Cái thứ gọi là “thời gian” luôn có chút kỳ lạ. Nó đắp tầng tầng hoa lên con người không chút nể tình, dường như lại rất khoan dung với một số người.
Mấy năm không gặp, Âu Tử Hành trong chiếc sơ mi kẻ caro màu trắng xanh vẫn như trước, vô cùng tuấn tú.
Diệp Nam Sênh cởi chiếc ủng đi tuyết bên trái, xỏ chân vào một chiếc dép bông, rồi tiếp tục chuyển sang chân phải. Có chút khó cởi. Cô cúi đầu, để mặc cho mái tóc dài chưa buộc lên chầm chậm trượt qua trán, che đi tầm nhìn. Cô nhìn thấy trong mắt mình xuất hiện một đôi dép lê màu xám.
Phía sau dép là đôi tất ngắn đậm màu, “đôi tất ngắn” cứ đứng yên không nhúc nhích, như đang đợi cô chào hỏi nó.
Diệp Nam Sênh bĩu môi, gạt bỏ đôi ủng tuyết lười biếng dưới chân một cách không tình nguyện, sau đó ngẩng đầu lên, vẫy tay với Âu Tử Hành, “Hi, sư huynh!”.
Có thể vì nhiệt độ cao trong phòng, hoặc có thể do tâm trạng ảnh hưởng, tóm lại, trán Diệp Nam Sênh đã túa mồ hôi, cộng thêm một mái tóc rối bời, hình tượng trở nên rất tệ hại. /bản thân Diệp Nam Sênh cũng biết, nhưng cô mặc kệ.
Đưa tay rẽ loạn mái tóc ra, Diệp Nam Sênh xách những thứ lúc trước được để tạm dưới đất lên, vòng qua người Âu Tử Hành đang giơ tay ra trước mặt cô, đi vào nhà. Cô gào lên: “Bố à, chẳng phải bố suốt ngày than vãn lưng sắp gãy ư? Đã gãy chưa, nếu chưa thì dùng cái này đi. Con mua cho bố máy massage lưng. Gãy cũng không sao, con thương lượng với trung tâm thương mại rồi, có thể trả lại!”.
Bố của Diệp Nam Sênh là một học giả với mái tóc ngắn gọn gàng. Vì đã có tuổi nên ông hay đeo cặp kính giữa mũi. Nghe thấy giọng con gái, ông từ phòng sách đi ra, trong tay vẫn còn cầm cây bút lông huơ huơ trước mũi Diệp Nam Sênh như hì dọa, nói: “Con bé ngày, có khách ở đây mà không biết lớn bé gì cả”.
“Anh ấy đâu phải người ngoài…” Diệp Nam Sênh ném cho bố hết các loại túi lớn túi nhỏ đang cầm trong tay không chút khách khí. Câu nói của cô khiến tinh thần Âu Tử Hành chợt chấn động, nhưng sự hưng phấn ấy cũng nhanh chóng ngừng lặng sau câu nói tiếp đó của Diệp Nam Sênh.
“Anh ấy chẳng phải học trò của bà Mục ư?” Diệp Nam Sênh cởi áo khoác, sau đó giơ cánh tay chỉ huy ông bố đang đi vào phòng, “Máy massage là của bố, quần áo là của bà Mục, những thứ còn lại đều là của Cung Khắc và Đông Đông, không được ăn vụng đâu! Bố biết không!”.
“Con bé hẹp hòi…” Qua bức tường, giọng lẩm bẩm của ông Diệp ngập đầy vẻ không cam tâm.
Diệp Nam Sênh cũng không màng, cô cầm một trái quýt hồng trên bàn lên, bóc vỏ nửa quả rồi đưa cho Âu Tử Hành, “Lượng đường trong máu cao, lượng mỡ trong máu cao, thêm bệnh huyết áp cao nữa là ông ấy trở thành ông già ‘ba cao’ rồi, còn mơ tưởng tới chuyện ăn uống gì nữa. Anh ăn đi”.
Âu Tử Hành đón lấy.
Trước đây, anh ta từng nghĩ tới rất nhiều cách để gặp lại Diệp Nam Sênh.
Có thể là trong buổi họp lớp, anh ta và cô ngồi cách rất xa, chỉ thỉnh thoảng nhìn liếc qua nhau một cái vội vàng đầy né tránh.
Cũng có thể là trong một nhà hàng Tây được trang hoàng đẹp đẽ, có phần lãng mạn, anh ta hẹn gặp đồng nghiệp vừa hay bắt gặp Nam Sênh tới đó ăn cơm, sau đó cô tiện tay hắt rượu vang lên mặt anh ta.
Càng có thể là trong một siêu thị rộng lớn, nhộn nhịp người qua lại. Anh ta đi lướt qua cô, cô thậm chí còn chưa nhìn thấy…
Anh ta từng nghĩ tới vô số cảnh tượng trùng phùng như thế. Nhưng dù có là tình huống nào thì cũng không nên giống như hiện tại. Cô không hề bài xích, lại còn coi anh ta là một người từng quen thuộc.
“Cung Khắc là…” Anh ta muốn hỏi người đàn ông tên Cung Khắc đó có thật sự là bạn trai của cô không. Lời còn chưa dứt, từ trong bếp đã vọng ra tiếng hét tiêu chuẩn Trung Quốc của Mục Trung Hoa: “Rửa tay ăn cơm, người nào một phút nữa chưa có mặt thì đứng ăn cơm, ăn xong rửa bát!”.
“Mau đi thôi!” Diệp Nam Sênh bật dậy như nhận quân lệnh, lao về phía nhà vệ sinh, cô không muổn rửa bát chút nào. Âu Tử Hành nhìn thấy hai bố con họ Diệp đứng trước cửa nhà vệ sinh, vì chuyện ai được rửa tay trước mà gần như chành chọe nhau, bèn mỉm cười cảm thán, Nam Sênh vẫn như ngày nào.
Nhưng Nam Sênh đã không còn là Nam Sênh ấy nữa.
Đó là bữa cơm nhạt nhẽo nhất của nhà họ Diệp, ngoài tiếng bát đũa va chạm lanh lảnh ra thì chỉ còn những nhận xét chính trị thời sự chốc chốc lại nhảy vào của ông Diệp.
Sau bữa cơm, Mục Trung Hoa bắt Diệp Nam Sênh rửa bát. Diệp Nam Sênh trừng mắt kháng nghị, “Rõ ràng Âu Tử Hành mới là người đến bàn ăn muộn nhất mà!”.
Cậu ấy là khách. Mục Trung Hoa nhẹ nhàng thản nhiên buông cho Diệp Nam Sênh một ánh mắt như thế rồi lướt ra ngoài phòng khách trò chuyện với học trò cưng trước kia của mình. Thôi được rồi, Diệp Nam Sênh biết, một người làm việc tỉ mỉ khách quan như bà Mục tới bây giờ vẫn coi Âu Tử Hành là một trong những học trò đắc ý nhất của mình.
Bà Mục chết tiệt! Đó là gã đàn ông đã từng đá đít con gái mẹ để chạy theo một quý cô trắng trẻo nhiều tiền đấy. Diệp Nam Sênh vừa rửa từng cái bát vừa lẩm bẩm.
Rửa bát xong, Diệp Nam Sênh đi vào phòng khách, vừa hay thấy Âu Tử Hành đang mặc áo khoác, rõ ràng là chuẩn bị ra về. Diệp Nam Sênh cười tít mắt chào anh ta: “Sư huynh đi cẩn thận”.
Cái dáng nịnh nọt ngọt ngào đó của cô lạc vào trong mắt Mục Trung Hoa, nghĩa đen của nó hẳn là: Anh mau cút nhanh đi!
“Nam Sênh, ra tiễn Tử Hành đi.” Mục Trung Hoa vỗ vai Âu Tử Hành, nheo mắt cười với Diệp Nam Sênh.
Bà Mục, mẹ thành thật khai báo đi, thật ra Âu Tử Hành mới là con đẻ của mẹ, còn con chỉ là đứa được mẹ nhặt từ thùng rác về thôi phải ko? Nhất định là như vậy.
Gió đêm chầm chậm thổi, có chút dịu dàng không giống mùa đông cho lắm. Hai bên đường vẫn còn những sạp hàng bán câu đối, chữ phúc hay củi lửa gì đó chưa thi dọn. Thi thoảng lại có chiếc xe đạp ngang qua, đứa trẻ ngồi sau xe kêu gào đòi mua pháo. Cùng với tiếng bánh xe không hề giảm tốc, tiếng ồn ào của nó cũng biến mất trong câu đáp qua loa của phụ huynh: “Pháo phải đến Tết mới mua”.
“Trước đây anh từng hứa với em, sẽ cùng em đốt pháo đón Tết.” Âu Tử Hành đột ngột lên tiếng. Diệp Nam Sênh ngáp ngủ, nước mắt nước mũi dạt dào, “Thế ư? Em không nhớ nữa”.
Cô không thích hoài niệm, ôm lấy rèm châu rưng rưng nước mắt như nữ chính trong phim Quỳnh Dao rồi than thở: Vì sao năm xưa anh lại rời xa em, vì sao, vì sao, vì sao…
Cứ lặp đi lặp lại hàng trăm lần như một cái máy! Cô rùng mình, sến chết đi được.
“Không còn sớm nữa, em tiễn tới đây được rồi.” Âu Tử Hành dừng bước. Phía xa có hai ngọn đèn vàng đang men theo con đường quốc lộ, tiến gần tới. Đó là một chiếc tãi mang theo ký hiệu màu đỏ khi chưa có khách.
“Được thôi.” Diệp Nam Sênh cũng đáp rất nhanh gọn. Biểu cảm như được giải thoát của cô khiến gương mặt Âu Tử Hành cứng đờ, rồi anh nói: “Nghe nói buổi họp lớp mùng ba này em sẽ không tới”.
“Đúng thế.” Diệp Nam Sênh lại ngáp, “Phải tới nhà Cung Khắc chúc Tết”.
Cô đã hẹn với Cung Khắc rồi, sẽ đáp chuyến tàu sáng sớm mùng ba để tới Dung Bắc.
“Anh ở lại Lâm Thủy tới mùng bảy, sau đó mới quay về Công an tỉnh điểm danh. Trước lúc đó, anh mong là có thể hẹn gặp em một ngày. Có những chuyện, anh muốn nói với em.” Tớt nghiệp xong, Âu Tử Hành kết hôn rồi tới tỉnh kế bên làm việc, bây giờ đã là chuyên gia Dấu tích học của Công an tỉnh bên đó rồi.
Nghĩ tới lời nói trước lúc ra cửa của bà Mục, Diệp Nam Sênh gật đầu, “Tối mùng bốn em trở về, mùng năm hay mùng sáu anh quyết định đi”.
Ngày mùng năm tháng giêng hay được gọi là ngày “Phá Ngũ”. Theo tục lệ, ngày Phá Ngũ là ngày nhiều người kiêng kỵ, không hợp làm gì, nếu không trong năm đó mọi việc sẽ đổ vỡ. Diệp Nam Sênh chưa bao giờ tin vào những tập tục này, thế nên khi cô nói đã hẹn gặp mặt Âu Tử Hành vào ngày mùng năm, khuôn mặt đen như đít nồi của bà Mục lại khiến cô hỉ hả một trận.
Trên đường quốc lộ vào ngày mùng năm Tết, ngoài những chiếc taxi thi thoảng vun vút lao qua thì rất ít xe cộ. Hàng cây trơ trụi hai bên kéo cung đường dài ngoẵng trở thành một đường thẳng màu xám không có điểm tận cùng. Đó là một con đường khá nổi tiếng ở khu trung tâm Lâm Thủy, trên đường vốn mở rất nhiều hàng quán, nhưng vì đang nghỉ Tết nên phần lớn các cửa hàng khóa kín. Nhìn từ xa, ngoại trừ vài cửa hàng cách nhau rất xa là mở cửa, còn đa phần vẫn nghỉ lễ.
Diệp Nam Sênh đứng trước của rạp chiếu phim Đại Địa cao sáu tầng ở quảng trường, giậm chân một cách vô vị. Có một việc cô không hiểu, lẽ nào Âu Tử Hành kêu có chuyện muốn nói với cô lại định tâm sự trong rạp chiếu phim hay sao?
Âu Tử Hành đi mua vé nhanh chóng quay trở lại. Ngoài hai vé xem phim ra, anh ta còn cầm theo một túi bỏng ngô to đùng và hai cốc nước ngọt.
“Anh mua loại bỏng vị mặn mà em thích đấy.” Âu Tử Hành mỉm cười, đưa đồ cho cô.
“Bây giờ em thích ăn ngọt rồi.” Vì Cung Khắc ưa đồ ngọt nên cô cũng bắt đầu làm quen với những món ngọt.
Nhưng lý do này Diệp Nam Sênh rốt cuộc cũng không nói, cô cảm thấy bản thân còn khá lương thiện.
Tên của bộ phim rất dài, phải đến chục chữ. Bắt đầu là cảnh một ngày nhập trường vào một mùa hạ xanh mướt. Nữ chính là một sinh viên mới vào đại học, còn vô cùng dồi dào sữ sống, còn nguyên sự bất kham, bướng bỉnh. Cô nữ chính – một người có gen gây họa – đã quen nam chính trong một dịp tình cờ. Nếu Diệp Nam Sênh lý giải không nhầm thì anh chàng cao ráo kia chính là nam chính.
Về sau, tóm lại là vô vàn trắc trở, Diệp Nam Sênh cũng chẳng rõ nữ chính cuối cùng trở về với người anh trai thời thơ ấu hay vẫn chọn anh chàng nam chính mình đã từng bỏ một thời gian ngắn.
Hãy thứ lỗi cho một kẻ EQ thấp như cô, chẳng hiểu nổi những ngoát ngoéo trong cây chuyện này.
Bộ phim kết thúc, tiếng nhạc cuối phim vang lên. Đó là một bài hát rất dễ nghe. Trong một rạp chiếu vốn không đông người, Diệp Nam Sênh để mặc cho Âu Tử Hành cứ thế bắt lấy tay cô.
Tới tận khi màn hình tối thui, cả một bậc thềm rộng lớn chỉ còn tiếng dọn dẹp của cô lao công. Diệp Nam Sênh lạp ngáp lên ngáp xuống: “Sư huynh à, em buồn ngủ quá. Nếu anh nắm chán rồi thì em có thể về nhà không?”.
“Nam Sênh, nếu anh nói anh hối hận rồi, em có thể cho anh thêm một cơ hội quay trở lại với em không?” Đôi mắt đẹp của Âu Tử Hành đong đầy bi thương.
Diệp Nam Sênh cũng cũng rất nể mặt, không ngáp ngủ nữa, Cô chớp chớp mắt, “Sư huynh, em cực kỳ hy vọng có một cơ hội làm lại từ đầu. Nếu vậy, em có thể hoàn toàn giữ lại cái nắm tay đầu tiên và nụ hôn đầu tiên của em cho 902”.
“Nam Sênh…” Âu Tử Hành dường như còn muốn nói gì nữa nhưng di động trong túi xách đột ngột vang lên.
Anh ta nhíu mày đấu tranh hồi lâu, tựa hồ tất mong đầu kia ngắt máy trước, tiếc là mọi việc chẳng như ý nguyện.
“Nhận đi.” Diệp Nam Sênh lại ngáp, tiện thể rút tay về.
Âu Tử Hành thở dài, rút di động ra. Trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “Tất Tuyết”, Diệp Nam Sênh biết đó là tên vợ của Âu Tử Hành, hoặc có lẽ bây giờ nên gọi là vợ cũ.
Cô cúi đầu nghịch ngón tay, cho dù không muốn nghe thì cũng vẫn phải nghe. Tất Tuyết hình như đang hẹn gặp Âu Tử Hành.
Âu Tử Hành từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. Anh nhìn nhanh thời gian trên di động, là 10:05 tối. “Khoảng bốn mươi phút nữa tôi tới, cô cứ đến trước đợi tôi đi.”
Âu Tử Hành ngắt máy.
“Nam Sênh, anh đưa em về.”
Diệp Nam Sênh đã ròi khỏi chỗ ngồi. Cô không quay đầu lại mà xua tay, “Khỏi cần”.
Hơi thở mùa xuân cùng với chút chuyện xen ngang.
Ngày mùng năm dần dần tan biến hết vào ngày mùng tám. Ngày trở lại làm việc, Diệp Nam Sênh không hề có ý định dậy sớm, trường học còn chưa mở cửa trở lại, cô cũng không cần dậy sớm.
Nhưng dường như có người không muốn chiều theo ý định ngủ nướng của cô. Mới sáng sớm, một cuộc điện thoại đã đánh thức cô.
“Alô…” Lúc nhận máy, tư duy của cô vẫn còn chập mạch, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Cú điện thọai này tới từ tổ cảnh sát hình sự Công an quận Chiêu Dương, mới Diệp Nam Sênh tới hợp tác điều tra một vụ án mạng. Nạn nhân không hề xa lạ, chính là vợ cũ của Âu Tử Hành, Tất Tuyết.