Sau khi trên thị trấn bùng dịch, khẳng định sẽ có người muốn trốn đến nông thôn nánh nạn.
So với trấn trên, ở nông thôn không có dịch bệnh cũng không thiếu lương thực, có thể nói là không còn nơi nào tốt hơn để đi.
Nhưng ai biết được những người này có mang bệnh trên người hay không? Còn nữa, lương thực một ngày thì có thể cung cấp, thời gian lâu dài, nhà ai có nhiều lương thực như vậy để cho bên ngoài?
Để nhóm này lưu lại còn nhóm kia không, hôm nay cho lương thực ngày mai thì không, đến lúc đó đâu chỉ gặp phiền toái không ngừng, mà cả thôn đều dính phải tai ương.
Tuy nói mọi người đều là dân chúng, chỉ muốn cố gắng giữ mạng sống qua ngày, nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của cả thôn, trưởng thôn cũng bó tay đành chịu mới nghĩ ra hạ sách này.
“Tất cả trở về lấy công cụ, đào đường hầm đất từ trong thôn đến thị trấn.” Giọng nói của trưởng thôn nặng trĩu.
Lại quay đầu nói với con trai: “Con dẫn theo hai người đánh xe bò đi quanh thôn một vòng, nói với bọn họ một tiếng về chuyện này, để bọn họ cũng sớm nghĩ cách, động tác nhanh nhẹn lên, quay lại trước khi hầm đào xong.”
Trong lúc đó thôn xóm cách vài dặm chung quanh có quan hệ gần, không phải con gái nhà này gả qua, thì chính là ca nhi nhà kia gả tới, gặp phải loại chuyện lớn như này, bao giờ cũng phải nói một tiếng.
Không dám trì hoãn, lão đại lập tức quay về nhà kéo xe bò ra, mọi người cũng nhanh bước về nhà lấy xẻng.
Mới vừa nãy bị tiếng đập cửa đánh thức, Lục Vân Xuyên sợ Sầm Ninh không dám ngủ một mình ban đêm, liền mang y đến nhà trước làm bạn với Diêu Xuân Linh.
Trong nhà trước, Chỉ ca nhi quấn chăn nhỏ ngủ ở một bên, Sầm Ninh và Diêu Xuân Linh lo lắng không ngủ được, dứt khoát chuyển án kỉ đến giữa giường đất, đốt ngọn đèn dầu rồi hai người ngồi trên giường nhỏ giọng nói chuyện.
“Đại ca ngươi chạy ra mở cửa, ta nghe thấy âm thanh vọng tới cửa phòng, mơ mơ màng màng chỉ nghe được hai chữ dịch bệnh, hoảng sợ quá chừng, trước giờ cũng chỉ ngồi nhà nghe mấy cụ già nói qua mức độ nghiêm trọng của ôn dịch, nào ngờ đầu năm nay thế mà lại đột nhiên bùng phát.” Diêu Xuân Linh cau mày nói.
Sầm Ninh nói: “Ta nghe Xuyên Tử bảo hiện tại chuyện hãy còn xảy ra trên phủ thành, trấn trên cũng còn không nhận được tin tức, chắc hẳn tình hình vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, không biết phủ thành có thể nghĩ ra biện pháp chưa nhỉ.”
Diêu Xuân Linh vỗ vỗ ngực: “Ông trời phù hộ sớm nghĩ ra cách chữa khỏi, trận ôn dịch ba mươi năm trước kia nhiều người chết đói như vậy, ta nghe mà thấy sợ hãi, không thể đến thêm lần nữa.”
Một chốc lại trông ra ngoài cửa sổ, “Hai người bọn họ đi được một lúc rồi, sao còn chưa về?”
Trong lòng Sầm Ninh cũng hoảng, ổn định tâm trạng nói: “Hơn nửa đêm gõ cửa từng nhà, chắc là trưởng thôn tìm bọn họ trao đổi công việc, chúng ta tạm chờ một lát đi.”
Hai người mang tâm trạng nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau ngoài cổng truyền ra động tĩnh.
“Ô, về rồi!” Diêu Xuân Linh đè thanh âm xuống nói.
Ôm Chỉ ca nhi vào bên trong giường đất để phòng ngừa ngã lăn khỏi giường, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh vội vàng xỏ giày ra cổng đón.
Bước chân Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên vội vàng đẩy cổng tiến vào, nhìn hai người bọn họ đứng trong sân, Lục Vân Lãng nói: “Sao lại không đi ngủ?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, ai mà ngủ được.” Diêu Xuân Linh chờ không nổi vội hỏi, “Trưởng thôn kêu các ngươi qua đó nói gì thế? Có bàn ra được biện pháp gì không? Là dịch bệnh thật à?”
Lục Vân Lãng gãi gãi đầu nói: “Phải, trưởng thôn bảo bọn ta quay về lấy công cụ, đào hầm, cách ly thôn.”
“Cách ly thôn?!” Sầm Ninh mở to mắt, nhìn về phía Lục Vân Xuyên, có chút sốt ruột.
Lục Vân Xuyên tiến lên trước nói: “Trưởng thôn cũng đã cho người đánh xe bò đi báo tin cho thôn xóm chung quanh, dịch bệnh không phải chuyện nhỏ, một khi biết, chắc chắn bọn họ cũng sẽ nghĩ cách, không cần sốt ruột.
Nghe thấy dịch bệnh đã bùng phát, trong lòng Sầm Ninh cũng lo lắng cho cha mẹ cùng ca tẩu y suốt đêm, nghe Lục Vân Xuyên nói như vậy mới thở phào.
Trước sau gì a cha y cũng sẽ có biện pháp, trước hết đã biết tin tức, chắc chắn có thể bảo vệ cả gia đình.
Diêu Xuân Linh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên chỉ quay về lấy công cụ, hai người vác xẻng lên đã ra khỏi cửa ngay lập tức.
Canh ba[1] nửa đêm, cổng thôn Vân Khê đèn đuốc sáng choang, nhóm hán tử cầm công cụ trong tay bắt đầu đào đường hầm.
[1] Canh ba là giờ Tý, từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.
Thôn Vân Khê dựa vào núi, chỉ có một con đường có thể đi từ trong thôn đến thị trấn, đường cũng không rộng, một bên là vách núi, một bên là sườn núi.
Chỉ cần đào đường thành hầm, trong hầm đắp thêm cỏ gai, lại dùng hàng rào bao vây, người ngoài sẽ không dễ tiến vào.
Nhóm hán tử đào đến mức mồ hôi đổ nhễ nhại, một người trong đó vén quần áo lên lau mồ hôi nói: “Này vốn là cách đối phó với lợn rừng, thế mà chẳng nghỉ tới có ngày sẽ lấy cách này đối phó với người nhỉ.”
“Do không còn cách nào thôi, bọn họ trốn tới đây là vì muốn sống, chúng ta không cho bọn họ vào thôn cũng là muốn sống, đều vì mạng sống cả thôi, chung quy không thể lấy mạng của chúng ta đổi cho bọn họ.”
“Chao ôi, mọi người đều không dễ dàng, nhưng nhà ai mà không có già có trẻ? Dù sao vẫn không thể thực sự để bọn họ gây tai vạ cho toàn thôn.”
Đoàn người miệng nói tay vẫn không ngừng, lão đại nhà trưởng thôn cùng hai người đồng hành đánh xe bò đã trở lại.
Buộc xe bò ở một bên, lão đại đi đến bên cạnh trưởng thôn nói: “Cha, con cùng lão tam mỗi người một hướng, đã đi hết thôn xóm chung quanh một chuyến, tìm nhóm trưởng thôn nói chuyện.
Nghe thấy chúng ta đang đào hầm suốt đêm, tất cả bọn họ cũng chuẩn bị bắt đầu.”
Bạn đang đọc ????????????yện ????ại ﹛ T???? Um????????????yện.????n ﹜
Quấy rầy lúc nửa đêm vốn không phải phép, nhưng mở cổng nghe thấy dịch bệnh đã bùng phát, ai nấy đều sợ hãi, biết con trai lớn của trưởng thôn thôn Vân Khê tới truyền tin thì không phải là nói dối, vừa nói cảm ơn vừa bắt đầu hô gọi người ngay lập tức, chuyện giữ mạng không thể trì hoãn.
Trưởng thôn gật gật đầu, lão đại nhấp mấy ngụm nước, cởi áo ngoài cột vào bên hông, cầm lấy xẻng bên cạnh tiến lên đào hầm.
Đuốc cháy một đêm, âm thanh đào đất cùng tiếng thét to của nhóm hán tử lúc vung sức cũng vang cả một đêm, thẳng đến khi gà từng nhà nuôi trong thôn bắt đầu gáy, hầm mới đào xong.
Sau khi đắp xong đất trong hầm, lại trải đầy cỏ gai lên hố sâu, quây một vòng cọc gỗ.
Chịu đựng cả một đêm, trong mắt mọi người đều phủ kín tơ máu, ngáp ngắn ngáp dài khiêng công cụ về nhà tạm nghỉ ngơi.
Sắc trời dần tỏ, Sầm Ninh liền quay về nhà ngay, nhóm lửa nấu một nồi nước nóng, ném mấy cái màn thầu và bánh bột ngô vào bếp lò.
Lại làm như mấy ngày gần đây, dọn dẹp trong ngoài chuồng gà cùng nhà xí một lần, xông ngải cứu đầy sân.
Thời điểm Lục Vân Xuyên trở về thì Sầm Ninh đang chống tay ngồi bên bàn đá, đầu gật gà gật gù.
Trên khuôn mặt mỏi mệt lộ ra nụ cười, Lục Vân Xuyên múc nước rửa tay, dùng đôi tay đã rửa sạch sẽ chạm nhẹ mặt Sầm Ninh, nói khẽ: “Ninh Nhi, vào phòng ngủ nhé.”
Sầm Ninh nghe thấy tiếng thì mở mắt ra, dụi mắt mơ màng nói: “Về rồi ư, hầm đã đào xong rồi sao?”
“Xong rồi, mệt thì vào trong phòng ngủ, đừng để nhiễm lạnh.”
Sầm Ninh lắc đầu: “Chờ lát nữa ta lại đi ngủ, đang đun nước trong phòng bếp, ngươi lau mình qua, ăn vài miếng rồi cũng vào nhà ngủ một lát.”
Hai người thức trắng cả đêm, lau người qua loa một chút, tùy tiện ăn mấy miếng màn thầu liền về phòng ngủ.
Đường thông đến thị trấn bị đào một đoạn, không có ai tình hình hiện tại trên trấn cùng phủ thành, mỗi ngày ở cổng thôn đều có thôn dân đứng trước hầm nhìn quanh con đường bên cánh rừng.
Cắt đứt hết thảy liên lạc với bên ngoài, tránh không được trong lòng mọi người đều có chút nôn nóng.
Tình hình trong phủ thành có nặng thêm không? Trên trấn đã phát giác đây không phải là bệnh bình thường mà là dịch bệnh chưa? Y quán có thể khống chế được trận ôn dịch này hay không?
Một bên mọi người mang tâm sự sinh hoạt, một bên dựa theo dặn dò của lão thầy lang ngày ngày dọn dẹp sạch sẽ phân và nước bẩn, treo túi thảo dược trên mái hiên.
“Vài ngày rồi, sao chẳng có động tĩnh gì thế.” Trúc ca nhi tách hạt dưa thì thầm, “Làm người ta nơm nớp lo sợ.”
Ngày hôm nay Lục Vân Xuyên đang chẻ củi ở trong sân, Trúc ca nhi tới tìm Sầm Ninh, hai người ngồi nói chuyện trong nhà chính.
Sầm Ninh rót cho Trúc ca nhi thêm một ly trà rồi nói: “Không động tĩnh cũng là chuyện tốt, có lẽ dịch bệnh này không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng.”
“Thế còn gì bằng, ngươi không biết đâu, mẹ ta căng thẳng như gì ấy, chưa kể quét tước mỗi ngày, nhà ca tẩu của ta treo đầy túi thảo dược, đi vào toàn mùi là mùi.
Ngày hôm đó ta về nhà chưa rửa tay đã chọc cháu ta, buổi tối lúc ăn cơm mẹ ta không cho ta gắp miếng thịt nào.” Trúc ca nhi cả giận, “Thịt đó còn là Ngô Nhị Hà xách tới đấy chứ.”
Ngô Nhị Hà là tướng công đính hôn của Trúc ca nhi.
Sầm Ninh cười nói: “Cháu người còn nhỏ, đương nhiên phải chú ý chút, Chỉ ca nhi của nhà bọn ta cũng vậy đó, trong khoảng thời gian này đều không cho bé ra cửa chơi.”
Trúc ca nhi bĩu môi: “Mẹ ta ngày ngày ở nhà trách mắng ta, nói ta thế này không đủ tri kỷ, mắt nhìn người còn thô hơn miệng chén, về sau làm phu lang không được, làm mẹ cũng không tốt.”
Sầm Ninh thấy y tức giận, vội lột một nắm đậu phộng dỗ y: “Tiền thẩm nói đùa ngươi thôi, ta thấy tính tình của ngươi khá tốt.”
Trúc ca nhi nghe xong vểnh miệng cười, cười xong thì thấy Lục Vân Xuyên vùi đầu làm việc trong sân, ghé sát vào Sầm Ninh một chút, hỏi: “Ninh Nhi, ngươi cùng Xuyên Tử ca định khi nào có em bé thế?”
Mặt Sầm Ninh đỏ lên, mắt nhìn Lục Vân Xuyên, nhỏ giọng nói: “Đâu phải muốn là được.”
Ca nhi không dễ thụ thai như nữ tử, có không ít ca nhi thành thân nhiều năm rồi mà cũng không thể hoài thai.
Sầm Ninh gả tới đây một thời gian dài như vậy, Lục Vân Xuyên cũng tốt, đại ca đại tẩu cũng hiểu, chưa từng đề cập qua chuyện con cái trước mặt y.
Tuy trong lòng y thường xuyên nghĩ đến, nhưng cũng cảm thấy không cần nóng vội, nuôi con không so với người khác được, chung quy phải đợi y cùng Lục Vân Xuyên tích cóp thêm chút tiền bạc, dụng tâm nuôi đến trắng trẻo mập mạp mới tốt.
Huống chi vận khí năm nay không tốt, trước mắt còn có dịch bệnh trở ngại.
Bình yên mấy ngày, người trong thôn đều đã quen cách xa nhân thế như vậy, ngày hôm nay như thường lệ trong thôn có người lắc lư đi dạo quanh cổng thôn, nhưng đường núi nơi xa lại không yên bình như ngày xưa, mà ở đầu bên kia đã có thể nghe thấy tiếng người cùng tiếng bước chân mơ hồ xa xa.
Tiếng vang kia từ xa tới gần, trong cánh rừng bên đường lay động hiện ra mấy bóng người bước chân vội vàng đi tới.
“Má ơi, mau đi nói cho trưởng thôn, có người tới thôn của chúng ta thật rồi!”.