Sơn Tặc Du Ký

Chương 10: 10: Phu Quân



Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Hàn Việt liền phân phó cho tất cả mọi người tiếp tục lên đường.
La Tứ Thiếu thay thế tân nương ngồi vào trong xe ngựa tinh xảo.

Bởi vì một mình quá nhàm chán, hắn quyết định nhắm mắt lại đánh một giấc cho qua.
Khi xe ngựa tiến vào Kim Lăng thành, bên tai lập tức vang lên hàng loạt tiếng ồn ào bàn luận.

Kim Bảng sơn trang vốn đã nổi tiếng trên giang hồ, lại còn là nhà giàu phú khả địch quốc.

Hôn lễ của trang chủ đương nhiên sẽ rước lấy oanh động một phen.

Ai nấy đều đang chỉ trỏ đánh giá về vị tân nương chuẩn bị qua cửa của Hình trang chủ.

Thảo luận xem liệu nàng có thể có kết cục khác với những người trước đây hay không.
La Tứ Thiếu bị làm ồn không ngủ được, dứt khoát liền ngồi dậy ghé vào thành xe nghỉ ngơi.
Lúc đoàn người đi đến nơi, bên ngoài Hình phủ đã vô cùng náo nhiệt.

Dân chúng chen chúc nhau vây xung quanh cửa phủ hòng muốn nhìn một chút bộ dáng tân nương tử được mệnh danh là mỹ nhân đệ nhất kinh thành này.
Mà lúc này bên trong Hình phủ, ở thư phòng của trang chủ, một nam nhân trung niên vẻ mặt đau khổ nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đang ung dung ngồi trên chủ vị.

Khó xử nói:
“Gia, ngài không ra ngoài đón dâu sao?”
Chỉ thấy nam nhân lười biếng đáp:
“Vẫn chưa thấy bên kia có động tĩnh gì à?”
Nam nhân trung niên: “…”
Giờ là lúc để ngài đùa giỡn hay sao?
Ai..

trang chủ nhà hắn sao có thể coi hôn nhân đại sự thành trò chơi thế chứ? Là bởi vì dạo này rảnh rỗi nên sinh ra nông nỗi hay sao? Tân nương người ta cũng đã đến ngoài cửa rồi, không mau ra đón còn ngồi trong này mà than thở?
Hình Thiên rất là không vui, hắn vốn chẳng có hứng thú gì với nữ nhân cả.

Lại bởi vì muốn chọc tức tên Diệp Lăng Ân luôn đối đầu với hắn mà cố ý cưới người y thích về nhà.

Tưởng có thể vả mặt người ta, ai dè lại là lấy đá đập chân mình ah.
Vốn còn đang buồn bực, quản gia thỉnh thoảng lại ai oán bên tai.

Hắn mang theo tâm tình khó chịu liền đi ra ngoài.

Ai..

Dù sao cũng đem đến cửa rồi, cứ tạm để nàng ta trong phủ đã, biết đâu sau này còn có thể dùng để đả kích tên kia.
La Tứ Thiếu ở bên ngoài chờ mãi cũng không thấy ai bảo hắn đi ra.

Nếu không phải Hàn Việt từng dặn trước thì hắn đã nhảy xuống xe từ lâu rồi.

Làm gì phải ở trong này nghe một đám người xôn xao đàm đạo.

Ngay lúc mọi người còn đang hăng say nghị luận, một thân ảnh cao lớn mặc hỉ phục chậm rãi từ trong cửa đi ra.
Hình Thiên đi đến bên cạnh xe ngựa treo đầy lụa đỏ, hắn duỗi tay xuyên qua rèm cửa, cảm nhận được một bàn tay thon dài nhỏ gọn đặt vào trong lòng bàn tay mình.

Khẽ nhíu mày lại, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của người bên trong, trong lòng không khỏi cảm thấy quái quái.

Đợi tân nương xuống xe rồi, hắn mới hoàn hồn từ trong cảm giác vi diệu kia.
La Tứ Thiếu có chút cứng nhắc để mặc nam nhân dẫn hắn đi vào đại sảnh, lúc bái đường cũng quên luôn phải cúi đầu, đến lúc một giọng nói trầm thấp xen lẫn một chút ý cười truyền vào tai mới kịp thời phản ứng lại.
Chỉ thấy nam nhân khẽ nói:
“Nương tử, mau cúi đầu ah!”

Hình Thiên nhìn “nữ nhân” đầu đội khăn voan đỏ thẫm cả người cứng ngắc ở đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

Không khỏi có chút mong chờ lúc vén lên khăn trùm đầu của “nàng”.
Yến tiệc ở Hình phủ vô cùng xa hoa, đám người tiêu cục Phúc Uy cũng được mời ở lại.

Hàn Việt vừa uống rượu vừa không ngừng lo lắng, trong lòng cầu nguyện La Tứ Thiếu có thể nhanh chóng thoát ra bên ngoài.

Bọn họ đã đưa người tới cửa xem như là hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ cần y không bị phát hiện, thì dù có xảy ra chuyện gì người của Kim Bảng sơn trang cũng sẽ không thể đổ lên đầu bọn hắn.
Thế nhưng hắn vẫn là đánh giá thấp lực phòng ngự của Hình phủ.

Cho dù là ngày vui của trang chủ thì việc canh gác cũng không hề lơi lỏng.

Huống chi đây còn là hộ vệ của đệ nhất sơn trang trên giang hồ.
Lúc Hình Thiên đang cùng mọi người chúc rượu, một tên hạ nhân trong phủ vội vàng tiến đến ghé vào tai hắn nói nhỏ cái gì.

Lập tức chỉ thấy hai mắt hắn lóe lên tia sáng, bộ dáng hứng thú mười phần.

Những người ở đây còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì thấy hắn khẽ nở nụ cười tà mị, sau đó liền rời đi.
Trong một sân viện của Hình phủ, thiếu niên y phục đỏ rực như tân nương đang bình tĩnh đứng đó, xung quanh là một đám hộ vệ gắt gao vây chặt.

Trong số bọn họ đã có khá nhiều người bị thương, hoặc đang nằm lăn lóc rên rỉ hoặc là đang được đồng bạn đỡ lấy, khung cảnh trông vô cùng ngưng trọng.
Lúc Hình Thiên đến nơi nhìn thấy chính là hình ảnh giương cung bạt kiếm đã rất lâu không thấy ở trong phủ này.

Đôi con ngươi tà mị hiện lên một tia kinh ngạc xen lẫn thích thú.

Hắn liếc mắt nhìn mấy ảnh vệ đang chật vật ở phía trước, sau đó lại nhìn sang “tân nương” của hắn, khóe miệng khẽ nhếch:
“Ta thật sự không biết phu nhân của ta chẳng những biết võ công mà còn lợi hại như thế này nha.”
La Tứ Thiếu nãy giờ vẫn luôn trầm mặc liền quay đầu sang, mặt không cảm xúc nhìn nam nhân tuấn mỹ tà khí vừa mới đến.

Trông y phục trên người hắn có lẽ chính là tân lang ngày hôm nay, kêu trang chủ cái gì trang? Ừm..

không nhớ ra được.
Trông thấy vẻ bình thản trên khuôn mặt “phu nhân”, nụ cười của Hình Thiên ngày càng trở nên sâu sắc.

A..

chuyện này có chút thú vị nha.

Rõ ràng người hắn cưới là nữ nhân, nhưng bái đường cùng hắn lại là..

một nam nhân? Rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ có người của tiêu cục Phúc Uy kia mới biết rõ.

Nghĩ vậy hắn liền tức tốc kêu thuộc hạ đi “mời” đám người kia đến.
La Tứ Thiếu mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng không ngừng sốt ruột, nghĩ phải nhanh chóng phá vòng vây thoát ra ngoài.

Tay trái khẽ nhúc nhích một chút, một vật thể hình tròn lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay, nhanh như cắt nín thở ném về phía đám người đang vây lấy hắn.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, khắp khoảng sân khói bụi mù mịt.
La Tứ Thiếu nhân lúc bọn họ không kịp phản ứng liền thi triển khinh công lập tức rời đi.
Thế nhưng, lúc hắn mới nhảy lên nóc nhà còn chưa kịp làm chi, một thân ảnh chợt lóe lên chặn lại đường đi của hắn.
Hình Thiên nhìn thiếu niên tinh xảo trước mắt, khuôn mặt tà mị mỉm cười phong lưu:
“Ai..

Phu nhân, ngươi muốn đi đâu nha?”
La Tứ Thiếu khóe mắt giật giật, trở tay vung kiếm về phía hắn, miệng thô tục nói:
“Phu nhân mẹ ngươi! Tránh ra.”

Hình Thiên như không cảm thấy gì, vẫn tiếp tục ngả ngớn:
“Phu nhân, ngươi thật là hung dữ.” Vừa nói vừa không ngừng bay nhảy tránh đi.
Trên nóc nhà, hai thân ảnh màu đỏ gắt gao xen kẽ, vạt áo màu đỏ không ngừng bay múa, xoay tròn trên không.

Khiến những người chứng kiến cảnh này đều không kìm được trong lòng kinh tâm động phách.
La Tứ Thiếu càng đánh càng nhíu mi, rõ ràng là võ công tên này cao hơn so với hắn.

Từ nãy đến giờ chỉ là muốn đùa giỡn với hắn mà thôi.

Nghĩ vậy trong lòng không khỏi thấy bực tức, đang chuẩn bị ném quả đạn khói thứ hai.

Bỗng nhiên trước mắt không thấy bóng dáng nam nhân kia đâu cả.

Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, bất chợt một bàn tay như gọng kiềm từ phía sau gắt gao túm lấy hắn ghìm chặt trong lồng ngực.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm:
“Bắt được phu nhân rồi.

Mau theo ta về phòng thôi.”
Nói xong liền nhanh tay điểm vài huyệt đạo trên người La Tứ Thiếu.

Đúng lúc này, đám người đang uống rượu ở đại sảnh cũng đã kéo nhau đi đến.

Ánh mắt không hẹn đều nhìn chằm chằm vào “thiếu nữ” được Hình trang chủ gắt gao ôm trong lòng, tò mò hỏi:
“Trang chủ, xảy ra chuyện gì sao?”
Hình Thiên nhìn bọn họ, khẽ nhếch môi, cười như không cười đáp:
“Chỉ là một đám tép riu không biết tự lượng sức mình muốn gây khó dễ cho phu nhân của ta.

Đều đã bị xử lý hết rồi, các vị cứ yên tâm trở về tiếp tục uống rượu đi thôi.”
Tên tép riu La Tứ Thiếu: “…”
Mẹ nhà ngươi!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.