”
“Hả?”
“Cô đi đi… Ta muốn ngủ.”
– ———
Mười ngón tay xinh đẹp của Thập nương tử cầm ấm trà, nước trà trong vắt chảy thành một dòng rót vào chén trà của Mộ Dao.
“Đa tạ.” Mộ Dao nhìn góc nghiêng xinh đẹp của nàng, dừng một lát, ngữ khí mềm xuống: “Lúc trước là ta đoán sai, hiểu lầm ngươi nhiều chuyện… Xin lỗi.”
Trên bàn có bốn món trà bánh, tinh xảo tỉ mỉ, đều là đương gia chủ mẫu tự tay làm, tự mình bày lên đ ĩa. Nàng làm Lý phu nhân, quản gia gọn gàng ngăn nắp, không chê vào đâu được.
Hàng mi dày của Thập nương tử khẽ rung rinh như chiếc quạt nhỏ, ngọt ngào cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đạo sĩ bắt yêu xin lỗi yêu quái.”
Sắc mặt Mộ Dao nghiêm túc mà chân thành: “Mộ gia ta có gia huấn, giết yêu quái chỉ vì vệ đạo và giữ yên bình cho bá tánh, tuyệt đối không lạm sát vô cớ.”
Thập nương tử gật đầu, ngữ khí ôn nhu: “Thế gia bắt yêu Mộ gia trời quang trăng sáng, ta cũng có nghe nói một chút.”
Liễu Phất Y cũng nói: “Ta cũng nợ ngươi một lời xin lỗi. Xin lỗi.”
Thập nương tử cười: “Nói dối dù sao cũng là nói dối, tóm lại sẽ có ngày bại lộ. Ta vốn là yêu, che giấu kỹ đến đâu cũng sẽ để lộ dấu vết, sao có thể trách các ngươi? Mọi chuyện đã kết thúc, ngược lại thấy an tâm.”
Nàng kiên nhẫn sắp xếp lại những chiếc lá bạc hà trang trí trên đ ĩa, hồi lâu mới rũ mi nói: “Nhưng mà ta có một thắc mắc đã giấu trong lòng từ lâu…”
Liễu Phất Y và Mộ Dao liếc nhau: “Không ngại nói thử xem.”
Thập nương tử nâng lên gương mặt khuynh quốc khuynh thành: “Yêu tộc chúng ta hóa thành người, có đủ tứ chi là đã cảm thấy may mắn, đối với bề ngoài, chưa từng cố tình theo đuổi. Nhưng đối với con người túi da, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Câu hỏi này khiến cả hai đều mắc nghẹn.
Vào đêm Sở Sở chết non, nàng đội mũ ôm hài tử lên phố tìm thầy trị bệnh. Tuy chỉ lộ một nửa khuôn mặt nhưng nửa đêm có thể khiến hầu hết y quán vì nàng đèn đuốc sáng trưng, mọi người nói chuyện với nàng đa số đều nhỏ nhẹ cung kính, e sợ sẽ dọa người trên trời. Trên người không mang tiền bạc cũng có người ứng ra cho rất nhiều.
Nhưng từ khi nàng khoác lên thân xác cá chép tinh trở lại Lý phủ, thế giới đã lập tức thay đổi. Những đứa trẻ trên đường thấy nàng sẽ khóc, phụ nữ thấy nàng thì thì thầm nói nhỏ, đàn ông vội tránh xa nàng, mặt mày hiện lên sự chán ghét.
Nàng đi mua thuốc vài lần, cùng y quán đó, cùng tiểu nhị đó nhưng lại là mỉa mai châm chọc và lạnh nhạt hờ hững.
Trong và ngoài Lý phủ, nơi nàng đi qua, đâu đâu cũng có tiếng cười sảng khoái ở các góc, đám người hầu vừa tò mò vừa sợ hãi đánh giá nàng. Trước mặt nói chuyện tất cung tất kính, sau lưng tuyệt đối không lại gần nàng.
Giữa sự thay đổi nghiêng trời lệch đất đó, trong phạm vi sinh hoạt của nàng chỉ có vài người đối xử với nàng như bình thường như ngọn lửa trong mùa đông lạnh giá, Lý Chuẩn chính là một trong số đó.
“Ban đầu ta không hiểu… về sau dần rõ ràng.” Nàng cười khổ nói: “Con người và thế giới vẫn như vậy chỉ là khuôn mặt ta thay đổi.”
Nàng vuốt v e vành tai quyến rũ của mình, ánh mắt mờ mịt, trong giọng nói mang theo một chút trào phúng nhỏ đến khó phát hiện: “Con người có đôi khi thật sự rất kỳ quái. Người không đẹp thì không đáng được yêu, nhưng người quá xinh đẹp cũng không đáng được yêu. Ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc bọn họ muốn gì.”
Mộ Dao cảm thấy trong lời nàng như có ẩn ý: “Xinh đẹp sao lại là tội lỗi? Chẳng lẽ trước đây ngươi…”
“Không, không phải ta.” Nàng giải thích: “Chẳng lẽ cô nương không biết vị đó ở Vô Phương trấn sao? Con gái trong Hồ tộc chúng ta từ nhỏ đã được cha mẹ và người trong tộc ân cần dạy bảo, vị đó là ví dụ phản diện. Bà nội và cha từng nói với ta rằng túi da quá mỹ lệ là không may mắn, cho nên mặc dù ta hóa thành người cũng luôn lo lắng hãi hùng, nơm nớp lo sợ.”
“Vô Phương trấn…” Liễu Phất Y mờ mịt một lát, sau đó ánh mắt ngưng trọng: “Ngươi muốn nói là… núi Kỳ Lân…”
Linh Khâu ở ngay dưới chân núi Kỳ Lân, Hồ tộc Phỉ thị biết “nàng”, ngẫm lại cũng có lý.
“Hiện tại ai còn nhớ núi Kỳ Lân?” Thập nương tử ánh mắt ảm đạm nhìn chàng: “Sống như một trò đùa đại khái chính là như thế. Thế nhân chỉ biết Vô Phương trấn, không biết Kỳ Lân sơn.”
Nàng tựa hồ đồng cảm như bản thân mình cũng bị, hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Mỹ lệ sao lại là không may? Chẳng qua là yêu sai người thôi.”
Mộ Dao nghe hồi lâu lúc này mới kịp phản ứng, cổ họng nghẹn lại: “Ngươi từng gặp nàng sao?”
Thập nương tử gật đầu: “Khi còn nhỏ may mắn được gặp, khi đó nàng còn chưa ra khỏi Kỳ Lân Sơn. Cùng là yêu quái do thiên sinh địa trưởng nhưng nàng mạnh hơn Huyễn yêu rất nhiều. Sau đó không gặp lại nữa, mà chỉ nghe nói từ các tỷ muội trong Yêu tộc… Cho đến bây giờ, vị ở Vô Phương trấn đó có lẽ đã sớm mất khống chế.”
Mộ Dao sắc mặt tái nhợt, vô thức siết chặt vòng thu yêu trên tay: “Nàng… nàng ở đâu?”
Thập nương tử hơi mỉm cười: “Nếu các ngươi muốn tìm nàng, vậy hãy đến Vô Phương trấn chờ đi. Đó là nơi nàng xuất thân, cũng là nơi giấc mộng của nàng kết thúc. Cho dù nàng có chạy đến chân trời góc biển, cuối cùng vẫn sẽ trở lại nơi đó…”
– ———
Ngoại truyện Lý Chuẩn – Thập nương tử:
Cành cây chằng chịt của đại thụ bị người kéo xuống làm trái cây đỏ tươi treo ở đầu cành ào ào đung đưa. Một bàn tay nhỏ vươn ra, khó khăn lắm mới chạm tới chùm quả màu đỏ.
Cành cây quá dẻo, hắn đã ép cong cành cây nhưng vẫn không thể bẻ gãy, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, hắn lại rướn người về phía trước.
“Áaaa.” Chân dẫm không, đột nhiên mất trọng tâm, sau đó là trời đất quay cuồng.
Hắn lăn một vòng ngã xuống đất, bàn tay và đầu gối đều đau rát, hạt sương đọng trên lá cây mềm mại cọ đầy mặt hắn.
Hắn lật người, khuôn mặt bánh bao tức phồng lên, nằm ngửa nhìn trời, quả màu đỏ kia vẫn yên ổn treo trên cành, như thể đang chê cười hắn.
“Ôi chao, Tiểu Thiếu gia.” Nhũ mẫu hô to chạy tới, sờ cánh tay và chân hắn, lo lắng hỏi: “Để nhũ mẫu xem xem có làm sao không?”
Hắn chớp mắt lắc đầu.
Ống quần được cuốn lên, đầu gối cọ rách một mảng, vết thương đỏ tươi nhìn mà giật mình, nhũ mẫu xuýt xoa một tiếng: “Thiếu gia à…”
“Suỵt.” Hắn đẩy cánh tay cường tráng của bà ra, nghiêm túc thương lượng: “Đừng nói cho cha mẹ.”
Nhũ mẫu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Được rồi, trèo cây làm gì, nguy hiểm như vậy….”
Hắn cười chỉ vào cây: “Phương muội muội muốn cái quả màu đỏ kia.”
Tiểu muội muội đó thân thể yếu ớt, chỉ có thể ngắm nhìn qua cửa sổ, hắn muốn hái một chùm bỏ vào lọ, cho nàng nhìn rõ hơn.
“Nàng chỉ nói đùa thôi, con thật đúng là…” Cậu bé trước mặt có một đôi mắt đen lấp lánh như đá quý, vừa vô tội vừa thuần khiết, làm bà không nỡ trách cứ tiếp: “Nhũ mẫu đi lấy thuốc bôi cho con nhé?”
“Vâng.”
Nhũ mẫu vừa đi, bắp chân hắn chợt bị thứ gì đẩy nhẹ, cúi đầu xuống, bên cạnh chân hắn có một thứ lông xù màu nâu đang húc đầu vào chân hắn.
Hắn rụt chân lại, nghiêng người thích thú ngắm nhìn.
Con vật nhỏ ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt lông xù có một đôi mắt rất sáng, đuôi mắt nhếch lên, trong cái miệng nhòn nhọn ngậm một chùm trái cây lớn màu đỏ tươi.
Hắn thử duỗi tay cầm lấy cành cây.
“… Ngươi mang trái cây đến cho ta sao?”
Nó dường như có thể hiểu tiếng người, nghe vậy há miệng để hắn dễ rút ra hơn, đồng thời khẽ li3m hàm răng sắc nhọn.
Hắn đùa nghịch trái cây trong tay, yêu thích không thôi: “Cám ơn ngươi.”
Con vật lông xù đó trông thật đáng yêu, hắn vươn tay muốn sờ, nó lùi lại một bước né tránh, cái đuôi to xù lông quét vài vòng mang theo lá khô trong bụi cỏ, ở phía xa nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời như muốn nói gì.
“A… vậy ta không sờ.” Hắn thất vọng rút tay lại, suy nghĩ một chút, cúi người nghiêm túc nhìn mặt nó: “Ngươi chờ ta một chút có được không?”
Đôi mắt của nó bỗng sáng rực, đôi tai mềm mại giật giật, yên tâm nằm xuống, không chớp mắt nhìn hắn.
Hắn chạy tới chạy lui trong bụi cỏ, chạy mười mấy phút, mới thở hổn hển trở về, trong tay nắm một bó hoa dại nhiều màu sắc, khoanh chân ngồi bên cạnh cục bông, cúi đầu cẩn thận vụng về kết hoa lại với nhau, hoa đều đã héo rũ, chóp mũi đầy mồ hôi.
“Xong rồi.” Hắn nhẹ nhàng đội chiếc vòng hoa nhiều màu sắc lên đầu nó, sau đó vươn tay vén lỗ tai mềm mại của nó ra.
Cơ thể nó rung mạnh lên một cái, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thật là đẹp.” Tiểu nam hài nằm trên cỏ, chống cằm nhìn nó, một đôi mắt dịu dàng và ngây thơ: “Cái vòng hoa này tặng cho ngươi đó, Hồ ly muội muội.”
– ——-