Hôm nay Giang Nhược Kiều có nhiệm vụ chụp ảnh.
Cửa hàng Hán Phục của bà chủ rất có tiếng tăm trong giới, tập trung vào những mẫu tự thiết kế và chất lượng tay nghề không chê vào đâu được. Thế nên giá cả chắc chắn sẽ cao, doanh số bán hàng chắc không thể coi là bùng nổ, nhưng mấy năm nay lượng khách hàng vẫn luôn rất ổn định. Ban đầu cũng vì Giang Nhược Kiều thích điểm này nên mới đồng ý, nếu bà chủ là loại người ham chóng đạt được lợi nhuận thì cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
Giữa người với người có qua có lại, nếu bà chủ đã trả tiền hậu hĩnh thì Giang Nhược Kiều cũng cần phải nghiêm túc làm việc hơn.
Mỗi khi chụp ảnh, cô luôn ở trạng thái tốt nhất.
Thật ra kiếm tiền trong ngành này nhanh hơn so với công việc làm gia sư. Nhất là bây giờ về cơ bản cô đã ổn định, trong số những bạn học vẫn đang ngửa tay xin tiền sinh hoạt phí thì cô đã có một khoản tiết kiệm nho nhỏ rồi. Nhưng trong lòng cô cũng biết rất rõ, mình không thể làm trong ngành này quá lâu, hiện tại cô đã kiếm được lưu lượng mà mình cần, thế nên cô cũng phải suy nghĩ đàng hoàng về tương lai của mình.
Hợp đồng với bà chủ sẽ hết hạn vào cuối năm nay.
Cô cũng không có kế hoạch gia hạn hợp đồng.
Dường như bà chủ biết cô đang nghĩ gì, trong giờ giải lao của buổi chụp ảnh thậm chí còn đến trò chuyện với cô.
“Bên thiết kế đang làm quần áo mùa đông rồi.” Bà chủ mỉm cười: “Đợi khi Bắc Kinh có tuyết đầu mùa, có lẽ trong những khu vườn này đâu đâu cũng sẽ chật kín người, chị đã đặt hẹn trước rồi, bộ nổi bật nhất của em sẽ chụp vào khi tuyết rơi, có còn nhớ không?”
Tất nhiên Giang Nhược Kiều nhớ.
Vào trận tuyết đầu mùa năm ngoái, cô cũng theo đoàn đi chụp ảnh.
Đất trời trắng xóa cả một mảnh, cô mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, lúc đó cảnh cô đang ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi xuống được nhiếp ảnh gia chụp được, một vài bông tuyết rơi trên lông mi của cô hóa thành những giọt nước long lanh óng ánh.
Thật ra cô không phải là người mê Hán Phục.
Trước khi chụp ảnh cô hoàn toàn không biết gì, chỉ có mấy lần khi đi dạo trong công viên bắt gặp những người mặc trang phục cổ trang bèn cho rằng đó chính là Hán Phục.
Trên thực tế, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng nhập cuộc.
“Vâng, em nhớ mà.” Giang Nhược Kiều cũng cười theo: “Lúc đó em bị lạnh đến chết cóng.”
Bà chủ vờ như không để ý mà nói: “Chắc em cũng biết rồi đó, chị không chỉ có cửa tiệm này mà còn bận rộn với mấy cửa tiệm khác nữa, có lúc cảm thấy bản thân có lòng mà không có sức. Nhược Kiều, chị cảm thấy em rất có năng lực, dù sao em cũng quyết định học lên cao học nên tạm thời chưa gia nhập vào xã hội. Thế sao em lại không cân nhắc đến chuyện mua cổ phần đầu tư đi, nó cũng không ảnh hưởng đến việc học của em mà.”
Giang Nhược Kiều biết bà chủ thực sự rất muốn giữ cô lại, điều đó không liên quan đến lợi ích lắm, cô nghĩ có lẽ duyên số mà bà chủ nói là sự thật.
Dẫu sao cô cũng chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành.
Giang Nhược Kiều cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu cười.
Mặc dù bà chủ thất vọng, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự đoán.
Các điều kiện mà bà chủ đưa ra rất hấp dẫn, nhưng Giang Nhược Kiều thực sự không muốn bị ràng buộc với cửa tiệm này. Bây giờ hai người tâm đầu ý hợp là bởi vì không có xung đột về mặt lợi ích, nếu trở thành đối tác thì người kinh doanh chỉ đứng trên phương diện kinh doanh để bàn chuyện. Một ngày nào đó triết lý kinh doanh không còn giống nhau và có mâu thuẫn, cô không tự tin rằng mình có thể chơi lại bà chủ.
Ở nơi này trông xuất phát điểm thì có vẻ cao, chỉ cần cô đồng ý sẽ có thể trở thành bà chủ thứ hai, nhưng trên thực tế có quá ít không gian để tiến bộ. Bà chủ thứ hai không phải là người có thể quyết định, còn không bằng sau khi tốt nghiệp đi đến một công ty lớn nào đó làm công ăn lương, tốt xấu gì cũng có thể tích lũy được nhiều kinh nghiệm làm việc, ở chỗ này làm bà chủ thứ hai có thể học được gì chứ?
Nếu bà chủ không còn hứng thú nữa muốn đóng cửa tiệm, vậy há chẳng phải cô ‘kêu trời, trời không thấu kêu đất, đất không nghe sao’. Đương nhiên cái quan trọng hơn nữa là, trong lòng cô rất rõ đây không phải là hướng cô muốn đi trong cuộc sống.
“Sau này em vẫn muốn làm những công việc liên quan đến chuyên ngành hơn.” Giang Nhược Kiều đưa ra một lý do rất chính đáng: “Nếu không, em sẽ luôn cảm thấy lãng phí bao năm năm đèn sách.”
Quá tam ba bận, bà chủ cũng đã níu giữ cô ở lại mấy lần rồi.
Thái độ của Giang Nhược Kiều cũng rất rõ ràng.
Nếu đã như vậy thì không bằng chia tay trong vui vẻ.
Tính tình bà chủ cũng sảng khoái: “Được thôi, sau này chúng ta vẫn không được cắt đứt liên lạc mà phải thường xuyên liên lạc mới được. Em không có người thân nào ở Bắc Kinh nên cứ coi chị như chị gái đi. Nếu sau này cần giúp đỡ cũng đừng khách sáo với người chị này, có biết không hả?”
Giang Nhược Kiều không còn cách nào khác ngoài việc cảm thấy hạnh phúc vì may mắn của bản thân mình, và tất nhiên cô cũng rất tự hào về đôi mắt tinh tường của mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy bà chủ, cô đã cảm thấy bà chủ là một người rộng lượng.
Sau khi Giang Nhược Kiều chụp xong, trời đã chạng vạng.
Lúc cô trở về căn hộ đã mệt như cún, cô còn chẳng thèm tẩy trang đã nằm nhoài xuống ghế sofa. Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là Lục Tư Nghiên gọi tới.
Sau khi nối máy, giọng nói lanh lảnh của Lục Tư Nghiên truyền đến: “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ~”
Khóe môi Giang Nhược Kiều cong lên, “Tư Nghiên, Tư Nghiên ~”
“Mẹ tan làm rồi à?” Lục Tư Nghiên hỏi.
“Vừa xong việc.” Giang Nhược Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ từ trần đến sàn, mùa hè ngày dài, bây giờ đã bảy giờ nhưng trời vẫn chưa tối, cô thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Lục Dĩ Thành đang nấu ăn.” Lục Tư Nghiên trả lời.
Giang Nhược Kiều hơi ngạc nhiên.
Cô luôn cảm thấy bình thường những sinh viên lớn ngần này như bọn họ toàn gọi đồ ăn mang đến tận nhà để giải quyết một ngày ba bữa.
Nhưng sau khi nghĩ lại, vì đó là Lục Dĩ Thành nên gần như cô có thể hiểu được.
“Sao em lại gọi thẳng tên cậu ấy?”
Lục Tư Nghiên trả lời: “Từ giờ trở đi, con đã quyết định chỉ gọi ba là ba trước mặt chị gái xinh đẹp.”
“Hả?”
Đứa trẻ Lục Tư Nghiên năm tuổi cũng có khát vọng sống sót mãnh liệt, cậu ngay lập tức bổ sung thêm: “Tất nhiên không ai đẹp bằng mẹ con rồi.”
Giang Nhược Kiều cười phá lên: “Không cần phải như vậy. Chị gái xinh đẹp là thế nào?”
“Vừa rồi ba dẫn con đi siêu thị mua rau, có hai chị gái hỏi số tài khoản Wechat của ba.” Lục Tư Nghiên “bán đứng” ba mình không hề khách khí: “A, cũng không tính là chị gái, trông mẹ còn trẻ hơn họ.”
Lục Tư Nghiên trước đây cũng đã từng gọi người khác là dì.
Nhưng mấy “dì” đó không vui lắm, sau này mẹ nói các cô gái thích gọi là “chị” hơn.
“Thì ra là như vậy.” Giang Nhược Kiều đáp.
Lục Tư Nghiên hỏi ngược lại cô: “Mẹ không tò mò à?”
Tò mò ba có to gan lớn mật thế không.
Giang Nhược Kiều trả lời với vẻ không hứng thú gì mấy: “Không phải tò mò, cậu ấy nhất định sẽ không cho.”
Lục Tư Nghiên: “Wow ~”
Lục Dĩ Thành là một nhân vật nổi tiếng ở trường. Nếu thử tìm kiếm sự tích của anh trên diễn đàn thì có thể tìm thấy rất nhiều bài viết. Sở dĩ anh nổi tiếng hơn Tưởng Diên chủ yếu là do anh “giữ mình trong sạch”… Dùng từ này cũng không thích hợp lắm, nhưng sau nhiều lần xác minh, quả thật Lục Dĩ Thành là một đóa hoa mẫu đơn không có hứng thú với chuyện yêu đương, cũng không có thời gian cho tình yêu. Dù cho khoa khôi của các khoa chủ động tấn công thì anh cũng sẽ uyển chuyển từ chối. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành.
Nếu anh có thể đưa Wechat của mình cho cô gái lạ trong siêu thị, vậy đó không phải là Lục Dĩ Thành nữa rồi.
“Lục Dĩ Thành đã nấu đồ ăn xong rồi ~” Lục Tư Nghiên hỏi: “Tiểu Kiều, bữa tối mẹ ăn gì thế?”
Kể từ khi chấp nhận xưng hô này, Lục Tư Nghiên ngày càng gọi một cách tự nhiên hơn.
Giang Nhược Kiều cũng cảm thấy rằng cậu bạn nhỏ Lục Tư Nghiên có phần sớm trưởng thành. Cậu và Lục Dĩ Thành không hổ là ba con, bọn họ đều trưởng thành hơn so với bạn cùng trang lứa.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô có thể giao lưu với cậu một cách trôi chảy như vậy.
Lục Tư Nghiên cũng có thể bắt kịp tiết tấu của cô, mà cô cũng không cần phải cố ý coi cậu nhóc như một đứa trẻ.
“Chị tùy tiện ăn mấy miếng cơm hộp nên giờ không thèm ăn lắm.” Giang Nhược Kiều ngẫm nghĩ một lúc, vẫn muốn làm gương cho bọn trẻ: “Tuy nhiên chút nữa chị sẽ ăn thêm nhiều trái cây.”
“Để con đi xem thử.” Lục Tư Nghiên nhảy xuống ghế sô pha, chạy đến bên bàn ăn nhìn ngó thử: “Có cà chua xào trứng gà cùng cánh gà!”
Giang Nhược Kiều: “Rất tốt, có thịt có rau, em nên ăn nhiều hơn.”
“Dạ! Ngày mai con có thể gọi cho mẹ không?” Lục Tư Nghiên lại hỏi.
“Có thể!”
“Yeah!!”
Niềm vui của những người bạn nhỏ đơn giản như thế đấy.
Dù cũng rất đau lòng buồn bã vì mẹ không chụt chụt chụt cậu, mẹ cũng không kể chuyện cho cậu nghe trước khi đi ngủ, nhưng mẹ vẫn là mẹ của cậu, thế là đủ rồi.
Sau này sẽ có chụt chụt chụt thôi!
Cũng sẽ có những câu chuyện trước khi đi ngủ, không cần vội!
Sau khi ăn xong, Lục Dĩ Thành muốn chuẩn bị cho chương trình học ngày mai.
Sóng truyền hình trong nhà kém nên Lục Dĩ Thành dứt khoát đưa điện thoại cho Lục Tư Nghiên, còn cố ý hẹn giờ cho cậu: “Hôm nay do biểu hiện của con rất tốt nên ba cho con chơi điện thoại hai mươi phút, chỉ có thể hai mươi phút thôi.”
Đây là chỗ mà Lục Tư Nghiên cảm thấy thích ở người ba trẻ tuổi này.
Ba cũng sẽ cho cậu chơi điện thoại di động, mặc dù không cho phép cậu chơi quá lâu…
Lục Dĩ Thành hoàn toàn không có kinh nghiệm làm ba, anh không phải là bản thân đã làm ba được năm năm trong tương lai kia.
Anh cũng đang mò mẫm các cách dạy con.
Lục Tư Nghiên lướt xem điện thoại di động một vòng, mặc dù cậu nhóc không biết nhiều từ nhưng cậu chơi điện thoại rất có nghề. Nhóc con nhìn thấy biểu tượng trò chơi nên quả quyết bấm vào đó, trò chơi tự động đăng nhập bằng tài khoản, cậu nhóc vừa vào đã có một hộp thoại hiện ra, nhắc nhở có người kéo cậu vào đội, chỉ cần bấm chấp nhận hoặc từ chối.
Cậu nhóc bấm lung tung vào một cái, chấp nhận lời mời thành lập một đội.
Sau một tràng âm thanh ồn ào, một giọng nam có phần lười biếng từ bên trong truyền đến: “Hiếm lạ ghê, không ngờ sếp Lục lại đang online.”
Lục Dĩ Thành đang chuẩn bị cho bài học đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh đặt cây bút trong tay xuống, đến ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Nghiên, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Lục Tư Nghiên lại đang chơi game.
May mà anh không bật micro, Lục Dĩ Thành phê bình: “Tại sao lại chơi game?”
Lục Tư Nghiên mở to đôi mắt to tròn và vô tội nói: “Con ấn bừa đó.”
Mới là lạ.
Lục Dĩ Thành rất ít khi chơi game, trò này là bạn cùng phòng bảo anh tải xuống, thỉnh thoảng rảnh rỗi anh lại bị bạn cùng phòng nhì nhèo không chịu nổi mới chơi hai ván.
Ngay khi anh đang hy vọng đánh nhanh thắng nhanh để thoát khỏi trò chơi thì một giọng nữ mềm mại vang lên: “Xin chào mọi người, em là do anh Tưởng Diên kéo vào đây. Em không biết chơi, các anh đừng ghét bỏ em nhé!”
Lục Dĩ Thành đột ngột khựng lại.
Hai người bạn cùng phòng khác cũng bùng nổ… Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành.
“Hả? Con gái à?”
“Tôi có nghe nhầm không? Tưởng Diên, cậu kéo một em gái vào à??”
Tưởng Diên tiếp tục uể oải nói: “Ừ, một em gái.”
Lục Tư Nghiên thấy ba mình không nhúc nhích cả nửa ngày, cậu nhóchơi nghi ngờ kéo kéo anh.
Lúc này Lục Dĩ Thành mới hoàn hồn, chăm chú nhìn màn hình điện thoại, gửi một tin nhắn: [Tôi chỉ đánh một ván thôi, nhanh lên, còn có việc phải làm.]
Lâm Khả Tinh bị Tưởng Diên kéo vào không hề nói nhiều.
Về cơ bản, cô ta không hề lên tiếng, chỉ vào lúc sắp kết thúc cô ta mới hỏi: “Anh Tưởng Diên, dì và những người khác sẽ ra ngoài ăn hải sản, anh có đi không?”
Tưởng Diên trả lời: “Anh không đi, mọi người đi đi, anh ở trong phòng, lười động đậy.”
“Ồ, có cần em mang gì về cho anh không?”
“Không cần.”
Lục Dĩ Thành và hai người bạn cùng phòng khác đều im lặng.
Đợi khi ván đầu tiên kết thúc, sau khi Lâm Khả Tinh thoát mạng, một trong những người bạn cùng phòng nói: “Chết tiệt, Tưởng Diên, cậu to gan thật đấy, không ngờ cậu lại dẫn theo một em gái vào chơi game. Nghe hai người nói chuyện thì thấy có phải hai người đều đang ở trên hải đảo không?”
Tưởng Diên: “Ừ, đó thực sự là em gái của tôi.”
“Cút đi, tôi chưa từng nghe nói cậu có em gái, chẳng lẽ là em họ?”
“Không phải, dù sao đó cũng là em gái tôi.”
“Tưởng Diên, lá gan của cậu thật sự không nhỏ đó, không sợ Giang Nhược Kiều biết sẽ cãi nhau với cậu à?”
Tưởng Diên cười mắng một cậu: “Cút, thực sự là em gái, tôi chỉ kéo rank giúp em ấy, chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành.